Đánh cược với yêu thương

9. Một mảnh tình mùa đông



Thời tiết đầu đông ở London không quá khắc nghiệt nhưng vẫn đủ mang lại cho những cô gái mảnh mai cảm giác rét mướt. Mỹ Diệp cho hẳn hai tay vào túi áo khoác, ngó nghiêng nhìn bảng điện tử thông báo chuyến tàu đi từ Southfields đến Stratford chỉ khoảng năm phút nữa sẽ về ga. Diệp có vẻ háo hức, đã bao lâu rồi cô không được gặp Khánh An nhỉ, bao lâu rồi? Hơn hai năm.

Cô cố kiềm chế cảm giác kích động khi hướng mắt tìm kiếm anh trong số những người vừa bước xuống tàu. Và khi nhìn thấy gương mặt anh lấp ló trong chiếc mũ trùm của áo jacket màu lông chuột ấm áp, thay vì phải chạy ngay đến chào đón, Diệp đứng yên, mỉm cười và ngắm anh. Cô thấy anh cũng dáo dác tìm kiếm cô, rồi ánh mắt họ giao nhau. Anh cũng khựng lại một phút để nhìn cô, sau đó tươi cười và bước vội về phía cô.

Một cái ôm thể hiện tình bạn, sự nhớ nhung và quý mến dành cho nhau.

Vì là cuối tuần nên trong căn hộ của Diệp, ngoài cô bạn thân Natalie, còn có thêm cậu bạn cùng lớp Andrew sang chơi. Bọn họ chào đón Khánh An bằng tất cả sự nhiệt tình và trẻ trung. Natalie không ngừng nhìn Diệp bằng cặp mắt hấp háy như muốn nói: “Chàng trai này được đấy” mặc cho Diệp phải liên tục lườm cô bạn để cô ấy thôi hẳn cái suy nghĩ kiểu đó. “Khánh An là bạn của tớ, là bạn thân, nhớ nhé!”

“Không phải cậu luôn bảo cậu thích những tình yêu bắt đầu từ tình bạn sao?” Natalie ghé đầu, nói vào tai Diệp khi họ đứng trong bếp nhìn Khánh An và Andrew trò chuyện trong phòng khách.

“Nhưng lần này thì khác. Anh ta không những là bạn thân của tớ mà còn là bạn thân của người yêu cũ của tớ.” Diệp quả quyết khiến Natalie thôi không gán ghép linh tinh nữa. “Mà nói thật, nhìn Andrew kìa, cậu ấy cũng thích chàng trai của cậu mất rồi.” Natalie nhanh nhảu chuyển đề tài. Diệp cũng phì cười. Andrew là người đồng tính, vậy nên đối diện với vẻ nam tính của Khánh An, Diệp không phản đối điều Natalie vừa nhận xét.

Khánh An bước đến bên tủ lạnh, lấy vài lon bia, nhân tiện ghé nhìn Diệp, khẽ hỏi hai cô gái đang nói xấu gì anh đó.

“Không có gì, Natalie chỉ nói rằng Andrew thích anh.” Diệp cười toe.

Khánh An đưa lon bia lên miệng, hớp một ngụm, nuốt xuống rồi nhìn sâu vào mắt Diệp, ánh nhìn tinh nghịch như của chàng trai mới lớn.

“Ai cũng thích anh cả, chỉ trừ em.”

Cô cắn nhẹ môi, nuốt trôi những lời nói của anh rồi trả lời: “Có lẽ giờ em cũng không còn là ngoại lệ. Nếu vậy thì sao nhỉ?”

“Lẽ ra em phải xếp hàng chờ đến lượt mình, nhưng thôi, anh ưu tiên em trước nhất. Lại đây nào.” Nói rồi, Khánh An giang hai tay ra chờ đón, và sự hài hước của anh làm Diệp phá lên cười. Cô đấm vào vai anh rồi ung dung bước ra phòng khách, đâu biết sau lưng cô, Khánh An nhìn theo lưng cô, say mê không rời.

