ĐIỆP VỤ THÀNH BÁT ĐA

Chương VII



Rang ngồi chờ ở Termiral Airways. Victoria ngẫm nghĩ “Cuối cùng chỉ còn lại là cuộc sống”. Nàng đang suy nghĩ mong lung, mơ hồ, chợt nàng nghe rõ từng tiếng “Hành khách đi Cairo, Baghdad và Teheran xin vui lòng đến xe buýt”.

Những cái tên, những tiếng nói kỳ diệu thiếu cái vẻ hớn hở như bà Hamilton, chỉ mong Victoria hiểu ra bà đã dành phần lớn thời gian đời mình xê dịch trên những chuyến tàu biển, máy bay. Có lúc chuyển từ máy bay qua đường tàu hỏa. Đối với nàng Victoria thì tất cả là một cuộc chuyển đổi lạ lùng so với câu nói nghe đến nhàm tai “Ghi cái này vào, Jones”; kìa nước sôi cô em, pha trà đi, Jones; “ta biết em đang tìm kiếm một sự đổi đời lạ lùng…” Quả thật là những chuyện thường ngày vặt vảnh nhàm chán! Đến lúc này tai nàng nghe: Cairo Baghdah, Telheran – những câu chuyện tình tứ ở phương Đông. Bất chợt Victoria liên tưởng đến Edward.

Cuối cùng, tật nói nhiều của bà chủ đã thức tỉnh cô.

“Rồi chẳng thấy món nào sạch sẽ, cô hiểu ý tôi nói chứ. Tôi ăn cũng kỹ lắm. Những dãy phố thứ năm những quán tạp hóa mà không tin tôi. Và những bọn ăn mặc rách rưới bẩn thỉu. Và đến những nhà vệ sinh – cô không thể nghĩ ra đó là nhà vệ sinh”.

Nàng Victoria chăm chú lắng nghe những lời kể lể ấy một cách chán nản, nhưng tâm trạng thì háo hức chưa nguôi. Bà với nàng đang đáp xe ra phi trường Heathrow, đến nơi nàng giúp bà bước xuống xe.

“Ôi trời” – Bà chủ nói “được cô đi cùng tôi rất mừng, cô Jones ạ. Đi một mình tôi không biết xoay xở ra sao nữa”.

Victoria thầm nghĩ rằng, được đi máy bay như được đi đến trường. Cô giáo lanh lẹ, nghiêm khắc mà tử tế chăm sóc từng chút. Nữ tiếp viên hàng không trang phục gọn gàng, đủ khả năng chăm sóc các em yếu bóng vía, giải thích cặn kẽ nên làm những gì. Nàng Victoria chờ được nghe lời mở đầu với câu: “Nào, các em nghe đây”.

Nhân viên sân bay đứng sau quầy uể oải chìa tay kiểm tra hộ chiếu và hỏi có mang theo tiền vàng bạc gì không. Bọn hải quan cố ý gợi chuyện hành khách vi phạm. Bọn này tưởng chiếc trâm cài áo tồi tàn là thứ trang sức đính hạt kim cương trị giá mười ngàn bảng Anh, nhìn vẻ mặt bọn hải quan nàng hiểu ngay. Chợt nghĩ đến Edward nàng dằn cơn tức giận.

Làm đủ mọi thủ tục, lại phải ngồi chờ ở phòng đợi. Tiếng máy bay gầm rú. Bà Hamilton Clipp vui vẻ bình luận đủ chuyện cho người bạn đồng hành nghe.

“Có phải hai đứa bé này nhiều chuyện lắm không? Phải đi chung một chuyến với hai đứa trẻ cũng can đảm lắm. Bọn chúng cũng là dân Ăng-lê thì phải. Mẹ chúng ãn mặc quần áo may khéo đấy chứ. Trông bà ta còn mệt mỏi – đoán chừng là người dân tộc La-tinh. Nhìn lão kia mặc chiếc áo sọc lòe loẹt – thật khó coi làm sao. Chắc chắn là nhà buôn, còn lão đằng kia người Hà Lan xếp hàng đầu ở trạm kiểm soát. Những người của gia đình đằng kia có lẽ là dân Thổ Nhĩ Kỳ hay Iran gì đó. Nhìn không có nét như dân Mỹ, thích đi máy bay hãng Pan American. Còn ba ông khách đang xúm lại nói chuyện chắc là dân từ Oil City đến, có đúng không? Ông Clipp nhà tôi thường hay bảo là tôi có khiếu hay xét đoán người ta. Tôi cảm thấy mình quan tâm đến đồng loại là một chuyện bình thường. Này cô, có thể chiếc áo choàng lông thú mink đàng kia ước chừng ba ngàn đô-la chứ?”.

