David Copperfield
Chương 6: Một bất trắc mới
Để tiếp đãi các bạn, tôi chuẩn bị đơn giản : kiếm một cặp cá bơn, một đùi cừu nhỏ và ít patê bồ câu. Sau đó tôi chuẩn bị các vật liệu pha rượu punch, giao cho ông Micawber pha chế. Rồi tự bày bàn ăn xong, tôi bình tĩnh chờ đợi mọi người.
Đến giờ đã định, ba khách mời cùng đến. Cổ cồn sơ mi của ông Micawber to hơn mọi khi, và ông đeo một ru băng mới ở kính kẹp mũi. Bà Mi-cawber bọc mũ vải trong giấy màu xám. Trađles đưa tay cho bà Micawber khoác.
Tôi nhờ ông Micawber pha giúp tô rượu punch và đưa chanh cho ông. Trước đó, ông đang buồn rũ vì bị ngừng cấp nước máy do thiếu tiền trả cho công tỵ Trong nháy mắt ông hết buồn ngaỵ Tôi chưa thấy người đàn ông nào khoái mùi thơm của vỏ chanh, đường, rượu rhum và hơi nước sôi như ông Micawber hôm đó..Tôi đoán là sau khi chiên cá bơn bà Crupp bị mệt, bởi vì bữa ăn bị ngừng giữa chừng. Chiếc đùi cừu bề ngoài tai tái, bên trong còn đỏ nguyên, chưa kể như có chất gì lạ phủ lên nom như bột, từ đó có thể kết luận là nó bị rơi xuống bếp giọ Lẽ ra nước thịt tiết ra có thể cho chúng tôi biết được vài điều về chuyện này, nhưng chẳng có nước thịt.
Người hầu bàn để nó chảy hết tiệt xuống cầu thang còn nguyên một vệt dài.
Còn về patê bồ câu nom không đến nỗi xấu nhưng lại là pa tê rởm. Dưới lớp vỏ chẳng có gì mấy.
Tóm lại, bữa tiệc kể như thất bại, nếu ông Mi-cawber không nảy ra sáng kiến kiếm chiếc cặp lưới nướng chả.
Trong bếp có một chiếc cặp lưới sáng nào cũng dùng để nướng một lát mỡ cho tôi. Họ mang ra và chúng tôi thực hiện sáng kiến của ông Micawber. Trađles thái đùi cừu thành lát, ông Mi-cawber tẩm tiêu, muối và mù tạc. Tôi xếp chúng lên lưới, lấy chiếc nĩa lật giở, rồi tôi gắp thịt ra trong khi bà Micawber hâm món sốt nấm trong chiếc tô nhỏ.
Thế là thành một yến tiệc thực sự. Rượu punch ngon tuyệt và được hết thảy mọi người hưởng ứng.
Câu chuyện xoay quanh những điều mong ước của ông Micawber. Quả là đến lúc này ông chưa gặp may, nhưng có lẽ cũng sắp thay đổi.
– Tôi sẽ đăng quảng cáo trên báo, kể rõ về bản thân tôi và những hiểu biết của tôi, – Ông Micawber giải thích, – chắc chắn rằng lần này tôi sẽ gặp vận may.
– Đăng lời quảng cáo đắt tiền đấy, – Tôi đánh bạo nói với đôi chút ngập ngừng.
– Ông Micawber, – vợ Ông nói, – sẽ kiếm ra tiền bằng cách xuất trình một hối phiếu.
Lúc ra về, ông Micawber giúi vào tay tôi một bức thư, rỉ tai bảo khi nào rỗi thì đọc. Trong khi vợ chồng ông Micawber xuống cầu thang, Trađdles đã định bước theo, tôi giữ anh lại một lát và nói:
– Anh Trađles ạ, ông Micawber không có ý định xấu, con người tội nghiệp, nhưng nếu ở địa vị anh, tôi sẽ không cho ông ta vay gì hết.
