Còn Đó Đam Mê

Chương 17



“Cậu muốn latte ít béo hay mocha?” Georgeanne hỏi Mae khi cho đầy cà phê espresso vào cái phin kim loại của máy pha.

“Latte,” Mae trả lời mà không rời mắt khỏi con Pongo đang nằm cuộn tròn nhai bánh quy của chó. “Quỷ tha ma bắt, thật thảm hại. Con mèo của tớ còn to hơn con chó của cậu. Bootsie có thể đá tung mông con chó.”

“Lexie,” Georgeanne gọi với, “Dì Mae lại đang nói xấu Pongo này.”

Lexie bước vào bếp, nhét tay vào áo mưa. “Không được nói xấu con chó của cháu.” Nó cau có, và chộp lấy chiếc ba lô trên bàn. “Nó nhạy cảm lắm.” Con bé quỳ xuống và cúi mặt xuống sát mặt con chó. “Cháu phải đi học rồi, hẹn gặp lại dì sau.” Con cún thôi ăn bánh quy để liếm liếm miệng Lexie.

“Này, mẹ đã bảo con rồi,” Georgeanne vừa phàn nàn vừa lôi túi sữa ít béo từ trong tủ lạnh ra. “Con chó có những thói quen xấu.”

Lexie nhún vai rồi đứng dậy, “Con không quan tâm. Con yêu nó.”

“Nhưng mẹ thì quan tâm đấy. Giờ thì sang nhà Amy đi, nếu không con sẽ phải đi học một mình đấy.”

Lexie chun môi chờ mẹ hôn chào tạm biệt.

Georgeanne lắc đầu và đưa Lexie ra cửa trước. “Mẹ không hôn các cô bé hôn những con chó sau khi chúng đã tự liếm khắp người.” Georgeanne đứng bên ngưỡng cửa, nhìn Lexie sang đường xong mới quay vào bếp. “Con bé mê mẩn con cún con kia mất rồi,” cô nói với Mae trong khi bước thẳng tới máy pha cà phê. “Nó mới có con chó ấy năm ngày, thế mà con chó đã chiếm lĩnh cả cuộc sống của mẹ con mình. Cậu phải xem cái áo vest vải bông chéo mà Lexie may cho con chó mới được.”

“Mình có chuyện này muốn nói với cậu,” Mae bỗng buột miệng.

Georgeanne ngoái lại nhìn cô bạn. Cô đã ngờ ngợ có gì đó là lạ với Mae. Mae thường không ghé qua sớm thế này để uống cà phê, và mấy ngày gần đây, Mae có vẻ hơi xa cách. “Chuyện gì thế?”

“Mình yêu Hugh 1.”

Georgeanne mỉm cười và rót hai tách nước vào máy pha cà phê. “Mình cũng yêu cậu.”

“Không.” Mae lắc đầu. “Cậu hiểu nhầm rồi. Mình yêu Hugh, anh chàng thủ môn.”

“Sao cơ?” Tay cô cứng đờ và mày cô nhíu xuống. “Bạn của John ư?”

“Phải.”

Georgeanne đặt bình pha xuống mà không bật máy. “Mình cứ tưởng cậu ghét anh ta chứ.”

“Mình cũng đã tưởng thế, nhưng giờ thì mình không biết nữa.”

“Chuyện gì đã xảy ra?”

Mặt Mae trông cũng bối rối như lòng Georgeanne vậy. “Mình không biết nữa! Thứ Sáu tuần trước anh ấy chở mình về nhà từ câu lạc bộ, và anh ấy không bao giờ rời đi nữa.”

“Anh ấy đã ở cùng cậu suốt sáu ngày vừa rồi sao?” Georgeanne bước tới bàn bếp. Cô cần ngồi xuống.

“Ừm, chính xác hơn là sáu đêm qua.”

“Cậu đang nói đùa phải không?”

“Không, nhưng mình hiểu tại sao cậu nghĩ thế. Mình không biết chuyện xảy ra thế nào nữa. Một phút trước mình còn bảo anh ấy không thể bước vào nhà mình, và rồi mình còn chưa kịp thực sự nhận ra có chuyện gì thì bọn mình đã trần truồng và cãi vã xem ai sẽ ở trên. Anh ấy thắng và mình yêu anh ấy luôn.”

Georgeanne chết lặng vì sốc. “Cậu chắc không.”

“Chắc. Anh ấy ở trên.”

