Cô Gái Đùa Với Lửa

CHƯƠNG 7



Thứ Bảy, 29 tháng Một
Chủ nhật, 13 tháng Hai
Sáng thứ Bảy, khoảng 11 giờ, một chiếc xe hơi lái vào Svavelsjo ở giữa Jarna và Vagnharad – cái cộng đồng có không quá mười lăm căn nhà – rồi dừng lại trước căn nhà cuối cùng, chừng 150 mét bên ngoài ngôi làng đích thực. Đó là một cấu trúc công nghiệp xập xệ một thời từng là nhà máy in nhưng nay trên cổng chính có một bảng hiệu cho hay nó là Câu lạc bộ Xe máy Svavelsjo. Không thấy một xe hơi nào khác. Nhưng người lái chú ý nhìn quanh rồi mới ra khỏi xe. Hắn đồ sộ, tóc vàng. Không khí rét lạnh. Đi găng tay da màu nâu, hắn lấy ở trong cốp xe ra một túi thể thao màu đen.
Hắn không ngại bị quan sát. Đỗ xe ở gần nhà máy in cũ thế nào mà chả bị trông thấy. Nếu đơn vị cảnh sát hay chính phủ nào muốn kiểm soát toà nhà thì sẽ phải trang bị cho người của họ các thứ ngụy trang cùng kính viễn vọng và lại còn phải vùi chúng xuống tận đâu cánh đồng xa xa kia. Chuyện đó rồi nhất định dân làng cũng nói đến thôi, mà ba ngôi nhà ở đây đã là của các thành viên Câu lạc bộ Xe máy Svavelsjo mất rồi.
Mặt khác, hắn không muốn vào toà nhà. Cảnh sát đã đột nhập khám xét câu lạc bộ mấy phen, chả ai dám chắc liệu các thiết bị “bọ” có bị cài giấu ở trong đó không. Điều này có nghĩa là phần lớn chuyện trò ở câu lạc bộ là về xe hơi, gái gú và bia, thỉnh thoảng về món chứng khoán nào hay để đầu tư vào.
Vậy nên người đàn ông chờ cho tới khi Carl – Magnus Lundin đi ra ngoài sân. Lundin là chủ tịch câu lạc bộ. Hắn cao gầy nhưng cùng với thời gian hắn đã có một cái bụng bia bự. Hắn mới ba mươi sáu. Tóc hắn vàng sẫm để kiểu đuôi ngựa và hắn mặc jean đen, bốt, jacket mùa đông nặng trịch. Hắn đã có năm tiền án tiền sự trong biên bản cảnh sát. Hai vụ vi phạm nhẹ vào ma tuý, một vụ nhận các hàng hoá ăn cắp, một vụ ăn cắp xe hơi và say rượu lái xe. Tội thứ năm, trầm trọng nhất, đã đưa hắn vào tù một năm: đó là vụ hành hung nghiêm trọng tổn hại đến thân thể khi hắn nổi cơn lên trong một quán bar tại Stockholm, vài năm trước.
Lundin và người khách đồ sộ bắt tay nhau rồi thong thả đi dọc hàng rào quanh sân.
– Đã mấy tháng rồi đấy. – Lundin nói.
Người khách nói:
– Chúng ta có một món đang bị xuống giá. 3.060 gam methamphetamine.
– Các khoản cũng giống lần trước?
– Năm mươi năm mươi.
Lundin rút lấy một bao thuốc lá ở túi ngực. Hắn thích làm ăn với gã khổng lồ này. Giá đường phố của thứ meth này vào khoảng từ 160 đến 230 curon, tuỳ vào lúc có hay không. Vậy thì 3.060 gam này sẽ mang lại một giá trị ăn đứt khoảng 600.000 curon. Câu lạc bộ xe máy Svavelsjo sẽ phân phối ba kilô chia thành những túi nhỏ chừng 250 gam một cho dân mua quen. Vào lúc này giá bị giảm xuống đâu đó quãng từ 120 đến 139 curon một gam.
Với Câu lạc bộ xe máy Svavelsjo, đây là một vụ làm ăn hấp dẫn khác thường. Không giống như các vụ với những đối tác khác, không có bất cứ chuyện lèm nhèm về trả tiền trước hay về giá cố định bao giờ. Gã khổng lồ tóc vàng cung cấp hàng và đòi 50 phần trăm, chia chác như thế là hoàn toàn biết điều, ít nhiều chúng biết một kilô meth mang lại bao nhiêu, số tiền chính xác là tuỳ vào chỗ Lundin có thể lấy lại đến mức nào khi giá hàng bị giảm. Tuỳ tình hình nó có thể thay đổi dăm ba nghìn nhưng khi công chuyện bàn đã xong thì gã khổng lồ sẽ có thể thu được khoảng 190.000 curon
Hai người đã làm ăn nhiều với nhau trong những năm qua, luôn chỉ dùng một hệ thống. Lundin biết gã khổng lồ có thể được gấp đôi tiền nếu tự nắm lấy việc phân phối. Lundin cũng biết tại sao gã này lại chịu nhận khoản lời thấp hơn; gã có thể ngồi ở hậu trường dành mọi nguy cơ cho Câu lạc bộ Xe máy Svavelsjo. Thu nhập gã nhận có nhỏ hơn nhưng gã an toàn hơn. Và không như các nhà cung cấp khác, gã không ngang tắt, đây là một quan hệ dựa trên các nguyên tắc làm ăn đứng đắn, lòng tin và thiện ý. Không cãi cọ, không ăn nói lăng nhăng, không đe dọa.