– Copperfield thân mến, – Trađles mỉm cười nói, – tôi có đâu mà cho vaỵ Quả là tôi mới ký một hối phiếu cho ông ấy. Nhưng ông ấy nói với tôi rằng ông đã trả tiền cho hối phiếu ấy!
Tôi trở vào phòng thay quần áo thì bức thư của ông Micawber rơi xuống đất. Bức thư viết trước.bữa ăn một tiếng rưỡi. Bức thư ấy viết với câu cú thông thường của ông những khi ông lâm vào tình thế tuyệt vọng.
“Thưa ông… vì tôi không dám gọi là Copper-field thân mến của tôi. Điều cần thiết là ông biết cho rằng kẻ ký tên dưới đây đã phá sản. Thông báo hiện thời được thảo có sự chứng kiến của một con người trong tình trạng gần say và là kẻ làm thuê cho một hãng cầm đồ. Người ấy có quyền sở hữu hợp pháp nhà cửa này bởi tiền thuê nhà không được trả. Bản kiểm kê do con người ấy xác lập không những bao gồm mọi thứ tài sản cá nhân của người ký tên dưới đây, người thuê theo năm căn nhà này, mà gồm cả đồ dùng và tài sản của ông Thomas Trađles, người thuê lại.
Nếu một giọt đắng ngắt chưa được rót vào chiếc cốc đầy tràn hiện đang đưa lên môi kẻ ký tên dưới đây, thì giọt đắng ấy ở trong sự việc đau đớn là một hối phiếu do ông Thomas Trađles ghi chuyển nhượng cho kẻ ký dưới đây số tiền là hai mươi ba bảng, bốn si linh và chín xu đã hết hạn và chưa được chi trả. Cầu cho tro bụi vĩnh viễn lấp kín đầu Wilkins Micawber”.
Trađles tội nghiệp ! Tôi biết khá rõ về ông Micawber nên chắc chắn rằng ông ta sẽ hồi phục sau đòn này, nhưng sự yên tĩnh của tôi bị xáo trộn đêm hôm đó bởi nhớ đến Trađles và người con gái vị mục sư Devonshire.
Chị giúp việc Peggotty của tôi cho biết ông Barkis ốm nặng, tôi đi ngay Yarmouth. Sau khi ông Barkis mất, chị Peggotty đến Luân Đôn, tại đây nhiều công việc đang chờ chị. Nỗi ngạc nhiên của tôi không sao tả nổi vào một hôm tôi cùng chị giúp việc cũ về nhà, đã thấy bà cô tôi cùng ông Dick và bà Crupp ở đó. Bà cô tôi ngồi trên một đống hòm siểng, lồng chim để trước mặt và con mèo trên đầu gối của bà.
– Bà thân mến của cháu, niềm vui đến thật bất ngờ !
Bà cháu tôi âu yếm ôm hôn nhau và tôi bắt tay thân mật ông Dick.
– Nào ! – Bà cô tôi nói với chị Peggotty đang run sợ trước sự hiện diện của bà, – chị có khỏe không?
– Chị Peggotty, – tôi nói với chị, – chị còn nhớ bà cô em không ?
– Chết chửa, cháu ơi ! – Bà cô tôi kêu lên, – đừng gọi chị ấy bằng cái tên man dã đó nữa ! Sau khi lấy chồng, chị ấy đã rũ bỏ cái tên đó rồi. Bây giờ tên chị là gì, chị P. ? – Cô tôi hỏi.
– Barkis, thưa bà! – chị Peggotty cung kính đáp. – Nào Bakis, – cô tôi nói tiếp, – chị có khỏe không ? Tôi hy vọng là chị vẫn được khỏe chứ ?
Chị Peggotty vồn vã nắm lấy bàn tay cô tôi chìa ra cho chị, và rạp mình cúi chào.
Cô tôi cho bà Crupp lui, bà ta đang rất tò mò và bảo mang cho cô chén trà.
Tôi hiểu khá rõ bà cô tôi nên đoán rằng bà có điều quan trọng muốn nói với tôi.
