ĐIỆP VỤ THÀNH BÁT ĐA

Chương XIII



Nàng Victoria định vào giường nằm ngủ, gác qua mọi chuyện chờ sáng mai hãy tính, nhưng nàng không sao ngủ được, có lẽ lúc trưa nàng đã làm một giấc khá lâu nên bây giờ mắt cứ mở trao tráo.

Nghĩ sao nàng với tay mở đèn, tìm đọc cho hết tình tiết một câu chuyện đăng trong tạp chí nàng đọc nửa chừng lúc ngồi trên máy bay. Sau đó mang thử chiếc vớ nylon, viết mẫu tin rao vặt đăng báo tìm việc. Nàng viết thư gởi bà Hamilton Clipp kể lể tình huống không lường trước chuyện nàng đang bị “cầm chân” tại Bát Đa. Thảo ra mấy bức điện tín cầu cứu người bà con duy nhất hiện còn sống ở miền Bắc nước Anh. Một ông già tính cộc cằn, khó chịu, cả đời ông chưa từng giúp ai. Nàng lại ngáp dài rồi chuẩn bị đi ngủ.

Ngay lúc đó chợt cửa phòng mở toang ra, một bóng người đàn ông vừa chui vào giơ tay khép cửa khóa lại phía sau lưng, nhanh miệng nói.

“Lạy Chúa, chỉ giúp tôi chỗ núp – nhanh đi…”

Victoria không chần chờ. Nàng thoáng nhìn thấy hơi thở gã dồn dập, lạc giọng, tay khư khư giữ chặc chiếc khăn đan màu đỏ túm lại phía trước ngực. Nàng đứng ngay dậy tìm chỗ cho gã núp. Nhưng nhìn quanh gian phòng không còn một chỗ. Kia là tủ quần áo, tủ ngăn kéo, một cái bàn với lại một chiếc bàn trang điểm, giường ngủ thì quá rộng – như một giường đôi. Nàng nhớ lại thuở nhỏ thường chơi trò ú tim chợt nàng nghĩ ra một cách đối phó chớp nhoáng.

“Nhanh đi” – Nàng vừa nói. Xô mấy chiếc gối qua một bên, tung khăn trải giường vào tấm chăn đắp. Gã nằm vắt ngang qua đầu giường. Victoria lật tấm trải giường, lấy chăn đắp lại, cất gối trên mặt, nàng ngồi bên cạnh giường.

Ngay tức thì có tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài.

Từ bên trong có tiếng nàng Victoria vọng ra “Ai đấy?” nghe yếu ớt pha lẫn chút lo sợ. “Xin vui lòng” – Tiếng người đàn ông đứng bên ngoài nói. “Xin vui lòng mở cửa, chúng tôi là nhân viên cảnh sát”.

Victoria bước qua bên kia gian phòng kéo chiếc áo choàng lại. Vừa xong nàng liếc thấy chiếc khăn len màu đỏ còn ở dưới sàn cúi xuống nhặt lấy cất vô tủ, nàng bước tới mở khóa hé cửa nhìn ra ngoài vẻ hốt hoảng.

Bên ngoài một gã tóc đen mặc bộ đồ sọc màu hoa cà đứng chờ, sau lưng một nhân viên mặc đồng phục cảnh sát.

“Có việc gì vậy?” – Victoria hỏi, giọng run run.

Anh chàng tươi cười nói tiếng Anh nghe cũng khá.

“Xin lỗi cô em vì làm phiền lúc này,” – Gã nói “chúng tôi đang truy đuổi một tên tội phạm vượt ngục. Hắn chạy vào bên trong khách sạn này. Chúng tôi phải lục soát từng phòng, vì hắn là tên tội phạm nguy hiểm”.

“Lạy chúa!” – Victoria lùi lại mở rộng cánh cửa. “Mời quý vị bước vào”.

Cuộc lục soát nhanh chóng.

“Không có, hắn không có đây”.

“Quý vị có chắc không thấy hắn ở dưới giường chứ? Không, tôi thật là vớ vẩn. Vậy là hắn không chạy vào đây, trước khi đi ngủ tôi có khóa cửa”.

“Cám ơn cô em, chào nhé”.

Gã nghiêng người chào cùng với nhân viên mặc sắc phục lui ra.

Victoria bước theo ra tới cửa, nàng nói.

“Tôi phải khóa lại lần nữa cho chắc ăn, phải không?”

“Phải vậy chứ, để cho yên tâm… Cám ơn cô”.

Victoria khóa cửa lại đứng tựa cửa một hồi. Nàng lắng nghe nhân viên cảnh sát gõ cửa dồn dập dãy phòng phía bên kia, có tiếng mở cửa, nói qua nói lại mấy câu, nghe giọng nói khàn đặc phẫn nộ của bà Cardew Trench rồi cửa đóng lại. Một lát sau cửa mở nghe có tiếng bước chân dọc theo dãy hành lang. Ở đằng xa còn nghe tiếng gõ cửa vọng lại.

