ĐIỆP VỤ THÀNH BÁT ĐA

Chương XV



Em không nên ở lại khách sạn Airport Hotel”. – Bà Cardew Trench nói lớn. “Nhà Clayton sẽ hài lòng nếu em đến đó ở lại. Ta sẽ điện báo trước và tối nay em sẽ đón chuyến tàu hỏa để đi. Nhà ấy rất quen thân với Tiến sĩ Pauncefort Jones”.

“Tôi nghĩ là” – Victoria tự thấy mình có tội, “tôi sẽ bị bắt giam vì – tội lừa đảo hoặc tội gì đó”.

Nhưng nàng chợt thấy một niềm vui thoáng qua trong đầu. Dù sao nàng cũng chỉ là một công dân bình thường dốt đặc chuyện luật lệ. Hơn nữa nàng cũng đâu lừa gạt ai đâu.

Chuyến đi bằng tàu hỏa với nàng mới lạ làm sao – Victoria thầm nghĩ nếu đi tàu hỏa thì không thể gọi là nhanh được – bởi lẽ trong lòng nàng dường như sự nôn nóng của một người dân phương Tây đang trỗi dậy.

Trên sân ga chiếc xe ô-tô của ngài lãnh sự đậu sẵn chờ đưa đón nàng rời Lãnh sự quán. Chiếc xe chạy vào cổng chính ngang qua khu vườn xinh đẹp rồi dừng lại trước chân cầu thang dẫn tới trên hiên lầu vòng quanh ngôi nhà. Từ bên trong cánh cửa bọc lưới thép, bà Clayton vóc dáng khỏe mạnh tươi cười bước ra đón chào nàng.

“Rất hân hạnh được gặp cô” – Bà nói “Thành phố cảng Basrah mùa này tưng bừng nhộn nhịp, có lẽ cô chưa thể rời Iraq chừng nào chưa nhìn thấy thành phố Basrah. Cũng may dạo này chẳng có bao nhiêu khách vào ở đấy – có khi chúng tôi không biết xoay xở đâu cho đủ chỗ. Mấy ngày nay chẳng có ai ngoại trừ anh chàng phục vụ cho ngài Tiến sĩ Rathbone. Vậy là cô không gặp được Richard Baker, anh ta đi rồi tôi mới nhận được điện của bà Cardew Trench”.

Victoria chưa nghĩ ra Richard Baker là ai – cũng may anh ta vừa đi khỏi đây đúng lúc.

“Anh ta đi qua Kuwait vài bữa” – Bà Clayton nhắc lại. “Đây là lúc cô nên đi xem tất cả trước khi bị phá hủy. Tôi dám nói chắc là nay mai thôi, mọi nơi sẽ bị phá hủy điêu tàn. Nào cô cần gì trước – tắm rửa hay uống cà phê?”

“Thưa bà em phải tắm trước”. – Victoria thật thà nói.

“Bà Cardew Trench dạo này thế nào? Phòng cô ở đây, buồng tắm đi theo lối này. Bà ấy quen biết cô lâu chưa?”

“Dạ thưa không” – Victoria nói thật. “Tôi chỉ mới biết đây thôi”.

“Tôi dám nói là chỉ mới gặp nhau chừng chốc lát bà sẽ làm cho cô điên đầu? Chắc cô cũng biết là bà ta lắm mồm và huyên thuyên suốt ngày. Bà có tật chuyện gì cũng xen vào. Dù sao cũng là một người bạn tốt, bà là một cao thủ chơi bài bridge. Bây giờ thì chưa uống cà phê hay món gì đó phải không?”

“Dạ chưa”.

“Thôi được – chốc nữa ta gặp nhau. Cô đã có đủ đồ dùng rồi đấy chứ?”

Bà Clayton vụt biến như con ong rời khỏi tổ, Victoria bước vào buồng tắm vuốt ve làn da, sửa lại mái tóc thật tỉ mỉ như một cô gái sắp gặp lại người yêu.

Victoria ước gì có thể được gặp gỡ Edward mọi nơi. Nàng không nghĩ là anh chàng ứng xử kém tế nhị đến vậy – cũng may gã chỉ biết tên nàng là Jones thôi. Nếu gặp nàng chắc ga lấy làm lạ là làm sao nàng đến được Iraq, vì lẽ đó mà nàng ao ước muốn nói chuyện riêng dù là chốc lát. Nghĩ đến đó nàng khoác chiếc áo choàng mùa hè nhẹ bước ra ngoài đi ra cánh cửa lưới đến ngồi ở chiếc ghế ngoài hiên lầu. Ngồi nơi đây nàng có thể chặn Edward lại sau khi gã quay về.