“Mình không định hỏi chuyện đó!” Nếu có một thứ mà Georgeanne muốn thay đổi trong tình bạn của hai người thì đó là thói quen chia sẻ những chi tiết mà Georgeanne không muốn biết của Mae. “Cậu có chắc cậu đang yêu anh ta không?”

Mae gật đầu, và lần đầu tiên trong suốt bảy năm trời hai người làm bạn với nhau, Georgeanne ngồi nhìn nước mắt dâng đầy tròng mắt nâu của Mae. Mae lúc nào cũng mạnh mẽ nên nhìn cô khóc trái tim của Georgeanne như vỡ tan theo. “Ôi, cưng à,” cô thở hắt ra, và đi tới quỳ xuống bên ghế của Mae. “Mình rất tiếc.” Cô quàng tay quanh người Mae và cố xoa dịu bạn. “Đàn ông là những kẻ phiền nhiễu thế đấy.”

“Mình biết,” Mae sụt sùi. “Mọi thứ đều thật tuyệt, và rồi anh ấy đã phải làm thế.”

“Anh ta đã làm gì?”

Mae ngồi lui lại và nhìn thẳng vào khuôn mặt Georgeanne. “Anh ấy cầu hôn mình.”

Georgeanne bật người lại ngồi lên gót, không nói nên lời.

“Mình đã bảo Hugh là quá sớm, nhưng anh ấy không nghe. Anh ấy bảo yêu mình, và biết mình cũng yêu anh ấy.”

Cô chộp lấy góc khăn trải bàn vải lanh của Georgeanne lau mắt. “Mình đã bảo mình không nghĩ bọn mình nên kết hôn lúc này, nhưng anh ấy cứ không chịu nghe.”

“Dĩ nhiên là cậu không nên cưới anh ta vào thời điểm này.” Georgeanne vịn vào bàn và kéo mình đứng dậy. “Tuần trước cậu thậm chí còn không ưa anh ta. Làm sao anh ta có thể mong cậu đưa ra một quyết định quan trọng trong đời chỉ trong ngần ấy thời gian ngắn ngủi chứ? Sáu ngày đâu đã đủ cho cậu biết liệu mình có muốn dành cả cuộc đời còn lại ở bên anh ta không?”

“Mình đã biết điều đó sau đêm thứ ba.”

Georgeanne lần tới ghế. Cô cảm thấy chóng mặt và cần ngồi xuống. “Cậu đang cố ý làm mình bối rối đấy à? Cậu muốn cưới anh ta sao?”

“Ừm, đúng vậy.”

“Nhưng cậu nói với anh ta là không?”

“Mình nói với anh ấy là có! Mình đã cố nói không, nhưng không thể,” cô nói, và lại tức tưởi òa khóc. “Chuyện này nghe có vẻ ngớ ngẩn và bốc đồng, nhưng mình thực lòng yêu anh ấy, và mình không muốn vứt bỏ cơ hội được hạnh phúc.”

“Cậu không có vẻ gì là đang hạnh phúc cả.”

“Mình có hạnh phúc! Mình chưa từng cảm thấy thế này bao giờ. Hugh khiến mình cảm thấy thật tuyệt, dù mình không bao giờ biết có thể cảm thấy tuyệt hơn nữa không. Anh ấy làm mình bật cười, và anh ấy nghĩ mình hài hước. Anh ấy làm mình hạnh phúc, nhưng…” Cô dừng lại lau nước mắt. “Mình muốn cậu cũng được hạnh phúc.”

“Mình?”

“Mấy tháng trước cậu đã rất đau khổ, nhất là sau chuyện xảy ra ở Oregon. Mình cảm thấy thật tồi tệ vì cậu bất hạnh còn mình thì chưa bao giờ hạnh phúc hơn lúc này.”

“Mình hạnh phúc mà,” cô trấn an Mae, rồi tự hỏi có thật như thế không. Với ngần ấy chuyện xảy đến trong đời mình, cô chưa từng dừng lại để nghĩ xem mình cảm thấy như thế nào. Nếu có nghĩ về điều đó lúc này thì từ duy nhất nảy ra trong đầu cô là sốc. Nhưng giờ đâu phải là lúc để cô lôi những cảm xúc trong lòng mình ra ngắm nghía. “Này,” cô vừa nói vừa mỉm cười, chìa tay ra trước mặt, rồi vỗ vỗ lên bàn. “Bây giờ hãy chỉ nghĩ đến hạnh phúc của cậu thôi nhé. Có vẻ như chúng mình có một đám cưới cần lên kế hoạch đây.”