Gã khổng lồ cũng đã nuốt gần 100.000 curon thua lỗ ở vụ cung cấp vũ khí mà thế nào hoá thành ra là đầu đi đuôi không lọt. Lundin chưa thấy ai trong làm ăn lại có thể tiếp nhận được một tổn thất như thế. Hắn kinh sợ khi phải nói với gã. Lundin giải thích vì sao vụ làm ăn lại đâm ra xấu, làm sao một cảnh sát ở Trung tâm Đề phòng Tội phạm lại có thể suýt nữa dớ được một thành viên của Tình Huynh đệ Aryan ở Varmland. Nhưng gã khổng lồ chỉ nhíu lông mày không làm gì hơn. Gã gần như thông cảm. Lùm xùm xảy ra, tất cả việc giao hàng phải xoá bỏ.
Lundin không phải dân vô tài. Hắn hiểu rằng một món lời nhỏ hơn, ít rủi ro hơn chính là việc làm ăn tốt. Hắn chưa lần nào tính trò hai mang với gã khổng lồ.
Đó là một thói xấu. Gã khổng lồ và đồng bọn của gã còn chịu một ít món lời nhỏ hơn chừng nào việc thanh toán vẫn cứ trung thực. Nếu lừa gã tóc vàng thì bằng là hắn gọi gã đến thăm và Lundin tin chắc hắn sẽ không sống sót nổi sau một chuyến viếng thăm như thế.
– Khi nào anh có thể giao hàng?
Gã khổng lồ buông túi thể thao xuống đất.
– Giao rồi.
Lundin cảm thấy không muốn mở cái túi ra để kiểm tra bên trong. Thay vì thế, hắn giơ tay làm hiệu rằng họ đang làm ăn với nhau và hắn có ý sắm vai trò của hắn.
– Có một chuyện nữa. – Gã khổng lồ nói.
– Chuyện gì?
– Chúng tôi muốn giao cho anh một việc đặc biệt.
– Nghe xem nào.
Gã rút từ trong túi trong chiếc jacket ra một phong bì đưa cho Lundin. Hắn mở ra lấy một ảnh hộ chiếu và một tờ giấy khổ A4 có ghi những dữ liệu về cá nhân. Hắn nhếch lông mày lên hỏi.
– Tên nó là Lisbeth Salander, sống ở Stockholm, đường Lundagatan quận Sodermalm.
– Xong.
– Hiện nó có thể không ở trong nước nhưng sớm muộn sẽ về thôi.
– OK.
– Người thuê tôi muốn có một cuộc chuyện trò yên ắng với con này. Phải tóm sống nó. Chúng tôi gợi ý là nhà kho gần Yngern. Và sau đó chúng tôi cần một người dọn dẹp sạch sẽ. Phải cho con này biến mất không tăm tích.
– Chúng tôi sẽ lo vụ này. Khi nào thì biết nó về?
– Tôi sẽ bảo anh.
– Giá cả thế nào?
– Tất tật 10 nghìn thì anh bảo sao? Cái này khá gọn gàng thôi mà. Đến Stockholm, nhót lấy nó, nộp cho tôi.
Chúng lại bắt tay nhau.
Lần thứ hai đến thăm Lundagatan, Salander buông phịch người xuống sofa suy nghĩ. Cô phải ra một số quyết định, một trong đó là cô có nên giữ căn hộ lại không.
Cô châm thuốc lá, thổi khói lên trần, gõ tàn vào một lon Coke rỗng.
Cô chả có lý do gì để yêu căn hộ này. Lên bốn thì cô cùng mẹ và em gái dọn đến đây. Mẹ ngủ trong phòng khách, cô và Camilla chia nhau cái phòng ngủ con con. Lúc cô mười hai và xảy vụ “Tất cả Xấu xa”, cô được đưa đến bệnh viện thiếu niên rồi khi cô mười lăm, rồi thì đến gia đình nhận nuôi đầu tiên và rồi cả một loạt sau đó. Holger Palmgren, người đỡ đầu cô đã cho thuê cái nhà này rồi khi cô mười tám tuổi, cần một chỗ trú ngụ, ông lại để mắt tới và cho nó quay về lại với cô.
