Chuyện 12 Con Giáp

Lợn



Vào năm Hợi, lão nông Enyi hứng nước dãi từ bốn con lợn nọc rồi chế vào chén trà của con trai mình. Vì vợ lão đã qua đời, Enyi cần người phụ giúp trong nông trại, nhưng Bunsang quá ốm yếu không thể làm ruộng hay ngay cả kéo những bó rơm. Lão nông nghĩ rằng mùi lợn sẽ làm con trai mình ăn khoẻ và lớn nhanh.

Thay vì vậy Bunsang lại trở bệnh, suốt năm đêm liền mồ hôi từ cơ thể nóng sốt của nó làm ướt cả những tấm khăn trải giường. Khi nó đỡ bệnh, nó càng gầy hơn xưa, nhưng giờ đây mũi nó lại thính như mũi lợn và nó có thể ngửi được mùi trứng rán từ nhà hàng xóm, dù nhà ấy  cách xa cả ngày đường.

Lão nông Enyi hoàn hồn vì đứa con trai thoát chết, nhưng cũng bực mình vì kế hoạch không thành. Lão cắt cổ một con lợn rồi nhúng một chiếc khăn cũ vào máu của nó. Sáng hôm sau khi Bunsang vừa bước ra khỏi nhà tắm, lão nông quấn con mình với cái khăn đẫm máu.

Một lần nữa, Bunsang ngã bệnh. Cơn sốt còn nóng hơn lần trước, nó nằm liệt giường suốt mười ngày liền. Khi tỉnh giấc, nó ngửi mùi gió rồi tuyên bố rằng hai ngày nữa trời sẽ mưa, rằng hoàng hậu mới vừa làm đổ dầu thơm lên đôi hài của mình, và rằng món gà nướng lò trong một phố xa chưa được chín lắm.

Bunsang ở trong nhà suốt ngày, ngửi không khí và tuyên bố những lời đoán của mình. Ai đó vừa đánh rơi một sọt trà xuống sông. Ở phía đông, một con mèo nhỏ vừa giết và ăn con chuột đầu tiên của nó. Phía bên kia rặng núi, chị nó đang ngồi trong nhà chồng mới và khóc ra những giọt nước mắt mặn như muối.

Lão nông Enyi thử một phương cách cuối cùng. Lão giết con lợn lớn nhất trong đàn, cắt lấy quả tim rồi xay nhuyễn. Lão định dùng tim lợn xoa lên bụng con trai khi nó đang ngủ, nhưng khi lão bước vào phòng, Bunsang tỉnh giấc.

“Con nghe thấy mùi chết chóc, thưa cha, và con cũng ngửi thấy được niềm tuyệt vọng từ hơi thở của cha,” Bunsang nói. “Nhưng nếu cha làm như thế, chắc chắn là con sẽ chết.”

Lão nông Enyi nổi giận. “Nếu mi không làm ruộng được thì chỉ là đồ bỏ đi. Ta thà để mi chết còn hơn phí cơm của gia đình.”

Bunsang gục đầu. “Con đã ngửi thấy quyết định của cha. Hãy làm như cha muốn.”

Lão nông Enyi bôi tim con lợn lên lồng ngực gầy gò của con mình. Trước khi lão nhấc tay ra, đứa nhỏ đã bắt đầu chết, mắt nó to và dại đi. Lời cuối cùng nó nói là, “Mẹ đang đón chờ con trên thiên đường, mẹ là hương vị của cam và mùa hạ, là yêu thương và dòng nước mát trên đôi chân con.” Lão nông té quỵ, đau đớn vì lời trăn trối, lão cầu xin sự tha thứ từ người vợ đã khuất.

Lão chôn thằng bé với những con lợn, và từ đấy, ngay cả mỡ lợn cũng có mùi cam.

———

Dịch từ nguyên tác Anh văn, “Pig”, trong Tales of the Chinese Zodiac, của Jenn Reese.

Pig

In the Year of the Pig, Farmer Enyi collected spit from his four hogs and poured it into his son’s tea. Since his wife had died, Enyi needed more help on the farm, but Bunsang was too skinny to work in the fields or even to haul bales of hay. The farmer thought the hogs’ essence would make his son eat more and grow strong.

But Bunsang grew sick instead, and spent five long nights staining his sheets with sweat from his feverish body. When he finally recovered, he was thinner than ever, only now he had a pig’s keen nose and could smell the eggs cooking in the neighbor’s house, even though the neighbors were a day’s walk away.

Farmer Enyi was glad his son had not died, but frustrated that his plan hadn’t worked. He slaughtered one of his pigs and soaked an old towel in its blood. When Bunsang came out of his bath the next morning, the Farmer wrapped his son in the bloody rag.

Once again, Bunsang became sick. His fever burned hotter this time, and he stayed in bed for all of ten days. When he awoke, he sniffed the air and declared that it would rain in two days, that the Empress had spilled perfume on her shoes, and that the chicken grilling over the pits in the distant City was not yet thoroughly cooked.

Bunsang stayed inside all day, sniffing the air and making his proclamations. Someone had dropped a crate of green tea into the river. To the east, a kitten had killed and eaten its first mouse. Over the mountain, his sister was sitting in her new husband’s house and crying tears that tasted of salt.

Farmer Enyi decided to try one last time. He killed the largest of his pigs, cut out its heart, and ground it into a paste. He intended to rub the heart over his son’s stomach while the boy slept, but when he entered the room, Bunsang awoke.

“I smelled the slaughter, Father, and I smell the frustration on your breath,” Bunsang said. “But if you do this thing to me, I will most surely die.”

Farmer Enyi grew angry. “You are useless to me unless you can work the fields, boy. I would rather you die than take food away from the rest of the family.”

Bunsang lowered his head. “I smell your resolve. Do as you will.”

Farmer Enyi smeared the pig’s heart over his son’s emaciated chest. Even before he removed his hand, the boy started to die, his eyes wide and wild. The last thing he said was, “Mother is welcoming me in heaven, and she is oranges and summer, love and cool water on my feet.” The Farmer fell to his knees, stricken by these words, but it was from his dead wife that he begged forgiveness.

He buried the boy with the pigs, and from then on, even their bacon smelled of oranges.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.