* * *

Người yêu cũ của bạn thân? Khánh An cảm thấy thật ra cụm từ đó cũng không có ý nghĩa gì lắm với anh. Anh là người thích Diệp, trước cả Trung, chỉ là Trung may mắn được cô ấy chọn. Tuy nhiên vì anh là kẻ không được chọn nên từ lúc Trung và Diệp công khai chuyện tình cảm, anh đã lùi lại phía sau theo đúng luật chơi.

Nhưng giờ thì sao? Bọn họ đã chia tay, vì vậy anh nghĩ mình có thể quay trở lại.

Đến chiều rồi tối, Diệp có thêm vài người khách ghé thăm. Căn hộ của cô trở nên đông đúc. Sau khi ăn tối và thú thật là buổi tối đã diễn ra rất vui vẻ, anh xung phong giúp cô rửa chén bát. Tay của họ nhiều lần vô tình chạm nhau trong bồn rửa. Dù đã cố kiềm chế nhưng anh vẫn thấy rõ ràng mình bị kích thích vì sự đụng chạm ấy. Trái tim anh lâng lâng và miệng anh luôn chực nở nụ cười. Dường như Diệp cũng vậy. Dù cô cứ nhìn chăm chăm xuống bồn rửa bát và anh chỉ thấy được một nửa khuôn mặt nghiêng nghiêng của cô, nhưng anh vẫn nhận ra gò má cô như hồng hơn. Không gian quanh họ có gì đó thật riêng tư và kỳ lạ.

Chưa kịp trò chuyện thêm thì đám bạn cô đã kéo cả hai người ra khỏi bếp để hòa vào cuộc vui. Anh nhìn ngắm cô cười nói cùng bạn bè, sự hãnh diện và ấm áp trào dâng trong anh với hình ảnh trưởng thành của người con gái anh từng yêu điên cuồng trong quá khứ. Bỗng nhiên anh ước gì ngay lập tức mình có thể thổi bay đám bạn ồn ào của cô ra khỏi nơi này, để chỉ còn lại cô và anh, khi đó cô mới có thể tập trung vào mình anh mà thôi. Ánh mắt, nụ cười và sự quan tâm chân thành đó sẽ dành riêng cho anh.

Ngắm chán chê mà chẳng thể làm gì hơn, anh lặng lẽ bỏ vào phòng ngủ dành riêng cho khách để nghỉ ngơi sớm. Hôm nay, anh đã đi rất nhiều chặng đường để đến được nơi này, dư âm của những chuyến đi làm anh hơi mệt mỏi, và vì ngày mai, anh còn một buổi hẹn với bình minh của London.

* * *

Bên bờ sông Thames, Mỹ Diệp khoan thai bước đi phía trước Khánh An, bỏ mặc anh mải mê chụp khung cảnh London buổi bình minh. Đã sống ở thành phố này hai năm nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên cô được ngắm nhìn thành phố lúc tinh mơ. Mải miết với những hàng dương xanh rì đang thủ thỉ trong gió, Mỹ Diệp nhắm mắt cảm nhận sự chuyển động êm ả của sự sống xung quanh, mở mắt nhìn lại, thấy Khánh An vẫn ở phía sau cô chụp phong cảnh. Bóng anh lạnh lùng và lãng tử. Chút phong trần say mê tỏa ra từ anh chạm vào tim cô, khiến nó khẽ ngân lên những giai điệu dễ thương. Cô lấy máy ảnh từ túi xách tay, lén chụp anh. Khẽ mỉm cười với bí mật của mình, cô cất máy vào túi xách, ngồi xuống băng ghế, thơ thẩn ngắm dòng sông và đợi anh.

Anh bước đến, ngồi xuống cạnh cô.

“Đã xong nhiệm vụ thứ nhất, bắt đầu nhiệm vụ thứ hai.”

Cô nhướng mày nhìn anh dò hỏi, anh trả lời tỉnh bơ: “Chụp em.”

Cô phì cười: “Được nhà nhiếp ảnh tên tuổi lừng lẫy như anh chụp, em thật vinh hạnh.”

Và anh chụp cô. Rất nhiều. Rồi anh cho cô xem. Cô bất ngờ với vẻ tinh tế và đẹp đẽ của mình trong các khuôn hình của anh. Trong lúc cô chăm chú xem hình, anh thì thầm giải thích.

“Thật khó tin. Sự thuần khiết và quyến rũ lại tồn tại trong một con người. Mỹ Diệp, em thật đẹp.”

