Cuộc Đời Chín Ngày

CHƯƠNG 3



Chắc hẳn Jeremy đã ngủ một giấc quá lâu. Chìm trong trạng thái uể oải dễ chịu, hắn cảm thấy trong người khoan khoái vô cùng. Loáng một cái, kỷ niệm về lão già trở về: đầu tiên là những nỗ lực để thở, để cử động, rồi sự xuất hiện của lão già, những lời nói và những giọt nước mắt. Thậm chí hắn tin là cảm thấy được cả nỗi đau của vết bỏng trên tay mình.
Hắn dường như nghe thấy một lời than khóc thầm kín. Nỗi sợ giáng vào tâm trí hắn và hắn mở choàng mắt tìm kiếm lão già. Hắn ngồi bật dậy, những tia sáng lóe lên vụt qua tâm trí run rẩy của hắn.
Hắn không còn ở trong bệnh viện nữa, mà trong căn phòng hắn từng ở khi hắn tỉnh dậy lần trước.
Tiếng động im bặt.
Hắn rà soát lại cơ thể mình, cố gắng hiểu sao mình lại nằm trên chiếc giường này, rồi ngồi bất động. Trên ngón tay đeo nhẫn trái là một chiếc nhẫn cưới bằng vàng đang phản chiếu ánh sáng của buổi sớm.
“Chuyện gì nữa thế này? Victoria đâu?”
Hắn yếu ớt gọi nàng. Tiếng kêu than lại nổi lên.
Hắn lại cất tiếng gọi nàng, lần này to hơn. Im lặng tuyệt đối bao trùm trong một giây. Sau đó là một tiếng hét chói tai ngay bên phải, sát cạnh hắn, khiến hắn giật nẩy mình. Cách chiếc giường có vài xăng ti mét, trong một chiếc nôi đan bằng liễu, một đứa bé đang gồng mình phát ra những tiếng kêu gào giận dữ. Đứa bé người tím ngắt, la hét đến mức hụt hơi, rồi lại lấy lại hơi thở trong một tiếng nấc, để tiếp tục hét to hơn nữa. Jeremy sững sờ, hắn có cảm giác vừa là diễn viên vừa là khán giả của màn kịch này.
“Đứa bé này ở đâu ra thế?”
Một tiếng chuông làm ngắt quãng tiếng khóc đều đều. Hắn cố nghĩ xem điện thoại để đâu trước khi hồi chuông thứ hai cất lên, trong lúc đó, đứa trẻ lấy lại sức. Chuông phải kêu đến bốn hay năm hồi gì đó hắn mới tìm ra chiếc điện thoại.
– Jeremy? (Đó là giọng của Victoria ). Chuyện gì thế? Sao nó lại khóc thế? Đã đến giờ con dậy đâu!
– Anh đâu biết, Jeremy lắp bắp. Em ở đâu đấy?
– Sao cơ?
– Em đang ở đâu?
Hắn gần như gào lên để nàng nghe thấy, còn đứa bé thì hét dữ dội hơn trước.
– Đừng có hét toáng lên như thế, anh khiến con sợ đấy! Victoria phản đối. Em đang ở câu lạc bộ thể dục, em xong rồi. Trời đất, con quỷ nhỏ này phải nín ngay thôi! Để điện thoại vào tai nó đi anh.
Jeremy tuân lệnh mà không cần phải hiểu vì sao. Hắn không nghe thấy Victoria nói gì, nhưng đứa bé dịu lại ngay. Nó dường như đưa mắt tìm nơi phát ra giọng nói. Cuối cùng nó im bặt, chỉ còn vài tiếng nấc, rồi làn da của nó tươi sáng dần trở lại. Jeremy lấy lại chiếc điện thoại.
– Xong rồi! Victoria hài lòng thốt lên, nghe giọng mẹ là nó nín. Nếu nó lại khóc thì anh bế nó lên nhé. Chỉ mười phút nữa là em về. Chúc mừng sinh nhật, anh yêu.
Jeremy tin là hắn bị điên. Nàng đã gác máy rồi mà hắn vẫn đứng như trời trồng trên đôi chân còn tê cóng, còn mắt thì không rời cái ống nghe.
“Vẫn cơn ác mộng đó. Mình tỉnh lại đúng vào ngày sinh nhật, và không biết gì về một phần cuộc sống của mình. Lần này, mình đã lấy vợ và có một đứa con. Đúng là một trò đùa!”
Đứa bé lại khóc và tiếng khóc kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. Những tiếng gào của nó khiến hắn tức điên. Chúng ngăn không cho hắn nghĩ tiếp về sự đảo lộn mới này. Hắn lưỡng lự xem có nên bế đứa bé lên hay không.
Ta làm quái gì với thằng nhóc này đây, hắn cao giọng làu bàu.
Ngay lập tức hắn thấy hối tiếc về thái độ hung hăng đó.
– Mà mình thậm chí chả biết bế trẻ con thế nào nữa.
Hắn nhấc đứa bé lên. Đầu nó bất ngờ ngật ra đằng sau. Hắn liền làm theo lời chỉ dẫn đã nghe được từ ngày xưa, luồn tay vào sau gáy và đỡ nó dậy. Hắn bế con dựa vào vai mình, nhận thấy cơ thể bé bỏng của con gân lên trong mỗi cơn gào khóc. Hắn lưỡng lự bước vài bước trong khoảng vài mét từ giường đến phòng tắm. Đứa bé dịu lại. Jeremy nghĩ đến chiếc đồng hồ điện tử và đi về phía tường. Bứa ảnh Essaouira đã được thay thế bằng một bức ảnh chụp những con dốc ở la Croix-Rousse, Lyon. Hắn đã từng sống những năm đầu đời tại đó sau khi bố mẹ hắn rời Ma rốc. Ngày và tháng vẫn thế, chỉ có năm là thay đổi: ngày 8 tháng 5 năm 2004.
“Hai năm! Hai năm trôi qua từ khi mình vào nằm viện. Hai năm mình không hề nhớ được gì. Thêm hai năm nữa bốc hơi hoàn toàn!”
Nước mắt lăn dài trên má, chúng cứ tự nhiên trào ra, như thể để tống cái cục tức đang khiến hắn đau quặn trong lòng. Đúng lúc đó, cửa mở, Victoria bước vào. Nàng đã thay đổi. Tóc nàng giờ ngắn hơn, cắt thành đầu vuông, nét mặt đã khác. Jeremy thấy nàng rạng rỡ hơn, tròn trịa hơn, đàn bà hơn trước kia. Và còn đẹp hơn nữa.
Nàng nói giọng phấn khích: “Xin chào những người yêu dấu!” Jeremy quay lại và lau nước mắt lên áo của con.
Victoria lại gần đặt lên trán con một nụ hôn.
– Anh sao lại thế? Trông như anh vừa mới khóc ấy!
Liệu hắn có nên nói với nàng về đợt phát bệnh này nữa không? Hắn thấy tốt hơn là nên chờ đợi và tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra với mình trước đã.
Hắn cười gượng.
– Anh có khóc đâu. Tại… con đấy. Nước mắt nó làm ướt má anh.
Nàng hơi bĩu môi ngạc nhiên. Nàng thay đổi ngay nét mặt khi quay sang nhìn con.
– Thế nào, cục cưng, con gọi mẹ à? Nàng bế đứa bé lên rồi âu yếm ôm siết nó.
– Đó là cách con mừng sinh nhật bố đấy ư?
Nàng quay lại chìa môi về phía Jeremy.
– Chúc mừng sinh nhật, anh yêu.
Rồi ngay sau đó nàng quay ra nựng con trai.
Jeremy xúc động. Victoria là một người mẹ quá đẹp. Là vợ hắn nữa. Họ có chung một đứa con. Một đứa con trai. Hắn không còn là một gã thiếu niên yêu đương cuồng nhiệt nữa, mà đã là một ông bố và một người chồng. Hắn thấy thật khó để nắm bắt được tình hình này, nhưng thực tế này hoàn toàn hợp lòng hắn.
“Nếu bị bệnh, mình sẽ khỏi thôi”, hắn tự trấn an mình.
– Bố sẽ cho con uống sữa. Còn mẹ phải đi chuẩn bị cơm trưa đón khách đây.
Nàng giao con và đưa bình sữa cho hắn. Sự yếu ớt của sinh linh nhỏ xíu này khiến hắn xao động. Nó mới nhẹ làm sao, dễ bị tổn thương làm sao. Hắn thấy khoan khoái khi được tiếp xúc với cơ thể đó. Hắn đưa bình sữa sát vào miệng con.
