Cuộc Đời Chín Ngày

CHƯƠNG 10



Hắn nằm trong một căn phòng tối om, cơ thể lướt trên một làn sóng nhẹ dịu dàng đưa hắn đi. Xa xa, một vầng sáng độ lượng như đang chờ đợi hắn.
Một giọng nói cất lên. Có lẽ là của Abraham Chrikovitch. Nhưng xa hơn, sâu hơn.
“Mọi người có nghĩa vụ hoàn thành những nhiệm vụ cao cả nhất. Họ có thể gây dựng cuộc sống, tạo ra những cuộc sống khác hoặc giúp đỡ những kẻ khác xây dựng cuộc sống. Chúng ta không bao giờ sống cô độc. Cô đơn là một ảo giác. Tuyệt vọng là một trò lừa.
“Cô đơn là từ chối đến với kẻ khác. Tuyệt vọng là từ chối hy vọng. Và khi quyết định kết liễu đời mình, ngươi đưa ra một quyết định làm cho những người khác và cuộc sống khác mà trong đó nhà ngươi là một trong những yếu tố cấu thành bị liên luỵ. Ngươi đã phá huỷ ý nghĩa cuộc đời của chính mình và cả những cuộc sống đáng ra phải tạo dựng từ chính ngươi và cùng với ngươi. Ngươi có tiếc không Jeremy? Ngươi tiếc nó đến mức nào?”
Ánh sáng như đang tiến đến. Hoặc cũng có thể hắn đang di chuyển về phía ánh sáng.
Simon xuất hiện và tiến lại gần hắn. Jeremy có cảm giác đang trượt chầm chậm trên mặt đất. Nó cúi xuống rồi hôn lên trán bố.
Mắt Jeremy giờ nhìn không rõ. Hắn nghe thấy tiếng con trai nói rất nhỏ nhưng không tài nào nhìn được môi nó cử động.
“Con đã rất nhớ bố. Việc bố vắng mặt đã khiến cả cuộc đời con lúc nào cũng phải tỏ ra nỗ lực một cách điên rồ hòng quên được bố. Khi con còn bé, bố là một con quái vật náu mình sau bóng tối trong những cơn ác mộng của con. Chúng con đã cấm nhaukhông được nhắc đến tên bố vì sợ bố xuất hiện. Tuy nhiên đôi lúc con vẫn muốn tưởng tượng ra bố dưới những cử chỉ yêu thương, người dường như đã nắm giữ được con vào một ngày, quãng thời gian bao bọc trái tim con bằng một làn sóng ấm nóng. Nhưng sự thật vẫn còn đó và từng đợt sóng trồi dữ dội vẫn ném mạnh những cơn mộng mị của con lên những cạnh nhọn hoắt của tâm trí bị tổn thương của con.
“Khi con tìm lại được bố thì đã quá muộn để viết thành một câu chuyện. Chỉ đủ để đặt một dấu chấm, kết thúc một đoạn bằng một câu cuối cùng mang lại ý nghĩa cho suốt bao năm đợi chờ.
“Con chỉ biết bố có vài giờ. Nhưng những giờ phút đó thật đáng giá… Đủ để con tiếc nuối việc đã căm thù bố và hy vọng bố đằng đẵng suốt những năm qua.
“Con đã nhớ bố biết bao.”
Rồi Simon biến mất và Thomas bước vào.
Nó đứng cách Jeremy vài mét.
“Thật nực cười! Chính vào lúc nằm trên giường chờ chết thì trên mặt bố cuối cùng cũng thể hiện một chút tình người. Bố là một kẻ lừa phỉnh, một kẻ đánh cắp ý nghĩa. Bố đã cấm con không được vô tư và đánh cắp tuổi thơ của con, và như vậy bố làm cạn kiệt mọi suối nguồn giấc mơ của con. Cơn ác mộng đến tỏa sáng màn đêm của con bằng những sắc màu đó, sẵn sàng tàn phá mẹ con và huỷ hoại mọi niềm hy vọng của chúng con về một tương lai tốt đẹp hơn, một tương lai không có bố.
“Nơi bố đến, một người chỉ được đánh giác trên cơ sở những gì mà anh ta để lại: tình yêu, lòng hận thù, các giá trị, những thói hư tật xấu, lòng hào hiệp, sự đê tiện… Vào lúc kết tội, hình phạt và những lời khẩn cầu trở thành lời biện hộ.