Mae đặt tay vào tay Georgeanne. “Mình biết toàn bộ chuyện này có vẻ quá vội vàng, nhưng mình thực lòng yêu Hugh,” Mae nói, mắt sáng lên khi gọi tên anh.

Georgeanne nhìn sâu vào mắt bạn, và để sự lãng mạn và phấn khích ánh lên trong đó lấn át mọi hoài nghi – trong phút chốc. “Cậu đã chọn ngày chưa?”

“Mồng mười tháng Mười.”

“Ba tuần nữa!”

“Mình biết, nhưng mùa khúc côn cầu bắt đầu vào mồng năm tại Detroit, và Hugh không thể bỏ lỡ trận đầu tiên của mùa giải. Rồi anh ấy lại phải qua New York và St. Louis rồi mới trở lại đây vào ngày mồng chín để đấu với đội Colorado, mà anh ấy thì chưa bao giờ bỏ lỡ cơ hội đánh bại Patrick Roy cả. Mình đã kiểm tra lịch làm việc của cả hai và thấy ba tuần đầu của tháng Mười bọn mình đều không bận lắm. Vì vậy Hugh và mình sẽ cưới vào ngày mồng Mười, hưởng tuần trăng mật một tuần trên đảo Maui, rồi mình trở về đây giúp cậu chuẩn bị tiệc cho Bennet, còn Hugh thì tới Toronto tham gia trận đấu với đội Lá Cây Thích.”

“Ba tuần,” Georgeanne rên rỉ. “Làm thế nào tớ có thể lập kế hoạch cho một đám cưới tuyệt vời trong ba tuần chứ?”

“Cậu sẽ không làm việc đó. Mình muốn cậu có mặt tại lễ cưới, chứ không phải ở trong bếp. Mình đã quyết định thuê Anne Maclean thầu trọn vụ này rồi. Bà ấy làm việc tại một hội trường dạ tiệc lớn ở Redmond, nhưng có làm ngoài, và vẫn đủ nhiệt tình để nhận một vụ với thời gian gấp gáp như thế này. Mình chỉ muốn cậu giúp mình hai việc. Mình sẽ rất cảm kích nếu cậu giúp mình chọn váy cưới. Cậu biết mình mù mờ thế nào về những thứ như thế này rồi đấy. Có khi mình sẽ chọn chiếc váy ngớ ngẩn nào đó mà chẳng hề hay biết cũng nên.”

Georgeanne mỉm cười. “Mình sẽ rất vui được giúp cậu.”

“Và mình muốn cậu làm giúp mình một việc khác nữa.” Cô siết tay Georgeanne chặt hơn. “Mình muốn cậu trở thành phù dâu danh dự của mình. Hugh sẽ mời John làm phù rể, nên thỉnh thoảng cậu sẽ phải đứng cạnh anh ta.”

Những giọt nước mắt của Mae khiến cổ họng Georgeanne nghẹn lại. “Đừng lo lắng về chuyện giữa mình với John. Mình rất vui được đứng bên cậu.”

“Còn một vấn đề nữa, và chuyện này khá căng đấy.”

“Còn chuyện gì có thể tồi tệ hơn việc lên kế hoạch làm đám cưới trong ba tuần và đứng bên cạnh John?”

“Virgil Duffy.”

Mọi thứ bên trong Georgeanne đông cứng lại.

“Mình đã bảo Hugh rằng chúng mình không nên mời ông ta, nhưng Hugh không biết làm cách nào né tránh chuyện này. Anh ấy nghĩ nếu chúng mình mời đồng đội, chuyên gia y tế, huấn luyện viên và ban quản lý, thì tụi mình không thể lờ ông chủ đội bóng được. Mình đã gợi ý chỉ nên mời bạn thân, nhưng chính đồng đội lại là những người bạn thân của anh ấy. Làm sao tụi mình có thể mời người này mà bỏ người kia?” Mae vùi mặt trong tay. “Mình không biết phải làm gì nữa.”

“Dĩ nhiên cậu sẽ mời Virgil,” Georgeanne cố gắng nói, cảm giác như quá khứ xa xôi đang ùa về ám mình. Đầu tiên là John, và bây giờ là Virgil.

Mae lắc đầu rồi buông thõng tay xuống. “Sao mình có thể làm thế với cậu chứ?”