– Sao mà anh vụng thế, Jeremy! Nàng vừa nói vừa sửa lại động tác cho hắn. Anh phải nghiêng bình sữa thêm nữa và quay sang nấc hai, nếu không con sặc mất. Trông cứ như lần đầu tiên anh cho con uống sữa ấy! Anh không thấy nó ngày càng giống anh hay sao? Nàng nói thêm trước khi quay trở lại bếp.
Jeremy quan sát đứa trẻ đang hau háu nún bình sữa: nó có cặp mắt sáng ngời, khuôn mặt xinh xắn và sống mũi cao. Nó giống Victoria hơn.
Ý nghĩ có một đứa con khiến hắn lo lắng ghê gớm. Hắn cảm thấy mình còn quá trẻ. Vài ngày trước hắn vẫn còn là đứa con trai của…
Hắn nhớ đến bố mẹ. Hắn đã không gặp họ từ… lâu lắm rồi.
Victoria nói vọng từ bếp ra, cắt đứt cơn mơ mộng của hắn.
– Con uống xong chưa anh?
Rồi, thằng bé đã uống xong bình sữa, giờ đã no nê và đang gà gật.
Không thấy Jeremy trả lời, Victoria xuất hiện ngay tại cửa phòng khách.
– Đưa con cho em, em cho nó đi ngủ.
Nàng đặt lên trán con nhiều nụ hôn trước khi đặt nó vào môi.
– Em lại vào bếp đây. Anh giúp em chứ?
Hắn tò mò đi theo nàng.
– Uống cà phê xong anh giúp em nhặt rau nhé. Em chỉ làm có mỗi món khai vị thôi, còn lại em đặt mua sẵn cả rồi.
– Tất nhiên rồi em, hắn trả lời.
Cảnh tượng đơn giản này khiến hắn bối rối. Rồi hắn bắt đầu cảm thấy một sự thoả mãn nào đó khi thả mình hoà vào cuộc sống thường nhật này, trong đó hắn có một vị trí, một vai trò, một người vợ và một đứa con. Hắn rất sung sướng khi lại được ở trong căn bếp này, trong sự ấm cúng này, với những mùi vị thức ăn đang nấu và của cà phê. Hắn ngắm nghía những mớ rau trên bàn, tách cà phê đang bốc khói, chiếc bánh mì đã cắt lát, hộp bơ đã mở sẵn. Bỗng dưng hắn thấy đói. Hắn cảm thấy rất rõ sự trống rỗng, sự khó ở, cơn bồn chồn dâng lên từ bụng và lan dần ra cơ thể thành những đợt sóng mang đầy hơi nóng và biến thành những cơn run rẩy. Hắn nhớ ra đã từng có cảm giác đó khi hắn còn ít tuổi hơn bây giờ. Một cảm giác bấp bênh, mất khả năng kiểm soát bản thân xen lẫn với niềm sảng khoái khi hắn biết cơn run rẩy sẽ nhường chỗ cho cảm giác sung sướng sau khi đã được chén một lượng lớn thức ăn, nóng và ngọt.
Hắn lấy bánh mì, cắt ra, vụng về phết bơ và cắn nhồm nhoàm. Tiếp đến hắn uống ngụm to cà phê vừa ngọt vừa nóng bỏng, và thích thú với cảm giác khoan khoái khi những chất này chảy vào cổ họng.
Victoria cười.
– Anh đói đến mức ấy cơ à? Anh làm như chưa ăn gì từ…
“Hai năm”, hắn muốn nói thế, nhưng kìm lại được rồi lại ngoạm vào miếng bánh.
Cơn đói đã dịu lại, hắn quyết định hỏi nàng.
– Trưa nay có ai đến hả em?
– Anh đã quên rồi sao?
Hắn lo lắng.
“Nàng có ám chỉ căn bệnh của mình không đây? Mình có hay quên thế không?”
– Thì chỉ có Pierre, Clotilde đến ăn trưa. Sau đó, có sếp của anh đến uống cà phê, ông ấy sẽ đến sau khi đánh golf, ông ấy còn phải đi chơi golf mà. Chỉ là anh muốn mời ông ấy, và lại là ngày sinh nhật anh… Thế còn tối nay, anh nghĩ sao về một bữa tối tình nhân?
– Ừ… tất nhiên rồi… hay đấy, Jeremy lắp bắp.
– Lúc đầu em muốn ra ngoài, vào một nhà hàng nào đó, nhưng em vẫn chưa sẵn sàng giao Thomas cho một người lạ. Với lại chúng ta còn nhiều dịp. Vậy nên ta phải cư xử như những ông bố bà mẹ có trách nhiệm! nàng nói bằng giọng bông đùa.
Hắn chớp lấy thời cơ để hỏi nàng điều đang khiến hắn dằn vặt.
– Thế còn bố mẹ anh, họ không được mời sao?
Nàng đứng khựng lại và nhìn hắn sững sờ.
– Anh đùa à?
Phản ứng của nàng khiến hắn sợ hãi. Liệu có đáng ngạc nhiên đến thế không khi người ta muốn tiếp bố mẹ mình vào ngày sinh nhật? Hắn vừa nghĩ đến bố mẹ và mong muốn cháy bỏng được gặp họ. Hắn đưa tách cà phê lên miệng để có thêm chút thời gian suy nghĩ. Ý nghĩ đầu tiên đến với hắn là Victoria không ưa họ. Còn ý nghĩ thứ hai khiến hắn tê người. Phải chăng họ đã…?
Victoria vẫn đứng im, chờ đợi một câu trả lời.
– Tại sao anh lại không được mời họ? hắn phản ứng, nhưng vẫn e ngại câu trả lời của Victoria.
– Tại sao ư? Nàng nhắc lại, đầy ngạc nhiên. Anh không hề nói chuyện với họ từ suốt ba năm nay, rồi hôm nay, bỗng dưng anh ngạc nhiên vì họ không được mời?
Hắn thở dài nhẹ nhõm. Bố mẹ hắn chưa chết! Nhưng sự nhẹ nhõm ấy chỉ kéo dài trong tíc tắc bởi ngay sau đó lời nói của Victoria đã tạo ra một dư âm đau đớn khác.
“Bố mẹ và mình giận nhau ư? Từ ba năm nay rồi? Không thể thế được, gia đình mình nào có cãi nhau bao giờ?”
Họ vẫn luôn là một gia đình êm thấm. Không khi nào có tiếng la hét, cãi vã. Một gia đình gắn kết bởi tình yêu cũng như bởi thảm kịch.
Khi Jeremy mới được hai tháng, bố mẹ hắn mua được một quán bar. Một quán nhỏ ngay trong khu phố chỉ cho phép họ có được một chút thời gian rảnh rỗi. Hàng ngày mẹ hắn làm việc đến tận lúc hắn tan học. Còn bố hắn thì thường xuyên vắng nhà. Quán bar nhỏ đã chiếm toàn bộ thời gian của ông. Và mỗi khi ông trở về nhà, mệt mỏi, ông ngồi vật xuống ghế xem ti vi để quên đi rằng ngày mai sẽ lại là một ngày giống như ngày vừa kết thúc và tất cả những ngày sau nữa. Jeremy những muốn nói chuyện với ông thường xuyên hơn, muốn được ngồi trên gối ông, nhưng đó đâu phải là cử chỉ mà bố hắn khuyến khích. Ở nhà mọi người ít khi nói chuyện với nhau, mà chỉ thích những trao đổi giản đơn qua ánh mắt và nụ cười. Trong sâu thẳm sự im lặng đó, Jeremy đôi khi nghĩ mình nghe được hơi thở của em gái hắn. Dường như con bé ở đó, núp trong bóng tối cuộc sống của họ. Con bé tên là Anna và kém hắn một tuổi. Con bé mới được bốn tháng khi mẹ hắn phát hiện con bé nắm bất động trên giường, còn Jeremy ở ngay bên cạnh đang khóc. hắn phát hiện con bé nắm bất động trên giường, còn Jeremy ở ngay bên cạnh đang khóc. Bà chỉ để hai đứa lại có mấy phút để đi mua vài thứ. “Đột tử ở trẻ sơ sinh”, ông bác sĩ kết luận bằng cách đưa ra một tên gọi cho một bí mật để khỏi phải giải thích. Sau đó, Jeremy chỉ nói với mẹ có một lần về chuyện này, khi hắn lên tám. Khi đó, cô giáo chủ nhiệm vì quá lo lắng trước thái độ của thằng bé đã khuyên bà Delègue đưa con trai đi gặp bác sĩ tâm lý. Sau lần đi gặp bác sĩ ấy, bà mới kể cho hắn nghe cảnh tượng đã qua, nước mắt chan chứa. “Con vẫn nhớ chuyện đó mẹ ạ”, hắn thì thầm. Mẹ hắn sững sờ, bảo hắn nói cụ thể hơn, thì hắn không biết phải trả lời ra sao. Hắn biết hết, thế thôi.