Người đầu tiên trở về nàng nhìn thấy là một gã cao gầy vẻ mặt đăm chiêu, hắn đang bước về phía cầu thang lầu, Victoria vụt biến vòng qua cuối dãy hiên lầu. Đến chỗ đó, nàng lại nhìn thấy Edward đang bước vào bên không khu vườn nhìn ra phía khúc sông uốn quanh.

Rập theo khuôn mẫu nhân vật nữ Juliet, Victoria nghiêng người ra phía trước huýt gió một hơi dài.

Edward quay ngoắt người lại nhìn quanh.

“Suỵt! Nhìn đây nè” – Nàng Victoria gọi khẽ, Edward ngoái cổ ngước nhìn, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt gã.

“Trời!” – Gã kêu một tiếng. “Đây có phải là thị trân Charing Cross!”

“Im. Chờ đó, em xuống ngay”.

Victoria sải bước nhanh băng qua lối hàng hiên trở xuống thang lầu, đi dọc theo mé sau ngôi nhà đến nơi Edward đang đứng chờ, vẻ sững sờ còn in rõ trên nét mặt.

“Lẽ nào trời sáng sớm ta đã say” – Edward nói “Có phải là em”.

“Phải, chính là em đây”. – Victoria vui mừng đáp, quên cả phép lịch sự.

“Nhưng mà em làm gì ở đây? Làm thế nào em vào đây được? Ta cứ nghĩ chẳng còn dịp nào gặp lại em”.

“Em cũng nghĩ vậy”.

“Có phải chăng là phép lạ. Em đến đây bằng cách nào?”

“Bay vào đây”.

“Thì chỉ có cánh thôi. Nếu không làm sao em đến đây đúng lúc được. Vậy thì nhờ có hồng phúc, may mắn kỳ diệu nào mới tới được Basrah chứ?”

“Em đáp tàu hỏa”. – Victoria nói.

“Như vậy là em dã có ý định tìm tới đây. Lạy Chúa, gặp lại em anh mừng biết mấy. Nhưng anh hỏi thật – làm sao em tới đây được?”

“Em đến được là nhờ có một bà bị gãy tay – tên là Clipp – bà là người Mỹ. Sau hôm gặp anh, em xin được việc làm, nghe anh nói đi Bát Đa, lúc đó em cũng chán ở lại London, rồi em nghĩ, tại sao em không làm một chuyến đi khắp thế giới nhỉ?”

“Em mới thật là phóng khoáng. Bà Clipp giờ đang ở đâu, ở đây hả?”

“Không, bà đi về chỗ con gái ở thành phố Kirkuk, chẳng qua bà nghỉ việc đi chơi một chuyến thôi”.

“Vậy bây giờ em định làm gì nào?”

“Em còn thích đi đó đây”, – Victoria đáp “Thế nên em cần phải lo lót cho anh để ta được công khai gặp nhau, có nghĩa là em không muốn bị đối xử một cách thiếu tế nhị, một người thư ký tốc ký không có việc làm lúc anh vừa xa em”.

“Theo như anh biết, thì quả thật em quá thật lòng với anh. Anh sẵn sàng nghe em kể đây”.

“Chuyện là thế này”, – Victoria kể “Em nói với bà Clipp chú em là Pauncefoot Jones, chú em là một nhà khảo cổ nổi tiếng đang tiến hành khai quật nhiều địa điểm quanh đây, em có theo ông một thời gian”.

“Vậy là không có chuyện nào có thật sao?”

“Quả thật là không”.

“Nhưng nếu ông Pussfoot Jones giáp mặt em thì sao?”

“Phải gọi là Pauncefoot chứ. Em không tin có thật như vậy đâu. Theo em biết đoàn khảo cổ một khi đã bắt tay vào việc khai quật thì họ làm bất kể ngày đêm”.

“Giống như loài chó sục hang. Chuyện em kể cũng lắm cái hay. Vậy ông có một người cháu gái thật không?”

“Em không biết nữa”. – Victoria đáp.

