Cuộc Lữ Hành Kỳ Diệu Của Nilx Holyerxon Qua Suốt Nước Thụy Điển

Phần 3: Cái Trò Của Đàn Ngỗng



Trong khoảng thời gian tạm đủ cho một con ngỗng đi săn sáng, không có gì xảy ra trong rừng na; nhưng vào quãng giữa trưa, một con ngỗng lẻ loi bay qua, len xuống dưới tán rừng dày những cành cây. Dường như nó tìm đường bay giữa những thân cây và cành lá um tùm, và tiến rất chậm. Vừa trông thấy nó, Xmirrê liền bỏ chỗ đang nằm dưới gốc dẻ non, và trườn về phía nó. Ngỗng không tránh con cáo, mà lại bay đến sát cạnh con cáo, Xmirrê liền nhảy vọt lên bắt, nhưng hụt. Và ngỗng tiếp tục bay về phía hồ.

Một lúc sau, một con ngỗng khác lại hiện ra. Nó bay theo đường của con trước, mà còn thấp hơn và chậm hơn. Cũng cùng bay lướt sát Xmirrê, và con cáo lại vọt lên cao bắt; đôi tai nó đã gần chạm vào chân ngỗng, nhưng ngỗng cứ bay tiếp về phía hồ, im lặng như một cái bóng.

Lại một lúc nữa trôi qua, và kìa, lại một con ngỗng nữa, bay thấp hơn, chậm hơn, hình như thấy vất vả hơn khi tìm đường giữa những thân cây bạch dương. Ximirrê vọt lên, chỉ cao hơn một ngón tay nữa là tóm được con ngỗng. Lần này nữa, con ngỗng lại bay thoát về phía hồ.

Nó vừa bay khuất thì con ngỗng thứ tư lại hiện ra. Nó bay chậm và thấp đến nỗi Xmirrê nghĩ rằng nó mà muốn là có thể tóm gọn, chẳng chút khó khăn gì, nhưng nó sợ trượt một lần nữa, và quyết định để mặc cho ngỗng bay qua. Ngỗng theo đường như những con trước rồi khi đến đúng trên đầu của Xmirrê, liền hạ xuống thấp đến nỗi con cáo không cưỡng nổi cái thèm liền nhảy lên bắt. Con cáo nhảy khá cao, chân đã chạm vào con ngỗng nhưng bỗng nó lao sang một bên rồi thoát mất.

Xmirrê chưa kịp thở thì ba con ngỗng bay tới thành một hàng. Chúng cũng làm như những con trước, và Xmirrê lại nhảy cuống cuồng lên.

Rồi thì những năm con ngỗng lại hiện ra. Chúng bay giỏi hơn những con trước, và dù chúng như muốn dử Xmirrê nó cứ để mặc cho chúng bay qua, không cố bắt nữa.

Một lúc khá lâu trôi qua, một con ngỗng đơn độc hiện ra. Đây là con thứ mười ba. Nó già quá, đến nỗi mình nó xám tuyền, không một vạch sẫm nào cả. Hình như nó không sử dụng được một cánh, và nó bay một cách thảm hại, loạng choạng. Có lúc nó là là sát mặt đất, Xmirrê không buồn vọt lên bắt, mà đuổi theo, vừa chạy vừa nhảy cho đến tận bờ hồ, nhưng lần này, những cố gắng của nó đều vô hiệu.

Khi con ngỗng thứ mười bốn bay tới thì thật là một cảnh đẹp. Nó trắng muốt, khi nó vẫy đôi cánh rộng, người ta có thế nói là một khoảng trời lóe sáng chạy dài trong rừng âm u. Trông thấy nó, Xmirrê dồn hết sức nhảy lên nhưng con ngỗng trắng kia bay thoát, bình yên vô sự như những con ngỗng kia.

Dưới bóng những cây dẻ gai, được một lúc yên tĩnh.

Chợt Xmirrê nhớ đến tù nhân của nó và ngước mắt nhìn lên cây. Cậu bé Tí Hon không còn đó nữa như người ta có thể đoán được.