– Trot, – bà nói với tôi khi uống xong chén trà… Barkis, chị không cần ra ngoài !… Trot, cháu đã tin vào bản thân cháu hơn chưa ?
– Cháu hy vọng được như thế, thưa bà.
– Vậy, cháu thân yêu, – bà nói trong khi chăm chú nhìn tôi, – cháu có biết vì sao bà lại ngồi trên đám hành lý của mình ở đây không ?
Tôi lắc đầu, chịu không đoán được.
– Bởi vì đó là tất cả tài sản còn lại của bà, -cô tôi nói, – bởi vì bà đã bị sạt nghiệp cháu ạ.
Nếu như cả ngôi nhà trong đó có chúng tôi rơi tòm xuống sông, tôi tin bà cũng không dữ dội bằng cái đòn này.
– Phải, Trot thân yêu ạ, – bà cô tôi đặt tay lên vai tôi, bình thản nói, – bà đã bị sạt nghiệp. Tất cả những gì bà còn lại trên đời ở cả đây trừ ngôi nhà nhỏ bà giao cho Jeannette cho thuệ Barkis, để tiết kiệm chị có thể đi tìm chút gì ăn tối. Cái gì cũng được, chỉ cho tối nay thôi.
Sau khi định thần lại, tôi đề nghị dẫn ông Dick đến nhà một người buôn nến, vừa vặn ông ta có một buồng nhỏ cho thuệ Căn buồng ấy rất hợp với ông Dick. Ông có vẻ hớn hở và dường như không hiểu tình trạng trầm trọng của hoàn cảnh cô tôi đang lâm vào.
Tôi thử giải thích cho ông. Cuối cùng ông cũng hiểu ra vì tôi thấy ông tái mặt đi và nước mắt ròng ròng trên má.
– Trotwood, – Ông nói với tôi, – vậy ta có thể làm gì đây ?
– Điều duy nhất ta cần làm, ông Dick ạ, là tỏ ra bình tâm, đừng để bà cô tôi thấy chúng ta băn khoăn biết mấy về công việc của bà.
Trong khi chúng tôi ăn tối, cô tôi giữ vẻ bình tĩnh có thể nêu gương cho tất cả chúng tôi. Bà tỏ ra rất dễ thương với chị Peggotty.
Khi chỉ có hai bà cháu, bà nói với tôi :
– Trot này, bình thường bà không ưa những người mới gặp, nhưng Barkis của cháu không làm cho bà mất cảm tình, cháu có thấy không ?
– Thưa bà, không có gì làm cháu vui thích hơn là bà đã đánh giá cao chị ấy..- Chị ta yêu cháu hết lòng, Trot ạ.
– Chẳng có việc gì trên đời mà chị ấy không sẵn lòng làm để chứng tỏ với cháu những tình cảm đó.
– Chẳng có việc gì, đúng vậy, cháu có tin rằng lúc nãy cái chị điên rồ tội nghiệp ấy đã chắp hai tay van lạy bà nhận tiền chị ta biếu vì chị ấy thấy mình có tiền dư dật ? Hãy xem cái nhà chị lẩm cẩm ấy kìa !
Cô tôi trào nước mắt.
Hôm sau tôi mặc quần áo thật khẽ khàng và để chị Peggotty săn sóc cô tôi, tôi vội đến tắm ở nhà tắm La Mã cổ ở một đường phố kế bên. Rồi tôi lên đường đi Hampstead.
Tôi quyết định việc đầu tiên phải làm là xem có thể hủy việc thực hiện hợp đồng của tôi với ông Spenlow và thu hồi một ngàn bảng.
Tôi phải chờ ông Spenlow. Khi ông tới tôi xin phép được theo ông vào văn phòng. Ông bắt đầu khoác áo luật sư và soi chiếc gương treo ở cửa tủ.
Tôi nói với ông :
– Tôi lấy làm buồn phiền thưa chuyện để ông biết, rằng tôi được tin chẳng lành của cô tôi.
