Điểm tựa của niềm tin

6: Sao băng



“Một nữa cuộc đời bạn sẽ trôi qua một cách lãng phí, nếu bạn không nhìn xem thế giới quanh mình tuyệt diệu đến thế nào.”

Tôi đưa mắt nhìn xung quanh ánh đèn chiếu sáng rực sân bóng chày, soi rõ những khuôn mặt đang phấn khích. Không khí trên sân sục sôi. Và kia cầu thủ áo trắng trên sân chính là Andy- con trai tôi.

Lúc này đang là giữa hiệp chơi thứ hai, đội bóng của Andy đang dẫn trước 1 điểm. Con trai tôi chơi ở phần sân bên phải, và sau nó, bên lề ánh đèn, là bóng tối với hình bóng thẫm đen của ngọn núi xa xa cùng những vì sao đêm nhấp nháy. Thời tiết đêm nay hanh khô, nên bầu trời dường như quang đãng và đẹp hơn, rực rỡ hơn thường ngày, hay bỏi vì tâm trạng tôi đang vui mà cảm thấy điều đó!

Đội bóng Little League của Andy, một đội bóng thậm chí chưa hề vượt qua vòng loại trong lịch sử giải các trường trung học toàn quốc, đã có một cú vươn mình ngoạn mục vào mùa giải năm nay: bước vào trận chung kết với đội đương kim vô địch một đội được đánh giá cao nhất giải. Đúng là một thành tích gây sửng sốt cho cả những người ít quan tâm nhất?

Chỉ còn lại người cuối cùng của lượt chơi này. Cầu thủ ở đội bóng đối phương là một chú bé cao to thuận tay trái – một cầu thủ thực sự tài năng. Cậu ta bước vào vị trí, hiên ngang trong tư thế của một con hổ sẵn sàng tấn công ngay tức thời. Tôi nhìn Andy đầy lo lắng. Thằng bé đang ở phần sân bên ngoài và chưa thật sự sẵn sàng. Tôi sửng sốt khi thấy nó đang nhìn lên bầu trời đêm.

Rõ ràng thằng bé không tập trung vào trận bóng!

“Con mình đang làm gì thế nhỉ?”- Tôi lo lắng nói với Maly, vợ tôi.

“Ý anh là sao?”

“Em nhìn kìa, nó không tập trung thi đấu gì cả!

“Cậu bé kia đang chuẩn bị đánh ngay bên cạnh nó?”- Tôi càu nhàu.

“Thôi nào, anh!”- Vợ tôi bảo- “Có lẽ con mình đã quá mệt rồi. Dù sao thì đây cũng là một trò chơi thôi mà.”

Đây không hẳn là một cuộc chơi đây là một cuộc chiến đấu cơ mà. Cả người tôi căng lên. Cầu thủ ném banh đã bắt đầu làm động tác giả ném vào.

Thi nhìn Andy, nó vẫn đang nhìn chăm chăm lên trời. Có cái quái gì trên ấy nhỉ? Tôi gần như không dám nhìn khi nghe thấy tiếng đập banh trên sân. Sao con tôi lại như thế nhỉ? Tôi đã tập cho Andy chơi bóng chày từ khi bước vào tiểu học, đã cố vũ động viên nó hết mình, và cũng đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào con. Mary đôi lúc xót con khỉ thấy thằng bé bị trầy xước, nhưng tôi thì khác.

Nếu thằng bé có ngã, nó sẽ tự đứng lên, hay nếu nó có trượt dài với găng tay và nếm vị cỏ, hoặc đâm sầm vào hàng rào thì cũng chẳng là gì to tát cả. Chỉ cần Andy cố gắng hết sức, nó sẽ làm được. Nhưng giờ đây, nó đang làm gì thế nhỉ?

Khi một cầu thủ lơ là như thế, thì hãy thay ra đi!

“Tốt!” -Tôi thở phào khi nghe tiếng còi báo tạm ngừng trận đấu trong chốc lát. May mắn là đội của Andy vẫn đang dẫn trước một điểm. Vội vàng rời con mình ngay xuống đường biên để gặp. Vừa thấy tôi, thằng bé đã rạng rỡ: “Bố có thấy sao băng không ạ? Tuyệt đẹp! Cái đuôi của nó thật dài, tưởng chừng nó có thể đâm sầm vào ngọn núi ấy! Chưa bao giờ con thấy được một ngôi sao băng đẹp đến thế ước gì bố mẹ cũng có thể nhìn thấy!”.

Vẻ hào hứng trong mắt con khiến tôi chợt cảm thấy ngượng ngùng vì thái độ giận dữ của mình.Tôi dịu giọng: “Bố cũng muốn thấy nó lắm. À, một lượt chơi đã trôi qua. Con trai hãy đánh một cú thật tuyệt nhé! Bố tin tưởng ở con!.

“Được thôi, bố!”. Andy cười toe rồi chạy phốc vào hầm chờ cùng các đồng đội. Mary mỉm cười với tôi. Giờ thì tôi đã có thể đồng cảm vói cô ấy, rằng thật là tuyệt khi con trai mình dành thời gian để cảm nhận những điều kỳ diệu và đẹp đẽ của cuộc sống. Trong đầu con tôi không hề có khái niệm thắng thua. Nó chơi bóng chỉ đơn giản vì niềm đam mê. Dù sao đi nữa, thì con trai tôi cũng chỉ là một thằng bé 12 tuổi,và đây chỉ là một trò chơi mà thôi!

Ngày hôm đó, Andy đã đánh một cú ăn ba vào lượt cuối giúp đội nhà lần đầu tiên giành được cúp vô địch, Tất nhiên là tôi và Mary đều rất vui, nhưng tôi ước gì chúng tôi cũng đã nhìn thấy sao băng như thằng bé.

– Thanh Huyền –


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.