dao kề gáy

Poirot đề ra mấy câu hỏi.



Trên đường về nhà, Poirot vẫn đuổi theo dòng suy nghĩ, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm gì đó. Tôi chỉ nghe thấy từ “nến”, rồi mãi sau mới lại thấy một từ gì đó nghe như “một tá”. Tôi chẳng buồn đoán xem anh ta đang nghĩ gì. 

Vì đến nhà, Poirot chạy ngay đến điện thoại, hỏi số điện của khách sạn Savoy rồi đề nghị gặp bà Jane Wilkingson, tức Huân tước phu nhân Edgware. Tôi bảo anh : 

– Giờ này bà ấy không có nhà đâu. Anh quên là bà ấy đang diễn một vở kịch mới hay sao ? Lúc này chắc chắn bà ấy đang trên sâu khấu. 

– À, phải rồi … Nếu vậy tôi muốn gặp chị giúp việc cho phu nhân. 

Lát sau đầu dây bên kia có người nhấc máy. 

– Chị là người giúp việc cho Huân tước phu nhân Edgware phải không ? Tôi là Poirot đây … Hercule Poirot. Chị còn nhớ tôi chứ ? 

– … 

– Tốt lắm. Đang có một chuyện hết sức quan trọng. Chị đến nhà tôi gặp tôi ngay bây giờ được không ? 

– … 

– Đúng, rất cần thiết. Địa chỉ của tôi là … 

Poirot nhắc lại hai lần địa chỉ của chúng tôi, rồi đặt máy xuống. Tôi tò mò hỏi : 

– Chuyện gì thế ? Anh vừa nhận được thông tin nào mới à ? 

– Không, Hastings, nhưng chị ta sẽ cung cấp cho tôi. 

– Về bà Jane Wilkinson? 

– Về bà ấy thì tôi có đầy đủ những thông tin cần thiết. 

– Vậy về ai? 

– 

Poirot chỉ cười bảo tôi chịu khó chờ. 

Mười phút sau, chị giúp việc cho bà Jane Wilkinson đến, vẻ mặt nghi ngại. 

Poirot tiếp chị ta rất niềm nở. 

– Cảm ơn chị đã đến. Mời chị ngồi. Chị tên là Ellis phải không nhỉ? 

– Thưa ông, vâng. 

Chị ta ngồi xuống ghế mà Poirot vừa kéo lại gần chị. Mặt chị ta nhợt nhạt và lo lắng. 

– Trước tiên xin chị cho biết, chị đã làm cho bà Jane Wilkinson được bao lâu rồi? 

– Thưa ông, ba năm ạ. 

– Chị biết những mối quan hệ riêng tư của bà chủ chứ? Chị biết bà chủ có những kẻ thù nào chứ? 

Chị mím môi thêm. Cuối cùng chị ta nói: 

– Rất nhiều phụ nữ muốn làm hại bà chủ … vì ghen ghét. 

– Các phụ nữ khác rất ghét bà chủ chị? 

– Vâng, thưa ông. Bà chủ quá xinh đẹp và quá thành công trong nghệ thuật. Trong giới sân khấu tính đố kỵ rất phát triển. 

– Thế còn giới đàn ông thì sao? 

Một nụ cười xuất hiện trên môi Ellis. 

– Bà chủ thích gì làm nấy, tính bà chủ ai cũng biết là rất dễ dãi về mặt đàn ông. 

– Chị biết ông Bryan Martin chứ? Ngôi sao điện ảnh ấy. 

– Tất nhiên, thưa ông. 

– Không biết tôi có lầm không, nhưng cách đây khoảng một năm, ông Bryan Martin rất hay đến gặp bà chủ chị, đúng thế không? 

– Ông ấy mê bà chủ đến phát rồ. Hiện nay cũng vẫn mê. 

– Nhưng hồi đó, tức là cách đây khoảng một năm, ông ta định kết hôn với bà chủ phải không? 

– Vâng, thưa ông. 

– Thái độ bà chủ ra sao? 

– Cũng thế, thưa ông. Hồi đó nếu được ông Huân tước đồng ý cho ly hôn thì lễ kết hôn đã được tổ chức ngay rồi. 

– Thế rồi công tước Merton xuất hiện? 

– Vâng, thưa ông. Ông Công tước đi du lịch sang Mỹ và gặp bà chủ bên đó. 

