Diệc Thứ Và Kha Tuyết

CHƯƠNG 3: BỐI RỐI (PHẦN CUỐI)



Tôi có thể nhờ anh một chút được không?”
“Được chứ.”
“Giờ anh có thể làm model cho tôi được không?”
“Model?” Tôi há hốc miệng.
Trong ấn tượng của tôi model là những cô gái không mặc quần áo, thường thì hơi beo béo.
Hơn nữa hình như lúc vừa ăn no xong bị gọi đi làm model, kết quả là bụng căng tròn lên.
Sao cô ấy lại bảo một chàng trai trẻ tuổi còn chưa ăn cơm đi làm model?
“Có thể, có thể, có điều…” Tôi ấp a ấp úng: “Có điều tôi muốn mặc quần áo.”
“Anh yên tâm.” Cô mỉm cười: “Tôi không định vẽ tranh khỏa thân đâu mà.”
“Vậy thì tốt.” Tôi thở phào một hơi.
Dùng hai tay chải chải mái tóc, tôi quay đầu soi vào cửa sổ xem bản thân trông có tự nhiên không.
“Tôi muốn hỏi anh một chuyện.”
“Hỏi một chuyện?” Tuy thấy hơi khó hiểu nhưng tôi vẫn trả lời: “Được.”
“Anh vẫn là trai tân à?”
Câu hỏi này khiến tôi ngạc nhiên không ít, sau kinh ngạc là cảm giác cực kỳ bối rối, tôi vô thức lui lại phía sau.
Dán sát vào lưng ghế.
Thù mới và hận cũ đồng thời bốc lên, tôi xấu hổ tới mức muốn bay ra ngoài vũ trụ.
“Cái này…” Răng tôi như đang run lên lẩy bẩy. “Cô…”
“Tôi biết rồi.”
Cô mở tập vẽ giấy vẽ ra, cầm bút lên, cúi đầu xuống bắt đầu vẽ tranh.
Tôi nghĩ thầm trai tân thì có liên quan gì tới model? Chẳng lẽ model là trai tân?
Lại thấy cô ấy cũng chẳng hề quan sát mình, chỉ cúi đầu vẽ tranh, trong lòng càng buồn bực.
Hơn nữa cô còn bảo mình đã biết, biết cái gì cơ?
Đang định bưng cốc cà phê lên miệng, cô ấy lại đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái, hại tôi thiếu chút nữa làm rơi cốc.
Đủ lắm rồi.
“Vẽ xong rồi.”
Cô mỉm cười, bưng cốc cà phê lên, uống một ngụm.
Tôi chờ cảm giác bối rối từ từ tan đi rồi mới cúi xuống ngắm bức vẽ.
Trên bức họa chỉ vẽ một người, tay chân giang rộng, ánh mắt như đang trợn tròn, miệng cũng há hốc ra.
Đặc biệt nhất là lông tóc toàn thân người trong hình đều dựng đứng lên, ngay cả lông mi cũng không ngoại lệ.
Cứ như bị cắm châm khắp người.
Từ khuôn mặt người tới tận mép tờ giấy còn vẽ rất nhiều đường thẳng.
“Đây là tôi à?” Tôi hỏi.
“Ừ.” Cô gật đầu đấp: “Có điều bức vẽ này có tên là ‘bối rối’.”
“Bối rối?”
“Đúng vậy.” Cà phê của cô hết rồi, vì vậy lại vươn ngón trỏ tay phải ra, chỉ thẳng về phía quầy bar.”
“Tôi cảm thấy trên người anh có vẻ bối rối, vì thế muốn vẽ thử.”
“Vậy cô hỏi câu kia làm gì?”
“Vậy mới khiến anh càng bối rối, hơn nữa tôi muốn xác định lại dáng vẻ anh lúc bối rối.” Cô mỉm cười vui vẻ, ngón tay vẽ vẽ. “Lúc xấu hổ anh trông cứ như lông tóc toàn thân đều dựng đứng, rất buồn cười.”
“Vậy à?” Tôi chỉ vào mấy đường thẳng: “Đây là cái gì?”
“Cái này thì…” Cô mỉm cười: “Cái này là bắt chước anh, tạo căm giác như sắp bay lên.”