Căn hộ đã là một điểm cố định với gần hết đời cô. Tuy không cần đến nó nữa, nhưng cô không thích bán nó đi. Bán đi thì có nghĩa là những người xa lạ sẽ bước vào trong không gian của cô.
Về hậu cần, vấn đề là tất cả thư tín của cô – tới chừng nào cô còn nhận được một bức thư – đều đến Lundagatan đây. Nếu cô bỏ căn hộ cô phải tìm một địa chỉ khác để thay thế. Salander không muốn bất cứ kho dữ liệu nào có được thông tin chính thức về mình. Ở mặt này cô gần như bị tâm thần phân lập. Cô không có lý do để mà tin tưởng ở các nhà chức trách hay một ai khác ở vấn đề này.
Cô nhìn bức tường bảo vệ mảnh sân sau như cô vẫn từng nhìn nó. Cô bỗng vui với quyết định lìa bỏ căn hộ. Cô không bao giờ cảm thấy an toàn ở đây. Mỗi lần cô quay về Lundagatan, đến gần đầu phố – có say hay không – cô đều nhạy bén nhận biết về xung quanh, về những chiếc xe đỗ và người qua lại. Cô cảm thấy ở một chỗ nào đó ngoài kia chắc chắn có những người đang mong muốn làm hại cô và chắc chắn nhất là khi cô đến hay đi khỏi căn hộ thì họ sẽ công kích cô.
Đã không có cuộc công kích nào. Nhưng như thế không có nghĩa cô có thể buông lỏng. Địa chỉ ở Lundagatan đã vào trong mọi danh bạ đăng ký công cộng và kho dữ liệu máy tính, nhưng trong tất cả mấy năm qua cô không có cách nào để nâng cao mức độ an toàn của mình lên; cô chỉ có thể tự canh phòng lấy cho bản thân. Nay tình hình đã khác. Cô không muốn ai biết địa chỉ mới của cô ở Mosebacke. Bản năng mách cô là cứ càng vô danh thì lại càng hay. Nhưng như thế không giải quyết được vấn đề làm gì với căn hộ cũ. Cô nghiền ngẫm việc này một lúc rồi lấy di động gọi Mimmi.
– Chào, tớ đây.
– Chào Lisbeth. Vậy mới có một tuần mà cậu đã liên hệ rồi đấy hả?
– Tớ đang ở Lundagatan.
– OK.
– Tớ đang nghĩ cậu có muốn lấy căn hộ không đấy.
– Ý là thế nào?
– Cậu đang sống trong một cái hộp đựng giầy mà.
– Tớ thích cái hộp giầy của tớ. Cậu đang dọn đi à?
– Nó rỗng không rồi.
Đầu dây đằng kia hình như Mimmi ngập ngừng.
– Lisbeth, tớ không đủ lực.
– Đây là một căn hộ của công ty cho thuê và đã trả hết cả rồi. Tiền thuê mỗi tháng 1.480 curon, như vậy chắc là ít hơn khoản cậu trả cho cái hộp giầy. Và tiền thuê cả năm thì đã trả rồi.
– Nhưng cậu đang có ý bán nó mà? Tớ nói là nó cũng đáng một tí của đấy.
– Khoảng một triệu rưởi nếu cậu tin được vào quảng cáo của bọn môi giới bất động sản.
– Tớ không đủ lực làm chuyện đó.
– Tớ đang bán. Tối nay cậu có thể dọn đến đây rồi cậu có thể sống bao lâu tuỳ thích và chả phải trả cái gì hết trong một năm. Tớ không được phép cho thuê nó nhưng tớ có thể viết tên cậu vào là bạn chung phòng của tớ. Cách này thì cậu sẽ chả bị lôi thôi rắc rối gì với công ty cho thuê nhà.
– Nhưng Lisbeth, cậu đang đề nghị với tớ đấy ư? – Mimmi cười to.
– Tớ đang không dùng đến căn hộ và tớ không muốn bán nó.
– Ý nói tớ có thể ở đấy không mất tiền, hả cô gái? Cậu nghiêm đấy chứ?
– Nghiêm.
– Lâu chừng nào?
– Chừng nào tuỳ thích cậu. Cậu có thích không?
– Dĩ nhiên thích. Có phải ngày nào tớ cũng được tặng một căn hộ không mất tiền ở giữa Soder đâu cơ chứ.
– Thế là dớ một món bở rồi đấy.
– Tớ nghĩ thế.
– Cậu có thể sống ở đây bao lâu tuỳ thích, nhưng tớ vẫn phải đăng ký là chủ hộ và tớ vẫn nhận thư từ của tớ ở đấy. Cậu chỉ việc nhòm qua thư từ rồi cho tớ biết có cái gì thú vị không thôi.