– Thật à, tôi rất tiếc là như vậy ! Tôi hy vọng không phải là một tai biến bại liệt chứ.
– Thưa ông, – tôi nói tiếp, – không phải là vấn đề sức khỏe. Cô tôi bị thua lỗ lớn, hay đúng hơn hầu như là chẳng còn gì cả.
– Cậu làm tôi ngạc… nhiên, Copperfield ! – Ông Spenlow kêu lên.
– Hoàn cảnh đã biến đổi, thưa ông, đến mức tôi muốn xin ông xem liệu có thể xin ông hủy bỏ sự thỏa thuận chung giữa chúng ta, và tôi xin chịu thiệt một phần khoản tiền cược nhận tôi vào đây.
Không ai có thể tưởng tượng nổi tôi phải trả giá cho đề nghị đó như thế nào. Chẳng khác gì một ân huệ đẩy tôi xa Dora.
– Hủy bỏ những sự thỏa thuận giữa chúng ta, Copperfield! Hủy bỏ!
Tôi cố giải thích rằng tôi phải dùng đến cùng kế, rằng tôi không biết sinh sống cách nào và rằng tôi bó buộc phải tự mình thu xếp công việc.
Ông Spenlow tuyên bố rằng, nếu chỉ có mình ông, ông sẽ sẵn lòng hủy bỏ hợp đồng, nhưng ông Jorkins sẽ không bao giờ đồng ý. Tôi đến gặp ông Jorkins, đương nhiên ông ta từ chối bởi vì như sau này tôi được biết, vai trò duy nhất của ông ta trong công ty là từ chối tất cả những gì ông Spenlow cho là không chấp nhận được mà không đưa ra lời giải thích nào..Tôi ở văn phòng ra về trong một tâm trạng chán nản sâu sắc. Sự phá sản của cô tôi chắc chắn là một trở ngại nghiêm trọng cho việc kết hôn của tôi với Dora.
Quay về nhà, tôi gặp Agnès. Cô tôi viết thư báo tin cho nàng rằng cô tôi gặp những chuyện rủi ro, do đó phải đi khỏi Douvres. Thế là Agnès đến Luân Đôn thăm cô tôi người mà nàng yêu quý và người đó đã quý mến nàng từ nhiều năm naỵ Agnès không ở Luân Đôn một mình mà cùng với cha nàng và cả Uriah Heep nữa.
– Bây giờ họ là cộng sự của nhau à ? – Tôi hỏi nàng. Cầu trời làm cho hắn trơ cái mặt ra !
– Vâng, – Agnès nói. – Họ có vài công việc giao dịch tại đây và nhân tiện em theo đi Luân Đôn luôn thể. Em không muốn để ba em đi một mình.
– Uriah Heep vẫn tác động đến ông Wickfield như trước à ?
Agnès buồn bã gật đầu.
– Mọi việc bị đảo lộn ở nhà em, – nàng nói, – đến nỗi anh sẽ không nhận ra ngôi nhà thân yêu của em nữa đâu. Ông Heep và mẹ Ông ta hiện ở tại nhà em.
Chúng tôi gặp cô tôi đang có một mình, bồn chồn không yên. Bà đã cãi nhau với bà Crupp.
Chị Peggotty ra ngoài để chỉ cho ông Dick xem những người kỵ binh canh gác.
Bà cô tôi phấn khởi gặp Agnès.
Tôi kể với bà cô tôi việc chạy chọt vô ích của tôi sáng nay ở chỗ ông Spenlow.
– Làm vậy là thiếu chín chắn, Trot ạ, nhưng ý định thì tốt. Cháu là một chàng trai trung hậu và bà tự hào về cháu.
Bà cô tôi kể bà đã đi đến chỗ phá sản như thế nào. Tôi thấy Agnès tái mặt đi nhiều lần. Nàng sợ rằng người cha bất hạnh của nàng có phần nào gây ra sự rủi ro đó. Nhưng bà cô tôi khẳng định chỉ riêng bà chịu trách nhiệm.
