Chuyên Án - Hồ Sơ Đặc Biệt

CHƯƠNG 16



Nhạc Phàm nghiêm túc dặn dò: “Nhớ kỹ, phải nâng tay lên!”
“Yên tâm! Lần này tôi tuyệt đối sẽ không làm hỏng chuyện!” Kim Mạch Long vỗ ngực thùm thụp.
Vốn định sử dụng cameras mini loại cúc áo, nhưng vì một câu lạnh tanh của Quan Cẩm mà bị phủ quyết: “Nếu có người nhào vào ngực anh ta hoặc bị cởi quần áo thì còn nhìn được gì nữa.”
Trăng tối gió cao, Nhạc Phàm ngồi trong xe giám thị thở dài.
“Sao thế? Không phải anh cưỡng bức lợi dụ bảo anh ta đến nằm vùng cho chúng ta sao?” Quan Cẩm nhìn ra anh đang bất an.
Nhạc Phàm quay đầu đi, ánh mắt hơi lóe lên: “Hiện tại ngẫm lại, nếu thật sự do thám được trung tâm, vẫn là có chút nguy hiểm. Hơn nữa, cậu ta là cậu ấm chỉ biết sống phóng túng, làm ra mấy rắc rối nho nhỏ, đặt cả mạng sống vào thì thật không đáng.”
Quan Cẩm nâng cằm, cẩn thận tự hỏi: “Nếu động cơ để làm một việc gì đó của đàn ông là thu hút bạn tình, vậy anh ta nhất định sẽ bộc phát tiềm năng vượt xa tưởng tượng của người thường, gỗ mục cũng biến thân thành siêu nhân.” Đây là câu cửa miệng của Tony, tuy rằng đến tận khi mình linh hồn thoát xác anh ta vẫn chưa tìm được người nào có thể khiến anh ta biến thành siêu nhân.
Nói xong, Quan Cẩm không để ý đến ánh mắt hung ác của Nhạc Phàm, nghiêm túc nhìn màn hình.
Thời gian chưa tới, Kim Mạch Long còn chưa xuất hiện. Nhưng một người không thể tưởng được lại xuất hiện trong màn hình. Tại sao lại là anh ta?! Quan Cẩm ôm trán, tại sao người này lúc nào cũng có thể xuất hiện để kích thích mình thế chứ.
Lục Vân Dương đi tới cửa hoa viên của Câu lạc bộ Tử Lan, nhấn chuông. Không bao lâu sau, cửa từ từ mở ra. Anh nhấc chân bước vào, đột nhiên quay đầu nhìn về phía cameras mà cảnh sát ngầm thiết trí, lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Lòng Quan Cẩm lại dậy sóng. Nếu Lục Vân Dương thật sự có liên quan đến tổ chức này, không có lý do gì lại đi trêu chọc mình, trừ phi muốn lợi dụng mình. Cẩn thận ngẫm lại, không có dấu vết nào của bẫy rập, tuy từng hỏi mình đang tra án gì, nhưng khi bị từ chối thì cũng thôi. Động tác vừa rồi của anh ta là biết cảnh sát đang giám thị sao?
Quan Cẩm buồn bực cào tóc, tại sao lại bắt đầu suy nghĩ miên man rồi, quá nhập vai! Mục đích của hắn là từ vụ án này nắm được thóp Mẫn Ngôn, từ đó làm giao dịch với anh ta, những thứ khác đều là mây bay! Mây bay!
“Tiểu Bạch, chưa đột phá được hệ thống mạng sao?” – Cố Tương hỏi.
Lâm Bạch uể oải lắc đầu: “Chưa.”
“Sao vậy, chẳng phải không có chỗ nào cậu không vào được?”
“Vấn đề là … bọn họ không có hệ thống mạng để mà vào!”
“Chỗ ăn chơi mà không có mạng?” Cố Tương hơi ngạc nhiên. “Xem ra bọn họ rất cẩn thận.”
Không bao lâu sau, xe thể thao màu đỏ của Kim Mạch Long xuất hiện, chạy đến cửa, cửa tự động mở ra, xe lập tức vọt vào.
Cửa xe mở ra, hai người tuy không mặc đồng phục nhưng rõ ràng là nhân viên phục vụ đi tới cúi chào: “Kim thiếu gia, hoan nghênh cậu đã tới.”
Kim Mạch Long bình tĩnh hoặc ra vẻ bình tĩnh gật đầu, làm bộ đưa mắt nhìn.
Hai người dẫn hắn vào trong biệt thự. Bên ngoài ánh đèn mờ tối, bên trong cũng rất giản đơn, chỉ có mấy ngọn đèn mờ nhạt và mấy cái đèn tường nhỏ chiếu sáng cho tiền sảnh trống rỗng.
