Cuộc Lữ Hành Kỳ Diệu Của Nilx Holyerxon Qua Suốt Nước Thụy Điển

Chương X: Chuyến Đi Ơlanđ



Chúa nhật, 3 tháng Tư

Đàn ngỗng trời đến ăn cỏ trên một hòn đảo nhỏ bên bờ biển, và ở đấy gặp những con ngỗng xám; bọn này rất ngạc nhiên khi trông thấy đàn, vì biết rằng những bà con hoang dã ấy của chúng thường không đến gần bờ. Bọn ngỗng xám tò mò và tọc mạch, và mãi đến lúc những ngỗng mới đến kể xong câu chuyện bị cáo rượt mới chịu thôi. Nói xong, con ngỗng xám hình như ngang hàng với Akka về tuổi tác và kinh nghiệm, bảo các ngỗng trời:

– Con cáo bị đầy đi khỏi xứ xở của nó, là một tai họa lớn cho các bạn. Nó sẽ giữ lời hứa và sẽ theo các bạn đến tận Lapplanđ.

Nếu ta là các bạn thì ta sẽ không bay qua đảo Ơlanđ. Con cáo sẽ mất hút dấu vế các bạn. Và để đánh lạc nó hơn nữa, các bạn nên nghỉ lại hai hay ba ngày ở mỏm núi phía Nam của đảo thì hơn. Cái ăn ở đó nhiều lắm, và bầu bạn cũng vậy. Tôi tin là các bạn sẽ không ân hận về chuyến đi của mình.

Lời khuyên rất đúng và đàn ngỗng trời quyết nghe theo. Ăn no rồi, chúng liền lên đường đi Ơlanđ. Chưa một con ngỗng nào trong đàn đã đến đó, nhưng ngỗng xám đã chỉ cho chúng những điểm mốc rõ ràng. Chỉ việc bay thẳng về phía Nam cho đến lúc gặp đường lớn của các loài chim di cư thường bay qua, ở ngoài khơi, dọc bờ biển tỉnh Blêkinyê. Tất cả các giống chim có trú đông trên biển Tây và xuân đến thì bay sang Phần Lan hay sang Nga, đều theo đường ấy; dọc đường, chúng đỗ lại nghỉ ở Ơlanđ.

Đàn ngỗng sẽ chẳng thiếu kẻ dẫn.

Hôm ấy là một ngày yên tĩnh và nóng như ngày hè, thời tiết lý tưởng cho một chuyến bay trên mặt biển, chỉ có điều là bầu trời không hoàn toàn quang đãng mà u ám và hơi bị mây che. Lác đác, những đám mây tụ lại, xuống thấp sát mặt nước và ngăn tầm mắt người ta.

Khi các du khách đã bay qua hết quần đảo, thì mặt biển trải ra xinh đẹp và lóng lánh đến mức Nilx nhìn xuống tưởng như trái đất đã biến đi đâu mất. Chỉ còn có mây và trời chung quanh. Chú bỗng thấy chóng mặt và cuống cuồng bám chặt lấy lưng ngỗng đực hơn cả hôm bay đầu tiên.

Khi đến đường lớn mà ngỗng xám đã chỉ cho, lại càng sợ hơn nữa. Hàng đàn chim nối đuôi nhau, tất cả đều bay cùng một hướng. Hình như chúng theo một đường đã vạch sẵn. Đó là những con vịt trời và những con ngỗng xám, những con vịt trời Bắc cực, những con cốc phương Bắc, những con cốc bắt cá, những con cốc trắng có mào, những con ác là biển. Lúc cúi về phía trước Nilx trông thấy bóng tất cả dãy chim dài ấy do mặt nước phản chiếu lại. Đầu óc chú quay cuồng; có thể nói là tất cả các đàn chim đang bay, bụng ngửa lên trời. Vả lại cái gì đang ở trên cao và cái gì đang ở dưới thấp? Chú chẳng biết gì nữa.

Chim đã mệt và mong chóng đến. Chẳng một con nào kêu la hay đùa cợt; cảnh im lặng ấy làm cho mọi thứ thành hư ảo lạ lùng. “Có kẽ bọn mình đã rời khỏi trái đất rồi! Nilx nghĩ bụng. Có lẽ bọn mình đang lên trời”.

Cũng lúc đó, chú nghe hai tiếng súng và thấy hai cột khói nhỏ bay lên.

Đàn chim xôn xao, sợ hãi. “Có người bắn! Có người bắn! Có người bắn ở dưới tàu! Chúng kêu lên. Bay cao lên! Cao lên nữa!”.

Bây giờ Nilx mới thấy mình vẫn bay trên mặt biển, chứ không phải đã lên trời chút nào cả. Trên mặt nước có những chiếc tàu nhỏ đi thành hàng dài, chở đầy người đi săn, họ bắn hết phát này đến phát khác. Những đàn chim bay đến đầu tiên, không kịp trông thấy họ, và đã bay quá thấp. Nhiều tấm thân màu sẫm rơi nhào xuống; mỗi con rơi là những con sống sót kêu lên những tiếng đau đớn.