Bà Clipp thở ra một tiếng, nhìn mọi người, phê phán xong bà cảm thấy bồn chồn.

“Không hiểu sao ta phải ngồi chờ như vậy mãi. Ngoài kia máy bay gầm thét đã bốn lần mà ta vẫn còn ngồi đây. Rõ ràng là họ không giữ đúng giờ giấc”.

“Thưa bà Clipp, bà dùng cà phê nhé. Ở cuối dãy phòng có quầy buffet”.

“Ồ, không, cám ơn cô Jones. Sáng tôi đã uống cà phê ở nhà, không ăn uống gì nữa đâu, ruột gan tôi muốn lộn tùng phèo đây này”.

Bỗng cánh cửa nhìn ra phía ngoài hành lang phòng Hải quan mở toang, một gã cao lớn nhào tới như cơn lốc. Nhân viên xúm lại bao quanh. Đàng sau là hai túi xách vải bố to kềnh niêm kín một nhân viên hãng B.O.A.C đang kéo vào.

Bà Clipp đứng ngay dậy.

“Tay này thuộc hàng ông lớn”. – Bà tỏ vẻ ngạc nhiên.

Chắc vậy, Victoria nghĩ bụng. Hành khách đến sau thích gây chuyện rùm beng để cho mọi người chú ý. Gã khoác chiếc áo của dân du lịch màu xám, mũ trùm đầu rộng thùng thình hất ngược ra sau. Đầu đội một chiếc nón rơm Sombrero rộng vành màu xám nhạt. Tóc gã bạc quăn tít, chòm ria mép bạc thếch, xoắn tít lại trong ngộ nghĩnh. Nhìn gã giống như tên cướp trên sân khấu. Victoria không thích nhân vật sân khấu, nàng nhìn theo có ý chê bai.

Nàng khó chịu nhìn nhân viên sân bay đang chăm chú về phía người khách lạ.

“Dạ có, thưa ngài Rupert. Dĩ nhiên thưa ngài, máy bay sắp cất cánh thưa ngài Rupert”.

Chiếc áo khoác rộng thùng thình trên người như đang chuyển động, ngài Rupert bước qua cửa ra ngoài, cánh cửa sau lưng ông đóng sầm lại thật nhanh.

“Ngài Rupert”, – Bà Clipp nói lầm bầm trong miệng. “Chả lẽ nào là ông ta, thật ta đâu ngờ nhỉ”.

Nàng Victoria lắc đầu, nhìn bộ dạng bề ngoài nàng nhớ ra là một người quen biết.

“Một nhân vật quan trọng trong tổ chức của cô phải không” – Bà Clipp đánh tiếng.

“Tôi nghĩ là không phải đâu” – Victoria đáp.

Nàng đã từng nhìn vài nhân vật tạo được ấn tượng là họ tạ lỗi đất trời ban cho sống. Chả nhẽ mới bước ra khỏi diễn đàn họ lăn xả vào cuộc sống một cách nghênh ngang vậy sao.

“Yêu cầu quý vị nghe đây” – Người nữ tiếp viên lịch sự nói “Mời quý vị ra máy bay. Theo lối này, yêu cầu quý vị nhanh chóng”.

Hành khách xếp hàng, lần lượt ra ngoài sân bay.

Trước mặt là một chiếc máy bay loại lớn, tiếng động cơ gầm gừ như một con sư tử khổng lồ.

Nàng Victoria cùng với cô tiếp viên giúp bà Clipp bước vào bên trong máy bay đến ngay ghế ngồi. Victoria ngồi kế bên. Chưa kịp cài dây an toàn, nàng chợt nhìn ra người đàn ông cao lớn ban nãy ngồi ở hàng ghế trước.

Cánh cửa tàu khép kín. Trong giây lát máy bay lăn bánh trên đường băng.

“Ta đang bay” – Nàng Victoria có cảm giác ngây ngất. “Ôi ta muốn rùng mình. Có khi nào tàu không rời khỏi mặt đất. Làm gì có chuyện đó được!”