“Mình là người phụ nữ mạnh mẽ mà. Virgil Duffy không còn làm mình sợ nữa,” cô nói, tự hỏi lòng sự thực có phải vậy chăng. Giờ khi ngồi trong bếp thì cô không sợ, nhưng cô không chắc sẽ cảm thấy thế nào khi gặp ông ta tại đám cưới. “Cậu cứ mời ông ấy, cũng như mời bất cứ ai cậu muốn. Đừng lo cho mình.”

“Mình đã bảo Hugh có lẽ tụi mình nên bay tới Vegas và thuê một gã nào đấy giống Elvis Presley làm chủ hôn. Như thế sẽ giải quyết mọi rắc rối.”

Không đời nào Georgeanne lại để bạn mình trốn sang tận Vegas chỉ bởi những lỗi lầm trong quá khứ của cô. “Ngay cả khi nghĩ thì cũng đừng nghĩ đến chuyện đó,” cô nghênh mặt cảnh cáo. “Cậu biết mình cảm thấy thế nào về những gã rẻ tiền rồi đấy, mà kết hôn dưới sự chủ trì của một gã bắt chước Elvis thì thật là một trò rẻ tiền hạ đẳng. Nếu thế mình sẽ phải mua cho cậu một món quà rẻ tiền cho xứng tầm. Món đồ gì đó ở Ronco, dao cắt kính chẳng hạn, để cậu có thể cắt vỏ chai Pepsi thành cốc uống rượu. Và xin lỗi nhé, nhưng mình không chắc còn có thể yêu quý cậu nữa đâu.”

Mae cười. “Được rồi mà, không Elvis.”

“Tốt rồi. Cậu sẽ có một đám cưới tuyệt vời,” cô bảo, rồi đi tìm sổ kế hoạch làm việc trong ngày.

Georgeanne và Mae cùng bắt tay vào làm việc. Họ gọi điện cho người nhận đặt tiệc mà Mae muốn thuê, rồi nhảy vào ô tô của Georgeanne và lái thẳng tới Redmond.

Tuần sau đó, họ lên ý tưởng cho người làm hoa và đã đi ngắm nghía hơn chục chiếc váy cưới. Mắc kẹt giữa công việc ở nhà hàng Heron, công việc ở đài truyền hình, Lexie và đám cưới đang đến rất gần, Georgeanne không có thời gian cho riêng mình. Thời gian duy nhất mà cô được ngồi thư giãn là tối thứ Hai và tối thứ Tư khi John tới đón Lexie và Pongo và đưa cả hai tới lớp huấn luyện cún con. Nhưng ngay cả khi ấy, cô cũng không cảm thấy thư thái. Thư thái làm sao được khi John bước vào nhà cô, cao lừng lững, đẹp trai lồng lộng và thơm mát như làn gió cuối mùa hè. Cô sẽ lại thấy anh, và trái tim khờ khạo của cô sẽ lại bối rối, và khi anh quay bước đi, ngực cô sẽ lại thấy đau. Cô đã lại yêu anh. Chỉ có điều lần này tình yêu khiến cô cảm thấy khốn khổ hơn lần trước. Cô cứ ngỡ đã hết yêu kẻ không đáp lại tình yêu của mình, nhưng hóa ra không phải thế. Dẫu anh đã làm tan nát trái tim cô, có lẽ cô vẫn sẽ mãi yêu John. Anh đã lấy đi tình yêu và đứa con của cô, chỉ để lại cho cô cảm giác cô đơn trống rỗng. Mae sắp kết hôn và đang tiến lên cùng cuộc sống riêng mới. Georgeanne cảm thấy bị bỏ lại đằng sau. Cuộc đời mang lại cho cô nhiều điều tốt đẹp, nhưng người cô yêu lại đi trên những con đường mà cô không thể bước theo.

Vài ngày nữa, Lexie sẽ có kỳ nghỉ cuối tuần đầu tiên với John, sẽ gặp Ernie Maxwell và mẹ John, Glenda. Con gái cô thuộc về một gia đình mà Georgeanne không thể mang lại cho con bé. Một gia đình không có chỗ cho cô, và sẽ mãi mãi không dành cho cô. John có thể mang lại cho Lexie mọi thứ con bé từng khao khát và cần có, còn Georgeanne thì bị bỏ rơi và gạt ra lề.

