Cú Vọ và Đàn Bồ Câu

Chương II



Hai tháng trước đấy, tại một quốc gia Trung Đông diễn ra những sự kiện đảo lộn cuộc sống nơi đó dư âm của nó lan xa, tác động cả đến cuộc sống tại ngôi trường nữ học nổi tiếng trên hòn đảo Anh quốc này.

Trong Cung điện Hoàng gia tại Ramat, hai người đàn ông còn khá trẻ vừa hút thuốc lá vừa trao đổi về triển vọng sắp tới của tình hình vương quốc. Một người có nước da mầu nâu, cặp mắt to màu đen u buồn, chính là Hoàng thân Ali Yusuf, người đang đứng đầu vương quốc Ramat. Tuy là một quốc gia nhỏ, nhưng Ramat lại là một trong những quốc gia giàu nhất khu vực Trung Đông này. Người đàn ông thứ hai tóc vàng, chứng tỏ ông ta là người châu Âu. Đó là phi công riêng của Hoàng thân chỉ sống bằng đồng lương, mặc dù đồng lương hậu hĩ. Bất chấp địa vị hai người hết sức khác nhau, một là chủ và một là người làm công, nhưng họ đối xử với nhau rất bình đẳng và thân thiết. Bởi hai người là bạn học của nhau từ thời Hoàng thân du học bên Anh.

– Vậy là vừa rồi bọn chúng bắn chính là nhằm vào chúng ta? – Vị Hoàng thân lặp lại câu hỏi, dường như vẫn chưa tin vào điều đó.

– Điều đó đã quá rõ ràng, không còn phải nghi ngờ gì nữa. – Viên phi công Bob Rawlinson đáp.

– Vậy là bọn chúng có mưu đồ thật sự?

– Tất nhiên! Chúng muốn giết chúng ta mà lại.

– Nếu vậy từ nay chúng ta phải hết sức thận trọng.

– Đúng thế. Nhưng bây giờ đã quá muộn rồi. Trước đây hai tuần tôi đã khuyên Hoàng thân nên lánh ra nước ngoài…

– Trốn tránh là điều bất đắc dĩ. Cùng đường lắm mới phải tính đến cách đó.

Sau một chút im lặng suy nghĩ, viên phi công người Anh gợi ý:

– Sứ quán Anh có thể cho chúng ta ẩn náu…

Hoàng thân Ali ngắt lời:

– Trốn vào Sứ quán Anh? Không đời nào! Bọn đảo chính sẽ không tôn trọng quy chế ngoại giao đâu. Chưa kể làm như thế rất nguy hiểm cho ta. Bọn chúng sẽ có cớ kết tội ta cấu kết với Phương Tây.

Người phi công hỏi khẽ:

– Hoàng thân có người nào thân tín trong quân đội không?

Hoàng thân Ali lắc đầu:

– Trước đây thì có, tất nhiên. Thậm chí ta có đến mười lăm sĩ quan thân tín. Nhưng hiện giờ thì ta không còn tin bất cứ ai. Thậm chí ngay trong cung điện này cũng đã có những kẻ sẵn sàng phản bội ta.

Viên phi công Anh gật đần.

– Tôi hiểu.

– Trong cung điện nào trên thế giới chẳng có gián điệp? Chúng ngày đêm theo dõi.

– Thậm chí chúng có mặt cả trong sân bay. Hôm trước, nhân viên bảo vệ sân bay đã bắt quả tang một tên đang lúi húi phá hoại động cơ một chiếc máy bay. Cho nên tôi nghĩ chúng ta chỉ còn cách duy nhất là chạy trốn ra nước ngoài. Mà phải trốn ngay bây giờ. Chậm trễ là sẽ không gỡ lại được.

– Đúng thế. Ta ở lại, sẽ bị chúng giết

Giọng Hoàng thân Ali điềm tĩnh, không một chtút xúc động. Người phi công Anh Bob Rawlinson nói tiếp:

– Lúc này toàn bộ điều quan trọng đối với Hoàng thân là phải bảo toàn cho được mạng sống. Chúng ta bay theo hướng Bắc sẽ không ai nghi ngờ. Tuy nhiên hướng đó toàn núi cao chót vót cho nên máy bay rất dễ gặp chuyện rủi ro. Dù sao cũng không còn cách nào khác.