– Phải làm gì bây giờ ? – Bà cô tôi nói tiếp. -Ngôi nhà của bà có thể mang lại bảy mươi bảng một năm. Đó là tất cả những gì chúng ta đang sở hữu.
– Hơn nữa, – bà nói tiếp sau một hồi im lặng, – có ông Dick, ông ấy có một nghìn bảng một năm nhưng dĩ nhiên số tiền ấy phải dành để chi tiêu riêng cho ông ấy chứ. Cho dù chỉ có một mình bà trên cõi đời này đánh giá đúng giá trị thực sự của ông ấy, thì bà cũng sẵn sàng trả ông về còn hơn là đụng đến tiền của ông ấy.
Tôi kêu lên :.- Bà ơi, nhất định cháu phải làm cái gì đó.
– Cháu đi lính phải không ? – Bà cô tôi lo sợ nói tiếp, – hay là vào hải quân ? Bà không muốn nghe chuyện ấy. Cháu sẽ làm biện lý.
– Em nghĩ là anh Trotwood ạ, – Agnès nói, -nếu anh có thời gian…
– Anh có rất nhiều thời giờ cho bản thân, Agnès ạ, nhiều hơn mức cần thiết.
– Tiến sĩ Strong, – Agnès nói tiếp, – cuối cùng đã quyết định nghỉ hưu. Ông đã mở văn phòng ở Luân Đôn và nhờ ba em giới thiệu cho một chân thư ký. Có anh ở bên thì ông ấy mừng lắm.
– Agnès thân yêu, – tôi kêu lên, – nếu không có em thì anh sẽ ra sao ? Bao giờ em cũng là thiên thần phúc hậu của anh.
Nàng cười trả lời tôi rằng tôi có một thiên thần phúc hậu là đủ rồi. Tôi đỏ mặt hiểu rằng nàng ám chỉ đến Dora.
Tôi viết thư ngay cho tiến sĩ Strong, xin phép được gặp ông tại nhà riêng vào mười giờ sáng hôm sau.
Có tiếng gõ cửa và tôi thấy ông Wickfield theo sau là Uriah Heep bước vào. Đã lâu tôi chưa gặp lại ông Wickfield. Tôi bàng hoàng đến xót xa khi nhìn thấy ông. Ông già xọm hẳn đi, tay run rẩy, tất cả chứng tỏ rõ ràng tình trạng suy sụp gây nên bởi sự khống chế vô liêm sỉ của Uriah Heep, hiện thân cho sự hèn hạ.
Ông Wickfield đưa tay cho cô tôi với thái độ lúng túng và thân tình siết chặt tay tôi. Tôi thấy nụ cười ranh mãnh trên môi Uriah. Tôi cho là Agnès cũng nhìn thấy vì cô lùi lại như muốn lánh xa hắn.
– Kìa anh, Copperfield… Tôi phải gọi là ông Copperfield chứ nhỉ, – Uriah nói, – tôi hy vọng ông vẫn khỏe. Tôi vui mừng được gặp ông, ông Cop-perfield, dù trong hoàn cảnh hiện nay.
Nói xong hắn bắt tay tôi nhưng giữ khoảng cách vài bước như thể hắn sợ. Hắn nắm tay tôi, nâng lên hạ xuống liên tục như nắm cần máy bơm nước.
– Ông thấy sức khỏe chúng tôi như thế nào, thưa ông Copperfield ? ông Wickfield nom phong mạo tốt đấy chứ ? ở chỗ chúng tôi năm tháng trôi qua không nhận thấy, thưa ông Copperfield, có điều năm tháng nâng những người khiêm nhường như mẹ tôi và tôi lên và làm nảy nở, – hắn nói thêm, -vẻ đẹp và sự duyên dáng, đặc biệt là nơi cô Agnès.
