Cô Gái Của Bố
CHƯƠNG 35
Rồi sau đấy họ hạnh phúc nằm bên nhau trong bóng tối, và Nat tựa đầu mình lên ngực Angus, tay nghịch đuôi tóc của anh. “Trước đây em chưa bao giờ ngủ với một người để đuôi tóc,” cô nói.
“Anh để cho giống con chó của anh ấy mà, em biết không.”
“Ý anh là sao?” Nat nhớ đến chứng chỉ trường huấn luyện treo trên tường văn phòng anh.
“Đấy là chú chó cứu hộ, lai giữa giống Afghan và giống tai cụp lông vàng. Nó nhìn giống như một con sư tử khùng.” Giọng Angus hoàn toàn tự nhiên. “Đuôi tóc của anh dài bằng đúng như chiều dài đuôi của nó.”
“Em không biết sao mà anh có thể đo được đuôi nó nữa.”
“Không, em không biết đâu. Mọi người nghĩ đuôi tóc của anh là một lời tuyên ngôn chính trị gì đó, nhưng thực ra chỉ để cho giống với cô Sally mà thôi.” Angus ôm cô lại gần. “Chúa ơi, em thật bé nhỏ làm sao. Làm sao chừng đó đàn bà lại có thể bỏ vừa trong một gói bé đến thế?”
Thêm một định nghĩa mới về Ruồi Con.
“Anh yêu thân hình em.”
Nat mỉm cười, ngượng quá không dám nói là cô cũng yêu cả thân hình của anh nữa. Điều làm cô kích thích là anh to lớn và mạnh mẽ hơn nhiều. Anh làm tình không tuân theo quy tắc nào cả. Trong đầu cô cho chiếu lại cảnh tượng yêu thích của mình, và điều này sém chút làm cô đạt thêm một cơn cực khoái nữa. Cô vừa mới học được một điều là mình rất lăng loàn trên giường, điều này người ta chỉ nhận ra khi họ làm tình với một người nguyên thủy.
“Chúa ơi, tuyệt thật đấy. Anh có nghĩ thế không?”
Nat giống như Cro-Magnon cần được cam đoan lần nữa. “Cả hai chúng ta đều được điểm A.”
Angus dịu dàng cười. “Anh biết là sẽ rất tuyệt mà. Anh đã chiêu dụ ra.”
Nat vui vẻ nhổm người trên ngực anh. “Vậy cái trò quyến rũ này được dự tính đến chừng nào?”
“Không được trù tính nhiều lắm đâu. Nói thật nhé, thường thì phải cần nhiều hơn một cái bàn chải đánh răng để dụ được cô nào lên giường đấy.”
“Nhưng anh còn mang cả bao cao su đến cơ mà.” Nat ngẩng đầu lên nhìn thấy anh ngoác miệng cười trong bóng tối.
“Đính chính nhé. Anh mang đến ba bao cao su lận.”
“Anh lạc quan quá nhỉ.”
“Ồ thế à? Đợi hai mươi lăm phút nữa hãy nói nhé.”
Nat cười lớn, và Angus ôm chặt cô.
“Em biết vì sao mọi chuyện tuyệt vời đến thế không?” anh hỏi.
“Không. Tại sao thế?”
“Bởi vì đó là tình yêu.”
Nat do dự. “Anh nghĩ thế à?”
“Anh biết chứ. Anh đã nói với em, nói thẳng. Anh yêu em.”
“Anh không thấy quá sớm sao?”
“Đấy là phản ứng của cảm xúc, Natalie à. Em không thể canh giờ hay phân tích chúng. Đúng, dĩ nhiên là tình cảm sẽ phát triển thế này thế kia, nhưng ngay lúc này đây nó đã có mặt rồi. Cái phần quan trọng ấy, phần ôi chao ấy. Đấy là tình yêu.”
Phần ôi chao. Nat thấm nhuần từng lời từng chữ. Cô hiểu ý anh muốn nói gì. Cô chưa bao giờ cảm giác được phần ôi chao với Hank.
“Nếu em chưa biết đến nó thì cũng không sao, nhưng em cũng yêu anh mà.” Angus thở dài. “Thật tình, anh mệt quá. Có lẽ do mấy đống thuốc họ cho anh. Em chắc cũng kiệt sức rồi nhỉ.”
“Vâng,” Nat nói, nhưng cô lại đang hoạch định cho mình bước tiếp theo.
“Đừng lo. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
“Chúng ta ngủ đi. Cả hai đều mệt mà.”
“Sáng mai anh sẽ đưa em ra khỏi đây, và em sẽ an toàn.
Không đời nào. “OK, anh thuyết phục được em rồi.” Nat đã muốn nói cho anh nghe về bức sơ đồ và giả thuyết mới của cô, nhưng anh biết càng ít thì càng tốt cho anh.
“Anh đã hẹn giờ trên điện thoại rồi. Chúng ta không thể lỡ chuyến tàu ấy được. Em có cần gì không?”
“Giờ hả, suỵt, im lặng.”
“Anh cũng thế,” Angus nói, và bờ ngực đầy lông của anh nhô lên hít vào một hơi sâu, và phút tiếp theo, cô nghe thấy hơi thở anh đều đều say ngủ.
Cô chờ cho đến lúc anh bắt đầu ngáy, rồi ngồi dậy vội vã mặc quần áo vào. Cô gom đống hồ sơ lại thật khẽ, vơ lấy túi xách và áo khoác, đi tìm tiền và điện thoại mà anh đã mang đến cho cô. Cô tìm thấy tiền trong bóng tối, nhưng không thể tìm thấy chiếc điện thoại giữa đống quần áo và túi xốp. Cô không dám mạo hiểm đánh thức anh, nên đành đầu hàng.