Những lời nói của anh như mật chảy trong lòng cô, khiến cô thoáng run rẩy, bồn chồn.

* * *

Chiều muộn, Khánh An thu mình trong phòng, vừa cóp hình vào laptop vừa ngắm lại những thành quả của mình sau một ngày rong ruổi London. Có rất nhiều bức hình vừa ý khiến anh phấn khích. Nhưng một thư mục ảnh riêng mang tên D khiến anh háo hức hơn cả.

Anh mở tấm ảnh chụp Diệp mà anh thích nhất lên xem. Đó là bức hình cô tựa lưng vào hàng rào bên bờ sông, ngửa đầu ra sau đón nắng sớm. Diệp nhắm nghiền mắt, nắng chiếu lên vầng trán thông minh và thuần khiết của cô thứ ánh sáng dịu dàng. Mũi cô cao ngạo nghễ, đôi môi hồng hé ra để lộ hàm răng trắng ngần. Anh dừng lại ở đôi môi cô. Dù anh bắt mình phải rời đi nhưng anh không làm được. Rồi anh tưởng tượng, với sự thèm khát khó cưỡng, anh đang hôn lên đôi môi đó. Ngấu nghiến và điên dại.

Sau lưng anh có tiếng của Mỹ Diệp.

“Anh đã đói chưa? Chúng ta ra ngoài ăn nhé, hôm nay em lười nên chẳng muốn nấu nướng gì cả.”

Cùng lúc là tiếng bước chân đi về phía phòng anh. Khánh An đứng dậy, tiến đến chỗ cô đang đứng, nhanh chóng và gọn gàng, anh đưa tay ra sau lưng cô, kéo cô sát lại gần mình. Rồi anh hôn cô. Vừa khao khát vừa nâng niu. Môi cô mềm mại đúng như anh tưởng tượng. Và nó có vị ngọt như trái đào chín. Mùi hương trà xanh thanh khiết tỏa ra từ người cô khiến anh ngây ngất. Anh chờ đợi sự phản kháng của cô để dừng lại, nhưng thay vào đó, anh nhận thấy cô ngập ngừng vài giây rồi choàng tay lên cổ anh, ghì chặt.

Chiều mùa đông hôm đó, họ quấn lấy nhau trên chiếc giường trắng tinh, sạch sẽ dành cho khách. Anh say mê chìm đắm trong ánh mắt, nụ cười của cô, vùi đầu vào tóc cô, vuốt ve cơ thể trắng ngần của cô. Món quà mà anh luôn khao khát nhiều năm qua giờ anh đã được sở hữu, dù chỉ là trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng sẽ mãi mãi ghi sâu trong lòng anh.

* * *

Nửa đêm, cơn đói làm Diệp choàng tỉnh. Thấy mình lẻ loi trên giường, cô mặc nhanh quần áo rồi bước ra ngoài. Khánh An đang đứng trong bếp nấu ăn. Mùi xúp củ quả thơm lừng. Diệp đứng tựa vào bức tường gần bếp, khoanh tay quan sát Khánh An đang chú tâm vào nồi xúp nấu dở.

“Biết em đói nên anh nấu đại thôi, anh nghĩ chắc cũng không tệ.” Anh vừa nói vừa chú tâm nấu ăn.

Bỗng cô thấy xúc động vô cùng. Giữa đêm đông lạnh lẽo, trong bếp nhà cô vẫn sáng đèn và ấm áp khói thức ăn vì một anh chàng nam tính ngời ngời đang cặm cụi nấu nướng. Chút dịu ngọt chảy đâu đó gần tim. Cô muốn bước đến, ôm choàng anh từ phía sau, nhưng rồi tự ngăn mình lại. Chỉ là tình một đêm thôi, sao cô lại có thể suồng sã như thế?

Cô bước đến bàn ăn, kéo ghế ngồi ngay ngắn, nhìn anh vẻ chờ đợi, tự thấy mình bỗng như một cô bé. Anh múc xúp ra bát rồi đặt trước mặt cô. Họ ngồi đối diện nhau, thỉnh thoảng nhìn nhau mỉm cười, những khi đó cô lại thấy má mình hơi nóng. Trong một lần cúi sâu xuống bát xúp, tóc cô buông xõa, anh đưa tay vén tóc cho cô. Tay anh chạm vào gò má cô và nấn ná trên đó. Cô cũng nhìn anh, đưa tay chạm vào khuôn mặt anh.