“Ồ, vậy là em không cố ý giả danh nhằm vào một người nào cả. Vậy thì không sao”.

“Một người chú thì có thể có nhiều cháu, hoặc là nếu cần em có thể tự xưng là người bà con và cũng có thể gọi ông ta là chú được chứ”. – Victoria phân bua.

“Em nghĩ ra đủ cách”. – Edward khâm phục nàng nói. “Em là người con gái thật đáng nể. Victoria à, anh chưa thấy ai như em. Anh cứ nghĩ không biết bao giờ gặp lại em, nếu có gặp lại thì an cũng quên anh rồi. Bây giờ lại nhìn thấy em sờ sờ ra đây”.

Nàng Victoria cảm thấy tự hào trước cái nhìn đầy vẻ khâm phục và khiêm nhường của Edward. Nếu hóa thân làm con mèo nàng sẽ kêu gừ gừ.

“Nhưng em đang cần tìm việc làm, phải không?” -Edward nói. “Anh muốn nói rằng em không gặp may”.

“Có lẽ là như vậy”. – Victoria thủng thỉnh nói. “Em cần tìm một việc làm, cho nên em đã đến nơi trụ sở Cành Ô Liu như anh đã kể. Quả thật em gặp ngài Tiến sĩ Rathbone và xin vào làm, nhưng ông ta nói sẽ nhận em làm việc nhưng không ăn lương”.

“Lão già tính toán chi ly keo kiệt” – Edward nói. “Ý ông ta là mọi người đều phải làm việc thiện”.

“Anh có cho là ông ta giả nhân giả nghĩa không Edward?”

“Kh-ông. Nhiều khi anh còn không hiểu anh nghĩ gì nữa. Anh chỉ thấy là ông sống thật thà – Ông chẳng kiếm ra xu nào nhờ mấy cái show ấy. Theo anh biết những biểu hiện tình cảm đó là chân thật. Và em cũng nên hiểu là anh không dám cho là ông rồ dại”.

“Thôi, đi vào trong” – Victoria nói. “Lát nữa rồi ta hãy bàn thêm”.

° ° °

“Ta chưa biết chuyện em với Edward quen biết nhau”. – Bà Clayton thắc mắc.

“Ồ, bọn em là bạn cũ gặp nhau” – Victoria cười nói. “Đã lâu lắm rồi bặt tin nhau. Em không hiểu sao Edward lại đến đây được?”

Từ xa, ngài Clayton vẻ trầm lặng đang bước chân trên cầu thang đến nơi ngài mới hỏi:

“Công việc sáng nay thế nào rồi, Edward? Có khá hơn không?”

“Cũng còn vất vả lắm, thưa ngài. Mấy thùng sách y nguyên đó, thủ tục rườm rà không biết chừng nào xong”.

Ngài Clayton chỉ cười.

“Anh chỉ mới làm quen với thủ tục ngâm tôm của lối làm việc bên các xứ phương Đông thôi mà”.

“Đến lúc cần tìm họ cả ngày cũng chẳng thấy mặt”. – Edward càu nhàu. “Nhìn thấy ai cũng vui vẻ nhiệt tình – vậy mà chẳng có ai giải quyết được việc gì cả”.

Có tiếng cười to, bà Clayton có ý xoa dịu, nói:

“Thế nào rồi cũng phải giải quyết xong thôi. Ngài Rathbone khéo xử sự nên anh cứ yên tâm. Nếu không thì cả đoàn phải kẹt lại đó hàng tháng”.

“Nhưng chỉ sợ phát hiện có gài bom hoặc các văn hóa phẩm có nội dung phá hoại, đồi trụy”.

“Chắc không có chuyện ngài Tiến sĩ Rathbone gài bom giấu trong lô hàng sách đâu” – Bà Clayton vừa cười vừa nói.

Victoria sực nhớ lại ánh mắt Edward, những lời nhận xét của bà Clayton khiến nàng nghĩ theo một hướng khác hơn.

Ngài Clayton có ý trách: “Cô nên nhớ ngài Tiến sĩ Rathbone là một học giả có tiếng tăm. Ngài là thành viên của nhiều Hiệp Hội được trọng vọng ở nhiều nước châu Âu”.

“Vậy thì càng thuận lợi hơn cho ông chuyển lậu một số lượng lớn bom”. – Bà Clayton không kềm chế được cảm xúc.