Victoria quay lại bước qua phía bên giường ngủ. Chợt nàng cảm thấy sao mình quá rồ dại nghe theo tiếng gọi thúc giục của một tâm hồn thích mơ mộng, nàng lại tiếp tay với một tên tội phạm cực kỳ nguy hiểm. Nàng đã chuyển từ tư thế một kẻ bị truy nã chống lại lực lượng đang thi hành lệnh truy nã có khi lại nhận lấy hậu quả không may. Đứng bên giường, nàng cất tiếng lạnh tanh.

“Đứng dậy”.

Không nghe thấy động tĩnh, Victoria lại gắt dù nàng không ra giọng kể cả.

“Bọn chúng đi hết cả rồi. Thôi ngồi dậy được rồi đấy”.

Thế mà chẳng nhìn thấy nhúc nhích gì dưới cái đống gối. Sốt ruột, Victoria với tay quăng hết đồ xuống sàn.

Anh chằng nằm nguyên một chỗ như lúc ban nãy. Nhìn lại vẻ mặt gã biến sắc tái nhợt trông rất kinh dị, mắt nhắm nghiền.

Chợt nàng nhìn thấy một dấu hiệu lạ – một vết máu đỏ tươi đang thấm qua tấm chăn.

“Ồ, không” – Victoria nói, như thể để minh chứng cho ai đó. “Ồ, không – không!”

Bây giờ nạn nhân từ từ mở choàng mắt. Gã nhìn chăm chăm về phía Victoria như thể nhìn vào cõi xa xăm.

Gã hé môi – giọng nói thều thào. Victoria chịu khó lắng nghe.

Nàng nghiêng người.

“Thế nào?”

Lần này nàng nghe được, khó khăn lắm gã mới nói được hai tiếng. Không biết nàng có nghe rõ hay không. Phi lý, nó hoàn toàn vô nghĩa. Hắn nói chỉ nghe như thế này, “Lucifer-Basrah”.

Hai hàng mi cụp xuống, nhấp nháy theo đôi mắt mở to phiền muộn. Hắn còn nói thêm một lời cuối – một cái tên. Đầu hơi nghiêng về phía sau hắn nằm im lìm một chỗ.

Victoria đứng chôn chân một chỗ tìm đập loạn xạ. Nàng có cảm giác vừa thương hại vừa tức giận. Nàng chưa biết phải làm sao đây. Nàng cần phải gọi ai đó – phải tìm cho ra ai đó – nếu chỉ có một mình nàng bên cạnh xác chết thì sớm muộn gì rồi cảnh sát phải truy ra đầu đuôi nội vụ.

Nàng vừa tập trung tư tưởng để đối phó vụ việc, chợt một tiếng động khẽ từ phía sau lưng, nàng quay lại nhìn. Chiếc chìa khóa cửa vừa rơi xuôVig sàn, nàng chăm cú nhìn theo từng tiếng lách cách nơi ổ khóa. Cửa mở, ông Dakin bước vào đưa tay khép lại cẩn thận.

Ông bước về phía nàng, nói thật nhỏ.

Cám ơn cô về chuyện vừa xảy ra.

Giọng ngắt quãng, nàng nói:

“Hình như là hắn – hắn đã chết rồi”.

Nét mặt ông biến sắc, thoáng một vẻ, ông nghiêng người – nhẹ tay cởi tấm áo choàng cũ kỹ.

“Một nhát dao xuyên qua tim” – Ông Dakin vừa nói, ông đứng thẳng người lại. “Hắn gan dạ lắm – lanh trí lắm”.

Victoria lấy giọng nói:

“Cảnh sát ập tới. Bọn chúng đang truy nã một tên tội phạm. Hắn là tội phạm sao?”.

“Không, hắn không phải là tội phạm”.

“Còn bọn kia – là cảnh sát?”

“Tôi không rõ” – Ông Dakin đáp “Cũng có thể, nhưng chả ăn thua gì”.

Rồi ông lại hỏi nàng.

“Trước lúc chết hắn có nói gì không?”

“Dạ có”.

“Nói thế nào?”

“Hắn chỉ nói Lucifer – rồi nói thêm Basrah. Một lát sau hắn kể tên – hình như là tên một người Pháp thì phải – nhưng tôi nghe không rõ”.

“Nghe như thế nào?”

“Tôi đoán chừng là Lefarge”.

“Lefarge” – Ông Dakin ngẫm nghĩ lặp lại.

“Thế là thế nào nhỉ?” – Victoria nói, nàng không giấu được vẻ hoảng hốt. “Tôi biết làm sao bây giờ?”

“Chúng tôi phải bằng mọi cách kéo cô ra khỏi vụ này” – Dakin nói “Còn chuyện gì đó thì đợi đến lúc quay lại tôi sẽ kể cho cô nghe sau. Trước tiên làm mọi cách giữ chân Marcus lại. Cái khách sạn và cái tên Marcus mới là vấn đề hệ trọng, mà chẳng có ai nói ra với hắn điều đó. Tôi sẽ bắt giữ hắn, hắn chưa đi ngủ đâu, mới có một rưỡi thôi, hiếm khi hắn đi ngủ trước hai giờ sáng. Cô nhớ giữ gìn cho ra vẻ, tôi sẽ đưa hắn tới. Marcus dễ động lòng nhìn thấy người đẹp đang đau khổ”.