“Ngày xưa… vì sao em không chọn anh?” Anh bỗng cất lời khiến cô giật mình. Đó có phải là điều mà bấy lâu nay anh luôn giữ trong lòng?

“Lúc đó em thật sự bị Trung cuốn hút, như dính phải bùa. Em chẳng còn để ý đến ai quanh em. Lúc đó, biết anh có tình cảm với em nên em cố ý giới thiệu Vân Thi cho anh, với ý định gán ghép, nhưng sau này nhìn anh và Thi quý mến nhau, em lại đâm ra buồn bực và ganh tị.”

“Thật à? Em đã ganh tị à?” Khánh An bật cười thích thú.

Cô bối rối khi thú nhận cảm xúc của mình nên quyết định im lặng. Anh lại hỏi bâng quơ: “Còn bây giờ?”

“Em nghĩ chuyện vừa xảy ra ban chiều đủ để trả lời câu hỏi của anh rồi.”

“Chúng ta có thể bắt đầu lại được không?” Anh nhìn cô, ánh nhìn chân thành khiến cô hoang mang.

“Nếu một năm sau em tốt nghiệp và về nước, nếu khi đó anh vẫn còn cảm giác với em thì chúng ta sẽ bắt đầu lại.”

“Vì sao không là bây giờ?”

“Em không thích yêu xa. Nỗi nhớ và những ám ảnh sẽ giết chết em từng ngày.”

Cả hai nhìn nhau thật lâu, mỗi người vờn theo những ý nghĩ riêng. Anh giúp cô dọn bát đĩa đã sạch thức ăn của cô, khi anh rửa bát, cô lại đứng bên cạnh phụ anh. Tay họ lại chạm nhau trong bồn rửa. Lần này anh không kiềm chế nữa, nắm chặt lấy tay cô. Rồi anh ôm chầm lấy cô, bế thốc cô lên, hôn cô. Cả hai quấn lấy nhau thêm một lần nữa và thiếp đi cho đến khi trời sáng hẳn.

* * *

Khi Khánh An thức dậy, Diệp đã chuẩn bị xong bữa sáng. Anh ăn qua loa rồi sắp xếp hành lý ra sân bay, hội ngộ cùng đồng nghiệp để chuẩn bị quay về Việt Nam.

Cô không ra tiễn anh. Cô ghét sự chia li. Anh ôm cô vào lòng, hôn lên má cô ngay trước cửa căn hộ nhỏ.

“Cám ơn em vì những ngày tuyệt đẹp. Và nghe này, anh đã chờ em mấy năm rồi nên thêm một năm nữa có là bao đâu nhỉ? Đừng hòng thoát khỏi tay anh.”

Cô cười hì hì, chồm người, hôn lên má anh, một nụ hôn tạm biệt.

Khánh An đi rồi, Diệp quay trở vào nhà và nhận ra căn hộ của mình hôm nay trống vắng kỳ lạ. Chút hơi ấm của anh cũng dần bị cái lạnh mùa đông lấp đầy. Cô bồn chồn nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ, London vẫn hệt như những ngày anh chưa đến, tuy nhiên với cô, dường như nó đã không còn như xưa.

Nỗi nhớ bắt đầu giăng đầy tim cô, nhanh và nhiều hơn cô tưởng. Cô lấy điện thoại, nhắn cho anh một tin nhắn, hi vọng anh vẫn kịp đọc trước khi lên máy bay.

Ở một nơi thật xa trên bầu trời, có một chàng trai cứ tủm tỉm cười khi nhớ lại tin nhắn anh nhận được trước khi máy bay cất cánh, từ cô gái mà anh đã luôn mơ ước suốt những năm qua: “Em đã bắt đầu nhớ anh rồi đấy. Và đến một ngày nào đó, nếu nỗi nhớ quá đầy, có lẽ em sẽ thử yêu xa. Chờ em nhé!”

Anh nhắm mắt hài lòng. Đường về nhà dường như không còn xa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.