Thời gian chờ đợi lâu như cả thế kỷ, máy bay vẫn lăn bánh trên sân bay, chuyển hướng qua một bên rồi dừng lại. Động cơ lại rú vang ầm ĩ. Rồi kẹo cao su, kẹo mềm, bông gòn được phát đến từng chỗ.

Tiếng động cơ nghe càng lớn hơn, thúc giục hơn. Rồi máy bay lại chuyển bánh. Đong đưa một hồi, rồi tăng tốc – êm ái – không chao đảo – không lắc lư – thân máy bay vừa nhấc khỏi mặt đất, rồi tàu đang ở trên độ cao, cao hơn nữa – phía dưới là đoàn tàu hỏa kỳ dị đang nhả khói – những xóm nhà thu nhỏ lại – xe ô-tô nhìn như thể món đồ chơi lăn bánh trên đường.

… Máy bay đang ở trên tầng cao – rồi bất chợt không còn nhìn thấy mặt đất, không có một sinh vật nào phía dưới – thay vào đó là một mảng bằng phẳng với những đường đan chéo nhau với những chấm đen.

Hành khách cởi khóa dây an toàn, đọc báo hút thuốc. Victoria cảm thấy đang bồng bềnh trong thế giới kỳ lạ – một thế giới dài xa hun hút, hai bên lại thu hẹp, nhưng chứa được hai ba chục sinh mạng con người. Ngoài ra không còn ai nữa.

Nàng nhìn qua khung cửa nhỏ. Phía dưới là những cụm mây lướt trôi bàng bạc. Máy bay đang qua vùng ngập ánh nắng, phía dưới những cụm mây kia, xa xa đâu đó là một thế giới trong mắt nàng trước đây.

Victoria thu người lại, bà Hamilton Clipp đang nói chuyện. Nàng tháo bông gòn trong tai ra nghiêng người qua phía bà.

Ở dãy ghế trên, ngài Rupert vừa đứng dậy quăng chiếc mũ rơm vào trong cái giá đựng và kéo chiếc mũ trùm đầu tựa lưng vào thành ghế.

“Tay ngạo mạn”. – Victoria nghĩ bụng.

Bà Clipp đang ngồi coi đọc báo, thỉnh thoảng lật trang báo một tay hích cùi chỏ qua bên Victoria, làm rớt tờ báo xuống sàn.

Victoria ngó quanh. Victoria chợt nghĩ đi máy cũng có cái phiền. Nàng lật tờ báo, nhìn dòng chữ quảng cáo “Bạn cần nâng cao tay nghề viết tốc ký”. Nàng rùng mình, gấp tờ báo lại, ngã người ra sau thành ghế để mơ tưởng đến Edward. Máy bay đang hạ xuống sân bay Castel Benito nhằm ngày mưa bão. Nàng Victoria cảm thấy buồn nôn, nàng phải dành sức làm tròn nghĩa vụ đối với bà chủ. Hành khách được đưa đến nơi nhà nghỉ dưới cơn mưa. Nàng Victoria để ý thấy ngài Rupert được một nhân viên mặc trang phục đeo phù hiệu đỏ trên cổ áo ra đón, nhanh nhẹn bước vào xe công cụ đưa về nhà khách sang trọng ở Tripolitania.

Hành khách được phân chia ở từng phòng. Nàng Victoria tắm rửa, thay quần áo cho bà Clipp rồi đưa bà vào giường nghỉ chờ đến giờ ăn tối. Victoria quay về buồng riêng, nằm xuống giường, mắt nàng nhắm lại.

Nàng đánh một giấc được cả tiếng đồng hồ, cảm thấy khỏe khoắn lấy lại tinh thần, nàng quay lại giúp cho bà Clipp. Cô nữ tiếp viên dặn mọi người chờ xe đến đón đi ăn tối. Sau bữa cơm bà Clipp nói chuyện với mấy người hành khách bạn. Còn người hành khách mặc chiếc áo khoác màu lòe loẹt bỗng thì kể cho nàng nghe cách thức sản xuất bút chì.

Hành khách được đưa về lại chỗ ở và tất cả được thông báo chuẩn bị khởi hành vào lúc 5.30 sáng ngày mai. “Hình như là ta chưa hề biết gì về thành phố mang tên Tripolitania này có phải không?” – Victoria vẻ mặt buồn xo hỏi bà Clipp.