– Ta rất không muốn ông vì ta mà gặp phải điều bất hạnh.

– Bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những chuyện đó. Vả lại tôi chọn nghề này có nghĩa đã chấp nhận sớm muộn sẽ tan xác cùng với máy bay. Lúc này điều duy nhất cả hai chúng ta cần quan tâm là số phận của Hoàng thân.

Hoàng thân Ali im lặng một chút rồi nói:

– Ta hoàn toàn không muốn làm một kẻ trốn chạy. Nhưng ta cũng không muốn bị đám dân chúng kia xé xác.

Sau một lát suy nghĩ, Hoàng thân quyết định:

– Thôi đành. Không còn cách nào khác. Vậy bao giờ ta cất cánh?

– Càng sớm càng tốt. Tốt nhất là ngay bây giờ. Hoàng thân hãy đi xe ra sân bay, viên một cớ nào đó, thí dụ đi kiểm tra công trường xây dựng ở Al Jasar chẳng hạn. Trên đường đi, lúc xe chạy ngang qua bên ngoài sân bay, Hoàng thân ngỏ ý muốn dùng máy bay để kiểm tra từ trên cao nhìn xuống công trường, và cho xe chạy vào sân bay. Đúng lúc đó tôi đã chuẩn bị xong máy bay, chúng ta sẽ cất cánh. Dĩ nhiên Hoàng thân đừng mang theo hành lý gì hết để tránh bị nghi ngờ…

– Ta sẽ không mang theo bất cứ một thứ gì, ngoài…

Nói đến đây. hoàng thân Ali mỉm cười và người phi công thấy đột nhiên nét mặt ông ta biến đổi hẳn. Hoàng thân Ali không còn vẻ mặt một con người đã từng theo học tại châu Âu như mọi khi, mà trở lại là một ông vua phương Đông hiểm độc, đầu óc chứa đầy mưu mẹo để thoát khỏi những hiểm nguy ghê gớm nhất. Ông thọc tay sâu vào tận lớp áo trong, từ từ lôi ra một cái túi nhỏ bằng da thuộc.

Người phi công Anh còn đang ngơ ngác chăm chú nhìn thì vị hoàng thân đã mở chiếc túi nhỏ bàng da, dốc tất cả những gì đựng trong đó lên mặt bàn.

Người phi công Anh như nghẹn thở. Ông lẩm bẩm:

– Lạy Trời. Toàn thứ thiệt đấy sao?

Hoàng thán cười láu lỉnh:

– Tất nhiên!? Những viên kim cương và đá quý này là của cha ta. Người đã tậu được qua các trung gian tin cậy ở Anh, Ấn Độ và ở ngay cả trên đất Nam Phi. Dòng họ vương tộc của ta vốn có lệ đó, luôn luôn trữ sẵn những thứ này đề phòng trường hợp bất trắc… Ông hiểu chứ?

Rồi giọng nói trở nên mơ màng, hoàng thân Ali Yusuf tiếp lời:

– Theo thời điểm hiện nay, toàn bộ số đá quý này trị giá không dưới bảy triệu bảng Anh.

Viên phi công Anh thì thầm:

– Có cái túi này trong người thì quả là vượt qua được bất kỳ trở ngại nào.

– Đúng thế. Nhưng số báu vật này mà có người nhìn thấy thì chưa biết những chuyện gì có thể xảy ra. Những vụ án mạng ấy chứ. Thứ này ta không dám giao phó cho phụ nữ. Họ sẽ không nhịn được mà đeo lên người, thế là mất mạng như chơi. Trái lại ta muốn giao phó cái túi này cho ông!

– Giao phó cho tôi? – Bob Rawlinson kêu lên.

– Đúng thế, vì ông là người lương thiện, và ta biết ông sẽ nghĩ ra được cách giấu kín nó. Sau đây ta sẽ cho ông biết tên và địa chỉ một người mà ta tuyệt đối tin cậy để ông định liệu, nếu trường hợp ta chết trong chuyến hành trình này… Bởi làm sao con người biết được ý muốn của Thượng Đế Allah?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.