CHUYẾN BAY FRANKFURT

Phần thứ ba : Chương mười ba – Cuộc họp ở Paris



Tại một phòng họp trong thành phố Paris, nơi đã từng được dùng cho nhiều hội nghị, có năm người đang ngồi với nhau. Cuộc họp này khác hẳn mọi cuộc họp khác và có tầm quan trọng lịch sử. Chủ tọa cuộc họp là ông Grosjean, một người luôn lo lắng về mọi thứ và chính vì thế ông được mọi người quý mến. Nhưng hôm nay ông không có được sức hút như mọi khi.

Ông Vitelli mới đáp máy bay từ Italia sang cách đây nửa giờ và hiện đang vung tay phát biểu hăng hái.

– Tình hình đã đến mức vượt ra khỏi những gì chúng ta có thể tưởng tượng.

Ông Grosjean nói :

– Cả chúng ta cũng đang là nạn nhân các hành vi của đám sinh viên.

– Đám sinh viên đã vượt ra khỏi tính chất sinh viên của chúng. Chúng đã trang bị súng máy, thậm chí cả máy bay. Chúng đang có nguy cơ chiếm toàn bộ miền Bắc Italia. Đấy là một sự điên cuồng thật sự. Chúng chỉ là những đứa trẻ, vậy mà chúng có cả bom, chất nổ đủ loại. Và ở thành phố Milan, chúng đông hơn cảnh sát. Chúng ta có thể làm gì được bây giờ? Dùng quân đội chăng? Tôi lo cả quân đội cũng sẽ quay súng và hùa theo chúng. Chúng hò hét là phải phá tất để xây dựng một thế giới hoàn toàn mới.

Ông Grosjean buông một tiếng thở dài :

– Thái độ muốn phá hủy mọi thứ rất đặc trưng cho tâm lý lớp trẻ.

Ông Poissonnier nói :

– Ôi, sinh viên!

Ông này là thành viên chính phủ Pháp, hết sức căm ghét sinh viên. Và nếu có người nào đó yêu cầu, ông ta không một giây ngập ngừng, tuyên bố phong trào sinh viên nổi loạn còn tồi tệ hơn cả bệnh dịch. Bất cứ dịch bệnh nào, dù khủng khiếp đến đâu, cũng còn hơn cái phong trào nổi loạn ấy của sinh viên. Ông Poissonnier cũng mơ một xã hội tốt đẹp, nhưng là xã hội không có sinh viên.

Ông Grosjean nói :

– Cảnh sát bất lực, tòa án thì không chịu đem những phần tử quá khích trong đám sinh viên ra xét xử. Đến phải dùng quân đội thôi, nếu không phong trào sinh viên nổi loạn sẽ lan ra toàn xã hội.

Poissonnier nhận xét :

– Dùng lựu đạn hơi cay không ăn thua gì hết!

– Đúng thế! Không đủ! Tôi thấy chúng ta phải dùng đến những phương tiện thật mạnh.

Ông Poissonnier hoảng hốt kêu lên :

– Nếu vậy chỉ còn vũ khí hạt nhân. Hay ông đòi dùng thứ vũ khí đó?

– Ông nói đùa? Làm sao dùng vũ khí hạt nhân được? Đó là thứ vũ khí không bao giờ được phép sử dụng!

– Nếu vậy chúng ta làm thế nào?

Câu hỏi vừa đưa ra lập tức được trả lời ngay một cách không ai ngờ: cửa phòng bật mở. Ông Coin, bộ trưởng An Ninh đi nhanh vào. Ông cúi đầu chào mọi người rồi nói luôn :

– Thưa các vị! Tôi đến để hỗ trợ các vị. Đất nước chúng ta đang bị đe dọa, cần phải đối phó ngay lập tức, không được do dự, vì vậy tôi đến để thông báo với các vị rằng tôi xin nhận trách nhiệm về tất cả những biện pháp chúng ta sẽ thi hành. Tình hình hết sức nguy hiểm, nhưng chúng ta phải đặt số phận và danh dự của Tổ Quốc nước Pháp lên trên hết. Đám sinh viên và cựu phạm nhân vượt ngục đã ra tay. Chúng hò hét, hô vang tên những triết gia, những giáo sư đã chỉ ra cho chúng con đường phải đi: phá hết tất cả những nề nếp xã hội cũ, tức là xã hội hiện nay, để xây dựng một xã hội mới… tức là xã hội vô chính phủ. Chúng đang đẩy nước Pháp vào chỗ diệt vong. Chúng ta không còn con đường nào khác. Tôi đã ra lệnh cho hai trung đoàn và yêu cầu toàn bộ lực lượng không quân trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Cuộc nổi loạn của đám sinh viên và những kẻ bất mãn đang đe dọa số phận và tính mạng của tất cả mọi người: đàn ông, đàn bà, trẻ con. Chúng muốn phá hủy quyền tư hữu, phá hủy mọi quy tắc đạo đức và luật pháp, những thứ bảo đảm cho cuộc sống yên ổn của toàn dân. Trong tình hình nguy cấp hiện nay, sự lãnh đạo phải tập trung. Tôi yêu cầu các vị giao quyền cho một người duy nhất, người đó là TÔI. Tôi đã có kế hoạch cụ thể và sẽ bắt đầu thi hành.

– Thưa ông Bộ trưởng, chúng tôi không thể đồng ý giao toàn bộ quyền lực cho…

– Xin đừng ai có ý kiến gì nữa. Tôi không muốn nghe ai nói gì thêm. Đội cận vệ cá nhân của tôi đang chờ tôi ngoài cửa. Việc đầu tiên tôi làm là thử một lần cuối cùng thuyết phục chúng, giảng cho chúng hiểu bổn phận của chúng là gì.

Ông ta quay gót, trịnh trọng bước ra cửa.

Poissonnie kêu lên :

– Lạy Chúa! Có vẻ ông ta nói nghiêm túc đấy!

Ông người Italia Vitelli nói :

– Ông ta sẽ nguy mất. Đám sinh viên nổi loạn đang hung hãn, chúng sẽ giết ông ta mất.

Ông Poissonnier không ghìm được một tiếng thở phào hài lòng :

– Đúng thế. Chúng rất có thể giết ông ấy.

Grosjean kêu lên :

– Nhưng chúng ta không thể để như thế được!

Tuy nói ra miệng như vậy, nhưng bụng ông ta nghĩ ngược lại. Ông cho rằng sự đời thường không diễn ra như người ta muốn. Tuy nhiên căn cứ vào tính nết và những việc làm trong quá khứ của ông Bộ trưởng An ninh, rất có thể ông ta thuyết phục được đám thanh niên bất mãn đang nổi loạn.

Grosjean bèn kêu lên lần nữa :

– Chúng ta phải ngăn không cho ông ta thực hiện điều ông ta dự định!

Ông người Italia Vitelli nói :

– Không thể để ông ta hy sinh tính mệnh vì nhân loại! Một kẻ điên rồ như ông ta còn nguy hiểm hơn là một linh mục. Mà mới hôm qua Giáo hoàng đã tiếp đoàn đại biểu sinh viên và đã ban phước cho họ.

Ông Grosjean nói :

– Bất kể thế nào, tình hình cũng sẽ vượt qua mọi sự kiểm soát!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.