Ông bước ra ngoài. Chuyện tưởng đâu như là chiêm bao, nàng bước tới chỗ bàn trang điểm, chải lại tóc, nhồi một lớp phân cho ra vẻ xanh xao rồi buông thỏng người tựa vào thành ghế, nàng nghe thấy tiếng chân bên ngoài đang đi tới. Ông Dakin không gõ cửa bước ngay vào bên trong, phía sau hông thấy lờ mờ thân hình to béo của Marcus Tio. Nhìn Marcus nghiêm sắc mặt, nụ cười như mọi khi vụt biến mất.

“Này, Marcus” – Ông Dakin nói “anh phải giúp một tay. Cô gái đáng thương đang lâm vào hoàn cảnh khó khăn. Anh bạn kia nhào vào đây rồi ngã quỵ xuống – cô ấy thương người che giấu không thì cảnh sát tóm cổ. Bây giờ hắn đã chết mất rồi. Lẽ ra cô không nên làm vậy nhưng mà trời sinh ra đàn bà con gái dễ động lòng”.

“Tất nhiên là cô ta không thích bọn cảnh sát”. – Marcus nói “Chả có ai thích bọn cảnh sát kể cả tôi cũng vậy. Chẳng qua còn cái khách sạn tôi phải làm ăn với bọn cảnh sát. Ông có muốn tôi lo lót cho bọn đó không”.

“Ta muốn lặng lẽ đưa cái xác ra ngoài”. – Dakin nói.

“Thế thì hay quá, ông bạn. Tôi đâu có muốn nhìn thấy xác chết nằm bên trong khách sạn. Nhưng mà như lời ông nói, cũng không phải dễ”.

“Tôi nghĩ là có cách giải quyết được thôi, nhà anh có bác sĩ riêng chứ”. – Dakin hỏi.

“Dạ có, Bác sĩ Paul, ông anh rễ tôi. Ông ta thật tốt bụng. Tôi thì không muốn để ông ta dây dưa vào vụ việc này”.

“Ông ta không sao đâu”. – Dakin nói “Này Marcus nghe đây. Ta chuyển xác chết từ phòng cô nàng Jones qua bên phòng tôi. Vậy là cô ta không còn lo sợ gì nữa. Tôi mượn điện thoại của anh. Mười phút sau từ phía ngoài đường một gã thanh niên lảo đảo bước vào khách sạn. Hắn uống rượu say khướt tay giữ chặt một bên hông. Hắn năn nỉ hết lời. Hắn bước loạng quạng vào trong phòng trọ rồi ngã khụy xuống. Tôi quay trở ra kêu anh đi tìm bác sĩ. Anh đưa người anh rễ tới. Ông ta gọi ngay xe cấp cứu, rồi bước vào xe cùng với ông bạn say của tôi. Trước lúc đến được bệnh viện người bạn tôi đã chết. Hắn bị đâm một nhát dao. Vậy là ông khỏe re, hắn bị đâm chết trên đường phố trước khi bước vào khách sạn. Còn ông anh rễ đưa cái xác chết đi chỗ khác – và anh chàng giả làm tên say rượu thì lặng lẽ bỏ đi sáng hôm sau”.

“Nghe thì hay đấy”.

“Vậy là không tìm thấy kẻ lạ đột nhập khách sạn, và nàng Jones cũng không lo sợ bị quấy rầy”.

“Được rồi, anh dòm chừng coi chắc ăn chưa. Tôi sẽ đưa cái xác qua bên chỗ tôi. Bọn phục vụ nhà anh đi rảo ngoài hành lang lúc đêm khuya. Anh trở về phòng giả bộ la om sòm. Thế là cả bọn chúng chạy lo công việc cho anh”.

Marcus gật rồi bước ra ngoài.

“Cô thật là can đảm”. – Dakin nói “Cô có thể giúp tôi một tay đưa cái xác ra ngoài hành lang đến chỗ tôi được không?”

Victoria gật. Hai người nhấc bổng cái xác rồi kéo ra ngoài hành lang vắng vẻ rồi đặt nằm trên giường Dakin. Ở đằng xa nghe có tiếng Marcus la om sòm giận dữ.

Dakin nói:

“Cô có cây kéo chứ? Cắt một khúc ở đầu tấm chăn lót chỗ thấm máu. Khoảng một tiếng nữa tôi sẽ quay lại chỗ cô. Này, hãy đi lấy chai rượu uống một hơi đi”.

Victoria làm theo.

“Khá lắm” – Dakin nói “Cô trở về phòng đi, nhớ tắt hết đèn. Nửa tiếng nữa tôi sẽ đến ngay”.

“Và rồi ông sẽ kể cho tôi nghe chuyện gì vậy?”

Ông đứng chăm chăm nhìn nàng lạ lẫm một hồi, ông không nói gì cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.