– Lisbeth, cậu là con bốc đồng nhất đấy. Cậu đến sống ở đâu chứ?
– Chuyện ấy nói sau. – Salander nói.
Họ bằng lòng chiều hôm ấy sẽ gặp nhau để cho Mimmi có thể xem tận mắt căn hộ. Tâm trạng của Salander đã ổn hơn nhiều. Cô đi bộ xuống Handelsbanken trên đường Hornsgatan, lấy số chờ rồi đợi đến lượt mình.
Cô đưa thẻ căn cước, nói rõ cô vừa ở nước ngoài một thời gian và nay muốn biết số tiền có trong tài khoản tiết kiệm cô gửi. Món tiền là 82.670 curon. Tài khoản nằm im trong một năm và mùa thu vừa rồi đã có 9.312 curon chuyển đến nó. Đây là di sản của mẹ cô.
Salander rút ra 9.312 curon. Cô muốn tiêu chỗ này vào việc gì đó làm cho mẹ cô vui. Cô đi đến bưu điện ở Rosenlundsgatan, chuyển vô danh món tiền đó đến một trong những trung tâm khủng hoảng cho phụ nữ ở Stockholm.
Thứ Sáu, 8 giờ tối thì Berger tắt máy tính, vươn vai. Chị vừa qua chín tiếng trọn vẹn chữa xong cho số Millennium tháng Ba; từ khi Eriksson làm chuyên cho số có chủ đề của Svensson, chị phải tự mình làm lấy phần lớn chuyện xuất bản. Cortez và Karim có giúp nhưng họ vốn là người viết và nghiên cứu, không quen lắm với việc xuất bản.
Cho nên chị mệt, đau lưng nhưng chị hài lòng về ngày hôm ấy cũng như về cuộc đời nói chung. Biểu đồ hạch toán cho thấy đúng hướng, các bài báo đến đúng giờ hoặc không muộn quá đến nỗi không xoay xở nổi, và nhân viên toà soạn thì vui vẻ. Sau hơn một năm, họ vẫn chưa hết cơn hăng máu từ vụ Wennerstrom.
Sau khi cố xoa bóp cổ một lúc, Berger cả quyết cần phải tắm và nghĩ dùng vòi hoa sen trong buồng tắm cơ quan. Nhưng cảm thấy quá lười, chị lại ghếch chân lên bàn làm việc. Ba tháng nữa chị sẽ bốn mươi lăm, cái tương lai nổi tiếng chị hằng khao khát kia nó đang bắt đầu trở thành việc của quá khứ. Quanh mắt và miệng chị đã hiện lên cả một mạng vết nhăn nho nhỏ nhưng chị biết mình nom vẫn khả dĩ. Tập ở phòng tập thể dục một tuần hai lần nhưng chị nhận thấy trong các chuyến rong chơi du thuyền, chị leo cột buồm có khó khăn hơn. Mà chị lại luôn là người làm cái chuyện leo trèo – chồng chị bị chứng chóng mặt đáng sợ.
Berger nghĩ rằng bốn mươi lăm năm đầu của chị, mặc dù thăng trầm nhưng cũng vẫn là thành đạt. Chị có tiền, địa vị, một mái ấm đem lại cho chị niềm vui lớn. Chị có người chồng dịu dàng yêu chị và chị cũng vẫn phải lòng anh ấy sau mười lăm năm lấy nhau. Cạnh đó chị có một người tình vui tính và xem vẻ không thể hao cạn, người có thể không chỉ thoả mãn tâm hồn chị mà còn thoả mãn cả thân xác chị mỗi khi chị cần đến.
Nghĩ đến Blomkvist chị mỉm cười. Chị tự hỏi khi nào anh thú nhận, khai với chị anh đã ngủ với Harriet Vanger. Cả hai người đều không hé ra một lời về quan hệ của họ nhưng Berger đâu có là con nít. Ở một cuộc họp ban lãnh đạo hồi tháng Tám, chị đã để ý thấy họ liếc nhau. Hoàn toàn do ương bướng, tối hôm ấy chị đã thử gọi vào di động của cả hai và cả hai đều tắt máy. Dĩ nhiên đó là bằng chứng rành rành, nhưng sau các cuộc họp lãnh đạo tiếp theo, vẫn luôn luôn không thể tìm thấy Blomkvist vào buổi tối. Cách Vanger rời đi sau bữa ăn tối với lý do trăm lần như một – cần đi nghỉ sớm – xem thấy gần như là khôi hài. Berger không tò mò mà cũng không ghen. Nhân một dịp thích hợp nào đó chắc chắn chị sẽ ghẹo cả hai.
Chị không bao giờ dây vào chuyện của Blomkvist với những phụ nữ khác, nhưng chị mong chuyện với Vanger sẽ không khuấy lên vấn đề trong ban lãnh đạo. Nhưng chị không thực sự e ngại. Tất cả các mối quan hệ của Blomkvist đều đã chấm dứt ở đằng sau và anh vẫn cứ thân thiện với phần lớn các phụ nữ có dính líu.