“Con chấp nhận những gì bố để lại và đưa nó vào hồ sơ.
“Và con là nhân chứng chống lại bố.”
Jeremy muốn thoát khỏi những cái nhìn ấy, không muốn nghe những giọng nói ấy. Đó thật sự là một cuộc tra tấn.
Tâm hồn hắn tìm kiểm một lối thoát, khao khát được yên nghỉ. Thoát ra khỏi chính cơ thể của hắn chăng? Đi về phía ánh sáng ấy? Tìm thấy sự bình yên trong nguồn nóng ấm áp ư?
Nhưng bố mẹ hắn xuất hiện. Bố hắn dắt tay một cô bé mà hắn không nhìn rõ mặt. Ông lạnh lùng nhìn Jeremy.
“Ta không tha thứ cho con.”
Rồi đến mẹ hắn tiến lại. “Chúng ta đã làm gì hả Jeremy?” bà khẽ hỏi.
Và họ đi khỏi.
Đột nhiên, tâm trí hắn hốt hoảng. Thứ ánh sáng kia đang vẫy gọi hắn.
Nhưng đến lượt Victoria bước vào. Nàng nghiêng người về phía hắn rồi mỉm cười. Ánh mắt nàng ngập tràn tình yêu thương.
“Em yêu anh”, nàng nói với hắn.
Trông nàng thật đẹp! Chỉ riêng việc nàng có mặt thôi cũng đã là một cái vuốt ve có thể khiến hắn yên lòng. Thế là tâm hồn Jeremy bay lượn quanh nàng, tìm cách tận hưởng thỏa thuê năng lượng dịu dàng ấy từ nàng.
Nhưng rồi bỗng nhiên một câu cầu nguyện từ nhiều giọng nói khác nhau cất lên. Bố hắn, Simon và Abraham Chrikovitch lần lượt xuất hiện quanh giường hắn. Cả ba người đàn ông lắc lư người hết về trước lại ngả ra sau quanh cơ thể nằm dài và cứng đờ của hắn. Họ đang đọc câu kinh cho những người chết. Jeremy nhận rõ được hồi kết của mình. Tất cả những nỗi đau chứa chất trong hắn suốt cuộc đời ngắn ngủi ấy cùng nhau thức tỉnh và tấn công tâm hồn hắn.
Hắn tìm kiếm ông già, người đã từng cầu nguyện nhiều đến thế vào mỗi lần hắn nghĩ rằng mình đang chết. Con người giờ đã trở nên thân quen này sẽ biết cách làm vơi đi nỗi sợ ghê gớm trong hắn. Nhưng ông ta lại không có ở đó. Thế nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự có mặt của ông ta, ngay cạnh hắn. Giờ mới là lúc ông ta phải khóc, phải khẩn nài và nguyện cầu cho hắn. Thế là hắn vụt dậy đi tìm ông ta. Nó bay khắp phòng, lượn sát đến từng gương mặt những người đàn ông đang ê a hát nhưng không chạm vào họ. Rồi nó bay cao hơn nữa và quan sát cảnh tượng đó. Rồi Jeremy nhìn thấy ông già. Ông ta đang nằm, mắt nhắm nghiền, và ba người đàn ông đang cầu nguyện xung quanh.
Tìm cách chạy trốn hình ảnh đáng sợ của chính khuôn mặt hắn, tâm hồn hắn để mặc cho làn ánh sáng mang đầy hứa hẹn lôi kéo, mặc dù ánh sáng nơi cuối vực thẳm ấy dường như không thể nào với tới được. Hấp dẫn duy nhất ấy tạo nên sức mạnh khiến hắn nhẹ lòng. Đó là điểm gặp gỡ của mọi niềm vui và nỗi buồn trong hắn. Một sự cân bằng khả dĩ, một hành lang thanh bình giữa những sức mạnh đối lập.
Nhưng những tiếng rên rỉ và những giọt nước mắt khiến cho động tác của hắn run rẩy. Cả những âm thanh chói tai đối với tâm hồn hắn cũng như những nhát dao cứa trên da thịt một đứa trẻ. Tâm hồn Jeremy ngừng lại để nghe những âm thanh và lời nói mà chỉ có nỗi đau trong đó mới nghe thấy được. Tâm hồn hắn lơ lửng, lưỡng lự.