– Không phải lỗi tại con. Con chỉ có mặt ở đó, con chỉ nhìn thấy chuyện gì xảy ra, thế thôi, bà vội vàng giải thích.
Tuy nhiên đôi khi hắn có cảm tưởng như khám phá được trong sự âu yếm của mẹ hắn và trong cái câm lặng của bố hắn dư âm của một lời trách móc. Nhưng ngay lập tức tình yêu họ dành cho hắn giúp hắn quên đi những sợ hãi đó. Và rốt cuộc, sự vắng mặt ấy, nỗi đau kìm nén ấy, những giọt nước mắt của mẹ hắn mỗi năm vào cùng một ngày đã tạo ra xi măng gắn kết tình yêu của họ.
Vậy thì, làm sao giờ đây hắn lại có thể từ chối không nói chuyện với họ? Ý nghĩ ấy khiến hắn phẫn nộ.
– Anh muốn gặp bố mẹ!
Victoria nhìn hắn không chớp mắt, sững sờ.
– Anh không bao giờ muốn đến thăm họ, không muốn trả lời điện thoại, không muốn cả giới thiệu Thomas với họ, vậy mà sáng nay anh tỉnh dậy và nói muốn mời họ đến dự sinh nhật của mình ư?
Jeremy khiếp sợ trước những gì mà Victora vừa kể một cách chi tiết. Trong khi hắn vừa mới bắt đầu tin rằng hắn đang được sống trong một cuộc sống thực sự của mình, vừa trở về từ chuyến đi trong vô thức, thì giờ đây hắn đã có nhiều lý do để nghi ngờ điều đó.
– Biết giải thích với em thế nào… Phải, anh rất muốn thế. Em thấy phiền à? hắn ấp úng.
Victoria cười khẩy.
Đừng hoán đổi vai trò cho nhau! Em luôn muốn giữ được mối quan hệ bình thường với bố mẹ anh. Còn anh lại không muốn nghe gì hết. Vậy mà em cũng đã nhiều lần cố gắng thuyết phục anh. Em đã cố nói chuyện, thậm chí em còn viết cả cho anh về việc đó…
Jeremy muốn chấm dứt mọi tranh cãi.
– Em có lý, hắn ngập ngừng… Họ là bố mẹ anh và anh đã sai khi cư xử như vậy… và giờ… anh muốn được gặp họ.
– Hôm nay anh thật lạ! Nhưng càng tốt! Em sẽ gọi cho bố mẹ ngay… Trước khi anh đổi ý! Nàng vừa nói vừa ra khỏi bếp.
Hắn ở lại trong bếp và nghe nàng nói điện thoại.
Hắn thấy mình thật khốn khổ. Làm sao hắn lại có thể từ chối nói chuyện với bố mẹ đẻ của hắn trong suốt gần ba năm? Việc hắn tự vẫn chả nhẽ chưa đủ đau đớn cho họ hay sao? Thật là quá ư bội bạc! Ngày hôm đó, hắn chỉ nghĩ đến bản thân. Hắn tự cho rằng cuộc sống của hắn chỉ là của hắn thôi mà thôi. Rằng hắn là một hành tinh lạc lối trong vũ trụ lạnh giá. Và mỗi khi cha mẹ hắn xuất hiện trong những cơn mê sảng này, để chỉ ra sự ô nhục trong quyết định của hắn thì hắn liền xua đuổi họ khỏi tâm trí mình để khỏi cảm thấy yếu lòng.
Cho đến tận khi đó, hắn vẫn cho rằng việc hắn định tự vẫn là một hành động nghĩa hiệp. Nó chả cho phép hắn chiếm được trái tim của Victoria hay sao? Hắn hèn nhát lẩn tránh mọi lời bình phẩm có thể đưa hắn đến chỗ thừa nhận sự ghê tởm trong hành động của mình. Phải, có thể là hắn ích kỷ, ngu đần, độc ác.
Tinh thần hắn chao đảo, và chỉ có cuộc nói chuyện qua điện thoại là giúp hắn không bị hụt hẫng.
Victoria bước vào phòng.
– Xong rồi! Mẹ anh còn ngạc nhiên hơn cả em cơ đấy. Thậm chí em tin là bà đã khóc. Mẹ sẽ đến ăn trưa. Anh sẽ giới thiệu mẹ với Pierre và Clotilde nhé, cả hai chưa hề biết mẹ đâu.
– Mẹ ư? Thế còn bố anh?
Victoria bĩu môi.
– Mẹ bảo chuyện này với bố anh nhanh quá. Mẹ sẽ thử thuyết phục bố, nhưng không mấy tin là ông sẽ đồng ý.
Victoria ra khỏi nhà để đi mua vài thứ. Đứa bé vẫn đang ngủ. Jeremy tranh thủ đi khắp nhà để tìm kiếm những chỉ dẫn về quá khứ của hắn.
Hắn mở một chiếc tủ trắng lớn kê đối diện với giường ngủ. Tủ chứa rất nhiều com lê, cà vạt và áo sơ mi. Toàn đồ hiệu. Hắn thấy một chiếc cặp để gần ghế tựa, chỗ cửa ra vào. Trên cặp có ghi những chữ cái đầu tiên, J.D. Hắn tìm thấy trong đó một cuốn sổ lịch, một vài hồ sơ, một tập vé đỗ xe và những hoá đơn thanh toán. Trong cuốn lịch có ghi công việc của cả tuần: họp với ban giám đốc, họp ê kíp, họp để động viên tinh thần, những cuộc hẹn ở Paris và gần Paris. Thứ Ba hắn sẽ ăn trưa với Pierre. Cả thứ Năm nữa. Pierre, bạn thân nhất của hắn. Nhiều cái tên khác cũng được ghi vào giờ ăn trưa và đôi khi vào giờ ăn tối nhưng chúng chẳng gợi cho hắn bất cứ điều gì. Các tập hồ sơ bao gồm những đơn đặt hàng. Trên một tấm danh thiếp, hắn đọc được: Jeremy Delègue, thương gia vùng Ile-de-France.
Hắn giở nhanh một tập sách mỏng. Nó mô tả công ty nơi hắn làm việc cùng các sản phẩm, những loại hồ dán với tính năng sử dụng mà hắn không hiểu gì hết.
Tất cả những chi tiết ấy chả giúp gì được hắn. Mà ngược lại, hắn còn thấy một cảm giác lạ lùng rằng mình là người có tội, đang xâm phạm bí mật riêng tư của một ai đó khác.
“Mình phải xem ảnh mới được! Nó sẽ kể cho mình nghe về những năm tháng đã bay đi và có thể giúp mình biết thêm vài điều!”
Hắn nhanh chóng tìm được ba cuốn album trên giá sách.
Cuốn đầu tiên, dòng chữ năm 2001 được viết bằng mực mạ vàng trên bìa da. Mỗi bức ảnh chụp năm đầu sống chung cùng Victoria đều được chú thích bằng một nét chữ rất đẹp. Bức hình đầu tiên khiến hắn ngạc nhiên. Trông hắn mệt mỏi, với những nếp nhăn dài, ánh mắt vô hồn. Victoria ngồi trong lòng hắn và quấn lấy hắn. Trông nàng thật hạnh phúc và rạng rỡ. Còn hắn trông thật đờ đẫn và buồn nản. Sự đối lập đó không thể giấu được. Ngày tháng ghi dưới bức ảnh cho thấy nó được chụp vài ngày sau khi hắn xuất viện.
Hắn lần giở cuốn album. Hắn càng giở được nhiều thì càng thấy mình có thêm sức sống, thêm hồng hào. Những chú thích giúp hắn biết mình đang ở đâu. “Monastir, kỳ nghỉ đầu tiên của chúng mình”. “Lubéron, kỳ nghỉ cuối tuần”, “Ngày sinh nhật em”, “Tết Dương lịch”… Hắn lần đầu nhìn thấy nhiều người trông có vẻ rất gần gũi nhưng hắn lại hoàn toàn không hề quen biết.
