CUỘC GỌI TỪ THIÊN THẦN

Little Odessa



“Thật nghiệt ngã khi muốn bảo vệ một ai đó nhưng lại không đủ khả năng làm việc này, Ange nhận định.
Ta đâu thể bảo vệ mọi người hả nhóc, Wally đáp. Toàn bộ những gì ta có thể làm là yêu thương họ.”
– John IRVING

Chiếc xe tải màu trắng khó nhọc tiến lên trong thứ tuyết dính lầy của Đại lộ Surf. Mặc dù đang vận hành với tốc độ cao nhưng các cần gạt không thể gạt hết tuyết rơi lả tả trên kính trước xe.
Cầm lái chiếc xe tải, Youri thấy lo. Một giờ trước, hắn sửng sốt khi biết tin Blythe Blake đã chết. Thoạt tiên hắn sợ cảnh sát sẽ lần ra hắn, rồi hết sức nhanh chóng, hắn quyết định tranh thủ thời cơ. Kể từ lúc này, Alice sẽ thuộc về hắn. Con điếm nhỏ đã cố gắng rời bỏ hắn, nhưng không đủ sức. Xét tình trạng hiện giờ, nếu muốn “bán lại” con nhóc với giá hời, hắn không nên lần lữa thêm. Anh em nhà Tachenko trên nguyên tắc đã đồng ý với hắn việc mua lại con nhóc. Tống tiền, mại dâm, buôn lậu vũ khí: Hai gã người Ukraina không chừa bất cứ loại hình tội phạm có tổ chức nào. Alice còn trẻ, đẹp, khêu gợi và dĩ nhiên là còn trinh. Sau khi tân trang lại món hàng này một chút, lũ ma cô kia sẽ cho con nhóc đi khách và thu một khoản bẫm.
Chiếc xe tải nhọc nhằn đi tiếp, không lún quá sâu trong thảm tuyết dày. Trên táp lô xe, một bức tượng Đức mẹ Đồng trinh bế Chúa Hài đồng đặt cạnh chuỗi tràng hạt Byzance rung lên theo từng nhịp xóc.
Youri thở hắt khi tiến vào Đại lộ Brighton. Con phố thương mại sầm uất được hệ thống tàu điện trên không nhô cao bên trên, bảo vệ nó khỏi cơn bão. Hắn vòng xe lại để đỗ trước một tiệm bán đồ ăn. Trước khi xuống xe, hắn liếc về phía cô nhóc đang bị giam giữ.
Nằm trên sàn xe phía sau, Alice lại đang mê sảng vì sốt. Cô nhóc đã nhiều lần xin hắn cho uống nước.
– Gì khác không? Hẳn hỏi. Để ăn ấy? Cô nhóc gật đầu.
– Tôi muốn…, cô nhóc lên tiếng.
Madeline loạng choạng rời nhà kho. Sau khi khẩn trương chạy xuyên qua khu đất nơi xác năm con chó vẫn thõng thượt trên mặt đất, cô nôn hết bữa sáng ra vỉa hè. Dạ dày cô xáo lộn, khuôn mặt lấp lánh mồ hôi, trong lòng giận điên lên. Phải làm gì bây giờ? Đứng dậy. Không bỏ cuộc. Chiến đấu đến cùng. Kẻ bắt cóc Alice chỉ nhanh hơn cô nhiều nhất là mười lăm phút. Quãng thời gian đó có thể là nhiều, cũng có thể chẳng đáng bao nhiêu.
Ngay ở khoảng cách mười mét người ta cũng không thể nhìn thấy gì. Ra lấy xe cũng chẳng ích gì. Giữ cho mình được tự do vận động, nhất là khi cô không thông thuộc địa điểm này. Cô xuôi xuống phố và nhận ra mình đang đứng trên một con đê chắn sóng, đối diện Đại Tây Dương. Đại dương dậy sóng, quang cảnh hiện ra vừa bất ngờ vừa gây xúc động mạnh. Madeline không còn ở New York nữa, cô đang ở Siberi.
Theo bản năng, cô lần theo lối đi dọc theo bờ biển ghép bằng ván gỗ và toàn những căn nhà dựng tạm chằng chịt hình vẽ. Lối đi dọc bờ biển vắng tanh, chỉ có vài con mòng biển đang bới thùng rác.
Người cô ướt sũng. Cô nhanh chóng nhận thấy thứ mình nhầm tưởng là mồ hôi thực ra là máu. Sau mỗi bước chân cô đều vương lại một vệt máu nhỏ. Đùi cô bị thương đã đành, nhưng máu chủ yếu chảy từ những vết khứa dọc theo bắp tay. Cô tạm dùng khăn quàng làm một tấm ga rô rồi băng vết thương lại bằng răng và bên tay lành lặn còn lại. Rồi cô tiếp tục tiến bước.
Tàu điện ngầm không thể đi xa hơn bến áp chót. Lần này thì các đường ray đã đóng băng hoàn toàn. Cái lạnh làm tê liệt mọi thứ. Tuyết bóp nghẹt thành phố dưới một lớp vỏ nặng nề.
Đến khi rời khỏi ga rồi Jonathan mới nhìn thấy vài vạch sóng xuất hiện trên màn hình điện thoại. Anh gọi Madeline ba lần nhưng cô không nghe máy. Anh vẫn còn ở xa điểm hẹn họ đã thống nhất và không biết cô đang ở đâu.
Không thể lùi được nữa.
Và nếu…
Anh quyết định định vị điện thọai của Madeline bằng đúng cái cách họ đã làm với điện thoại của Alice.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.