Những tiếng kêu như sắc buốt hơn. Mỗi tiếng kêu như một cú húc vào tâm hồn hắn, khiến nó lùi lại, đưa nó nhập lại vào cơ thể. Một lần nữa Jeremy cảm thấy những đường viền của thi hài hắn ở đó, trong tâm hồn đang kéo dài ra của hắn.
Ngay lập tức một làn gió lạnh ùa vào hắn. Một lần nữa hắn sợ.
Những lời rên rỉ càng dồn dập, cái lạnh thêm thấu xương, màn bóng tối thêm dày đặc. Hắn nghe thấy giọng mẹ.
“Chúng ta đã làm gì?” bà nức nở hỏi. Những âm thanh khác từ xa hơn vọng đến tai hắn. Rồi một giọng nói khác bật lên khỏi mớ âm thanh ám ảnh ấy. Giọng của Victoria. “Em yêu anh”, nàng nói với hắn. Và hai giọng nói gặp nhau rồi vang mãi. Mẹ hắn và vợ hắn cùng lúc gọi hắn. Những lời nói giờ ở ngay gần, đập vào tâm trí hắn mạnh đến mức phi thường. Hắn muốn gào lên.
Thêm lần nữa tâm hồn hắn tách ra khỏi cơ thể lạnh lẽo và chết cứng để đi tìm ánh sáng và hơi ấm.
Đúng lúc đó hắn ý thức được hành động tự vẫn và thấy ghê tởm. Hắn lại thấy từng lần hắn tỉnh. Những giây phút ấy, những lời nói ấy, những tình cảm của vài ngày ấy ở đó. Mỗi thứ là một mảnh đời sắc nhọn mà tâm hồn hắn vừa cứa lên đó.
Thế rồi hắn hiểu hơi nóng đang lôi cuốn hắn chỉ là một trò lừa. Chẳng có gì đợi hắn nơi đó cả. Chỉ là tiếng vọng lại của những lời rên rỉ này mà thôi. Một mớ âm thanh không dứt và trở thành địa ngục của hắn.
Hoảng sợ, hắn cố bấu vào vách vực thẳm nơi hắn đang trượt xuống. Nhưng nỗ lực cũng không giúp hắn được. Hắn nổi giận. Hắn không có lấy cơ hội thứ hai! Hắn không xứng đáng phải chịu toàn bộ nỗi đau đớn này! Giờ thì hắn đã hiểu ra! Để hắn nhận thức được lỗi lầm của mình làm gì khi hắn không thể sửa chữa nó? Đó có phải là địa ngục của hắn như Abraham Chrikovitch đã nói không? Không, không thể, bởi hắn đang chết kia mà! Ý nghĩa của cơn ác mộng này là gì? Hắn còn có thể tỉnh lại nữa không? Hắn nào có cơ hội thứ hai!
Vậy là hắn nói với Chúa, nơi đó, trong màn ánh sáng. Hắn cầu xin được tha thứ. Phải, hắn đã xúc phạm Người. Phải, hắn đã gây đau khổ cho bố mẹ hắn, cho vợ và các con hắn! Nhưng giờ đây hắn đã hiểu được giá trị của cuộc sống! Xin tha thứ thế nào đây? Phải nói thế nào về nỗi đau của hắn? Làm thế nào để diễn đạt khát vọng sâu xa được sống, để viết nên một câu chuyện, để đem lại hạnh phúc cho những người thân yêu? Họ sẽ tha thứ cho hắn, hắn biết điều đó. Họ sẽ tha thứ cho kẻ mà hắn từng là trước khi hắn tự vẫn. Nhưng còn Chúa?
Những ngôn từ nhảy ra từ một trang sách bị xé tấn công tâm trí hắn. Những câu nói lộn xộn trở lại ký ức hắn. Và hắn hét lên.
“Con kêu lên với Người, những lời khẩn nài của con là dành cho Người. Người có được gì từ dòng máu con đang chảy? Từ việc con phải chui xuống nấm mồ? Cát bụi có tôn vinh Người không? Nó có đòi hỏi ở Người lòng nhân từ vĩnh cửu không? Người hãy nghe con, xin hãy rủ lòng thương lấy con!”
Bỗng nhiên hắn cảm nhận được cơ thể mình. Vị rượu và những viên thuốc trong miệng khiến hắn thấy buồn nôn.
Hắn thấy cổ họng há ra để nhổ đi thứ chất độc và hét tên nàng: “Victoria!”
Một bàn tay siết lấy tay hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.