Hắn dừng lại ở một bức chân dung, trong đó hắn đứng có một mình, như bị lạc. Ánh mắt hắn trông thật lạ lẫm. Hắn càng nhìn vào đó càng thấy mình trống rỗng và khác xa so với hắn trong những tấm hình khác. Hắn giở lại những trang đầu để so sánh và ngạc nhiên khi thấy trên tất cả các bức ảnh ngay cả khi hắn cười tươi thì ánh mắt của hắn luôn là thế. Giống hệt hai chiếc cúc đen dính trên một con gấu bông. Rồi hắn tự nhủ rằng khi xem những bức ảnh đó ai mà chả có cái cảm giác lạ lùng ấy. Hắn chả đã từng nhìn mình rất kỹ trong gương và nhắc đi nhắc lại tên mình với một nhịp đều đều là gì. Sau một lúc thì gương mặt của hắn bao giờ chả biến thành mặt của kẻ khác, một đống thịt lạ lùng, những đường nét xa lạ, còn tên của hắn là một chuỗi âm tiết và các chữ cái vô nghĩa.
Cuốn album thứ hai, theo như tên gọi của nó, là về đám cưới của hắn.
Victoria và hắn ở Toà thị chính, nàng mặc một chiếc váy tuyệt đẹp, vừa truyền thống vừa thanh lịch, còn hắn mặc bộ com lê màu ghi, áo sơ mi trắng và đeo cà vạt màu xám sẫm. Cả hai đều tươi cười với khách, ôm hôn và cười nói với họ. Hắn không hề thấy bố mẹ mình, lòng hắn quặn lại. Hắn tìm xem có cái ảnh nào chụp nghi lễ cưới ở nhà thờ không, nhưng không hề có. Có lẽ họ chỉ làm lễ cưới ở Toà thị chính mà thôi.
“Gia đình chúng ta” là tên của cuốn album thứ ba.
Cuốn này bắt đầu bằng vài bức ảnh chụp Victoria đang mang bầu. Trông nàng thật tròn trĩnh và dáng vẻ ấy rất hợp với nàng. Thế giới đã biến đổi, những người hắn yêu thương đã thay đổi, những người hắn yêu thương đã thay đổi, vũ trụ đã khuấy đảo, chỉ mỗi hắn là vẫn vậy.
Tiếp đến là những bức ảnh chụp đứa con ra đời. Bức đầu tiên chụp thằng bé vừa sinh, lọt thỏm trong bộ quần áo màu xanh da trời rộng thùng thình. Ảnh có ghi chú là “Hoàng tử Thomas của mẹ”. Những bức khác chụp nó ở nhiều tư thế và trong nhiều bộ quần áo khác nhau. Trên một vài bức Jeremy đóng vai trò người bố, bế đứa bé, tay cầm bình sữa.
Hắn gấp cuốn album lại, choáng váng. Không một bức nào trong số những ảnh hắn vừa xem gợi lại cho hắn một chút kỷ niệm. Hắn đã xem chúng với một sự tò mò và lo lắng hệt như khi hắn đánh cắp bí mật của một người anh em sinh đôi mà hắn sẽ không bao giờ quen biết. Cuộc sống đó đâu phải là của hắn.
“Mình làm gì được bây giờ? Kể với Victoria về một đợt mất trí mới này ư? Chờ đợi rồi đánh cược về một đợt hồi phục? Dù sao đi chăng nữa thì những bức ảnh cũng cho thấy rằng từ lần đổ bệnh lần trước mình vẫn sống hoàn toàn bình thường.”
Hắn không nghe thấy tiếng Victoria bước vào.
– Anh làm gì mà vẫn mặc quần áo ngủ thế này? Đi thay quần áo đi! Gần mười hai giờ rồi. Khách khứa chả mấy chốc mà đến đâu.
Jeremy ngoan ngoãn đi vào nhà tắm.
Clotilde là một phụ nữ rất xinh đẹp và cũng hết mực khêu gợi. Một vẻ đẹp lạnh lùng và hết mực tin tưởng vào bản thân. Cô không phải típ người Jeremy ưa thích. Trước kia cô là người kiêu ngạo. Và cũng là một người chuyên áp đặt. Tình cảm và ý kiến của cô bao giờ cũng phải hơn đứt tình cảm và ý kiến của người khác, thông thường cô chỉ nghe chúng bằng một bên tai lơ đãng. Cặp đôi giữa cô và Pierre dường như được tạo nên từ một dàn xếp ngầm nào đó. Để đổi lấy vẻ đẹp của cô, Pierre cho phép cô đóng vai người thông minh. Đôi lúc, Clotilde có một lời nói hay thái độ khiến cho cả ánh mắt lẫn nụ cười của Pierre mờ đi vì khó chịu, ngay lập tức, anh trấn tĩnh lại để nhìn cô âu yếm.
Jeremy ngạc nhiên khi thấy Victoria tỏ ra vô cùng thân thiết với Clotilde. Hai người khác nhau đến thế kia mà.
Họ ngồi trên ghế bành như thế được khoảng hai mươi phút rồi. Victoria đã chuẩn bị xong rượu khai vị và dúi vào tay Jeremy một cốc whisky.
Pierre ôm hôn hắn rất chặt khi bước vào. “Chúc mừng sinh nhật người anh em nhé!” Anh chìa cho hắn một chai rượu vang. “Loại cậu thích nhất đấy.” Clotidle thì chìa má cho hắn và không nói một lời nào.
Lúc này câu chuyện giữa họ là về các dịp kỷ niệm và các ngày lễ khác. Clotidle, với những lý lẽ hết sức ước lệ, cho rằng cô chỉ thấy đó là những dịp khuyến khích chi tiêu.
Jeremy những muốn tận hưởng giây phút nhẹ nhàng này nhưng những câu hỏi cứ không ngừng quấy nhiễu hắn.
Victoria gắt gỏng:
– Anh ơi, anh đi bế Thomas đi được không? Em nghĩ con dậy rồi đấy.
– Ồ phải đấy, Pierre nói. Chắc nó nhớ bố đỡ đầu đây!
Thomas giật mình khi thấy Jeremy xuất hiện ở đầu nôi. Cả bố lẫn con đều nhìn nhau tò mò. Dường như người này đang chất vấn người kia trong một cuộc trò chuyện câm lặng. Jeremy chăm chú quan sát điệu bộ, nét mặt, ánh mắt nhanh nhẹn của đứa bé như thể đang muốn bảo hắn bế nó lên. Jeremy định bước vào thực tế thông qua tình cảm trìu mến vừa mới nảy sinh này. “Nó là của mình. Con trai mình đấy.”
Hắn vụng về bế con và vì sợ làm nó bị đau, hắn áp người con vào mình. Cũng giống như lần đầu tiên, sự tiếp xúc ấy làm hắn thích thú.
– À, hai bố con đây rồi! Victoria thốt lên. Trông tuyệt không nào?
– Thomas tuyệt lắm! Anh sẽ không nói thế với Jeremy đâu, Pierre vừa nói vừa cười.
Anh chìa hai tay ra.
– Xem này, nó đang tìm bố đỡ đầu đấy. Nó nhận ra anh này!
Jeremy nhìn Victoria và Pierre trêu đùa đứa bé bằng những điệu bộ và âm thanh líu lo thái quá. Trong khi đó Clotidle chỉ nở một nụ cười xã giao. ở cô đôi chút khó chịu khi thấy chồng chưa cưới của mình có những hành động trẻ con. Cô bắt gặp ánh mắt của Jeremy và nhìn hắn đủ lâu buộc hắn phải quay đi.
“Sao cô ta lại nhìn mình chằm chằm như thế nhỉ?” Thái độ lạnh lùng xoi mói của cô ta khiến Jeremy khó chịu. Hắn muốn buộc cô ta phải nhìn xuống, bất ngờ quay sang cô rồi hỏi:
– Em muốn bế nó không?
Cô ngạc nhiên, ấp úng.
– Ơ không, cám ơn…
– Hài lòng vì đã khiến cô sợ, Jeremy muốn chiếm ưu thế hơn nữa.
– Trông em có vẻ không thích trẻ con thì phải! hắn nói bằng một giọng khiêu khích.