Hắn vặn vẹo thân hình sau bài chúc ấy một cách không chịu nổi khiến cô tôi nổi sung..- Hãy để chúng tôi yên, khỏi phải thấy những trò nhăn nhở của anh. Heep hơi bối rối vì sự tức giận đó, rồi quay sang tôi nói tiếp :
– Nếu chúng tôi có thể giúp được ông chút gì, mẹ tôi và tôi hoặc ông Wickfield và Heep, chúng tôi sẽ rất vui lòng. Tôi không đi quá xa chứ ? -Hắ n hỏi người cộng sự của hắn với một nụ cười dễ sợ.
– Uriah Heep, – Ông Wickfield nói với giọng đục và đều đều, – rất năng nổ trong công việc, Trot-wood ạ. Những gì anh ta nói, tôi hoàn toàn tán thành.
– Ồ ! Còn có phần thưởng nào hơn ! – Uriah nói. – Tôi rất sung sướng được tin cậy tuyệt đối. Tôi làm tất cả để giảm nhẹ gánh nặng công việc cho ông ấy, ông Copperfield ạ.
– Uriah Heep đã cất gánh nặng cho tôi. – Ông Wickfield vẫn nói với cái giọng đục và buồn buồn ấy.
Uriah Heep có việc và chia tay chúng tôi. Tôi đến ăn tối chỗ ông Wickfield và con gái. Agnès ân cần với cha cô biết bao !
Hôm sau tôi đi Highgate đến nhà tiến sĩ Strong. Ông rất hồ hởi đón tiếp tôi.
– Song tôi chỉ có thể, – Ông nói với tôi, – trả cậu được bảy mươi bảng một năm.
– Vậy là thu nhập của chúng tôi tăng được gấp đôi, thưa tiến sĩ Strong.
– Dù sao, cậu hãy hứa với tôi nếu cậu tìm được việc gì tốt hơn thì cứ làm.
– Tôi xin hứa.
– Vậy là đã thỏa thuận xong. – Tiến sĩ vỗ vai tôi nói.
– Và tôi còn sung sướng gấp bội phần, – tôi nói với ông, – nếu ông cho tôi được làm tự điển. Tiến sĩ Strong dừng lại, mỉm cười vỗ vai tôi lần nữa và reo lên với vẻ đắc ý :
– Cậu đã đoán ra, anh bạn thân mến, đúng là chúng tôi đang làm cuốn tự điển.
Thỏa thuận là chúng tôi bắt đầu làm việc vào sáng hôm sau lúc bảy giờ. Chúng tôi phải làm việc mỗi sáng hai giờ và từ hai đến ba giờ đồng hồ vào buổi tối, trừ thứ bảy, chủ nhật tôi được nghỉ. Công việc thế là không mệt nhọc, tôi có thể tiếp tục những hoạt động của tôi chỗ các ông Spenlow và Jorkins mà không có trở ngại gì.
Tuy nhiên tôi có nhiều việc phải làm. Tôi dậy tù năm giờ sáng và chỉ đến chín hay mười giờ đêm mới về nhà. Nhưng tôi có được niềm vui vô tận thấy mình bù đầu bao nhiêu công việc. Dường như càng mệt nhọc tôi càng cố gắng để xứng đáng với Dorạ Nàng còn chưa gặp lại tôi vào giai đoạn có.nhiều thay đổi trong tính cách tôi này và buổi đầu tiên gặp lại nhất định tôi sẽ nói hết với nàng.
Tôi vẫn còn chưa bằng lòng. Tôi nôn nóng muốn làm nhiều hơn nữa, và tôi tìm Trađles để hỏi anh muốn tường thuật trên báo những cuộc tranh luận ở nghị viện thì làm cách nào. Anh thất vọng cho tôi hay là phải biết tốc ký và không có cách gì nắm được tốc ký dưới hai hoặc ba năm.
– Mình sẽ mua, – tôi nói với anh, – một cuốn sách dạy tốc ký và sẽ đọc ở Tòa án nơi mình cũng không bận lắm và mình sẽ tập tốc ký những bài biện hộ. Anh Trađles, mình sẽ thành công trong việc này.