“Ồ, phải, ta cũng nghĩ thế. Nhớ lại cung cách đối xử thô bạo lúc gọi cô dậy sáng nay. Rồi lại còn cho đi xe lòng vòng qua sân bay cả mấy tiếng. Vậy mà lúc ở La Mã họ gọi dậy lúc 3:30 sáng. Đến nhà hàng ăn sáng lúc 4 giờ. Mãi đến 8 giờ mới ra phi trường đón máy bay”.

Victoria thở dài một tiếng. Chính nàng thì lại thích long rong khắp nơi, nàng ước mơ được đi khắp thế giới.

“Vậy cô biết gì nào” – Bà Clipp lại hỏi tiếp “Cô có biết người đàn ông có bộ mặt ngồ ngộ kia không? Có phải ông ta là dân Ăng-lê? Ông ta thì thích làm rùm beng cho mọi người nhìn theo, ta biết ông là ai rồi. Đúng là ngài Rupert Crofton Lee, một tay du lịch nổi tiếng. Chắc cô đã từng nghe nói đến ông ta”.

Đúng rồi, Victoria chợt nhớ ra. Nàng nhìn thấy ảnh đăng trên báo sáu tháng trước đây, ngài Rubert một trong những nhân vật đã đến được Tây Tạng, thăm viếng thủ đô Lhasa. Ngài đã đến những vùng xa xôi trong xứ Kurdistan, vùng Tiểu Á. Những tác phẩm sâu sắc và hấp dẫn được phổ biến ở nhiều nước. Nếu ngài Rupert muốn tự quảng cáo cho mình cũng có lý do riêng để nói. Ngài không phàn nàn về chuyện chưa được xác minh. Victoria chợt nhớ lại tấm áo choàng có mũ trùm đầu, chiếc nón rơm rộng vành, một kiểu cách mà ngài tự chọn riêng cho mình.

“Chuyện thật ly kỳ”, – Victoria vừa nói vừa sửa lại tấm drap trải giường nghiêng một bên trên người bà.

Nàng Victoria nhất trí câu chuyện ly kỳ thật, nàng trân trọng tác phẩm hơn là tư cách ông ta. Bọn trẻ vẫn thường gọi đùa ông là “Ông già khoe khoang”.

Sáng hôm sau khởi hành êm ru. Trời tối, một ngày nắm ấm. Victoria cảm thấy tiếc vì chưa được nhìn thấy hết miền duyên hải Tripolitania. Máy bay phải đáp xuống Cairo đúng giờ cơm trưa. Qua sáng hôm sau lại khởi hành đi Bát Đa, nàng tranh thủ nhìn thấy đất nước Ai Cập trong thoáng chốc vào buổi xế trưa.

Máy bay đang bay trên vùng bờ biển, mây mù dày đặc che khuất mặt nước xanh lơ, Victoria ngồi dựa lưng ghế ngáp dài. Ở hàng ghế trước ngài Rupert đang thiu thiu ngủ. Chiếc mũ trùm đầu hất ngược về phía sau rồi lại bật về phía trước, chốc chốc lại giật giật. Nàng Victoria chăm chú nhìn về cái mụn nhọt nằm sau ót ông ta với vẻ thích thú và tinh quái. Sao nàng lại thích nhìn vậy nhỉ, nghĩ cũng khó nói thật.

“Không biết ông ta tự cho mình là người thế nào?” – Victoria thầm nghĩ Ông là ngài Rupert Crotton Lee, một nhân vật có tiếng tăm, còn nàng là Victoria Jones người đánh máy tốc ký hờ hững chẳng màng việc đời.

Lúc đến Cairo, nàng Victoria đi ăn cơm chung với bà Hamilton Clipp. Bà cần một giấc ngủ trưa đến sáu giờ chiặu, bà đề nghị Victoria có thể một mình đi thăm Kim Tự Tháp. “Tôi đã dặn xe cho cô rồi, Jones, mọi chi phí đều phải tuân theo thủ tục kho bạc, cô không cần mang theo tiền mặt”.

Victoria mừng rối rít, nàng nói.

“Ồ, thưa bà, bà tử tế quá. Đi du lịch mang theo đôla thì còn gì bằng. Như bà Kitchin – một bà có hai đứa con ngoan – cùng thích đi du lịch, tôi đề nghị bà ấy đi cùng – nếu bà cho phép”.