Im lặng nặng nề bao trùm, Victoria nhìn Jeremy sửng sốt. Hắn hiểu mình đã làm một điều ngớ ngẩn. Còn Pierre thì trước tiên quay sang quan sát phản ứng của người yêu, rồi muốn giấu đi sự bối rối của mình bằng cách quay sang cười với đứa bé lúc này đang khoa chân múa tay. Clotilde thì nghiến hàm và tiếp tục nhìn chòng chọc Jeremy với một cơn giận dữ cố nén lại.
Hình như mọi người đang chờ đợi hắn xin lỗi.
– Xin lỗi, anh mệt, hắn buông lời, không chắc vào điều mình vừa nói.
Victoria đứng dậy và nói phải chuẩn bị cho xong bữa trưa. Khi đứng lên, nàng nhìn vào mắt Jeremy và dồn vào đó tất cả nỗi tức giận mà nàng những muốn nói với hắn thành lời.
– Clotidle, lại đây giúp chị chuẩn bị đồ uống.
Clotidle đi theo nàng.
Pierre vẫn chưa ngẩng đầu lên.
– Sao cậu lại nói thế hả Jeremy?
Jeremy thấy bối rối không chỉ vì câu hỏi mà vì cả vẻ mặt tiếc nuối của của Pierre. Anh ấy xúc động. Nhưng chính xác là vì chuyện gì?
– Mình không biết. Chỉ là mình thấy mệt trong người.
– Cậu thừa biết bọn mình có vấn đề về con cái, vậy mà lại còn nói thẳng vào mặt cô ấy thế!
Giọng nói của anh không hề tức tối, mà chỉ ẩn chứa trong đó mong muốn cháy bỏng là có thể hiểu được.
Jeremy cảm thấy xấu hổ.
– Mình xin lỗi… Mình ngu quá…
– Phải, cậu là một thằng ngu. Nhưng không phải vì thế mà cậu thích làm gì thì làm.
Có tiếng chuông ở cửa. Clotidle và Victoria quay lại. Victoria dò xét thái độ của Jeremy. Nhưng khi thấy vẻ sững sờ của Jeremy, nàng liền đi về phía cửa.
– Chắc mẹ anh đến.
Pierre đưa đứa bé cho Jeremy.
Từ chỗ ngồi của mình Jeremy không nhìn được ra cửa. Hắn chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện và ấp Thomas vào lòng. Khi thấy mẹ xuất hiện ở lối vào, chỉ có một mình, Jeremy thấy tim mình đập loạn lên. Bà để túi xuống, nhìn hắn không chớp mắt, bất động.
Hắn thấy mẹ trông mệt mỏi, già đi nhiều, và điều đó khiến hắn đau lòng. Hắn có cảm tưởng chỉ mới chia tay bà có vài ngày trước đây, khi ấy bà vẫn còn đẹp, đầy sức sống và tràn đầy tình yêu thương, vậy mà giờ gặp lại, hắn thấy bà yếu đi và xa cách. Qua bộ đồ xinh xắn màu hạt dẻ và chiếc áo sơ mi màu be, hắn nhận ra gu của bà, bà vốn không thích những bộ quần áo lịch sự và kín đáo.
– Con giới thiệu với mẹ Clotidle cùng chồng chưa cưới, Pierre, Victoria lên tiếng, bạn thân của tụi con. Còn đây là mẹ của Jeremy, bà Delègue.
– Cứ gọi tôi là Myriam.
Pierre và Clotilde lại gần bắt tay bà. Bà mỉm cười lịch sự với hai người rồi lại quay sang nhìn con trai.
Ai cũng muốn tỏ ra thoải mái nhưng những nỗ lực thấy rõ của từng người khiến không khí trở nên nặng nề.
Bọn con để mẹ và anh nói chuyện ạ, Victoria tiếp lời. Pierre và Clotidle lại giúp em chuẩn bị bàn ăn nhé.
Bà lại gần Jeremy để bế đứa bé.
Nó làm cử chỉ từ chối. Hắn cảm thấy đứa bé sẽ đóng một vai trò quan trọng trong những thời khắc sắp đến.
– Con chào mẹ, hắn nói nhỏ.
– Chào con, Jeremy.
Giọng nói của bà trầm lắng, rõ ràng, nhưng vẫn toát lên một nỗi xúc động dâng trào.
– Bố… không đến hả mẹ, Jeremy hỏi.
– Với bố con vẫn còn sớm quá.
– Con hiểu. Thế còn mẹ…?
– Mẹ ư?
Bà nở một nụ cười vừa cay đắng vừa mệt mỏi. Ánh mắt hai mẹ con như muốn gạt phăng đi những tình cảm bị nhiều năm chia lìa vừa qua kìm nén. Bà những muốn tỏ ra thù hằn hoặc ít ra cũng dè dặt thêm một lúc nữa, nhưng rào cản từ nỗi oán hận đã lùi bước trước những cảm xúc đang dâng lên.
“Mẹ giận mình rồi. Mẹ muốn cho mình hiểu nỗi đau mà mình đã gây ra cho bà đây.”
Thomas lúc này mới khua khoắng chân tay rồi cố quay lại phía người mới xuất hiện.
Khi ánh mắt của đứa bé tìm được bà, bà liền bước ra khỏi cuộc nói chuyện câm lặng và thay đổi thái độ. Gương mặt bà trở nên hiền từ và một nụ cười trìu mến vô biên xuất hiện trên làn môi đã nhăn nheo.
– Mẹ thấy không, nó nhận ra mẹ là ai đấy. Sự gắn kết máu mủ…
– Sự gắn kết máu mủ ư? Buồn cười thế. Đôi khi các giá trị bỏ qua cả một thế hệ! Bà buồn bã mỉm cười.
Lời nhận xét ấy khiến hắn đau lòng. Nhưng hắn hiểu mẹ hắn sẽ không nói nặng lời hơn nữa. Đó là một đòn tấn công để cứu vớt danh dự sau khi bà đã đầu hàng quá nhanh chóng.
– Trông nó xinh quá. Cẩn thận chứ, con bế nó sai rồi. Bế thế này nó đau cổ mất.
Bà nhẹ nhàng tiến sát lại.
– Mẹ lại đây ngồi với con và bế cháu này.
Mẹ hắn đã giơ tay ra để đón cháu.
Bà ngồi xuống gần Jeremy. Bà giữ để thằng cu ngồi đối diện mình và mỉm cười, thể hiện rõ rằng bà đang rất hạnh phúc.
Jeremy ngửi thấy được mùi hương của bà. Mùi thơm từ thuở hắn còn niên thiếu. Mùi hương của nước hoa Cologne oải hương và nước xả vải. Một mùi của sự đứng đắn và đức hạnh.
Hắn muốn được quỳ gối trước bà, cầu xin bà tha thứ và ôm hôn bà.
– Mẹ ơi… con… con không hiểu tại sao con lại có thể…
Nhưng liệu hắn nói được gì để làm cho tình yêu bị xúc phạm của bà đỡ đau đớn đây? Ngôn từ cứ lúng búng trong miệng.
– Mẹ ơi, con yêu mẹ.
Bà sững người nhưng giả vờ không nghe thấy và tiếp tục cười với cháu.
– Trông nó xinh quá. Mẹ đã mong được biết nó biết mấy. Dù sao mẹ cũng là bà nội của nó cơ mà.
Giọng bà nghẹn ngào. Nước mắt dâng trào trong khóe mắt. Bà đưa thằng bé sát vào mặt mình và ôm hôn nó như muốn trốn đằng sau nó.
Jeremy không biết phải làm gì.
– Con xin lỗi đã làm cho bố mẹ đau khổ. Nhưng đó không phải là con! Con không hề nhận ra mình trong những chuyện đó. Con rất yêu bố mẹ.
Bà ngước đôi mắt ướt đẫm lên nhìn hắn, trong khi vẫn tiếp tục hôn lên má Thomas.
– Bố mẹ đã luôn cho là bố mẹ làm đúng, hãy tin mẹ, Jeremy ạ.