Nàng Victoria nhìn theo, nàng đoán ra ngài Gerald Clayton không vừa ý với lời nhận xét dễ dãi bà Clayton.

Ngài nhíu mày nhìn bà.

Đến trưa công việc tạm dừng lại đó, sau bữa cơm Edward và Victoria ra ngoài dạo. Victoria thích ngắm cảnh sông Shatt el Arab rợp bóng mát hàng cây cọ. Nàng thích ngắm nhìn mấy con thuyền máy kiểu Ả Rập neo đậu dọc theo con kênh đào y hệt như thành phố Venise ở Ý. Cuộc dạo phố lần tới đầu chợ, nhìn thấy trên ngực do cô dâu người Kuwait đeo nhiều đồ trang sức bằng đồng thau và nhiều món trông đẹp mắt.

Mãi cho đến lúc trở lại Tòa lãnh sự, Edward định chạy tới chỗ khai báo Hải quan một lần nữa chợt Victoria hỏi.

“Này Edward, tên anh là gì nhỉ?”

Edward nhìn thẳng vào mặt nàng.

“Em muốn hỏi chuyện gì vậy, Victoria?”

“Em muốn biết họ anh là gì. Anh quên là em chưa biết chứ?”

“Thật vậy à? Ồ không, anh nghĩ là em biết. Tên họ anh là Goring”.

“Vậy tên anh là Edward Goring. Anh có nghĩ là em khùng đến nỗi tìm trụ sở Cành Ô Liu hỏi tên anh, không nhớ gì hết chỉ biết kể tên Edward thôi”.

“Em có thấy một người con gái da ngăm đen, tóc cắt ngắn ở đó chứ?”

“Có”.

“Tên cô ta là Catherine, cô ấy cũng dễ thương đấy. Chỉ cần nói tên Edward là cô ta biết ngay”.

“Chắc là phải nhớ”. – Victoria dè dặt nói.

“Cô ta dễ thương lắm. Em có công nhận vậy không?”

“Ồ, dễ thương quá đi chứ…”

“Nàng không phải đẹp lắm nhưng có duyên, nhìn rất thiện cảm”.

“Vậy sao?” – Giọng nói Victoria thoáng một chút lạnh lùng, nhưng hình như Edward không để ý đến điều đó.

“Nếu không có cô ấy anh không biết có làm nên trò trống gì không nữa. Nàng cho biết mọi thứ và giúp anh trút bỏ đi những phiền muộn trong tâm trí. Anh chắc có lúc nào đó em và cô ấy sẽ trở thành đôi bạn chí cốt”.

“Em không dám mơ đến lúc đó đâu”.

“Ồ cũng phải, em nói đúng. Ta sẽ lo việc làm cho em trong chương trình sân khấu”.

“Anh định làm ăn ra sao?”

“Chưa biết, nhưng ta sẽ làm một chuyện. Em báo lại cho lão Rathbone biết em là một thư ký tốc ký có trình độ”.

“Rồi lão sẽ hiểu ra em không phải vậy đâu”. – Victoria đáp.

“Thôi, thế thì ta phải lo cho em gia nhập Hội Cành Ô Liu. Ta không để cho em phải chạy lòng vòng hoài, sắp tới ta nghĩ em sẽ bay qua xứ Burma (Myanmar), hay xứ sở châu Phi huyền bí. Nhưng không, anh không để em đi đâu, anh không muốn em bỏ mặc anh ở đây. Anh không thể nào tin em được bởi em vẫn còn ham đi vòng quanh thế giới này”.

“Anh này thật là vớ vẩn” – Nàng nghĩ trong đầu, “Anh không biết là ngay cả mấy con ngựa hoang cũng không thể kéo tôi ra khỏi Bát Đa!”

Chợt nàng nói thật to, “Thật là buồn cười khi xin việc làm ở Hội Cành Ô Liu”.

“Ta không muốn gọi là buồn cười. Phải nói là xuất phát từ lòng nhiệt tình. Và cũng có thể gọi là hoàn toàn điên rồ”.

“Anh cho là có chuyện gì chưa ổn sao?”

“Ồ, phải gọi đó là ý tưởng ngông cuồng của anh”.

“Không đâu” – Victoria ngẫm nghĩ. “Không thể gọi là ý tưởng ngông cuồng được, phải nói đó là sự thật”.