Kim Mạch Long trong lòng căng thẳng bồn chồn, thầm nói: chắc không phải phát hiện thân phận nằm vùng của ta nên định xử lý chứ, chỗ này trông chẳng giống nơi có chuyện vui gì hết …
Đi theo hai người kia rẽ rẽ ngoặt ngoặt, đi tới một căn phòng lớn tối như mực, Kim Mạch Long càng chắc chắn suy nghĩ của mình, thời khắc này đã đến rồi sao TT
“Kim thiếu gia, mời cậu ngồi. Ở đây có loại Whiskey cậu thích nhất, xin hãy nghỉ ngơi trước một lúc. Lát nữa tiết mục của chúng tôi sẽ bắt đầu.” Chàng trai có vóc dáng thấp hơn trong hai người nói xong liền xoay người rời khỏi, để lại chàng trai cao hơn rót rượu cho hắn.
Kim Mạch Long quay đầu nhìn chung quanh, thật ra là nâng tay để cameras dạo qua căn phòng một vòng.
“Phía trước có một tấm bình phong dài, mặt sau chỉ sợ có động thiên khác.” Quan Cẩm liếc mắt đã thấy được điểm mấu chốt.
Mọi người đều tập trung nhìn vào tấm bình phong đó.
Kim Mạch Long mất kiên nhẫn: “Đừng thừa nước đục thả câu, bản thiếu gia có trò gì mà chưa chơi, có cái gì chưa thấy, nhanh bắt đầu đi!”
Phục vụ đặt chai rượu xuống. “Mời cậu nhìn về phía trước, bắt đầu rồi.”
Bình phong chậm rãi mở ra, ánh đèn chói mắt lóe lên. Kim Mạch Long theo bản năng nhắm mắt lại, tới khi mở ra, một màn trước mắt làm hắn trợn mắt há hốc mồm.
Sau bình phong xuất hiện một sân khấu nhỏ, bên trên có ba người đàn ông dáng người cường tráng mặc quần áo da bó sát, cơ bắp phồng lên. Giữa sân khấu có rất nhiều dây thừng rủ xuống, một thiếu niên không mặc gì cả bị treo trên đó.
“Kim thiếu gia, mời cậu từ từ thưởng thức.”
Kim Mạch Long chép chép miệng, ra vẻ khinh thường: “Tiết mục hay là cái này ấy hả? Tiểu gia ta chơi chán rồi.”
“Đây chỉ là khai vị, bữa tiệc lớn còn ở phía sau, cậu cứ bình tĩnh đừng nóng.”
“Cái này …” Người trong xe khiếp sợ không thôi, nghe là một chuyện, tận mắt thấy lại là một chuyện khác.
“Tên chết tiệt này, còn chưa nhúc nhích? Mau dùng chút thủ đoạn cho tôi!” Nhạc Phàm tức giận đến dậm chân.
Kim Mạch Long không đeo thiết bị truyền âm, lại như thể nghe thấy lời anh nói, chậm rãi di chuyển đồng hồ.
Toàn bộ căn phòng dường như không có gì khác biệt, khi đồng hồ cameras dời đi, Quan Cẩm đột nhiên đè tay Cố Tương lại: “Vừa rồi, đoạn hai giây trước, tạm dừng một chút!”
Cố Tương vội vàng tua lại hình ảnh. Quan Cẩm chỉ vào một vị trí gần góc giá sách: “Có nhìn thấy điểm đỏ này không?”
“Điểm đỏ? Tôi còn tưởng màn hình có vấn đề. Nếu không phải, vậy đây là …” Cố Tương bừng tỉnh đại ngộ.
“Bên trong có cameras hồng ngoại. Mắt thường không thể thấy được tia hồng ngoại, nhưng chúng ta thông qua cameras lại có thể nhìn tới.”
“Còn thu lại hiện trường để làm phim nữa.” Lâm Bạch chậc lưỡi.
“Không cần thiết.” Quan Cẩm nhoài người về phía trước. “Từ vị trí này, chẳng những có thể quay được sân khấu, mà còn quay được cả nửa người trên của các vị khách đến.”
“Khách? Ý cậu là …” Cố Tương còn chưa nói xong, cảnh tượng trên màn hành đã càng ngày càng khó coi, thiếu niên ở giữa vẻ mặt đầy đau đớn.
Trong xe thoáng chốc yên tĩnh, Lâm Bạch cố nuốt nước miếng, nói nhỏ: “Cái này … quá kích thích trái tim …” Cậu còn chưa dứt lời thì giọng nói lãnh liệt của Ôn Tĩnh Hàn từ một chiếc xe khác đã truyền tới qua tai nghe.