Tôi lại cúi xuống quan sát bức tranh, người trong hình mắt trợn tròn, miệng há hốc, trông thật thú vị.
“Sao lần này mặt của tôi không phải hình vuông nữa?”
“Vì tôi bắt đầu cảm thấy anh có một chút smooth, không phải thẳng thắn cứng rắn nữa.”
“Smooth?” Tôi sờ sờ lên mặt: “Thật à?”
“Cái này không liên quan gì tới hình dạng.” Cô chỉ vào bức tranh, vẽ vòng một vòng theo đường nét của khuôn mặt. “Khi anh thoải mái biểu lộ cảm giác của bản thân, những đường nét của anh sẽ rất smooth.”
“Ừm.” Tuy chẳng hiểu gì nhưng tôi vẫn lên tiếng trả lời.
“Lần sau có thể vẽ tôi trông đẹp hơn một chút được không? Lần này trông cứ như khỉ ấy.”
“Được rồi, tôi sẽ cố gắng.” Cô mỉm cười: “Tôi sẽ vẽ anh đẹp hơn khỉ một trăm lần.”
“Đẹp hơn khỉ một trăm lần thì vẫn là khỉ.”
“Nói cũng phải.” Cô lại mỉm cười: “Lần sau sẽ khiến anh khôi phục hình người.”
“Có điều lần sau không được hỏi những chuyện kỳ cục nữa đâu đấy.”
“Được.” Cô ngừng lại một chút: “Nhưng chỉ khi hỏi những chuyện như thế này mới khiến anh cảm thấy bối rối được.”
“Vì sao?”
Vừa hay, chủ quán bưng cốc cà phê vừa pha tới, đặt trước mặt cô.
Cô ngẩng đầu lên hỏi ông chủ: “Anh có còn là trai tân không?”
“Ừ, tôi vẫn còn.” Chủ quán sắc mặt chẳng chút thay đổi, cúi đầu dọn cốc cà phê cô ấy vừa uống xong.
“Đã làm phiền anh rồi.” Cô nói.
“Đâu có.” Chủ quán thu dọn cốc đĩa xong lại nói tiếp: “Có điều trong thế kỷ 21 này, muốn tìm trai tân bằng tuổi tôi chẳng khác nào lên Himalaya tìm người tuyết.”
Khi sắp đi khỏi, chủ quán lại quay sang nói với tôi. “Cậu nói xem đúng không? Cậu người tuyết.”
“Tôi…”
Tính cách tôi là nếu bị người đối diện đoán trúng chuyện không muốn thừa nhận, sẽ nói không nên lời.
“Anh hiểu rồi chứ.” Sau khi chủ quán bước vào quầy bar, cô nói: “Câu hỏi này nếu hỏi người khác, người ta chưa chắc đã cảm thấy bối rối.”
“Nhưng mà…”
“Tôi chỉ muốn vẽ cảm giác bối rối thôi, mong anh đừng để ý.”
“Tôi sẽ không để ý đâu.” Tôi hơi ngượng ngùng đáp: “Nhưng hỏi câu này thì hơi…”
“Không đuợc hay lắm đúng không.” Cô mỉm cười: “Cà phê của anh hôm nay, tôi mời.”
Tính cách tôi là nếu có con gái mời, sẽ cảm thấy như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tôi cúi đầu nhìn bức vẽ, lại như cảm thấy tê ngứa.
Ánh mắt cô ấy thật giống dây ăng ten hay rada, vân vân… có thể bắt được những những xung động rất nhỏ trong không trung, sau đó dễ dàng nắm được cảm giác vô hình vô chất.
Có điều ánh mắt cô vẫn luôn giữ vẻ mềm mại, có thể thấy được sóng nước xôn xao trong đó.
Nước?”
Đúng vậy, ánh mắt cô ấy chắc hẳn có một loại năng lượng nào đó, mà thứ năng lượng này có thể đốt cháy phân tử hidro, khiến chúng phản ứng cùng phân tử oxi tạo thành nước.
Cuối cùng tôi cũng biết mình nên viết tiếp câu chuyện Diệc Thứ và Kha Tuyết như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.