Edward quay ngoắt người lại.

“Em nghĩ sao mà nói vậy?”

“Em có nghe một người bạn thân kể lại”.

“Ai vậy?”

“Một người bạn, thế thôi”.

“Bọn con gái thì lắm bạn bè”. – Edward lầm bầm trong miệng “Em là thứ quỷ quái, Victoria ạ. Anh yêu em như ngây như dại vậy mà em chẳng thèm ngó ngàng tới anh”.

“Ồ, em còn nhớ đến anh” – Victoria đáp “nhưng mà chỉ thoáng qua thôi”.

Chợt để che giấu niềm hân hoan đang bùng dậy trong lòng, nàng chợt hỏi.

“Này Edward, anh quen biết ai tên Lefarge không? Có thể hắn có liên hè tới Hội Cành Ô Liu hoặc là với tổ chức nào khác?”

“Lefarge nào nhỉ?” – Nét mặt Edward thoáng vẻ kinh ngạc. “Không, làm gì có. Hắn là ai vậy kìa?”

Victoria hỏi dồn dập.

“Hoặc là một người tên Anna Scheele?”

Nghe đến đó thái độ Edward có vẻ khác. Hắn bất chợt nắm tay nàng rồi nói:

“Em biết thế nào về tên Anna Scheele?”

“Trời ơi! Thôi bỏ qua đi, Edward! Em chẳng biết ất giáp gì về tên đó cả. Em muốn hỏi xem anh biết gì không thôi”.

“Em nghe kể lại về người đó ở đâu? Có phải một bà tên Clipp”.

“Không – không phải bà Clipp – bà ấy nói huyên thuyên, sao em có thể nhớ hết là bà có nhắc đến tên người đó hay không”.

“Vậy thì em căn cứ vào đâu mà đoán ra một người tên Anna Scheele dính dáng tới Hội Cành Ô Liu?”

“Vậy là chính nàng”.

Edward thủng thỉnh nói, “Ta không hiểu… mọi chuyện mới thật… thật là mập mờ”.

Hai người trở lại và họ đang đứng trước cổng khu vườn Lãnh sự quán. Edward liếc nhìn đồng hồ. “Anh phải đi lo công việc” – Gã nói. “Giá mà anh biết chút ít tiếng Ả Rập. Victoria à, dù sao ta cũng phải xích lại gần nhau. Anh còn nhiều việc cần phải biết cho hết”.

“Em còn nhiều việc phải kể lại anh nghe”. – Victoria nói.

Nghĩ cũng lạ, bình thường đối với phái nữ, nhất là những người còn trẻ thì tìm cách giữ người tình không cho lao vào chốn hiểm nguy. Còn nàng Victoria thì ngược lại. Trong trí tưởng tưởng của nàng, người đàn ông phải gánh vác việc khó, xông tới trước đốì mặt hiểm nguy như tia sáng vụt trên bầu trời cao. Dĩ nhiên Edward không phải chịu ơn vì nàng ra sức ngăn chặn một việc làm táo bạo. Rồi sực nhớ, nàng mới hiểu ra vì sao ông Dakin không sai khiến nàng làm việc đó.

II

Buổi tối, Edward rủ Victoria đi dạo quanh khu hồ bơi trong Lãnh sứ quán. Nghe theo lời dặn của bà Clayton, tiết trời trở lạnh, Victoria phải khoác thêm chiếc áo len. Cảnh trời chiều vừa sụp tối trông thật tráng lệ, còn đôi bạn trẻ thì không để ý cái thời điểm đó, bởi họ còn nghĩ tới một việc hệ trọng hơn.

“Em kể lại cho anh nghe chuyện đã xảy ra”. – Victoria mở lời. “Hôm đó một anh chàng chạy vào phòng em đang ở tại khách sạn Tio Hotel, hắn bị đâm”.

Chẳng có ai nghĩ là câu chuyện mở đầu đơn giản vậy đâu. Edward chăm chăm nhìn nàng, gã hỏi ngay: “Bị gì cơ?”

“Bị đâm” – Victoria đáp – “chắc là bị đâm thôi, mà cũng có thể bị bắn, nhưng mà em nghĩ không phải, nếu vậy em đã nghe thấy tiếng súng chứ. Dù gì đi nữa hắn cũng đã chết rồi”. – Victoria kể lại giọng hơi buồn.