– Này ! Copperfield, – Trađes trợn mắt kêu lên, – chưa bao giờ mình thấy cậu lại quả quyết đến thế.
Tôi không biết trong cuộc gặp gỡ này Trađles và tôi ai vui vẻ hơn ai.
– Thực ra, – bỗng anh vừa nói vừa rút trong túi ra một bức thư, – tôi quên khuấy mất ông Mi-cawber.
Trong bức thư này, ông Micawber cho tôi biết, cuối cùng ông đã gặp vận maỵ Ông sắp định cư tại một tỉnh lỵ cùng cả gia đình. Ở đấy có thể ông có một việc làm hợp với nghề nghiệp chuyên môn.
Ông sắp rời Luân Đôn, thành phố không hứa hẹn cho ông một tương lai rực rỡ. Ông mời tôi tới trước ngày ông cùng với Thomas Trađles lên đường.
Tôi rất sung sướng biết ông Micawber đã gặp được vận may.
Lời mời vào ngay tối hôm đó. Vậy là chúng tôi cùng đến chỗ gia đình Micawber ở tại Graýs Inn Road, dưới cái tên Mortimer để tránh các chủ nợ. Chỗ ông thuê đồ đạc rất nghèo nàn. Tại phòng khách hai bé sinh đôi quãng tám chín tuổi đang ngủ trong chiếc giường tủ. Tại đây ông Micawber đợi chúng tôi với một bình đầy đồ uống ông pha lấy rất ngon. Tôi rất thích được làm quen với cậu cả Micawber, cậu con trai quãng mười hai mười ba tuổi tương lai nhiều hứa hẹn. Tôi gặp cả chị gái cậu ta, cô Micawber.
– Copperfield thân mến, – Ông Micawber nói, anh Trađles và cậu đã thấy gia đình chúng tôi sắp chuyển đi. Cậu bỏ qua cho chúng tôi những điều không phải do hoàn cảnh gây nên nhé.
Đưa mắt nhìn quanh trước khi trả lời tôi thấy đồ đạc của gia đình đã đóng gói và cũng chẳng có là bao.
– Ông đã tìm được việc làm ở đâu thế. – Tôi hỏi ông Micawber.
– Ở Canterbury, cụ thể là, Copperfield thân mến ạ, tôi đã ký được một hợp đồng với anh bạn Heep của chúng ta, tôi sẽ phục vụ anh ta với tư cách là thư ký riêng..Tôi ngạc nhiên nhìn ông Micawber, ông ta cực kỳ khoái chí về sự sửng sốt của tôi.
– Lời thách thức của tôi với xã hội, – Ông nghiêm trang nói tiếp.- thì anh bạn Uriah Heep của chúng ta đã nhận. Tôi nói về anh bạn Uriah Heep của tôi với tất cả lòng kính trọng, anh ta quả là một con người tế nhị. Anh ấy không trả lương quá hậu, nhưng đã giúp tôi rất nhiều để giải thoát cho tôi những quẫn bách về tiền nong hiện tôi đang mắc phải.
Vừa qua cơn sửng sốt,tôi giải thích cho các bạn tôi nghe hoàn cảnh khó khăn của tôi như thế nào kể từ khi chúng tôi gặp nhau lần trước.
Lát sau, ông Micawber nói với giọng cường điệu.
– Tôi không muốn rời bỏ thành phố này và xa anh Trađles mà không thanh toán nợ nần với anh ấy. Vậy tôi trả cho anh ấy một hối phiếu với số tiền bốn mươi mốt bảng, mươi si linh, mười một xu rưỡi. Giờ đây tôi có thể ngẩng cao đầu trước mặt những người quen biết của tôi.
Ông Micawber giao tờ phiếu vào tay anh Trađdles và chúc anh ấy những lời tốt đẹp trong mọi hoàn cảnh của cuộc đời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.