Chuyện 12 Con Giáp

Rắn



Vào năm Tị, Jin-Hua bị một con rắn lục bé xíu có đôi mắt đen rất nhỏ và nanh nhọn như đầu kim cắn. Nó cắn vào bàn tay nàng khi nàng đang khom người hái hoa trong vườn, vì thế sẵn tay nàng chụp lấy con rắn nhỏ.

“Ngươi phải thả ta ra,” con rắn rít lên, “anh chị em ta rất đông và rất dữ. Họ sẽ trả thù cho cái chết của ta bằng nanh độc, và đưa toàn bộ thân nhân của ngươi vào miền ác mộng không một lối ra.”

“Nói thế là đủ rồi,” Jin-Hua đáp, và nhét con rắn nhỏ vào vào cái túi da dày của nàng.

Một tuần sau, Jin-Hua mở túi ra và đút cho con rắn một cái đầu chuột. Con rắn nói “Giờ đây anh chị em ta đang rời khỏi những hang ổ tối tăm. Họ đang vượt qua núi đồi biển cả. Họ sẽ tìm ra ngươi, và chính người cùng tất cả những người thân yêu của ngươi sẽ bị ném vào cơn đau đớn điên cuồng vô tận.”

“Được,” Jin-Hua trả lời. Nàng đóng miệng túi lại, sau khi con rắn nhỏ vừa kịp đớp lấy cái đầu chuột và nuốt chửng.

Sự việc cứ tiếp diễn như thế khoảng hai tháng. Mỗi lần Jin-Hua mở miệng túi đút thức ăn cho con rắn, nó lại rít lên một lời nguyền độc địa đầy hận thù dành cho nàng và những người thân yêu của nàng.

Một buổi sáng, Jin-Hua nhìn ra mảnh vườn nhỏ của mình, và dường như mỗi ngọn cỏ đều động đậy. Bầy rắn đã đến. Jin-Hua bước ra đón chúng.

Cả nghìn con rắn bao quanh nhà nàng thành một vùng xanh lục. Một con trong chúng trườn lên trước và nói.

“Này, con Người. Ngươi bắt giữ một đồng loại của ta,” nó nói với giọng thì thào và đôi mắt nhỏ như đầu kim.

“Ta có giữ cậu hoàng tử lạc loài của các người,” Jin-Hua trả lời. “Cậu được nuôi bằng những đầu chuột ngon nhất và được giữ ở một nơi an toàn ấm áp, mặc dù cậu rất dữ và đã bất ngờ cắn ta trong lúc ta không hề khiêu khích cậu.”

“Dối trá, toàn những lời dối trá!” con rắn trong bọc rít lên.

“Không dối trá đâu,” thủ lĩnh của đàn rắn nói. “Chúng ta đã đi tìm ngươi mấy năm ròng đến khi tìm được nơi giữ ngươi ở đây.”

Và Jin-Hua chiếm được lòng tin của toàn loài rắn trên thế gian ngoại trừ một con, và nàng cũng được miễn nhiễm nọc rắn suốt đời.

———

Dịch từ nguyên tác Anh văn, “Snake”, trong Tales of the Chinese Zodiac, của Jenn Reese.

Snake

In the Year of the Snake, Jin-Hua was bitten by a tiny green viper with black pinprick eyes and sharp needle teeth. It bit her in the hand as she bent to pick a flower from her garden, so she grabbed the little snake instead.

“You must release me,” the snake hissed at her, “for my brothers and sisters are many, and quick to anger. They will avenge my death with poison and fangs, and ferry all those you love into a land of living nightmare from which there is no escape.”

“That’s quite enough of that talk,” Jin-Hua said, and shoved the little snake into her thick leather pouch.

A week later, Jin-Hua opened her pouch and fed the snake the head of a mouse. It said, “Even now, my brothers and sisters are leaving their nests and holes, their shadows and their dark places. They are winding their way over mountains and across seas. They will find you and those you love and you will all be plunged into the insanity of never-ending pain.”

“Right,” Jin-Hua said. She closed the pouch, but not before the little viper grabbed the mouse head and swallowed it.

It continued like this for almost two months. Jin-Hua opened the pouch to feed the snake, and it hissed a vile curse involving her, her loved ones, and immense torture and discomfort.

One morning, Jin-Hua looked out into her small yard, and it seemed as if the very grass itself were moving. The snakes had arrived. Jin-Hua went outside to greet them.

Thousands of snakes surrounded her house in a great green mass. One slithered forward and spoke.

“You. Human. You have one of ours,” it said, with its whispering tongue and pinprick eyes.

“I have your runaway prince,” Jin-Hua said. “He has dined on the finest mouse heads and been kept warm and safe, despite his vile and unprovoked attack on my person.”

“Lies, all lies!” hissed the viper in her pouch.

“They are not lies,” the leader of the snakes said. “We had been looking for you for years until your captivity led us here.”

And so Jin-Hua gained the respect of all the snakes in the world save one, and was immune from poison her whole life long.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.