“Hắn chết thì làm thế nào chạy vào phòng được?”

“Ô kìa, Edward, anh vớ vẩn thật!”

Nửa úp nửa mở, Victoria cứ thế ma kể ra hết. Còn vài lý lẽ uẩn khuất nào đó Victoria không nói ra hết sự thực diễn tiến câu chuyện đầy kịch tính. Nghe đến đoạn cuối, Edward nhìn nàng nửa tin nửa ngờ, “Em cảm thấy bình yên chứ, Victoria. Anh muốn nói là em không còn biết gì về mặt trời, chiêm bao hay việc gì đó”.

“Làm gì có chuyện đó”.

“Bởi anh nghĩ câu chuyện em kể nghe thật phi lý, làm gì có trên đời này”.

“Vậy mà có”. – Victoria đáp cộc lốc.

“Và cả những tình tiết vừa thực vừa huyền bí diễn ra ngay giữa xứ sở Tây Tạng và ở vùng núi Baluchistan kia. Ta có ý nói trên đời này làm gì có chuyện đó”.

“Vậy mà mọi người ai cũng biết trước lúc câu chuyện được phổ biến”.

“Anh hỏi thật, Charing Cross – có phải là em bịa ra mọi chuyện?”

“Không!” – Victoria nói thật tọ, giọng đổ quạu.

“Vì vậy nên em mới đến đây hỏi thăm một người tên Lafarge và một người tên Anna Scheele”.

“Anh có nghe một người kể” – Victoria nói xen vào. “Anh có nghe nói tên cô ta, đúng không?”

“Quả là anh có nghe nói đến tên đó”.

“Thế nào? Ở đâu? Tại trụ sở Hội Cành Ô Liu phải không?”

Edward lặng thinh ngẫm nghĩ, chợt gã nói.

“Ta không hiểu như vậy là có nghĩa làm sao, quả thật là kỳ lạ”.

“Anh kể thêm đi, anh nói đi”.

“Victoria, em biết đấy, anh không như em, anh không có được cái tinh tế như em, anh đã nghĩ theo một hướng khác lạ hơn, mọi việc đều sai lầm hết. Thật tình anh không hiểu sao mình lại nghĩ vậy. Em nhận diện sự việc từ đó mới suy ra. Còn anh thì không nhạy bén với mấy việc đó. Anh chỉ cảm nhận lờ mờ sự việc chỗ đúng – chỗ sai – mà không hiểu ra căn nguyên do đâu”.

“Có lúc em cũng gặp trường hợp đó”, – Victoria nói – “như trường hợp ngài Rupert lúc đang ngồi trước hàng hiên khách sạn Tio Hotel”.

“Ngài Rupert là ai?”

“Ngài Rupert Crofton Lee đó mà. Ngài đi cùng chuyến bay. Một nhân vật thuộc hàng V.I.P. kiêu hãnh, tự phụ. Anh biết đấy, đến lúc nhìn thấy ngài ngồi sưởi nắng ngoài hàng hiên khách sạn Tio Hotel, em chợt có cảm giác kỳ lạ như anh vừa nói ban nãy. Như vậy là mọi việc đều có chỗ sai trái, mà ta chưa rõ căn nguyên”.

“Tiến sĩ Rathbone mời ngài đến thuyết trình tại trụ sở Hội Cành Ô Liu, rốt cuộc ngài không đến. Anh đoán là ngài đã quay về lại Cairo hay Damas hoặc đâu đó từ sáng hôm qua”.

“Vậy là đến chỗ Anna Scheele”.

“Ồ, Anna Scheele. Chẳng có gì đáng nói. Đó là chuyện một trong những cô nàng…”

“Catherine phải không?”. – Victoria kể ra ngay.

“Có thể là như vậy”.

“Chớ còn ai nữa, bởi vậy nên anh không muốn kể cho em biết”.

“Tầm bậy, làm gì có chuyện ấy”.

“Vậy thì như thế nào?”

“Anh nghe Catherine nói chuyện với một cô gái khác, chờ lúc nào Anna Scheele đến là tiến hành. Có lẽ chỉ có nàng mới biết thôi”.

“Đó mới là chuyện hệ trọng, Edward à”.

