Lúc tôi tới hội trường thành phố thì đã muộn mười phút.
Rón ra rón rét tìm đường vào phòng hội nghị, ký tên lên danh sách tham gia hội nghị xong, di động lại đột nhiên đổ chuông.
“Shit!”
Tức tối lôi di động từ trong túi ra, còn không quên nhỏ giọng chửi rủa một câu.
Tính cách tôi là chỉ cần di động đổ chuông lúc không nên đổ, sẽ chửi rủa rất tục.
Hóa ra là có tin nhắn ghi âm tới, thông báo nhắc nhở phí điện thoại.
Tôi không đợi giọng nói ngọt xớt đó nói xong đã nhanh chóng tắt máy.
Thật đáng tiếc, có giọng nói dễ nghe như vậy mà lại đi làm công việc đòi nợ này.
Đang muốn tìm một chỗ ngồi thì phát hiện nhiều người đang nhìn chằm chằm vào mình.
Trong phòng hội nghị rất yên tĩnh, bầu không khí lại có vẻ kỳ quái, có vẻ oi bức như rừng cây nguyên thủy trước khi mưa dông mùa hạ trút xuống; lại giống như khoảnh khắc tĩnh lặng ngắn ngủi trên thảo nguyên, khi sư tử chuẩn bị săn bắt con mồi.
Tôi hiểu ra, vừa rồi tiếng chuông di động và tiếng chửi nhỏ vừa rồi có thể đã quấy rầy bọn họ, vì vậy da đầu tê dại, vô cùng bối rối.
Tính cách tôi là, nếu xảy ra chuyện do tính mơ màng của mình, sẽ cảm thấy rất bối rối.
Hội nghị trong hội trường thành phố này chủ yếu là để thảo luận về môi trường sống của thủy cầm gần nhà máy điện.
Những người tham gia hội nghị lần này, có thể phân chia đại khái làm ba loại: nhân viên chuyên nghiệp, đơn vị thi công và tổ chức bảo vệ môi trường.
Đơn vị thi công muốn có nhà máy điện, đoàn thể bảo vệ môi trường không muốn có nhà máy điện, lập trường hai bên xung đột.
Các nhân viên chuyên nghiệp thì ở giữa, có người thiên về đơn vị thi công, có người thiên về tổ chức bảo vệ môi trường.
Còn có người ở giữa trong giữa.
Tổng giám đốc của tôi có thể tính vào loại nhân viên chuyên nghiệp, có điều ông ta không muốn đến, bèn bảo tôi đến thay.
Ông ta chỉ đạo tôi, lập trường của ông là giữa trong giữa, phải xem xét các manh mối thật kỹ rồi mới chọn nghiêng sang bên nào.
Ngay từ khi hội nghị bắt đầu, hai phe đã lần lượt lên bục thuyết trình ý kiến của mình..
Đơn vị thi công nhấn mạnh việc cần thiết khi có nhà máy phát điện, cứ như không có nhà máy điện này nền kinh tế sẽ suy thoái, mọi người chỉ có nước la hét gọi tên, lần mò tìm tay người thân.
Tổ chức bảo vệ môi trường lại không ngừng đề cập tới loại thủy cầm này hiếm có ra sao, nghe tên cũng đã thấy hiếm có rồi, nếu không bảo vệ môi trường sống cho chúng, chúng sẽ chỉ có cách kêu lên chiêm chiếp trong làn gió lạnh.
Hai bên nêu ý kiến của mình xong, ngay sau đó là thời gian thảo luận, hội trường đầy mũi thuốc súng.
Tôi theo bản năng khép chặt đôi môi, sợ ngọn lửa chiến tranh lan tới.
“Chúng tôi đã thực hiện tốt việc đánh giá những ảnh hưởng tới môi trường sinh thái, chắc chắn sẽ không quấy nhiễu tới loài thủy cầm.”
“Nếu anh là thủy cầm, ngay bên cạnh có cái nhà máy điện ầm ĩ suốt ngày, anh còn muốn sống ở đó không?”
“Chúng tôi sẽ quản lý chuyện tiếng ồn thật chặt.”
“Quản lý tiếng ồn có ích gì? Nếu anh là thủy cầm, bên cạnh có cái nhà máy điện lấp lóe suốt ngày, anh còn muốn sinh chim non ở đấy sao?”
“Lấp lóe thì có liên quan gì tới chuyện không sinh chim non?”
“Anh thích lúc sinh con có người cứ cầm đèn pin chiếu vào à?”
“Nhưng chúng ta cần có điện!”
“Việc sinh sống và sinh sản của thủy cầm quan trọng hơn!”
“Anh muốn tối nào cũng thắp nến hay muốn thấy thủy cầm sống hạnh phúc thoải mái?”
“Tôi hi vọng con cháu mình sau này vẫn có thể ngắm loại thủy cầm xinh đẹp này!”
Hai bên càng lúc càng to tiếng, cục diện đã tới mưucs gần như khống chế được, còn nhân viên chính phủ đảm nhiệm chức vụ chủ tịch lại như một chú chó chuẩn bị qua đường, bị hai làn xe từ hai bên ngăn cản.
Tính cách tôi là, chỉ cần đứng trong cảnh không hợp lời hay có chuyện xung đột, sẽ cảm thấy bối rối.
Vậy nên đành lật mặt trái của tờ chương trình hội nghị lên, suy nghĩ kết cấu, tính toán phác thảo tiến độ tiểu thuyết để tránh cảnh bối rối này.
Một lát sau bỗng nghe thấy tiếng chủ tịch cuộc họp hô: “Ông Chu Tại Tân.”
Đó là tên giám đốc của tôi.
Khi tôi đang vui sướng trước tai họa của người khác, chuẩn bị nhìn xem ông ta sẽ phát biểu cao kiến gì trong trường hợp này, lại đột nhiên nhớ ra hôm nay mình đại diện ông ta tới tham dự, lúc ký tên lên danh sách tham gia cũng là tên ông ta!
Đáng lẽ tôi phải ký tên ông ta rồi ghi thêm chữ “đại diện: mới đúng!
Tôi lập tức đứng dậy, bối rối tới mức da đầu tê dại, một lúc lâu sau không nói nên lời.
“Loại người vừa đi muộn vừa không biết nên tắt điện thoại trước khi vào họp này nhất định là kẻ ích kỷ, làm gì biết tôn trọng tự nhiên sinh thái cơ chứ? Ý kiến của hắn ta không nghe cũng được.!
Tôi càng bối rối, cảm thấy như tóc đang dời ra đầu, dần dần bay xa.
“Anh có biệt loại thủy cầm này trên thế giới còn lại mấy con không? Chẳng lẽ anh không muốn bảo vệ chúng sao? Đang thảo luận đề tài quan trọng như vậy, thế mà anh lại không tập trung lắng nghe!”