– Thế là ông Bryan Martin hết hy vọng? 

– Vâng, thưa ông. Ông Bryan Martin kiếm được vô số tiền, nhưng Công tước Merton lại có danh vị đại quý tộc và cũng giầu ghê gớm. Lấy ông Công tước, bà chủ sẽ thành một trong những mệnh phụ vừa giầu vừa sang nhất của nước Anh. 

– Ông Bryan Martin có đau đớn lắm không? 

– Có, Ông ấy làm ầm ĩ cả lên. Một lần ông ấy còn chĩa súng đe bà chủ. Ông ấy bắt đầu uống rượu liên tục và mất hết ý chí. 

– Nhưng cuối cùng ông ấy cũng đành chấp nhận bị ra rìa. 

– Mọi người nghĩ như thế. Nhưng ông ấy vẫn bám bà chủ ghê gớm. Bà chủ chỉ cười. Bà ấy thích được đàn ông mê … ông hiểu chứ ạ? 

– Tôi hiểu. 

– Gần đây ông Martin không đến nữa. Càng hay! Có lẽ ông ấy bắt đầu chịu nhịn. 

– Có lẽ thế 

Cách Poirot nói câu này khiến chị Ellis ngạc nhiên. Chị ta lo lắng hỏi: 

– Ông cho là bà chủ đang gặp nguy hiểm ? 

– Đúng thế. – Poirot đáp, giọng nghiêm túc. 

– Tôi ngại bà chủ chị đang gặp một nguy hiểm rất lớn, nhưng do chính bà ấy tự gây ra cho bà ấy thôi. 

Bàn tay anh đặt trên mặt lò sưởi bằng đá hoa cương bỗng đẩy lọ hoa hồng làm lọ hoa rơi xuống vỡ tan. Nước bắn cả lên mặt chị Ellis. Tôi ít khi chứng kiến động tác vụng về của Poirot, cho nên tôi đoán anh đang bị xúc động rất mạnh. Buồn bã, Poirot chạy vào phòng lấy khăn mặt, giúp chị giúp việc lau mặt và cổ, vừa lau vừa xin lỗi. 

Lại một tờ giấy bạc nữa được chuyển từ chủ sở hữu này sang chủ sở hữu khác. Và anh tiễn chị Ellis ra cửa. Sau khi liếc nhìn đồng hồ treo tường, anh nói : 

– Lúc này chưa phải đã quá muộn. Chị vẫn về đến nhà trước bà chủ. 

– Chuyện ấy không quan trọng, thưa ông Poirot. Bà chủ chắc chắn còn ăn tối sau khi biểu diễn ở rạp hát. Hơn nữa bà chủ không muốn tôi ngồi nhà chờ, trừ khi bà chủ dặn tôi trước là chờ. 

Chị giúp việc Ellis ra rồi, tôi hết sức muốn biết : 

– Thế nào, Poirot ? 

Anh cười : 

– Tối hôm nay thế là đủ, anh bạn ạ. Sáng sớm mai ta sẽ gọi điện cho thanh tra Japp, mời ông ấy đến đây. Mời cả Bryan Martin nữa. Biết đâu anh ta chẳng kể ra cho chúng ta nhiều điều thú vị. Vả lại tôi cũng muốn trả anh ta một món nợ. 

Poirot cười một cách rất lạ : 

– Dù sao anh cũng không thể kết án anh ta về tội giết Huân tước Edgware chứ? Nhất là sau khi chúng ta đã nghe những gì tối nay. Bryan Martin đâu ngu xuẩn đến mức giết ông chồng để rồi bà vợ ông ta kết hôn với một người khác, không phải anh ta ! 

– Anh lý lẽ sâu sắc đấy ! 

– Bỏ cái giọng mỉa mai ấy đi, Hastings, – Poirot hơi tự ái. – Nhưng cái gì đây? 

Poirot chìa ra thứ anh đang cầm. 

– Kính cận chị Ellis kia để quên. 

– Anh nói giỡn ! Tôi thấy trước khi về chị ta đã đeo kính lên mắt kia mà ? 

Poirot lắc đầu : 

– Anh lầm rồi, Hastings ! Chị ta đeo cái kính không phải của chị ta, mà cái kính ta tìm thấy trong xắc của cô Carlotta Adams ! 

Tôi sửng sốt không còn biết nói gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.