Cuộc đời và những cuộc phiêu lưu của Santa Claus

Chương bốn: Làm sao mà bé Mayrie lại sợ hãi



Giờ thì mùa đông đã qua đi, và toàn Thung lũng Cười lại tràn ngập những háo hức vui tươi. Con suối quá mừng vì lại được tự do nên đã chảy róc rách huyên náo hơn bao giờ hết, và cứ thế liều lĩnh xô mình vào những tảng đá khiến cho màn nước bắn tung đến tận trời cao. Từ chỗ trú tuyết là lớp thảm thực vật chết, cỏ đâm lên những chiếc lá nhỏ sắc nhọn của mình, tuy nhiên những bông hoa vẫn còn quá rụt rè nên chưa dám xuất hiện, mặc dù các Ryl đang hối hả cho đám rễ của chúng ăn. Mặt trời đang cực kỳ vui tính, gửi những tia nắng tới nhảy múa vui vẻ khắp trên thung lũng.

Một ngày kia đang ăn tối, Claus nghe một tiếng gõ rụt rè lên cửa.

“Mời vào!” chàng gọi.

Không ai bước vào, nhưng sau đó một lúc lại có một tiếng gõ nhẹ nữa.

Claus nhảy lên và phóng tới mở cửa. Đứng trước mặt chàng là một bé gái đang giữ chặt một đứa em trai nhỏ trong tay.

“Có phải là người đó không, Tlaus?” bé gái hỏi đầy nhút nhát.

“Đúng rồi, là ta đây!” chàng trả lời, và cười vang, dang tay ra ôm lấy cả hai đứa trẻ và hôn chúng. “Xin mời, các em đã đến rất đúng lúc để cùng ăn bữa tối với ta.”

Chàng đưa chúng tới chiếc bàn ăn, cho chúng uống sữa tươi và ăn bánh hoa quả. Khi chúng đã no, chàng hỏi:

“Vì sao các em lại phải đi cả một chặng đường dài để tới gặp ta?”

“Em muốn có một con nghèo!” bé Mayrie đáp lời; và cậu em, vẫn chưa học nói được một câu dài, cũng gật đầu và thốt lên: “Nghèo!”

“Ồ, các em muốn mấy con mèo đồ chơi của ta phải không?” Claus hỏi, trong lòng rất vui vì phát hiện ra rằng lũ trẻ rất thích những thứ chàng làm ra.

Những vị khách bé nhỏ vội vàng gật đầu.

“Rất tiếc,” chàng tiếp tục nói, “là giờ ta chỉ còn mỗi một con mèo, vì hôm qua đã đem hai con tặng lũ trẻ trong thị trấn. Và ta sẽ tặng nó cho em trai của em, Mayrie, vì em ấy nhỏ hơn; và đến con tiếp theo ta sẽ tặng cho em.”

Gương mặt cậu bé sáng bừng với những nụ cười, nhìn chăm chú món đồ chơi quí giá mà Claus chìa ra; nhưng bé Mayrie thì úp mặt vào cánh tay và bắt đầu khóc nức nở.

“E… e… em muốn có một con nghèo… nghèo ngay bây giờ cơ!” bé rền rĩ.

Sự thất vọng của bé khiến cho Claus cảm thấy đau lòng. Rồi bất chợt chàng nhớ tới Shiegra.

“Đừng khóc nữa, bé yêu của ta!” Claus nói êm ái; “Ta có một món đồ chơi còn đẹp hơn mèo rất nhiều, và em sẽ có nó!”

Chàng đi tới cái chạn, lấy ra con sư tử rồi đặt lên bàn ngay trước mặt Mayrie.

Cô bé nhấc cánh tay lên, mắt liếc bộ răng dữ tợn và cặp mắt trợn trừng của con quái vật, và rồi sau đó, thét lên một tiếng kinh hãi, cô bé bỏ chạy ra khỏi nhà. Cậu bé bám theo chị, cũng kêu gào sợ hãi, và thậm chí trong lúc sợ còn đánh rơi cả con mèo gỗ quí giá của mình.

Mất một lúc Claus đứng bất động, ngạc nhiên và bối rối. Thế rồi chàng quăng tấm hình Shiegra vào trong chạn và chạy theo lũ trẻ, bảo chúng đừng có sợ.

Bé Mayrie dừng lại giữa cơn tháo chạy và cậu em trai bám chặt vào váy của chị; nhưng cả hai đều sợ hãi liế ngôi nhà, mãi cho đến khi Claus phải đảm bảo đi đảm bảo lại với chúng rằng con quái vật đó đã bị khóa trong chạn.

“Nhưng tại sao các em lại sợ khi nhìn thấy nó?” chàng hỏi. “Đó chỉ là một thứ đồ chơi để chơi thôi mà!”