“Nên nhớ là chưa chắc anh đã kể đúng tên” – Edward cảnh cáo nàng.

“Anh có thấy kỳ lạ không?”

“Không, phải nói là không. Ta nghĩ có một cô nàng đến nơi ban hành lệnh. Một nhân vật nữ chỉ huy. Victoria, em có chắc hoàn toàn không phải do trí tưởng tượng mà ra không?”

Nàng nhìn về phía gã, ánh mắt nàng khiến gã cảm thấy bồn chồn nao núng.

“Được lắm, được lắm” – Gã vội vã nói. “Chỉ mỗi mình em cho là câu chuyện chẳng có gì lạ lùng. Chẳng khác nào anh đang đọc truyện mạo hiểm ly kỳ – một anh chàng từ ngoài đường nhào vào, miệng thốt ra được chỉ một lời chẳng có nghĩa lý gì – rồi lăn ra chết – chuyện có gì là thật đâu”.

“Tại anh chưa nhìn thấy vết máu” – Victoria nói xong chợt nàng thấy rùng mình.

“Vậy chắc em khiếp sợ lắm hả” – Edward thông cảm nói.

“Sợ chứ” – Victoria đáp – “Rồi lúc đến anh sẽ hỏi là có phải em đã bịa chuyện”.

“Xin lỗi em. Nhưng em có tài bịa chuyện như chuyện ngài Mục sư xóm đạo Llangow và còn đủ thú chuyện!”

“Ôi, đó chỉ là ba cái chuyện vui đùa của bọn con gái”. – Victoria nói. “Này Edward, em nói nghiêm chỉnh đấy, anh tin em đi”.

“Cái ông Dakin có phải đã gây cho em ấn tượng biết hết những gì ông đã nói?”

“Phải, ông ta có tài thuyết phục. Nhưng Edward à, làm thế nào anh biết được?”

Bỗng dâng một cơn mưa đá ập xuống, tiếng của bà Clayton vọng ra.

“Vào đây – hai bạn – thức uống bày sẵn cả rồi”.

“Này đến đây”. – Victoria gọi.

Bà Clayton đứng nhìn hai vị khách trẻ men theo bậc thang lầu bước tới, bà quay lại nói với ngài lãnh sứ.

“Ông nhìn ngoài trời gió kìa. Đôi bạn trẻ không có tiền. Tôi kể cho ông nghe hết nhé, Geralde?”

“Bà nói đi, tôi sẵn sàng nghe đây”.

“Tôi nghĩ là con bé đi tìm ông chú để gia nhập vào đoàn khảo cổ cũng chỉ vì anh chàng kia”.

“Làm gì có chuyện đó, Rosa. Rõ ràng hai đứa trẻ ngạc nhiên được gặp lại nhau”.

“Bậy nào!” – Bà Clayton nói. “Vô lý. Tôi nhìn thấy chỉ có anh chàng nọ ngạc nhiên thì phải”.

Ngài Gerald Clayton cười lắc đầu nhìn qua bà.

“Con bé không có vẻ gì là chuyên viên khảo cổ” – bà Clayton nói. “Bởi làm nghề đó thì phải đeo kính mát – tay chân lấm lem”.

“Bà ơi, bà đừng có nghĩ chung chung như vậy”.

“Một con bé có trình độ văn hóa, tính nết lại dễ thương, có kiến thức rộng. Còn anh chàng nọ lịch sự nhã nhặn. Khổ thay hắn lao vào mấy việc chẳng ra gì ở Hội Cành Ô Liu – vất vả mới tìm ra một việc làm. Đã hứa hẹn phải tạo công ăn việc làm cho bọn trẻ đó chứ”.

“Không phải dễ đâu. Hẳn nhiên là họ tìm cách giúp đỡ Nhưng bà nên hiểu bọn chúng chưa ai được đào tạo, chưa đủ kinh nghiệm, vả lại chưa học được lối tập trung tư tưởng vào công việc”.

Trời rất khuya, Victoria mới trở vào giường ngủ, tâm trạng rối bời như mớ bòng bong.

Nàng đã tim đến nơi, gặp lại Edward. Nhưng mọi chuyện lại xảy ra ngoài ý muốn. Một phần do Edward không tín mọi chuyện nàng kể, tưởng là nàng bịa chuyện. Nàng là Victoria Jones, một cô thư ký đánh may ở thành phố London vừa đến Bát Đa, nhìn thấy một kẻ lạ bị giết chết ngay trước mắt, rồi đóng vai một nhà thám tử đến gặp gỡ một chàng trai trong công viên mùa hè đứng nói chuyện dưới hàng cây cọ rợp bóng mát.