– Bố mẹ không có lỗi gì cả. Làm sao con có thể để bố mẹ tự trách mình thế kia chứ? Không phải tại bố mẹ đâu! Đó là câu chuyện của một đứa trẻ lạc lối. Hồi đó con yêu Victoria. Yêu điên cuồng. Trong khi cô ấy lại không hề để ý đến con. Con từng nghĩ nếu cuộc sống không có cô ấy thì chả còn ý nghĩa gì. Con biết, con thật lố bịch khi nói thế. Nhưng hành động tự vẫn luôn là lố bịch ngoại trừ lúc nó được thực hiện. Nó chỉ tồn tại trong những giây, những phút trước đó mà thôi. Vào thời khắc ấy, nó là kẻ tàn phá. Bố mẹ không hề có lỗi gì trong chuyện đó. Phần còn lại, những gì diễn ra sau đó, con không biết phải nói thế nào. Con cho là sự điên rồ ấy vẫn còn kéo dài. Hoặc cũng có thể do con xấu hổ về bản thân. Con thật sự không thể giải thích được.
– Thế tại sao hôm nay con lại muốn gặp bố mẹ…?
– Con không biết! Con chỉ có cảm giác đã quay lại là chính mình.
Hắn tự cảm thấy lời giải thích của mình hết sức kỳ quặc.
– Mẹ đã vô cùng hạnh phúc khi Victoria gọi mẹ, bà mỉm cười tâm sự, mắt vẫn giàn giụa.
– Còn con đã vô cùng hạnh phúc khi mẹ nhận lời đến đây. Còn bố…
Bà nhẹ nhàng ngắt lời con.
– Bố cần có thêm thời gian. Một người mẹ bao giờ cũng tha thứ nhanh hơn.
Hắn vòng tay qua vai và ôm lấy mẹ. Thomas lúc này đã bắt đầu ngủ.
– Mẹ cảm thấy mình có thể phát điên vì nó mất, bà vừa nói vừa nhìn cháu mình thiu thiu ngủ.
Victoria xuất hiện ở cửa. Khi nhìn thấy hai người đang ôm nhau, nàng quyết định bước vào.
– Con rất vui khi thấy mẹ và anh như thế này.
Nàng nháy mắt với Jeremy.
– Con mời mẹ và anh sang bàn ăn, Victoria vui vẻ nói.
Jeremy đứng lên, nắm lấy tay mẹ và giúp bà đứng dậy. Hắn kéo mẹ vào lòng và ôm bà thật chặt. Hắn ấp mình vào tóc mẹ để ngửi mùi hương của bà.
Sự đứng đắn, đức hạnh.
Bữa trưa diễn ra trong một bầu không khí thư thái giả tạo. Clotilde vẫn thấy khó chịu. Jeremy và mẹ không ngừng đưa mắt nhìn nhau để thể hiện niềm vui thích được ở bên nhau. Jeremy khó có thể để ý đến câu chuyện của vợ và hai người bạn. Hắn không tài nào hiểu được những câu chuyện về kỷ niệm chung giữa họ.
Sau khi ăn xong, mọi người ngồi lại phòng khách. Thomas trở thành chủ đề chính của mọi câu chuyện. Đến giữa chiều, Clotilde kêu đau đầu và quyết định ra về. Pierre đề nghị đưa cô về nhưng cô từ chối.
– Anh ở lại đi! Dù sao cũng là sinh nhật bạn tốt nhất của anh kia mà, cô mỉa mai nói.
Cô cáo lỗi với Victoria và bà Delègue, lạnh lùng hôn tạm biệt Jeremy rồi đi ra.
Bà Delègue cũng thông báo đến giờ phải về.
Bố con chắc chắn đang nóng lòng mong mẹ về, để biết… Nhưng mẹ sẽ quay lại. Giờ đây mẹ đã tìm lại được con trai… Con trai bé bỏng của mẹ.
– Chúng con luôn chào đón bố mẹ.
Hắn ôm mẹ. Bà lùi lại để nhìn ngắm khuôn mặt con cho rõ hơn, vuốt ve má hắn và đặt lên đó một nụ hôn. Đoạn bà quay về phía Victoria.
– Cám ơn… cám ơn vì tất cả. Hai mẹ con ôm nhau thắm thiết.
– Mẹ xin một bức ảnh của thằng bé được không? Bà Delègue rụt rè nói. Ông ấy chắc sẽ thích lắm. Mẹ sẽ đặt lên tủ búp phê ở phòng khách của mẹ. Giống như các bà nội ngoại thường làm, phải không?
Khi bà đã đi khỏi, Victoria lại gần Jeremy.
– Anh vui không? Nàng vừa hỏi vừa ôm lấy hắn.
– Có, anh mong được gặp mẹ biết nhường nào, hắn mỉm cười trìu mến trả lời nàng.
– Thật khó tin khi nghe câu này! Nàng nói với Pierre.
Lúc này Pierre đang ngồi trên tràng kỷ, mặt nhăn nhó.
– Từ sáng tới giờ anh rất lạ. Đầu tiên anh hỏi bố mẹ và ngạc nhiên là họ không được mời. Sau đó anh gây sự với Clotilde một cách ác ý và ngu xuẩn. Rồi suốt bữa ăn anh không nói một lời.
Jeremy ngồi xuống ghế, ôm lấy đầu.
– Anh lại bị mất trí rồi.
Cả hai sững sờ nhìn hắn.
– Anh đùa đấy à? Victoria thốt lên.
– Không, anh không nhớ gì hết.
– Sao lại thế, không nhớ gì ư? Pierre hỏi.
– Giống như lần trước ấy. Hắn ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của hai người.
– Thế lần trước đây là khi nào? Pierre hỏi.
– Nếu mình hiểu đúng mọi chuyện, thì cách đây đã hai năm.
– Thế thì từ đó đến giờ cậu nhớ được gì?
– Không nhớ được gì. Không gì cả.
– Thế còn trước đây?
– Mình nhớ được mọi chuyện diễn ra trước khi mình định tự vẫn, và trong cái hôm mình… phát bệnh lần đầu. Còn lại không nhớ gì giữa hai thời điểm đó, không gì từ hồi đó đến giờ.
Victoria gieo mình xuống ghế bên cạnh Pierre.
– Anh nói nghiêm túc đấy chứ? Đừng có nói lung tung để biện hộ cho thái độ vừa rồi của anh đấy!
– Không. Anh mất trí hoàn toàn mà. Anh không biết vì sao lại mâu thuẫn với bố mẹ anh. Anh không biết gì về tình cảnh của Clotilde và Pierre. Anh không hiểu gì về những câu chuyện của mọi người. Sáng nay khi tỉnh dậy, anh tự hỏi không biết đứa trẻ bên cạnh mình là ai. Con trai anh! Thậm chí anh không nhớ gì về đám cưới của bọn mình, Victoria ạ. Anh thấy trống rỗng, vô cùng trống rỗng…
Jeremy ngả ra lưng ghế.
– Khỉ thật! Pierre đứng dậy và kêu lên. Không thể thế được. Chuyện này không thể tái diễn được. Hồi đó các bác sĩ nói…
Victoria ngắt lời.
– Họ không nói gì cả. Họ không hiểu gì hết. Một “cú sốc tình cảm”. Ai cũng bảo vậy.
– Chuyện gì đã xảy ra khi anh được ra viện? Jeremy hỏi. Anh nhớ mình ngủ thiếp đi trong bệnh viện. Lúc đó anh mệt lắm. Anh lên cơn mê sảng.
– Hôm sau mọi thứ trở lại với cậu, Pierre trả lời. Trừ những sự kiện của hôm trước. Một kiểu mất trí trái ngược theo thời điểm. Các bác sĩ muốn giữ cậu thêm để theo dõi nhưng cậu từ chối. Cậu đi làm trở lại và không nói lại chuyện này nữa.
– Họ muốn anh đồng ý để họ theo dõi, Victoria nói tiếp. Nhưng anh không bao giờ đến gặp bác sĩ chuyên khoa theo hẹn. Và vì không có một biến cố gì xảy ra nên em cũng không nài nỉ anh thêm.
– Thế còn ngày sinh nhật của anh năm ngoái thì sao?
Victoria nhún vai.
– Anh vẫn bình thường. Trước đó mọi người cũng sợ anh tái phát. Các bác sĩ khuyên phải để ý đến anh vào hôm trước, không được để anh một mình, cấm anh uống rượu. Và mọi chuyện đã diễn ra êm đẹp.
Im lặng đầy căng thẳng và sợ hãi bao trùm.
– Chúng ta phải quay lại bệnh viện thôi, Victoria đề nghị. Chỉ có giải pháp ấy thôi.
– Không, anh không muốn. Nếu ngay từ lần đầu họ đã không hiểu vấn đề của anh, thì hôm nay liệu có khác gì.