Berger không thể tin mình lại sung sướng được là bạn và người tâm giao của Blomkvist. Ở một số mặt, anh là một tay ngố nhưng ở một số mặt khác anh lại quá sâu sắc đến mức có vẻ là một vị tiên tri. Nhưng anh không hiểu được tình yêu chị dành cho chồng, không bao giờ nắm được tại sao chị lại coi Greger Beckman là một người cuốn hút đến thế; một người nồng ấm, kích thích, hào hiệp và trên hết không có những nét mà chị quá ghét ở phần lớn cánh đàn ông. Beckman là người đàn ông chị muốn cùng về già với nhau. Chị đã muốn có con với anh nhưng rồi không thể và nay thì quá muộn. Nhưng trong chọn lựa đối tác của cuộc đời, chị không thể tưởng tượng ra ai lại tốt hơn hay ổn định hơn anh được – một người chị có thể tin cậy hoàn toàn, hết lòng, một người khi chị cần đến thì luôn vì chị mà có mặt.
Blomkvist rất khác. Anh là một người đàn ông với những nét thay đổi, đôi khi ngỡ anh như người đa tính cách. Là người rất chuyên nghiệp, anh ngoan cường và gần như tập trung theo kiểu bệnh hoạn vào công việc đang ở trong tay. Anh nắm chắc lấy mẩu tin, bài báo, tự mở lối đi tới cái điểm mà ở đó ta tiếp cận sự hoàn hảo rồi anh chốt khoá lại tất cả các hệ lụy. Khi lên tay nhất, anh xuất sắc, khi xuống tay thì anh vẫn cứ hay hơn mức trung bình nhiều. Anh hình như có một năng khiếu gần như linh giác với việc quyết định bài báo nào đang còn chưa có khung cốt của nó, bài báo nào sẽ hoá ra một mẩu loàng xoàng, nhạt nhẽo. Làm việc với anh, chị không bao giờ ân hận.
Chị cũng chưa bao giờ ân hận là đã yêu anh.
Người duy nhất hiểu nỗi đam mê tính dục của Berger với Blomkvist là chồng chị, anh hiểu vì chị dám bàn với anh về các nhu cầu của chị. Đây không phải là vấn đề chung thuỷ mà là ham muốn. Làm tình với Blomkvist cho chị một cú kích thích mà người khác, kể cả chồng chị, không thể đem lại được.
Tính dục quan trọng với chị. Mất trinh năm mười bốn tuổi, chị đã bỏ phần lớn quãng tuổi mười mấy vào một cuộc tìm kiếm sự hoàn thiện vẹn toàn nhưng rồi thất vọng. Chị đã thử mọi thứ, từ mê mết các bạn cùng lớp và một vụ lòng thòng vụng về với một thầy giáo cho đến tính dục điện thoại và bái vật. Phần lớn những điều ở lĩnh vực chữ dâm từng khiến chị quan tâm thì chị đều đã trải qua. Chị đã đóng vai kẻ nô lệ phục tùng và đã là thành viên của Câu lạc bộ Xtreme, cái nơi từng bố trí những bữa dạ hội tiệc tùng thuộc vào loại mà xã hội không thể chấp nhận. Chị đã vài dịp thử làm tình với phụ nữ nhưng rồi thất vọng, chị thừa nhận chuyện đó đơn giản không phải là gu của chị và phụ nữ không thể kích thích nổi được chị dù chỉ trong một giây như một người đàn ông. Với Beckman chị đã khám phá tính dục với hai người đàn ông – một người là chủ sở hữu một gallery nổi tiếng – và chị phát hiện thấy cả hai mà chị cặp bồ đều có xu hướng lưỡng tính ái mạnh mẽ, còn bản thân chị thì gần như bị tê liệt đi vì khoái trá với cảm giác được hai người đàn ông cùng lúc vuốt ve và thoả mãn mình.
Không phải vì đời sống tính dục của chị và chồng đáng ngán hay không thoả mãn mà chị cặp với Blomkvist. Chính là vì Blomkvist đem lại cho chị một thể nghiệm hoàn toàn khác.
Anh có tài. Khá đơn giản là anh quá tốt đến nỗi ngỡ như khi cần đến thì chị đã đạt được cân bằng tối ưu giữa Beckman chồng và Blomkvist người tình. Chị có thể không đạt tới cân bằng đó nếu như không có cả hai và chị thì không có ý chọn ai trong hai người.
Chỗ này chồng chị hiểu, rằng nhu cầu của chị vượt khỏi những gì anh có thể đem lại cho chị, dù cả những khi anh biểu diễn nó dưới dạng những bài tập nhào lộn giàu trí tưởng tượng nhất trong bồn tắm phun nước.