Xmirrê không thể ngẫm nghĩ lâu về sự tổn thất của nó vì con ngỗng thứ nhất đã từ phía hồ bay trở lại, bay thấp dưới các cành lá. Mặc dù vừa mới gặp sự không may. Xmirrê cũng bằng lòng thấy ngỗng bay trở lại, bèn lao lên đuổi, nhưng nó đã không tính kỹ đà nhảy và lại vồ hụt.

Sau con ngỗng ấy, lại đến một con ngỗng khác, rồi một con thứ ba, con thứ tư, con thứ năm cho đến cả loạt chấm dứt với con ngỗng già lông xám như ánh thép và con ngỗng trắng to. Tất cả bay rất thong thả và rất thấp; khi đến phía trên đầu Xmirrê chúng còn hạ thấp xuống, như mời nó lên bắt. Và Xmirrê nhảy, nó vọt lên nhiều lần, và lao theo chúng, nhưng không sao bắt được lấy một con.

Hôm ấy là ngày xấu nhất mà Xmirrê đã sống trên đời. Những con ngỗng trời cứ bay mãi trên đầu nó; chúng bay đi, bay lại, rồi bay lại nữa. Cứ như thế, những con vật đẹp tuyệt đã lớn lên và béo ra trong những cánh đồng và truông trảng bên Đức, bay suốt ngày qua khu rừng, dưới những cành cây, thường chạm nhẹ vào cáo, mà nó không thể nào bắt được một con để làm dịu bớt nỗi đói lòng.

Mùa đông vừa mới chấm dứt và Xmirrê nhớ lại những ngày và những đêm mà nó vô công rồi nghề, rình mò, rình mò, chẳng gặp được một con mồi, những loài chim di cư đã bay đi cả rồi, giống chuột đã lặng xuống dưới mặt đất đóng băng. Bọn gà mái thì còn bị nhốt trong chuồng. Nhưng mà nạn đói trong mùa đông nào ăn thua gì so với những nỗi thất vọng của ngày hôm nay.

Xmirrê không còn là con cáo non nữa, biết bao phen nó đã bị chó đuổi sát đít và nghe đạn rít bên tai. Nó đã từng nằm bẹp dưới đáy hang, trong lúc những con chó lùn tai dài, bò vào các ngạch hầm, chỉ chút nữa là tìm thấy nó. Nhưng mà nó khắc khoải đã siết chặt lấy họng nó trong những cuộc săn đuổi mệt nhoài…. cũng chẳng thể nào sánh được với những gì mà nó cảm thấy lúc này sau mỗi cái vồ hụt.

Sáng nay, khi cái trò này mới bắt đầu, Xmirrê trông đẹp mã đến mức tưởng chừng đàn ngỗng phải lóa mắt. Xmirrê thích vẻ lộng lẫy: bộ lông nó đỏ rực, ngực nó trắng, mõm nó đen, và đuôi nó dày, phong phú như lông đà điểu vậy. Nhưng chiều tối cũng ngày hôm nay, bộ lông của Xmirrê rũ từng túm rối chằng chịt, mình nó đẫm mồ hôi, đôi mắt mất hết vẻ sáng, và lưỡi thè ra khỏi cái mõm hổn hển, sùi những bọt.

Buổi chiều, Xmirrê đã mệt lả, đến mức như bị mê sảng. Đâu đâu nó cũng chỉ trông thấy nhưng con ngỗng đang bay. Nó chồm vào những vệt ánh sáng mặt trời nó thấy trên mặt đất, chồm vào một con bướm tội nghiệp mới từ nhộng nở ra quá sớm.

Thế nhưng những con ngỗng trời vẫn không thôi, cứ bay qua rừng và hành hạ Xmirrê. Chúng chẳng chút thương hại nào, dù Xmirrê đã bị đánh bẹp, đang run lẩy bẩy, điên loạn rồi. Chúng vẫn cứ tiếp tục, dù biết rằng Xmirrê chỉ còn trông thấy chúng lờ mờ và vồ theo bóng của chúng mà thôi.

Chỉ đến lúc mà Xmirrê gục xuống một đống lá khô, kiệt sức và đờ đẫn, sắp trả lại linh hồn, thì chúng mới chấm dứt trò chơi.

“Cáo này, từ nay mày đã được biết là cuộc tấn công Akka núi Kebnêkayxê thì phải trả giá như thế nào!” chúng kêu to vào tai con cáo, sau cùng khi buông tha cho nó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.