“Các tổ hành động chú ý, hai phút sau đột nhập vào biệt thự dựa theo phương án đã định, cứu tất cả những người bị trói, đảm bảo an toàn cho người bị hại là ưu tiên hàng đầu. Nhắc lại …”
“Tổ trưởng, cá lớn còn chưa trồi lên, bây giờ mà vọt vào thì bọn chúng sẽ không lộ diễn nữa!” Giọng lo lắng của Trịnh Phi cũng vang lên.
“Phục tùng mệnh lệnh! Bất kể xảy ra hậu quả gì cũng không yêu cầu các cậu gánh vác. Hành động!” Lời nói của Ôn Tĩnh Hàn vừa trầm ổn lại mang theo cảm giác đáng tin cậy.
Bọn Quan Cẩm thuộc tổ theo dõi, không cần đấu tranh anh dũng. Nhưng mọi người cũng thấy khẩn trương, nhìn chằm chằm màn hình. Lâm Bạch và Cố Tương đang lo lắng hành động liệu có thuận lợi không, còn Quan Cẩm thì cân nhắc một vấn đề khác.
Những người gọi là quan to quý nhân bị chụp hình đó, chỉ e sau này khó mà ngủ yên được. Nhưng, mục đích của đối phương là gì? Xảo trá, vơ vét tài sản, đe dọa …? Hơn nữa, rốt cuộc là ai dám đặt bẫy tính kế nhiều nhân vật lớn như vậy, chuyện này quá liều lĩnh.
Còn nữa, vừa rồi tên thầy bói chết tiệt kia đi vào là có quan hệ gì với chuyện này?
Xoạch! Quan Cẩm mở cửa xe, nhảy xuống.
“Quan Cẩm, cậu xuống xe làm gì?” Cố Tương kinh ngạc.
“Con người có ba gấp.”
“Nhưng mà …” Thanh âm đã bị vô tình nhốt lại trong xe. Quan Cẩm nhìn khắp mọi nơi, một mình nương theo bóng đêm chạy về phía biệt thự.
Cửa biệt thự đã bị cảnh sát bao vây, bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Quan Cẩm dạo quanh biệt thự một vòng, phát hiện đằng sau Câu lạc bộ Tử Lan có một bức tường cũ. Hắn bóc lớp xi măng vỡ ra, tay chân lưu loát bò lên đầu tường, xoay người nhảy vào trong viện. Xem ra mấy ngày rèn luyện gần đây rất có hiệu quả, ít nhất sẽ không ‘đầu đập xuống đất’ nữa.
“Vì sao lần nào cũng để tôi thấy cậu trèo tường nhỉ, là cậu thích leo trèo, hay là vận mệnh quá kỳ diệu?”
Quan Cẩm giật mình, sau đó bình tĩnh xoay người lại: “Là vì anh biến thái, thích trốn trong góc phòng âm u rình coi.”
Lục Vân Dương lắc lắc điếu thuốc trong tay: “Tôi chỉ ra ngoài hút điếu thuốc, hóng gió thôi. So với một cậu cảnh sát trèo tường đột nhập phi pháp vào lãnh địa của người khác, hẳn là tôi bình thường hơn.”
Quan Cẩm híp mắt: “Rõ ràng anh vào căn nhà cách vách, thế nào lại ở đây?”
“Làm sao cậu biết? Tiểu Cẩm à, theo dõi một công dân tốt tuân thủ pháp luật là xâm phạm nhân quyền đó.”
“Không nói thì thôi, bây giờ tôi cũng không có hứng thú nghe.” Quan Cẩm vỗ vỗ quần áo, chạy đi.
“Chờ một chút.” Lục Vân Dương kéo hắn lại. “Có hứng thú đi mạo hiểm một phen không?”
Quan Cẩm nhìn cái mặt như cười như không của anh.
“Vậy đi thôi!” Lục Vân Dương nhếch môi, đột nhiên kéo Quan Cẩm núp sau một thân cây gần đó.
Không quá mấy giây sau, cây hoa tử đằng bên bức tường sát vách biệt thự rung lên. Trong bóng đêm mơ hồ có bóng người nhảy từ trong những dải hoa rậm rạp xuống, sau đó nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía cây to nơi bọn Quan Cẩm đang núp.
Người nọ chống tay lên cây thở hổn hển, ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt lạnh tanh của Quan Cẩm. “…” Người nó sợ tới mức há mồm định hét toáng lên. Quan Cẩm tay mắt lanh lẹ bịt miệng hắn lại, kéo ra sau thân cây.
Cây tử đằng tiếp tục rung lắc kịch liệt, lạo xạo lạo xạo, lại chui ra một cái bóng đen khác, hai cái, ba cái …

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.