Về quan hệ với Blomkvist, điều mà Berger thích nhất là anh không có bất kỳ mong muốn nào kiểm soát chị. Anh không ghen tuy chị đã từng có vài cơn ghen khi họ mới bắt đầu lòng thòng với nhau hai mươi năm trước, chị đã phát hiện thấy trong trường hợp của anh thì không cần phải ghen. Quan hệ của họ dựa trên tình bạn mà về vấn đề tình bạn thì anh trung thực vô hạn độ. Nó là một mối quan hệ sống sót qua mọi kiểm nghiệm gay gắt nhất.
Nhưng chị phiền là rất nhiều chỗ quen biết của chị cứ xì xào về quan hệ của chị với Blomkvist, mà luôn ở sau lưng.
Blomkvist là một người đàn ông. Anh có thể đi hết giường này đến giường kia mà chả ai nhíu lông mày. Chị là phụ nữ, và việc chị có một người tình, mà được chồng bằng lòng – cộng với việc trong suốt hai chục năm chị cũng đã thật lòng với người tình đã đưa tới những cuộc chuyện trò thú vị nhất ở các bữa ăn tối.
Nghĩ một lúc chị nhấc điện thoại gọi chồng.
– Chào, anh yêu. Anh đang làm gì?
– Viết.
Beckman không chỉ là nghệ sĩ, trước hết anh là giáo sư lịch sử nghệ thuật và tác giả của mấy quyển sách. Anh thường tham gia thảo luận công cộng và làm cố vấn cho vài công ty kiến trúc lớn. Năm ngoái anh làm việc cho một quyển sách về trang trí nghệ thuật của các toà nhà lớn cùng với ảnh hưởng của nó, về tại sao ở trong vài toà nhà người ta lại phát đạt mà ở các toà nhà khác thì không. Quyển sách đã khơi mào và đi tới chỗ công kích chủ nghĩa chức năng, điều (Berger ngờ) sẽ gây ra tranh cãi dữ dội.
– Viết ra sao?
– Tốt. Đang dào dạt. Em thế nào?
– Em vừa xong số báo có chủ đề. Thứ Ba này nó đến nhà in.
– Tốt rồi.
– Em đang rã rời đây.
– Nghe như có cái ý gì ở trong đầu em.
– Anh có định cái gì tối nay không? Nếu em không về nhà thì anh có suy sụp ghê gớm không?
– Chào Blomkvist hộ nha, bảo hắn rằng cái nghiệp của hắn là dụ người. – Beckman nói.
– Anh ấy nghe thế lại thích đấy.
– OK. Rồi bảo hắn rằng em là một mụ phù thuỷ không sao thoả mãn được còn hắn thì sẽ già sớm.
– Anh ấy biết thế rồi.
– Nếu thế thì mọi sự với anh chỉ còn có nước tự sát. Anh sẽ tiếp tục viết cho tới khi thở hắt. Chúc vui vẻ.
Blomkvist đang ở chỗ Svensson và Johansson tại Enskede, kết thúc một cuộc thảo luận về vài chi tiết trong bản thảo của Svensson. Berger thầm hỏi liệu Blomkvist có bận tối nay hay anh có chiều cố xoa bóp cái lưng đau giần cho chị không đây.
– Em có khoá đấy mà. – Anh nói. Tự vào nhà lấy đi.
– Sẽ. Một giờ nữa hay hơn sẽ gặp anh.
Chị đi bộ mất mười phút đến Bellmansgatan. Chị cởi quần áo, tắm vòi hoa sen rồi pha cà phê espresso. Rồi chị nhoài lên giường trần truồng chờ đó, đầy háo hức.
Nếu chị được làm bộ ba với chồng và Blomkvist thì đó chắc chắn sẽ là một ban thưởng tối ưu nhưng nó không bao giờ xảy ra. Blomkvist quá cổ điển đến mức chị đã trêu anh là mắc chứng sợ đồng tính. Anh không hề thú vị gì hết với cánh đàn ông. Rõ ràng ở cái thế gian này bạn không thể muốn gì là cũng có được.
Hắn cau có giận dữ vì phải xoay xở với chiếc xe chạy mười lăm cây số một giờ dọc theo con đường rừng trong một tình trạng tồi tệ đến mức có lúc hắn nghĩ chắc hắn đã rẽ nhầm ở đâu. Cuối cùng vừa đúng lúc trời tối sầm xuống thì con đường rộng ra và hắn trông thấy một căn nhà gỗ nhỏ. Hắn dừng xe, tắt máy, nhìn quanh. Hắn có chừng năm chục mét phải đi bộ.
Hắn đang ở vùng Stallarholmen, không xa thị trấn Mariefred. Đây là một căn nhà gỗ đơn sơ 50 mét vuông ở giữa rừng. Qua một hàng cây hắn có thể nhìn thấy một dải băng trên mặt hồ Malaren.