Cô rón rén bước ra cửa, dừng lại nhìn Angus đang ngủ. Cô hy vọng anh hiểu vì sao cô chạy khỏi anh. Cô nhanh tay mở cửa, luồn ra ngoài, đóng cửa lại sau lưng cùng tiếng thì thào.
Ôi chao.
Nat vội vã bước đi trong khí đêm lạnh ngắt, kéo sát áo khoác vào người và đưa tay vỗ vỗ vào túi xách đến mươi lần, đảm bảo là một nghìn đô la vẫn nằm yên trong đó. Cô cần phải trốn đi thật nhanh, phòng khi Angus thức dậy. Cô đưa mắt nhìn con đường tồi tàn, dọc hai bên đường là nhà đôi và những văn phòng cơ sở kinh doanh nhỏ. Không có bóng xe nào, không taxi không xe buýt, và cũng chẳng trông thấy trạm điện thoại công cộng nào cả. Một tiệm bảng số xe trông như đang đóng cửa, một tiệm xăm mình với một bàn tay bằng đèn neon nhấp nháy trên cửa sổ cũng thế. Một tiệm bánh pizza giao hàng ở góc phố xa xa, và vài chiếc xe cũ kỹ đậu trước bãi đậu xe nhỏ phía trước, làm cô nảy ra một ý tưởng.
Cô đeo kính và đội chiếc mũ NASCAR vào, vội rảo bước đến quán ăn. Cô đi thẳng qua những chiếc xe đang đỗ và mở cánh cửa song sắt ra, một bầu không khí đẫm hơi nước và mùi hòa quyện giữa rau mùi, ớt chuông nấu chín, và mùi thuốc lá xộc vào mặt. Phía trước quán ăn chỉ có vài chiếc bàn màu đỏ, ba cậu nhóc choai choai đang ngồi bên một chiếc bàn, gặm một cái pizza hamburger với một bình lớn Coca. Bọn nhóc nhìn lên khi Nat bước vào.
“Xin lỗi mấy cậu nhỏ.” Cô đẩy mắt kính lên. “Có ai trong mấy cậu muốn bán cho tôi cái xe không?”
Cả đám choai choai phá lên cười ằng ặc, ha-ha-ha. Tên cao nhất, một cậu nhóc điển trai đeo một chiếc bông tai giả kim cương, bảo. “Này bà chị, nói thật chứ hả?”
“Thật. Tôi cần một cái xe, ngay bây giờ. Tôi sẽ trả bằng tiền mặt.”
“Tiền mặt hả bà chị?”
Cậu nhóc thứ hai, da mặt xấu xí, nới, “Vậy là không hợp pháp. Mày đâu phải chính chủ.”
Luật sư tương lai đây. “Với tôi thì không sao cả, tôi không quan tâm.” Nat quay sang cậu nhóc cao lớn. “Ra giá đi ông bạn.”
“Một triệu đấy nha bà chị.”
Hay là không. Nat quay sang anh chàng lùn nhất, đội chiếc mũ len đội Eagles. “Cậu nói sao nào? Cậu có xe không?”
“Chiếc Neon đời 86. Chạy được 120.000 dặm rồi và không có radio, nhưng vẫn chạy tốt.” Cậu chàng hâm mộ đội Eagles cười nhếch mép. “Xe của chị cùng cha khác mẹ với tôi.”
“Tôi thích xe Neon. Cậu thích tiền mặt không?”
“Có chứ.” Đôi mắt cậu fan của đội Eagles sáng lên. “Và tôi ghét chị ghẻ tôi đến tận xương tủy.”
“Bán nó đi mày ơi!” những tên khác gào lên. “Bọn họ đi nghỉ cuối tuần hết cả rồi.”
“Hôm nay là ngày may mắn của cậu đấy anh bạn.” Nat lôi chiếc phong bì ra khỏi túi xách, lật qua những tờ tiền mới cứng, và đếm. “Tôi sẽ trả cậu ba trăm đô cho chiếc xe ấy, ngay bây giờ. Có bán hay không.”
“Ba trăm đô hả?” Khuôn mặt trẻ của cậu chàng hâm mộ đội Eagles sáng lên.
“Ba trăm đô mày! Bọn mình ăn chơi hết mấy ngày cuối tuần!” Cả bọn cùng cười, và kẻ hâm mộ Eagles vui vẻ hơn cả.
“Chúng mày ơi, con chị ghẻ của tao sẽ phát khùng! Phát rồ! Phát điên lên mất!”
“Bán đi mày!” tên nhóc cao lớn la lên. “Đến tối Chủ nhật họ mới biết!” cả bọn vỗ tay vào nhau quanh bàn, la lối, “Quá đỉnh!”, “Tuyệt!”, “Bọn mình tới bến luôn!”
“Tôi bán!” Kẻ hâm mộ Eagles chộp lấy mấy tờ tiền.
Mười lăm phút sau, Nat chạy ra đường trong chiếc Neon màu xanh cũ kỹ bốc mùi thuốc hít và một miếng bằng tốt nghiệp tua rua treo trên gương chiếu hậu. Cô chạy xe qua dãy trung tâm mua sắm và nhà cửa, lái càng xa càng tốt cho đến khi cô có thể tìm ra một nhà trọ rẻ tiền khác và quành xe vào. Angus sẽ không tìm ra cô nơi này, và cả anh hay đám cảnh sát đều không hay biết gì về chiếc Neon. Cô khóa xe lại và đi vào trong chợp mắt vài tiếng trước khi trời bừng sáng.
Ngày mai, cô cần có năng lượng để thực thi kế hoạch.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.