Đêm thao thức

CHƯƠNG 13



Nàng ghét cái suy nghĩ phải trở lại căn nhà ấy, nhất là vào giờ này.
Dừng chân giữa vùng bóng tối đang nuốt chửng các bậc cấp bên ngoài phòng dụng cụ, Irene lấy chìa khóa ra khỏi túi áo khoác. Nàng có mang theo đèn pin nhưng không dám bật lên cho tới khi vào trong nhà. Nàng cũng cẩn thận đậu xe khuất tầm mắt ở đầu đường.
Tối nay nàng không muốn bị bắt gặp đang lảng vảng gần ngôi nhà nghỉ mát của gia đình Webb. Những gì nàng sắp sửa làm có thể bị khép tội danh xâm nhập gia cư bất hợp pháp, nàng bụng bảo dạ. Sam McPherson đã không vừa ý với nàng rồi. Nàng cũng chẳng muốn tặng không cho anh ta lý do để trục xuất nàng ra khỏi thị trấn này.
Một làn gió ma quái luồn qua hàng cây. Bên trong ngôi nhà chìm đắm trong màn đêm và bóng tối. Khác với đêm rồi, không có ngọn đèn nào bật ở phòng trước.
Nàng mở khóa cửa, thả chìa khóa lại vào túi áo, nín thở bước vào bóng tối đen kịt của căn phòng dụng cụ. Nhanh chóng đóng cửa lại, nàng lấy ra chiếc đèn pin bé xíu bằng cây bút bật lên.
Irene chỉ thở lại được khi tia sáng mỏng dính xuyên qua màn đêm.
Nàng thận trọng di chuyển qua hành lang đến cầu thang dẫn từ phòng khách và phòng ăn lên lầu. Bóng đêm bên dưới cầu thang đặc quánh. Nàng mất một khắc để nhận ra ai đó đã kéo rèm che các cửa sổ cao từ trần tới sàn sau khi người ta chuyển thi thể của Pamela đi. Chắc là Sam rồi, nàng nghĩ. Mục đích của anh ta rõ ràng là để ngăn chặn mấy kẻ tò mò bệnh hoạn, nhưng cũng nhờ thế mà nàng không phải lo có ai đi ngang qua sẽ thấy được tia sáng từ đèn pin của nàng.
Nàng thấy choáng đến kỳ cục khi nhận ra mọi vật trong nhà đêm nay thật trật tự đẹp đẽ bình thường như trong tạp chí Nhà & Vườn. Đáng lẽ ở đây phải phảng phất cảm giác vừa có một người chết chứ. Nhưng cái chết của Pamela không liên quan đến bạo lực công khai hoặc máu me gì cả, nàng tự nhủ, chỉ có thuốc và rượu thôi.
Rượu và thuốc. Một trong những phương thức tự sát cổ điển. Nhỡ nàng sai và mọi người khác đúng thì sao nhỉ? Nhỡ Pamela tử vong do quá liều, vô tình hay không vô tình thì sao nào?
Thôi được, thì cứ gọi tôi là học thuyết gia âm mưu đi.
Nàng không luẩn quẩn ở tầng dưới. Nếu Pamela có cất giấu bất kỳ bí mật nào trước khi chết thì hẳn nó phải ở trong phòng ngủ của cô.
Suốt mùa hè nàng và Pamela thân thiết với nhau, nàng đã thông thuộc căn phòng của Pamela như thể của mình. Nàng đã ở tầng trên căn nhà này hàng giờ nghe những bản nhạc mới nhất, bàn luận về các cậu trai và đọc hằng hà sa số các tạp chí buôn chuyện thời trang và ngôi sao nổi tiếng.
Nàng leo các bậc thang dẫn lên lầu hai, đi đến căn phòng Pamela từng sử dụng hồi còn thiếu nữ. Cánh cửa chỉ khép hờ.
Mười bảy năm trước thì đã không như thế này rồi. Pamela luôn có lý do chính đáng để đóng cửa phòng suốt ngày. Cô có hàng tá thứ để giấu cha và người quản gia, bao gồm cả thuốc ngừa thai, bao cao su và những gói bí ẩn cô dùng để chứa thứ ma túy tinh lọc mua từ các tay buôn lảng vảng quanh khu trường nội trú danh giá.
Pamela rất tự hào về ngăn chứa bí mật mà cô tự tạo ra để cất giữ kho tàng của mình – thực tế, cô tự hào đến nỗi ngày ấy, sau khi bắt Irene phải thề độc tuyệt đối giữ bí mật, cô đã chỉ cho nàng xem.
Cảm giác hi vọng cuộn trào trong Irene khi nàng bước vào phòng. Chính ký ức về nơi giấu đồ bí mật của Pamela đã kéo nàng trở lại đây đêm nay. Cơ may tì được thứ gì trong ấy để có thể cho ra lời lý giải hoặc một manh mối cơ hồ rất mong manh, nhưng đấy là nơi khởi điểm.