Hắn không thể tưởng tượng có người lúc nhàn rảnh lại đến sống ở một nơi heo hút như thế này. Lúc đóng cửa xe vào, thình lình hắn cảm thấy không yên tâm. Khu rừng có vẻ đe doạ tựa hồ chúng đang khép lại xung quanh hắn. Hắn có cảm giác bị dò xét. Hắn bắt đầu đi đến căn nhà nhỏ thì có tiếng cào loạt xoạt làm cho hắn đứng sững.
Hắn nhìn chăm chú vào khu rừng. Nó âm u, lặng như tờ, im gió. Hắn đứng ở đó hai phút, thần kinh căng hết nấc báo động rồi thoáng nhanh ở khoé mắt hắn nhận ra một người đang di chuyển lặng lẽ, thong thả qua các thân cây. Khi hắn tập trung mắt nhìn, người này liền đứng bất động ngay tại trận ở trong rừng, cách hắn quãng ba chục mét và trừng trừng nhìn hắn.
Hắn sờ sợ mơ hồ. Hắn cố nhận rõ chi tiết. Hắn thấy một bộ mặt tối, xương xẩu. Nó có vẻ một người lùn, không cao hơn nửa tầm vóc hắn, mặc cái gì như một tấm áo dài làm bằng các cành thông và rêu. Một quái nhân rừng rú? Một con quỷ?
Hắn nín thở. Hắn thấy tóc gáy dựng hết lên.
Rồi hắn chớp mắt mấy cái và lắc lắc đầu. Khi hắn nhìn lại thì người kia đã chuyển sang bên phải chừng mười mét. Chả có ai ở đấy cả. Hắn biết hắn đang tưởng tượng ra các trò. Nhưng hắn vẫn phân biệt ra rất rõ con người ấy giữa các thân cây. Thình lình nó đi và tới gần hơn. Hình như nó đang lắc lư theo một hình cánh cung để bước vào vị trí tiến công hắn.
Gã khổng lồ vội hấp tấp đi đến căn nhà nhỏ. Hắn gõ cửa hơi mạnh. Nghe thấy tiếng người ở bên trong, cơn hoảng hốt của hắn liền lắng xuống. Hắn ngoái lại sau vai. Không có gì hết ở đấy.
Nhưng hắn vẫn nín thở cho đến khi cửa mở ra. Bjurman lịch sự chào rồi mời hắn vào nhà.
Leo trở lại gác sau khi kéo túi rác cuối cùng đựng của nả của Salander xuống buồng tái chế dưới tầng hầm, Miriam Wu thở hổn hển. Căn hộ sạch như bệnh viện, sực mùi xà phòng, sơn và cà phê Salander mới pha. Cô ngồi lên ghế đẩu tư lự nhìn các gian phòng trống không, các thứ rèm cửa, thảm, tem phiếu mua hạ giá trên tủ lạnh cùng món đồ cà tàng quen thuộc của cô ở trong gian sảnh đã tiêu tan như nhờ pháp thuật vậy. Cô ngạc nhiên thấy căn hộ có vẻ lớn rộng ra bao nhiêu.
Salander và Mimmi không có sở thích giống nhau về áo quần, đồ đạc hay kích thích trí tuệ. Nói đúng hơn: về cách cô muốn chỗ có sống nom nó ra sao, các kiểu đồ đạc cô muốn nó là gì và kiểu áo nào cô sẽ mặc thì Mimmi có sở thích và các quan niệm nhất định. Còn Salander chả có bất cứ sở thích gì, Mimmi nhận thấy vậy.
Sau khi xem xét căn hộ ở Lundagatan kỹ càng như một nhân viên công ty bất động sản, hai người đã bàn bạc và Mimmi quyết định phần lớn các món là phải quăng đi. Đặc biệt chiếc sofa màu nâu đất trong phòng khách. Salander có muốn giữ lại một thứ gì đó không? Không. Rồi liền trong hai tuần Mimmi đã bỏ ra mấy ngày cũng như mỗi tối mấy giờ để quăng đi các thứ đồ đạc cũ, lau chùi tủ, cọ sàn nhà, tẩy bồn tắm và sơn lại tường bếp, phòng khách, gian sảnh. Cô cũng đánh xi lại sàn gỗ trong phòng khách.
Salander không chú ý đến các nhiệm vụ như thế nhưng cô có đến vài lần xem Mimmi làm, như bị mê hoặc. Cuối cùng căn hộ trống trơ mọi thứ, trừ một bàn bếp bằng gỗ chắc chắn mà Mimmi có ý đánh bóng bằng cát và tân trang, hai ghế đẩu chắc chắn mà Salander vồ lấy khi người ta dọn quang một tầng thượng của toà nhà và một bộ giá đựng vững chãi trong phòng khách mà Mimmi nghĩ cô có thể sơn lại.