Sự khiếp sợ và những tiếng kêu rên ấy chẳng có gì đáng lạ đối với kẻ mới một lát trước đây còn tưởng mình đang ở trên trời. Akka vút nhanh lên cao và cả đàn bay theo hết sức nhanh? Đàn ngỗng trời thoát khỏi vòng nguy hiểm, nhưng Nilx vẫn chưa hoàn hồn. Sao lại có thể như thế! Lại có những người đi bắn vào những vật như Akka và Uykxi và Kakxi, và ngỗng đực, và các bạn đồng hành của chúng? Người ta chẳng hiểu gì về việc người ta làm cả.

Hàng ngũ đàn chim đã sát lại với nhau và cuộc lữ hành qua bầu không khí bất động cứ tiếp tục. Cảnh im lặng đã trở lại: thỉnh thoảng một con chim đã kiệt sức kêu lên: “Đã sắp đến nơi chưa? Các bạn có chắc là chúng ta bay đúng đường không?”. Thế là những con bay hàng đầu đáp: “Chúng ta bay thẳng đến Ơlanđ, thẳng đến Ơlanđ”.

Đàn vịt trời đã mệt, những con cốc đã vượt chúng. “Đừng vội quá thế, đàn vịt kêu. Các bạn định ăn hết đấy à? Sẽ có đủ cho các bạn và chúng tôi”, đàn chim cốc đáp.

Chưa trông thấy đảo chút nào, chúng ta đã gặp một làn gió nhẹ mang đầy những đám khói trắng đặc, như có một đám cháy đâu đây.

Lúc đàn chim trông thấy những cơn lốc trắng đầu tiên, chúng lo lắng và bay nhanh lên. Nhưng những làn khói cuồn cuộn vẫn tỏa ra mỗi lúc một dày đặc, và cuối cùng vây lấy chúng. Không ngửi thấy mùi gì cả, và khói không đen cũng không khô chút nào mà trắng và ẩm. Nilx hiểu ngay rằng đó chỉ có thể là sương mù.

Khi sương mù đã dày đến mực ở ngay trước mặt, cách một thân ngỗng, cũng không trông thấy gì nữa, thì những đàn chim đâm ra hoảng hốt. Cho đến lúc ấy, chúng bay rất trật tự; giờ chúng bắt đầu bay lung tung trong sương mù. Chúng bay về đủ mọi hướng và làm lạc đường nhau. “Coi chừng, chúng kêu. Các bạn đang bay quanh quẩn đây. Quay lại thôi! Sẽ không bao giờ đến được Ơlanđ đâu”.

Tất cả đều biết rất rõ hòn đảo ở nơi nào, nhưng chúng ra sức làm cho nhau hoảng hốt lên:

– Kìa trông những con vịt phương Bắc kia, một tiếng kêu lên trong sương mù. chúng quay trở lại phía biển Tây đấy.

– Coi chừng, ngỗng xám ạ, một tiếng khác kêu. Cứ bay theo hướng đó, các bạn sẽ bay đến đảo Ruyghen đấy.

Đối với những loài chim quen bay qua biển thì chẳng sợ lạc hướng, nhưng đối với những đám ngỗng trời thì thật là gian khổ. Bọn hay bày trò chẳng lâu la gì mà không nhận thấy rằng chúng không chắc hướng đi lắm.

– Đi đâu đấy, những kẻ cả tin kia? Một con thiên nga hỏi và bay thẳng tới chỗ Akka, vẻ thương hại và nghiêm trang.

– Chúng tôi đi Ơlanđ, nhưng chúng tôi chưa bao giờ đến đó cả. Akka đáp, tưởng là có thể tin cậy được con chim ấy.

– Khổ chưa, thiên nga nói. Người ta làm các bạn lạc đường rồi. Các bạn đang bay về phía Blêkinyê đấy. Đi theo tôi, tôi sẽ chỉ đường cho.

Nó lại bay đi, và đàn ngỗng bay theo. Khi đã dẫn đàn ngỗng ra khá xa đường lớn, để không còn nghe thấy tiếng kêu nữa thì nó biến ngay vào sương mù.

Đàn ngỗng bay loanh quanh hú họa một hồi. Vừa tìm lại được những đàn chim khác thì một con vịt bay tới. “Tốt hơn các bạn đậu xuống nước cho đến lúc sương tan, vịt nói. Rõ ràng là các bạn không quen bay xa rồi.”

Những giống chim khốn nạn ấy đã làm cho Akka mất bình tĩnh. Cứ theo sự xét đoán của Nilx thì đàn ngỗng bay loanh quanh một hồi lâu rồi.

Một con cốc bay lướt nhanh bên cạnh kêu: “Coi chừng đấy! Các bạn không biết là mình cứ bay lên rồi lại bay xuống à?”

Nilx bám chặt lấy cổ ngỗng đực. Đó đúng là cái điều mà nó sợ từ lúc này.

Chẳng một ai biết được bao giờ thì đến nơi, nếu bỗng nhiên không nghe một tiếng nổ vang rền rền.

Akka vươn cổ ra, đập đôi cánh và lao hết tốc lực. Cuối cùng nó đã có một cái gì để tự định hướng. Con ngỗng xám đã bảo nó đừng bay xuống mỏm cực Nam của đảo Ơlanđ vì ở đó người ta đã đặt một khẩu đại bác để bắn vào sương mù. Cuối cùng, nó đã biết hướng đi, và từ nay thì không một ai trên đời còn có thể làm cho nó lạc đường được nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.