Mười ngày trước lễ cưới, Georgeanne lại ngồi một mình trong văn phòng nhà hàng Heron, nghĩ về Lexie, John và Mae, và nỗi cô đơn lại xâm chiếm lấy cô. Khi Charles gọi điện rủ cô đi ăn trưa tại nhà hàng McCormick và Schmick, cô vội chớp ngay lấy cơ hội để tạm lánh khỏi tất cả trong vài giờ đồng hồ. Đó là buổi chiều thứ Sáu, tối hôm đó cô sẽ tổ chức một bữa tiệc trọng đại, và cô cần một gương mặt thân thiện, một cuộc chuyện trò vui vẻ.

Ăn xong món trai và cua mai mềm, cô kể với Charles về Mae và đám cưới. “Tính từ thứ Năm tới là chỉ còn một tuần nữa thôi,” cô vừa nói vừa lau tay vào khăn ăn vải lanh. “Với thông báo lễ cưới gấp gáp như thế, họ thật may mắn khi tìm được một nhà thờ không thuộc giáo hội ở Kirkland và cả một hội trường đại tiệc ở Redmond. Lexie sẽ là cô bé mang hoa, còn em sẽ là phù dâu danh dự.” Georgeanne cầm nĩa lên, lắc đầu. “Em vẫn chưa kiếm được cái váy nào mặc cả. Ơn chúa là đến khi nào cưới Lexie em mới lại phải lo chuyện đó.”

“Em không có kế hoạch sau này sẽ kết hôn sao?”

Georgeanne nhún vai quay đi. Cứ khi nào nghĩ đến chuyện kết hôn, hình ảnh John với bộ lễ phục tuxedo trong ngày chụp ảnh cho tạp chí GQ hôm nào lại hiện rõ trong tâm trí cô. “Thực lòng em vẫn chưa nghĩ tới chuyện đó.”

“Chà, sao em không nghĩ tới chuyện đó nhỉ?”

Georgeanne quay lại nhìn Charles và mỉm cười. “Anh đang cầu hôn em ư?”

“Anh sẽ làm thế chừng nào anh biết em đồng ý.”

Nụ cười của cô dần tắt.

“Đừng lo,” anh nói, thảy chiếc vỏ trai vào đống vỏ trên đĩa của mình. “Anh sẽ không cầu hôn bây giờ khiến em bối rối đâu, và anh sẽ không để chính mình bị em từ chối đâu. Anh biết em chưa sẵn sàng mà.”

Cô nhìn anh chằm chằm, người đàn ông tuyệt vời này có ý nghĩa rất lớn với cô, nhưng cũng là người cô không yêu như một người vợ yêu chồng. Lý trí muốn cô yêu anh, nhưng trái tim lại muốn cô yêu ai đó khác.

“Đừng vội gạt đi những lời anh nói. Đơn giản là hãy dành thời gian nghĩ về nó,” anh nói, và cô làm theo. Cô nghĩ về cuộc hôn nhân của cô với Charles sẽ giải quyết những vấn đề của cô như thế nào. Anh có thể mang lại cho cô và Lexie một cuộc sống thoải mái, và cả ba người có thể trở thành một gia đình. Georgeanne không yêu anh như đáng lẽ cô nên thế, nhưng biết đâu cô sẽ yêu anh nếu có them thời gian. Có lẽ lý trí của cô nên thuyết phục trái tim cô.

John quăng chiếc áo phông xuống đống tất và giày chạy trên sàn phòng tắm. Chỉ mặc một chiếc quần ngố tập thể dục, anh bôi kem cạo râu lên cằm. Khi với lấy dao cạo, anh ngước lên nhìn thẳng vào tấm gương trước mặt và mỉm cười. “Con có thể vào và nói chuyện với bố nếu muốn,” anh nói với Lexie, bé đang đứng sau anh, ngó trộm vào phòng tắm.

“Bố đang làm gì thế?”

“Cạo râu.” Anh đưa dao cạo lên gần dái tai rồi kéo một đường xuống.

“Mẹ thường cạo lông chân và lông nách,” con bé kể khi bước tới đứng gần anh. Nó mặc một bộ váy ngủ màu hồng sọc trắng, và mái tóc rối bù sau một giấc ngủ say. Đêm qua là đêm đầu tiên nó ở một mình với anh, và sau khi anh giết chết con nhện trong phòng ngủ cho con bé thì mọi chuyện có vẻ rất ổn. Anh đập chết con côn trùng ấy bằng một quyển sách, và rồi con bé lại nhìn anh như cái lần anh lội xuống biển Thái Bình Dương.