– Cậu có lý, Pierre khẳng định. Một lũ vô dụng. Họ sẽ dùng cậu như một con chuột bạch thôi, không gì khác.
– Có ai có sáng kiến nào khả dĩ hơn không?
Victoria sốt sắng.
– Hay là bọn mình sẽ nói về những điều quan trọng đối với cậu, chỉ cho cậu những chỗ cậu thường hay đến? Pierre gợi ý.
– Mình nghĩ là được đấy. Nếu việc mẹ đến thăm không khơi dậy được trong mình điều gì…
– Cậu không nhầm, Pierre tán đồng. Nhưng trong những chuyện kiểu này không có quy tắc nào cả. Có thể một chi tiết chả đáng nhớ gì lại có tác dụng với cậu cũng nên…
– Tốt nhất ta nên hủy những gì định làm vào chiều nay đi, Jeremy đề nghị. Anh không thể tiếp tục giả vờ như thế được đâu.
Cậu nói đúng, Pierre nói. Thử hình dung xem sếp cậu thấy cậu trong tình trạng… nhớ nhớ quên quên thế này, có khi ông ấy lại nghi ngờ về năng lực của cậu ấy chứ. Lại đúng vào lúc cậu đang chờ đợi được thăng chức…
– Em nói thế nào với ông ấy bây giờ? Victoria hỏi.
– Thì nói anh ấy bị đau bụng. Đau bụng thì phải giải quyết triệt để. Sẽ không phải giải thích gì hết và lại cho ta giải pháp an toàn.
Victoria đi gọi điện thoại.
Pierre lại gần Jeremy và vỗ vào đùi bạn.
– Nghe này, không có gì nghiêm trọng cả. Nếu giống lần trước thì ngày mai cậu lại nhớ ra ấy mà và… mọi chuyện sẽ rơi vào lãng quên.
– Buồn cười thật.
– Vấn đề là ở thời gian. Giờ cậu như đang mơ một giấc mơ tồi tệ. Ngày mai thức dậy mọi chuyện sẽ kết thúc. Sẽ lại ổn thôi.
– Trừ khi mình quên cuộc nói chuyện này và căn bệnh đó đe dọa tái phát bất cứ lúc nào.
– Phải kết thúc bằng việc hiểu xem đâu là… vấn đề.
– Thật khó khăn khi tỉnh dậy trong tình trạng này. Mình đã đánh mất ý nghĩa trong câu chuyện của mình. Giống như người ta cắt nó ra thành nhiều mảnh nhỏ và rải mỗi nơi một ít. Mình chỉ nhặt nhạnh lại được vài miếng ghép của trò chơi xếp hình nhưng nó lại không giống với khuôn mẫu mà mọi người đưa ra để giúp mình.
– Mình không theo được cậu nữa rồi.
– Mình không hề nhận ra bản thân mình trong con người mà các cậu mô tả nữa, con người ấy luôn ở bên cạnh các cậu những ngày khác ấy. Mình yêu bố mẹ mình, mình đâu phải kẻ ác, chỉ hơi bị lạc lõng chút thôi. Mình đâu có khả năng kinh doanh, mình là nghệ sĩ thì đúng hơn. Mình không thích uống rượu… Làm sao để xây dựng lại mình chỉ bằng những mảnh ghép của bản thân nhưng chúng lại không giống mình chút nào? Này, thế cậu thấy mình thế nào?
Pierre cười bối rối.
– Trước hết cậu là kẻ ngu ngốc. Tệ hơn: một tên nghiện rượu, một gã chuyên gây sự, hay cằn nhằn, không kể hết được…
Anh đặt tay lên vai hắn.
– Nhưng cậu là một người tốt. Cậu là bạn mình.
– Lý lẽ này không làm mình yên lòng một chút nào, Jeremy đùa bạn. Cứ nói thật đi, cậu thấy mình ra sao những ngày còn lại trong cả năm?
– Cậu chơi trò chất vấn đấy à? Pierre hỏi tinh quái. Cậu là một người quyết đoán, bướng bỉnh. Một kẻ biết hưởng thụ. Cậu yêu cuộc sống và biết tận hưởng nó hơn bất kỳ ai. Cậu thích những nhà hàng ngon, rượu vang nổi tiếng, cả những chai whisky mười hai tuổi, những câu chuyện sôi nổi, chính trị, cậu yêu nghề, bóng đá, những buổi tối tụ tập với bạn bè, những chiếc xe hơi đẹp… Cậu không ưa những kẻ quấy rối, những gã làu bàu, đồng nghiệp ở cơ quan, những trò chơi tập thể, không thích các món ăn chay, tôn giáo, tóm lại là tất cả những gì khiến cậu nghĩ đang mất thời gian hoặc ngăn cản cậu tận hưởng cuộc sống.
– Mình không nhận ra mình chút nào trong đó, Jeremy thổ lộ, vẫn chưa hết choáng váng. Thế còn Victoria?
– Victoria ư? Cô ấy là người vẫn đang cứu cậu hằng ngày. Cô ấy là thần hộ mệnh của cậu, là người ngăn cậu không làm những việc điên rồ.
– Nhưng… mình cư xử với cô ấy như thế nào? Mình yêu cô ấy à?
Câu hỏi này khiến Pierre ngạc nhiên. Anh vò đầu bứt tai, rồi cau mày.
– Cậu lại hỏi mình chuyện ấy à? Thật khó để trả lời! Cô ấy là một trong những cơ sở vững chãi duy nhất của cậu. Cậu biết điều đó và biết ơn cô ấy.
– Đó không phải câu trả lời mà mình muốn nghe.
Đúng lúc đó, Victoria bước vào phòng.
– Xong rồi. Em có cảm giác thế lại tốt hơn cho ông ấy, ông ấy đang giữa hiệp golf. Ông ấy bảo anh nên dành thời gian nghỉ ngơi để khỏi hẳn. Thế các anh đang nói chuyện gì thế?
– Về Jeremy. Về con người cậu ấy. Và về em. Về cách mà cậu ấy yêu em, Pierre vừa nói vừa cười. Anh đang trò chuyện với một kẻ điên!
– Vậy ư? Thế anh có yêu em không nào? Vừa hỏi nàng vừa ngồi vào lòng hắn.
– Yêu đến phát điên ấy chứ.
Mắt hắn lướt khắp khuôn mặt Victoria, rất gần, và chợt ý thức được rằng hắn thật sự may mắn.
Nàng bóp chặt tay hắn.
– Jeremy, em rất lo cho anh. Em nghĩ mình phải đi gặp bác sĩ chuyên khoa thôi.
– Em không việc gì phải lo, Jeremy nói. Ngày mai anh lại nhớ ra hết mọi chuyện. Nếu không anh xin hứa sẽ đi đến bệnh viện.
– Chỉ trừ khi cậu quên mất lời hứa hôm nay thôi, Pierre hài hước nói.
– Thì đã có cậu nhắc mình.
– Hay cậu đi nghỉ trưa một chút đi, Pierre đề nghị. Sẽ tốt cho cậu đấy.
Chỉ nghĩ đến việc đi nằm là Jeremy cảm thấy một nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lòng. Hắn đùa để xua đi những hình ảnh đang xâm chiếm tâm trí mình.
– Mình muốn nằm, thư giãn nhưng không ngủ đâu. Cậu thử tưởng tượng xem mình lại nhảy một phát nữa vào tương lai! Năm năm, mười năm, năm mươi năm! Mình mở mắt ra, quang cảnh hãi hùng, trước mắt mình là một hàm răng giả để trong cái cốc, còn Victoria đang chảy dãi ngồi bên!
– Thật thú vị! Victoria cười vang.
– Mình về đây, Pierre vừa đứng lên vừa nói. Mình qua xem Clotilde ra sao rồi.
– Xin lỗi cô ấy hộ mình nhé, Jeremy nói khẽ, mình rất tiếc.
– Không sao đâu. Mình sẽ giải thích rồi cô ấy sẽ hiểu thôi.
Khi Pierre đã đi khỏi, Jeremy ngả người nằm xuống tràng kỷ. Victoria chạy đi một lát rồi quay lại với một chai whisky và hai chiếc ly trên tay.
– Dù sao mình cũng có thể cùng nhau kỷ niệm sinh nhật anh…
Nàng đưa cho hắn một ly.
– Anh đang nghĩ đến chứng mất trí lúc này đấy à?