Buổi trưa đi tham quan Kim Tự Tháp thật thú vị. Mặc dù Victoria rất thích trẻ em nhưng cuộc đi chơi hôm nay càng thú vị hơn nếu không có bọn trẻ nhà bà Kitchin đi theo. Chúng quậy phá đến nỗi cô và bà Kitchin phải quay về sớm.

Về đến nơi, Victoria nằm ngay ra giường ngáp dài. Nàng ước gì được ở lại Cairo một tuần – để nàng có thể đi thăm sông Nile. “Vậy thì mi định xài tiền bằng cách nào hả con bé kia?”. Nàng tự hỏi rồi tự trách mình. Chuyện nàng đến được Bát Đa khỏi mất tiền như có phép mầu từ đâu ban tặng.

Rồi sau đó, nàng như nghe một tiếng nói từ bên trong tâm khảm, mi định làm gì khi đến Bát Đa mà trong túi chỉ vỏn vẹn có mấy đồng bảng Anh?

Victoria tự nhủ rằng, qua bên đó Edward sẽ lo tìm việc làm giúp nàng. Nếu không được nàng tự tìm lấy, chẳng có gì đáng bận tâm cả.

Ánh nắng xuyên vào bên trong, nàng nhắm mắt lại.

Chợt đâu có tiếng gõ cửa đánh thức nàng dậy. Nàng lên tiếng “mời vào”, nhưng không nghe tiếng gì, nàng vùng dậy bước đến mở cửa.

Không phải tiếng gõ cửa phía phòng nàng, nghe đâu từ phòng bên phía ngoài hành lang. Một nữ tiếp viên bước tới ăn mặc chải chuốt đang đứng trước cửa phòng ngài Rupert Crofton Lee. Ông mở cửa vừa lúc Victoria nhìn ra ngoài.

“Có chuyện gì vậy?”.

Trông ngài còn buồn ngủ, vẻ mặt khó chịu. “Xin lỗi, tôi đến làm phiền, ngài Rupert”, – Cô nói khẽ, “mời ông vui lòng đến văn phòng hãng B.O.A.C. có việc cần. Cách đây ba căn phòng theo lối này. Ông còn một vài chi tiết cần điều chỉnh cho chuyến bay đi Bát Đa sáng mai”.

“Ồ, thế thì hay lắm”.

Nàng Victoria quay vào phòng. Nàng không còn buồn ngủ nữa, chợt nàng đưa mắt liếc nhìn đồng hồ. Mới bốn giờ rưỡi thôi, còn tới một tiếng rưỡi nữa bà Clipp mới dậy. Nàng muốn đi ra ngoài đến thăm khu phế tích Heliopolis. Có lẽ nàng sẽ đi bộ đến đó để khỏi mất tiền.

Nàng nhồi một chút phấn quanh hai bên cánh mũi, thử lại giày. Hơi chật, vậy là đi bộ tham quan Kim Tự Tháp khó mà thực hiện được.

Nàng bước đi dọc theo hành lang dẫn tới phòng tiền sảnh của khách sạn. Nàng đi ngang qua ba căn phòng đến trước văn phòng hãng B.O.A.C. phía trước cửa gắn bảng thông báo. Vừa bước tới cánh cửa mở, ngài Rupert bước ra. Ông bước thật nhanh qua mặt nàng mấy bước. Ông đang đi trước mặt vạt áo choàng đong đưa, Victoria nghĩ lấy làm lạ chắc ngài đang suy tính việc gì.

Khoảng 6 giờ chiều, Victoria đến gặp bà Clipp, trong bà có vẻ bồn chồn lo lắng.

“Tôi đang lo vì hành lý dư ra, cô Jones ạ. Tôi nhớ đã thanh toán chi phí xong cả rồi, nhưng chỉ đến Cairo thôi. Sáng mai tà đi hãng máy bay Iraqi Airways. Vé tôi mua là vé suốt, còn chưa thêm hành lý. Cô thử đi xem có phải đúng vậy không? Bởi tôi có thể đổi thêm một tấm sét du lịch khác nữa”.

Victoria nghe lời bà dặn. Nàng đi thẳng đến văn phòng hãng B.O.A.C. ở cuối dãy hành lang – phía bên kia gian tiền sảnh. Đó là một văn phòng rộng lớn, bên cạnh là một phòng nhỏ hơn dùng làm chỗ nghỉ trưa. Bà Clipp lo sợ hành lý sẽ dư ra khiến bà cảm thấy không yên tâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.