“Khi nào học lớp bảy con cũng sẽ cạo lông,” nó tiếp tục.

“Đến lúc ấy chắc con cũng mọc nhiều lông lắm.” Nó ngước lên ngắm nghía anh qua gương. “Bố có nghĩ có bao giờ Pongo lại mọc lông không?”

John rửa lưỡi dao cạo rồi lắc đầu. “Không. Nó sẽ không bao giờ mọc nhiều lông đâu.” Khi anh tới đón Lexie tối hôm qua, con chó bé bỏng tội nghiệp ấy đang mặc chiếc áo len mới màu đỏ đính cườm khắp người và đội mũ len che kín tới cổ cùng màu. Lúc anh bước vào, con chó nhìn anh, rồi chạy sang phòng khác trốn. Georgeanne đoán có lẽ con chó sợ chiều cao của John, nhưng John thì cho là có lẽ con chó Pongo khốn khổ ấy không muốn một kẻ thuộc giống đực khác nhìn thấy mình trong bộ dạng một mụ già ẻo lả.

“Làm sao bố lại bị cái vết kia bên lông mày trái thế?”

“Cái vết nhỏ xíu này hả?” Anh chỉ vào vết sẹo ngày trước. “Khi bố mười chín tuổi, một thằng cha nào đó đã đá quả bóng khúc côn cầu vào đầu bố nhưng bố không tránh kịp.”

“Có đau không ạ?”

Đau như chó bị thiến ấy chứ. “Không.” John ngửa cổ lên để cạo râu dưới quai hàm. Qua khóe mắt, anh nhìn Lexie đang chăm chú nhìn anh. “Có lẽ con nên đi thay đồ bây giờ đi. Bà nội và cụ Ernie sẽ tới đây nửa giờ nữa đấy.”

“Bố sẽ buộc tóc cho con chứ?” Con bé chìa cho anh xem bàn chải tóc.

“Bố không biết làm gì với tóc tai của các cô bé đâu.”

“Bố có thể buộc thành một cột tóc đuôi ngựa. Dễ lắm mà. Không thì bố có thể buộc lệch sang bên. Chỉ cần bố buộc cao là được, vì con không thích buộc thấp.”

“Bố sẽ thử xem sao,” anh nói, rửa sạch lớp kem và râu ria bám vào dao lam, rồi cạo sang má kia. “Nhưng nếu con trông như một đứa trẻ đầu bù tóc rối thì đừng có đổ lỗi cho bố đấy.”

Lexie cười và dựa đầu vào sườn bố. Làn tóc tơ mỏng cọ cọ vào sườn John. “Nếu mẹ cưới chú Charles, họ của con có còn là Kowalsky như họ của bố không?”

Chiếc dao lam bỗng dừng sững lại trên khóe miệng John. Anh đưa mắt từ gương xuống gương mặt Lexie đang ngẩng lên. Anh từ từ đưa lưỡi dao khỏi mặt rồi giữ nó dưới vòi nước nóng. “Mẹ con định lấy chú Charles ư?”

Lexie nhún vai. “Có lẽ vậy. Mẹ còn đang suy nghĩ.”

John chưa từng suy nghĩ nghiêm túc về việc Georgeanne kết hôn. Ý nghĩ về chuyện đó vào lúc này, về một người đàn ông khác sẽ chạm vào người cô, làm dạ dày anh cuộn lên. Anh cạo qua loa cho xong rồi tắt vòi nước. “Mẹ nói với con thế à?”

“Vâng, nhưng vì bố là bố con, nên con đã bảo mẹ nên nghĩ đến chuyện lấy bố.”

Anh với lấy tấm khăn tắm chấm nhẹ vào lớp kem trắng dưới tai trái. “Thế mẹ con bảo sao?”

“Mẹ cười và bảo chuyện đó sẽ không xảy ra, nhưng bố có thể hỏi mẹ, được không bố?”

Cưới Georgeanne? Anh không thể cưới Georgeanne. Dù sau vụ mua Pongo, hai người khá hòa hợp với nhau, nhưng anh không chắc cô có bao giờ lại thích anh.