– Cuối tuần tớ dọn đến, trừ phi cậu đổi ý.
– Tớ không cần căn hộ.
– Nhưng căn hộ này to. Ý tớ là có những cái to hơn, tốt hơn nhưng cái này ở đúng giữa quận Soder và tiền thuê không là gì. Lisbeth, không bán nó, cậu để tuột mất một gia tài đấy.
– Tớ có đủ để qua ngày được.
Mimmi im, không rõ nên hiểu ra sao việc Salander đột ngột bỏ căn hộ.
– Bây giờ cậu sống ở đâu?
Salander không trả lời.
– Đến thăm cậu được không?
– Bây giờ thì không.
Salander mở túi khoác vai lấy ra vài tờ giấy đưa cho Mimmi.
– Tớ đã sửa bản hợp đồng với công ty cho thuê nhà. Việc đơn giản nhất là cậu đăng ký vào đây là bạn cùng ở với tớ và nói tớ đã bán cho cậu một nửa căn hộ. Giá tiền là một curon. Cậu phải ký vào hợp đồng.
Mimmi cầm bút ký, thêm ngày tháng năm sinh vào.
– Tất cả có thế?
– Có thế.
– Lisbeth, tớ luôn nghĩ cậu có tí quái dị. Cậu có thấy cậu vừa cho tớ cả một nửa căn hộ không? Tớ thích có căn hộ nhưng tớ không muốn cuối cùng rơi vào một tình thế là thình lình cậu tiếc căn hộ hay tớ đến thế này gây ra những cảm giác không hay giữa cậu và tớ.
– Sẽ không có cảm giác không hay nào hết. Tớ muốn cậu sống ở đây. Tớ thấy như thế là đúng.
– Nhưng không có gì đổi lại à? Cậu chập mạch rồi.
– Cậu trông nom hòm thư cho tớ. Đã thoả thuận như thế.
– Chuyện đó lấy mất của tớ bình quân mỗi tuần vài ba giây. Cậu có định mỗi tuần đến làm tình một lúc không?
Salander đăm đăm nhìn Mimmi. Cô im lặng một lúc.
– Tớ rất thích thế nhưng điều này không nằm trong hợp đồng. Lúc nào không thích cậu cứ việc nói không.
Mimmi thở dài.
– Và tớ đây vừa bắt đầu hưởng thụ việc làm một phụ nữ được giữ làm của riêng. Cậu biết đấy, có ai đó cho tớ một căn hộ, lại trả tiền thuê, rồi thỉnh thoảng còn đến vật nhau khắp quanh giường.
Họ ngồi im lặng một lúc. Rồi Mimmi dứt khoát đứng lên đi vào phòng khách tháo cái bóng đèn trần trụi ở trên trần ra.
– Vào đây.
Salander làm theo.
– Tớ chưa làm tình trên sàn một căn hộ mới sơn và không có mẩu đồ đạc nào bao giờ. Tớ đã xem một phim có Marlon Brando đóng nói về một cặp ở Paris đã làm như thế.
Salander liếc sàn nhà.
– Tớ cảm thấy như là đùa. Cậu có sẵn sàng làm chuyện đó không? – Mimmi nói.
– Tớ gần như là luôn luôn sẵn sàng.
– Tối nay tớ nghĩ tớ sẽ là một đứa thống trị. Tớ phải ra quyết định. Nào, cởi quần áo ra.
Salander cười vờ ngượng. Cô cởi quần áo. Mất ít nhất mười tích tắc.
– Nằm xuống sàn cơ. Nằm sấp.
Salander làm theo lệnh Mimmi. Sàn gỗ lạnh, da cô lập tức sởn hết gai ốc lên. Mimmi lấy chiếc áo phông có khẩu hiệu Bạn có quyền giữ im lặng của cô trói hai tay cô lại đằng sau.
Salander không thể không nghĩ cách này giống như cách Nils Bjurman Dòi bọ Đểu giả đã trói cô hai năm trước.
Chỗ giống chấm hết ở đây.
Với Mimmi, Salander chỉ cảm thấy những ý nghĩ dâm đãng. Cô ngoan ngoãn để cho Mimmi lăn cô nằm ngửa lại và giạng chân cô ra. Salander nhìn Mimmi trong gian phòng mờ tối khi cô kéo chiếc áo phông của cô qua đầu, mê hoặc trước bộ vú mềm mịn của cô. Rồi Mimmi buộc áo phông của cô lên mắt Salander. Cô có thể nghe thấy tiếng vải sột soạt. Vài giây sau cô cảm thấy lưỡi của Mimmi ở trên bụng mình và các ngón tay của Mimmi ở trên má trong của đùi mình. Cô bị kích thích nhiều hơn lần bị kích thích trước đây một thời gian dài. Cô nhắm chặt mắt đang bị bịt kín lại rồi để cho Mimmi dắt đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.