Rèm và mành cũng được kéo xuống che phủ căn phòng này. Thở phào vì khỏi phải quá cẩn trọng với ánh sáng từ cây đèn pin, nàng nhanh chóng lia đèn một lượt khắp gian phòng.
Cơn choáng váng đánh bật nỗi mong chờ mà nàng đang cảm thấy nãy giờ. Cảm giác ngờ ngợ như đã gặp cảnh này trong quá khứ khiến một luồng ớn lạnh đen tối sắc lẻm khuấy đảo toàn bộ dây thần kinh của nàng.
Chẳng có gì thay đổi.
Lấy lại bình tĩnh, Irene bước chầm chậm vào phòng. Đúng là tầng trệt không được trang hoàng lại, nhưng dù gì thì nó cũng luôn được bài trí theo phong cách của người trưởng thành. Thậm chí mười bảy năm trước, căn phòng trang trí theo tông màu hồng-trắng của Pamela cũng đã khiến nàng ngạc nhiên bởi nó quá đỗi ngọt ngào, ngây thơ để có thể tương xứng với một Pamela trần tục và tinh tế. Tối nay, chiếc giường màn che trướng phủ với chăn ga bồng bềnh và những chiếc gối xa tanh màu hồng trông hết sức kỳ khôi.
Lại thêm một trường hợp thời gian ngưng đọng, nàng nghĩ thầm. Khó có thể tin được rằng căn phòng này chưa từng được trang trí lại. Chắc chắn Pamela phải cần nó cho khách của mình mỗi khi cô đưa bạn bè về nghỉ bên hồ này chứ.
Tội nghiệp Pamela. Phải chăng cô ấy quyến luyến tuổi thơ đến nỗi không chịu thay đổi căn phòng ngủ cũ? Dường như điều đó không giống với Pamela mấy. Cô luôn là người ưa mạo hiểm; luôn phấn khích trong những chuyện bị cấm kỵ. Và cô yêu thích thời trang.
Nhưng Pamela cũng là một cô bé mất mẹ khi chỉ mới năm tuổi, Irene tự nhủ. Có lẽ một phần nào đó trong cô ấy đã cố bấu víu những mảnh vụn ký ức gắn liền với căn phòng này.
Thật có lắm điều nàng chẳng bao giờ hiểu được về Pamela, Irene nghĩ. Nàng thậm chí còn không biết vì sao Pamela lại chọn nàng làm bạn thân mùa hè xa xưa ấy. Lúc đó nàng chẳng mảy may thắc mắc về cái sự may mắn của mình. Chìm đắm trong vùng sáng phản chiếu bởi ánh hào quang nguy hiểm lấp lánh của Pamela là đã quá đủ rồi; quá đủ để vờ như nàng cũng là một cô bé hư nốt. Nhưng từ sâu thẳm, nàng cũng thường tự vấn liệu Pamela đã nhìn thấy ở mình điểm gì.
Nàng băng ngang qua phòng đến chiếc giường cổ tích, chọn lấy một trong những chiếc gối xa tanh màu hồng đặt lên tủ kê đầu giường. Nàng kê đèn pin lên chiếc gối sao cho ánh sáng chiếu thẳng vào công tắc đèn trên tường.
Thò tay vào túi, nàng lấy ra một cái tuốc vít mang theo sẵn. Rất cẩn thận, nàng đưa đầu vít vào một trong những con ốc đính bảng công tắc đèn lên tường.
Lời Pamela trong đêm cô chỉ cho nàng chỗ cất giấu bí mật của mình vang vọng trong trí Irene khi nàng vặn vít.
“Trò này là của bọn con trai, giấu đồ trên tường đằng sau công tắc đèn. Chẳng ai tưởng tượng được một cô gái lại làm điều đó.”
Chắc chắn chẳng phải loại con gái sống trong căn phòng màu trắng-hồng như của công chúa thế này, Irene hồi tưởng khi mở con ốc thứ hai.
Nàng đặt tấm bảng và các con ốc lên bàn rồi tiếp tục vặn hai con ốc bắt dính cái công tắc. Một lát sau nàng đã có thể tháo nó ra khỏi tường.
Mạch đập dồn, nàng cầm lấy đèn pin chiếu vào hộp ổ cắm.
Ánh sáng phản chiếu lên một vật bằng đồng. Nàng gần như nghẹn thở khi phát hiện mình đang nhìn vào một chiếc chìa khóa.
Nàng với tay lấy ra vật nhỏ xíu mình vừa phát hiện. Khi giơ nó lên sát ánh đèn để nhìn kỹ hơn thì nàng thất vọng vì nó trông giống như một cái chìa khóa nhà bình thường.
Tại sao Pamela lại giấu một cái chìa khóa nhà dự phòng trong hộc chứa bí mật của mình vậy nhỉ?
Nàng bỏ chìa khóa vào túi áo rồi với lấy tấm bảng công tắc đèn.
Đương lúc siết con ốc cuối cùng trên bảng công tắc thì nàng bỗng nghe tiếng cửa mở ở tầng dưới.
Máu trong mạch nàng thoắt đông cứng.
Nàng không còn ở trong căn nhà này một mình nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.