Anh có thể thành thực mà nói rằng anh thích cô. Có khi còn rất nhiều. Mỗi lần tới đón Lexie, anh lại hình dung ra cảnh cô khi không mặc gì, nhưng ham muốn thể xác thôi thì không đủ để cam kết sống bên nhau trọn đời. Anh cũng tôn trọng cô nữa, nhưng tôn trọng thôi chưa đủ. Anh yêu Lexie và muốn mang lại mọi thứ cho con hạnh phúc, nhưng anh đã học được từ nhiều năm trước rằng không nên cưới một người chỉ vì một đứa con.

“Bố không thể hỏi thử sao? Rồi nhà mình sẽ có em bé mới.”

Nó ngước lên nhìn với ánh mắt khẩn khoản như lần nó xin anh mua con cún con, nhưng lần này anh không định đồng ý. Nếu, và khi anh tái hôn, thì đó chỉ có thể là vì cuộc sống không có đàn bà tệ như địa ngục. “Bố không cho là mẹ con thích bố đâu,” anh nói, và quẳng chiếc khăn tắm lên giá cạnh bồn rửa. “Chúng ta làm gì với bím tóc đuôi ngựa bây giờ?”

Lexie đưa lược cho anh. “Bố chải mượt những chỗ rối trước đã.”

John quỳ một chân xuống và cẩn thận vuốt những sợi tóc lởm chởm ra đằng sau. “Bố có làm con đau không?”

Con bé lắc đầu. “Mẹ thích bố.”

“Mẹ nói với con là mẹ thích bố à?”

“Mẹ cũng nghĩ bố hấp dẫn và tử tế nữa.”

John chậc lưỡi. “Bố biết mẹ con không nói thế mà.”

Lexie nhún vai. “Nếu bố hôn mẹ, mẹ sẽ nghĩ bố đẹp trai. Rồi bố mẹ sẽ sinh em bé.”

Dù ý tưởng được hôn Georgeanne vẫn luôn là cả một địa ngục cám dỗ đối với John, anh cũng không tin một nụ hôn có thể có tác dụng thần kỳ và giải quyết được mọi chuyện giữa họ. Thậm chí anh còn chẳng muốn nghĩ tới chuyện có con.

Anh quay người Lexie sang một bên rồi nhẹ tay chải mớ tóc rối dưới tai trái. “Hình như con để thức ăn dính vào tóc rồi,” anh nói, cẩn thận không chải quá mạnh.

“Có lẽ là pizza đấy,” Lexie hờ hững nói, rồi cả hai ngồi im lặng trong khi John chải gọn những dảnh tóc tơ mềm mại mà cứ lo đang làm rối thêm. Lexie vẫn im lặng, và John cảm thấy nhẹ nhõm khi chủ đề về Georgeanne, hôn và em bé đã đi đến hồi kết.

“Nếu bố hôn mẹ, mẹ sẽ thích bố hơn thích chú Charles,” con bé thì thầm.

John kéo rèm cửa sang bên rồi trải ánh mắt nhìn ra màn đêm yên bình ở Detroit. Từ căn phòng của anh ở khách sạn Omni, anh có thể nhìn thấy dòng sông sóng sánh như một vệt dầu dài. Anh bồn chồn và căng thẳng, như trước nay anh vẫn thế. Thường là sau mỗi trận đấu, phải vài giờ đồng hồ anh mới bình tĩnh trở lại, nhất là sau trận đấu với đội Detroit Đôi Cánh Đỏ. Năm ngoái đội bóng đến từ Motown này đã suýt cho đội Chinooks ra rìa trong loạt trận play-off bằng một bàn thắng do Sergei Fedoro ghi sau một cú lừa bóng về bên trái. Năm nay đội Chinooks bắt đầu mùa giải kéo dài này với một chiến thắng chung cuộc 4-2 trước đối thủ cũ. Chiến thắng là một khởi đầu tốt đẹp cho một mùa giải mới đang chờ.

Lúc này hầu như cả đội đang ở quán bar tầng dưới ăn mừng. John thì không. Anh bồn chồn, lo lắng và quá phấn khích nên không sao ngủ được, nhưng anh không muốn hòa cùng mọi người. Anh không muốn ăn đậu phộng ở quán bar, nói chuyện công việc, hay xua mấy cô em thích làm phiền đi.

Có cái gì đó không ổn. Ngoại trừ lần phạm lỗi từ phía khuất tầm mắt với Fetisov, John đã luôn chơi khúc côn cầu theo đúng chuẩn mực. Anh đã chơi theo cách anh thích chơi, với tốc độ, sức mạnh, kỹ thuật, và những cú đốn người thật mạnh. Anh đã đang làm những gì anh yêu thích. Những gì anh luôn khao khát được làm.