– Anh chỉ nghĩ đến điều đó thôi, sau đó hắn ý thức được sự vụng về của mình nên nói thêm: ngay cả khi anh thấy khỏe khoắn khi có em ở bên cạnh vào lúc này.
Nàng mỉm cười.
– Nói xem anh đang bận tâm điều gì?
– Anh tự hỏi xem đôi ta sẽ ra sao nếu ngày mai anh không nhớ được gì nữa. Cuối cùng thì anh không thấy chắc chắn chút nào về giả thiết bệnh tình của anh sẽ thuyên giảm.
– Nhưng lần trước…
– Đó là lần trước cơ mà. Chúng ta sẽ không đề ra quy luật nếu chỉ dựa vào một lần duy nhất đâu!
– Anh đừng lo. Nếu không ta sẽ đến gặp những bác sĩ giỏi nhất. Không gì có thể làm hỏng hạnh phúc của chúng ta!
Đúng đấy, chúng ta đã bắt đầu sống một cuộc sống có một không hai! Hắn thốt lên, giọng hài hước. Chẳng phải là quá tuyệt vời hay sao khi cứ đến sinh nhật của mình anh lại thức dậy và khám phá ra những ngạc nhiên mới? Anh như một cậu bé thức dậy buổi sáng Noel và chạy khắp phòng để đếm xem mình có bao nhiên đứa con. Và nghĩ đến niềm vui khi có những người bạn mới mà anh không hề quen biết đang ngồi trên ghế của mình!
– Đừng nói vớ vẩn nữa. Nên nhớ, em thích anh mắc chứng bệnh này cơ.
– Bệnh gì cũng được, miễn sao anh được hạnh phúc cùng em.
Nàng vuốt lên mặt hắn.
– Ta nên nghĩ về những điều tốt lành, hắn nói tiếp. Việc anh mắc chứng mất trí này cho phép chúng ta lùi lại và nhìn nhận về cuộc sống, rồi yêu quý giá trị của nó.
Victoria tỏ ra tinh nghịch.
– Đúng đấy. Hơn nữa, em muốn chúng ta có thêm một đứa nữa, nghiêm túc đấy.
Jeremy ngạc nhiên nhìn nàng.
– Vậy ư? Nhưng anh mới làm quen với đứa đầu kia mà.
Nàng giả đò không nghe thấy gì.
– Em nghĩ hai đứa không nên cách nhau xa quá, để chúng có thể hòa hợp hoàn toàn với nhau. Nhất là khi chúng ta còn trong giai đoạn tã lót thế này…
Nàng nằm xuống áp người vào Jeremy. Hắn thấy ngại ngùng trước tình huống này. Ngạc nhiên trước sự thân mật đó nhưng rất hạnh phúc.
– Cho Thomas một đứa em trai anh nhé, ngay bây giờ luôn, nàng thì thầm vào tai hắn.
Jeremy không hoàn toàn từ bỏ niềm vui thích đó. Đúng ra, hắn chiêm ngưỡng nó hơn là trải nghiệm nó.
Cả hai đã uống hết chai rượu, Jeremy thấy chóng mặt và khó mà thu lượm được những ý nghĩ của mình. Khi Victoria chìa cho hắn một gói quà nhỏ, hắn gượng cười. Một nụ cười gượng gạo vô nghĩa hiện trên gương mặt uể oải.
– Này! Nàng vừa cười vừa nói với hắn, trông anh say mèm rồi. Chưa bao giờ em thấy anh thế này, mà mới chỉ có vài cốc!
– Anh say rồi, với lại anh thấy mệt.
Hắn xé gói quà và thấy một cái gì đó như món cổ vật bằng bạc khối được khắc chữ rất tinh xảo. Hắn không tài nào hiểu được món quà này là gì, hắn lật đi lật lại nó đến vài lần trên tay.
– Món đồ mỹ nghệ mà anh đã rất thích thú khi nhìn thấy nó trong tủ kính một cửa hàng trên phố Rosier ấy mà. Một cuốn kinh thánh Do Thái đựng trong hộp bằng bạc. Em đã rất ngạc nhiên khi thấy phản ứng của anh trước món đồ này. Trông anh lúc đó như bị… thôi miên ấy. Anh vốn chả để ý gì đến tôn giáo bao giờ. Rồi sau đó em nghĩ chắc nó phải có một ý nghĩa nào đấy đối với anh.
– Cảm ơn em, cuối cùng hắn cũng thốt lên, ngạc nhiên vì món quà lạ lùng này.
Hắn mở hộp và lấy ra một cuốn sách in trên giấy da. Phải cố gắng lắm thì hắn mới đọc được dòng chữ ở ngoài bìa: “Sách Kinh thánh. Tiếng Do Thái/Tiếng Pháp.”
– Anh không thích à?
– Không phải… rất hay… anh… thực ra, do rượu. Anh phải đi nghỉ một chút.
– Thôi, để em dọn những thứ này đi vậy.
Nàng đứng lên, để ly và chai rượu vào khay rồi đi vào trong bếp.
Còn lại một mình, hắn bỗng thấy mồ hôi đang vã ra hai bên thái dương. Hắn thấy lạnh buốt ở chân, tay, bụng và lưng. Hắn giở sách ra và lật từng trang, thở một cách nặng nhọc. Hắn đưa cuốn sách ra xa rồi lại đưa lại gần.
Người biến kẻ chết yếu ớt thành hạt bụi, và Người nói: “Hãy trở về với đất, hỡi con trai của Người.” Như vậy, trước mắt Người một ngàn năm giống như một ngày hôm qua – khi nó đi qua giống như một bà già trong đêm. Người làm tuôn chảy những con người như một dòng suối. Họ bước vào giấc ngủ. Buổi sáng họ như ngọn cỏ đang mọc. Buổi tối chúng rụng xuống và khô héo đi.
Hắn cảm thấy một vết bỏng đang thiêu đốt trong lòng. Liệu có phải hắn thấy khó chịu là do đọc những lời đó không? Hắn thở khó nhọc. Hắn muốn đứng dậy nhưng tứ chi không nghe lời hắn.
“Vẫn là cảm giác mình từng có khi ở bệnh viện.” Hắn thấy mi mắt mình nặng trĩu. Hắn mệt đến mức phải nằm xuống.
Hắn sợ sẽ ngủ thiếp đi. Điều gì chờ đợi hắn khi hắn tỉnh dậy? Tại sao lại khó chịu thế này? Hắn đọc tiếp.
Cuộc sống của chúng con kéo dài bảy mươi năm, và có thể đến tám mươi. Suốt quãng thời gian ấy chỉ là đau khổ và bất hạnh. Bởi vì sợi dây đó nhanh chóng bị cắt đứt và chúng con bay lên. Ai là kẻ nhận ra sức mạnh cơn tức giận của Người, đo được cơn thịnh nộ với nỗi lo sợ Người sẽ gây nên? Hãy dạy cho chúng con biết đêm ngày để chúng con có được một tấm lòng rộng mở hướng tới sự thông thái. Hãy quay lại, hỡi Vĩnh hằng, đến tận khi nào? Hãy một lần nữa rủ lòng thương những kẻ ngoan đạo.
Cuốn Kinh thánh rơi khỏi tay nhưng hắn không tài nào nhặt được nó lên. Tứ chi hắn cứng đờ. Hắn nghe thấy tiếng chân Victoria trong bếp. Hắn định gọi nàng nhưng không một âm thanh nào thoát ra được khỏi miệng. Hắn nghe thấy tiếng thì thầm và thấy một tia sáng gần cửa sổ, nhưng không tài nào ngoái cổ lại được. Lúc này hắn đã bị tê liệt hoàn toàn, người đầm đìa mồ hôi. Hắn chỉ còn có thể cử động đôi mắt. Hắn tìm kiếm không khí và gắng chống cự để thức thêm vào giây. Hắn nhìn thấy lão già, ngay trước cửa sổ. Ông ta vẫn đọc câu kinh đó, lời cầu nguyện cho những kẻ đã chết. Lão làm gì ở đây thế này? Phải báo cho Victoria biết, bảo nàng rằng một kẻ điên đang ở trong nhà.
BÁO CHO NÀNG BIẾT! BÁO CHO NÀNG BIẾT! Hắn định gọi nàng, nhưng bị hụt hơi! Hắn nặng nhọc thở thêm vài giây nữa trước khi bỏ mặc sự sáng suốt của mình chìm vào màn tăm tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.