“Nó xấu nhắm!” Mayrie nói, rất kiên quyết, “và… và… sợ nhắm…, không ngoan tí nào, không giống như nghèo!”

“Có lẽ em nói đúng,” Claus trầm ngâm đáp. “Nhưng nếu em quay về nhà với ta thì ta sẽ làm ngay cho em một con mèo xinh đẹp.”

Thế là lũ trẻ rón rén bước vào nhà lần nữa, tin tưởng vào lời nói của bạn mình; và sau đó chúng vui sướng ngồi quan sát Claus đẽo từ miếng gỗ ra một con mèo, rồi tô cho nó những màu sắc tự nhiên. Chàng không mất quá nhiều thời gian để làm việc này, vì bây giờ dùng dao đã rất thành thạo, còn bé Mayrie lại càng yêu món đồ chơi của mình hơn, vì đã tận mắt xem nó được làm ra như thế nào.

Sau khi những vị khách bé nhỏ đã quay về nhà, Claus ngồi suy nghĩ rất lâu. Cuối cùng chàng quyết định rằng những sinh vật dữ tợn như con sư tử bạn chàng sẽ không bao giờ làm mẫu cho những món đồ chơi của chàng nữa.

“Không được là bất cứ cái gì có thể làm cho các bé con sợ hãi,” chàng nghĩ thầm; “ta thì biết rõ và không sợ Shiegra đấy, nhưng trẻ con sợ hãi khi thấy hình ảnh của nó thì cũng bình thường thôi. Từ giờ về sau ta sẽ chọn những động vật dễ chịu hơn như sóc, thỏ, hươu và cừu non để làm mẫu đồ chơi, để các bé sẽ yêu quí thay vì sợ hãi chúng.”

Chàng bắt tay vào việc ngay từ hôm đấy, và trước khi đi ngủ đã làm xong một con thỏ và một con cừu gỗ. Chúng không hoàn toàn giống thật như mấy con mèo gỗ, bởi chúng được tạo nên từ ký ức, trong lúc đó Blinkie đến ngồi yên không động đậy làm mẫu cho Claus.

Tuy nhiên những món đồ chơi mới này cũng làm lũ trẻ hài lòng, và tiếng tăm của những món đồ do Claus là nhanh chóng lan khắp mọi túp lều trên cánh đồng và trong làng xóm. Chàng thường mang quà cho những em bị ốm hoặc bị tật nguyền, còn những trẻ khỏe mạnh thì phải tự đi bộ tới nhà chàng trong thung lũng để hỏi xin, thế là chẳng mấy chốc, từ cánh đồng dẫn tới cửa ngôi nhà của chàng đã mòn vẹt thành một lối đi nhỏ.

Đầu tiên là những đứa trẻ vốn là bạn của Claus trước khi chàng bắt đầu làm đồ chơi. Những trẻ này, chắc chắn rồi, luôn được chàng cấp đồ chơi đầy đủ. Sau đó là những trẻ sống ở xa, nghe tiếng những đồ chơi có hình thù tuyệt vời của chàng, đã cất công đi những đoạn đường dài tới thung lũng để xin. Tất cả trẻ con đều được chàng đón tiếp nồng hậu và chưa từng có đứa nào phải ra về tay không.

Việc bọn trẻ yêu cầu phải tự tay Claus làm đã khiến cho chàng luôn bận rộn, nhưng chàng hoàn toàn vui sướng khi biết rằng mình đã đem lại niềm vui cho rất nhiều đứa trẻ thân yêu. Những người bạn thần tiên của chàng cũng hài lòng với thành công của chàng và hăng hái giúp chàng.

Các Knook chọn riêng cho chàng những mẩu gỗ mềm nhất, nhờ thế lưỡi dao của chàng không bị cùn khi đẽo chúng; các Ryl cung cấp cho chàng đủ loại màu sơn và những bút vẽ làm từ chóp cỏ đuôi mèo; các nàng tiên phát hiện ra rằng cần phải có cưa, đục, búa, đinh, và cả dao nữa, nên đã đem đến cho chàng vô số những thứ dụng cụ ấy.

Chẳng mấy chốc Claus đã biến phòng khách thành một xưởng làm việc tuyệt vời nhất. Chàng xây một cái bệ ở trước cửa, sắp xếp đồ nghề ở đó, sao cho chàng có thể với tay lấy bất cứ công cụ nào khi đang ngồi trên ghế. Và khi hoàn tất hết món đồ chơi này đến món đồ chơi khác để làm vui lòng lũ trẻ, chàng thấy mình trở nên quá sức vui, quá sức hạnh phúc, tới mức không sao kìm được, cứ hát, cười và huýt sáo suốt cả ngày.

“Đó là tại vì ta sống ở Thung lũng Cười, nơi mà bất cứ vật gì cũng cười vui!” Claus nói.

Nhưng đó không phải là lý do.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.