Có cái gì đó không ổn. Anh không thỏa mãn. Anh có thể có sự nghiệp với đội Chinooks, hoặc anh có thể có Georgeanne. Anh không thể có cả hai.

John kéo rèm trở lại rồi liếc nhìn đồng hồ. Lúc này ở Detroit đã là nửa đêm, và ở Seattle là chín giờ. Anh bước tới bàn gần giường, nhấc điện thoại lên, rồi bấm số.

“Xin chào,” cô nhận điện sau hồi chuông thứ ba, khuấy động điều gì đó sâu thẳm trong anh.

Nếu bố hôn mẹ, mẹ sẽ nghĩ bố hấp dẫn. Rồi bố mẹ sẽ có em bé. John nhắm mắt lại. “Chào, Georgie.”

“John?”

“Ừm.”

“Anh đang ở…Anh đang làm…? Trời đất quỷ thần ơi, tôi đang xem anh trên ti vi mà.”

Anh mở mắt ra, nhìn tấm rèm đã khép bên kia phòng. “Trận đấu phát sóng muộn ở Bờ biển phía Tây.”

“Ồ. Đội của anh có thắng không?”

“Có.”

“Lexie sẽ rất vui khi nghe tin này. Con bé đang ở trong phòng khách xem anh thi đấu.”

“Con bé nghĩ gì?”

“À, tôi tin nó rất thích trận đấu này cho tới khi cái gã áo đỏ to lớn ấy đốn ngã anh. Sau đó con bé rất buồn.”

Cái “gã áo đỏ to lớn” thực ra là một gã khó chơi của đội Detroit. “Bây giờ con bé ổn chưa?”

“Rồi. Khi thấy anh lại trượt vòng quanh, nó đã ổn hơn rồi. Tôi nghĩ Lexie thích xem anh thi đấu lắm đấy. Chắc do gen di truyền.”

John liếc nhìn xuống cuốn sổ gần điện thoại. “Còn cô thì sao?” anh hỏi, rồi băn khoăn tự hỏi tại sao câu trả lời của cô lại quan trọng với anh đến vậy.

“Ừm, bình thường tôi đâu có thích xem thể thao. Đừng nói với ai, bởi anh cũng biết rồi đấy, tôi là người Texas,” cô dài giọng, “nhưng tôi thích xem khúc côn cầu hơn bóng bầu dục.”

Giọng nói của cô khiến anh nghĩ tới nỗi đam mê đen tối, những hình ảnh nóng bỏng phản chiếu trên cửa sổ, và những cuộc yêu đương cuồng nhiệt. Nếu bố hôn mẹ, mẹ sẽ thích bố hơn thích chú Charles. Cái ý nghĩ cô hôn bạn trai khiến anh cảm thấy như mình đang mang con kangaroo trước ngực vậy. “Tôi kiếm được vé cho cô và Lexie tới trận đấu vào thứ Sáu. Tôi thực lòng muốn hai mẹ con đến xem.”

“Thứ Sáu ư? Cái đêm sau lễ cưới?”

“Có chuyện gì sao? Cô phải làm việc à?”

Cô ngập ngừng trong giây lát rồi trả lời, “Không, hai mẹ con tôi sẽ tới đó.”

Anh mỉm cười vào điện thoại. “Lời nói đôi khi thật mặn mà.”

“Tôi cho là giờ chúng ta đã quen với lời nói mặn mà rồi,” cô nói, anh thoáng nghe thấy tiếng cười trong giọng cô. “Lexie đang ở ngay đây. Tôi chuyển máy cho con bé nhé.”

“Chờ đã, còn một chuyện này nữa.”

“Gì vậy?”

Hãy đợi cho tới khi tôi trở về trước khi em quyết định cưới bạn trai em. Anh ta là gã cù lần yếu đuối với cục xúc xích bé nhỏ và em xứng đáng với ai đó tuyệt hơn. Anh ngồi phịch lên mép giường. Anh không có bất cứ quyền gì mà yêu cầu bất cứ điều gì cả. “Không có gì. Tôi mệt quá.”

“Anh còn muốn gì nữa không?”

Anh nhắm mắt và hít một hơi thật sâu. “Không, chuyển máy cho Lexie giúp tôi.”

——————————–

1 Nguyên văn: I love Hugh, nghe gần giống như I love you – Mình yêu cậu, nên Georgeanne mới đáp lại như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.