Chợt nàng nghe văng vẳng bên tai bài ca đồng dao.

Đường đến Babylon còn xa mấy dặm?

Đường dài bảy mươi dặm xa lắm thay!

Ta thắp nến soi đường đến nơi có kịp.

Đến kịp rồi xin nhớ quay về ngay.

Nhưng rồi nàng không trở lại – nàng vẫn còn ở Babylon và có thể không bao giờ trở lại nữa.

Nàng định ngỏ lời cùng Edward – ngay trong khu vườn này. Vườn Địa Đàng – chỉ có nàng với Edward – Nàng định hỏi Edward – Chợt nghe bà Clayton gọi – rồi nàng không còn nhớ gì nữa – Dù sao nàng phải nhớ lấy – bởi điều đó rất hệ trọng – chẳng có nghĩa gì – Hàng cây cọ – khu vườn – Edward – Saracen Maiden – Anna Scheele – Rupert Crofton Lee – Mọi thứ đều sai lầm – giá mà nàng cố nhớ cho hết.

Từ ngoài hành lang khách sạn, một cô gái đang bước tới v! phía nàng – cô nàng mặc bộ đồ cắt thật khéo – cô ấy chính là Catherine. Chàng Edward và Catherine – phi lý thật! “Lại đây” – Nàng gọi Edward “ta đi tìm ngài Lefarge” Bỗng đâu ngài xuất hiện tay đeo găng để hàm râu thưa đen nhánh.

Edward bỏ đi chỉ còn mỗi mình nàng. Nàng phải rời khỏi Babylon trước lúc ngọn nến vừa tàn.

“Giờ ta đang ở trong bóng tối”.

Ai đã nói vậy nhỉ? Bạo lực, khủng bố – tai họa – máu còn dính trên tấm áo choàng kaki cũ mèm. Nàng vụt chạy – cố chạy – về phía hành lang khách sạn. Mọi người đổ xô theo nàng.

Nàng Victoria trở mình thức dậy, hốt hoảng, tay chân lạnh ngắt.

III

“Cà phê nhé!” – Bà Clayton vừa nói. “Em thích ăn món trứng làm theo kiểu nào? Chả trứng nhé”.

“Vâng”.

“Trông em còn mệt mỏi, em có đau ốm gì không?”

“Dạ không, đêm qua em mất ngủ, em không hiểu vì sao nữa”.

“Ông vặn rađiô nhé, Gerald? Đã đến giờ tin tức rồi”.

Edward vừa tới đúng lúc đài kêu tít tít.

“Tối qua tại Hạ viện ngài Thủ tưởng đã cho công bố chi tiết mới nhất về việc cắt giảm nhập khẩu bằng đồng đô-la”.

“Bản tin từ Cairo đánh đi cho biết, xác chết ngài Rupert Crofton Lee được phát hiện trên sông Nil”. – Nàng Victoria dằn chiếc tách cà phê xuống bàn, bà Clayton khẽ buông một tiếng “Ngài Rupert rời khách sạn trưa hôm qua sau khi đáp chuyến bay từ Bát Đa tới, đến tối không thấy ngài quay lại. Sau hai mươi bốn giờ mất tích xác chết của ngài được phát hiện. Ngài chết do bị đâm một nhát dao trước ngực, không phải bị chết đuối. Ngài Rupert là một chuyên gia du lịch nổi tiếng, được biết đến qua những lần thực hiện chuyến đi từ Trung Quốc vượt qua vùng núi Babychista, đồng thời ngài là tác giả nhiều tập sách đã được xuất bản”.

“Bị giết chết” – Bà Clayton thốt ra một tiếng. “Vậy thì Cairo là điểm du lịch tệ nhất. Ông đã hay biết việc này chưa, Gerry?”

“Tôi chỉ nghe báo cáo mất tích” – Ngài Clayton đáp. “Nghe nói hôm đó ông vội vã rời khỏi khách sạn trên tay còn cầm một mảnh giấy ghi chép, không báo cho ai biết là đi đâu”.

“Anh biết rồi chứ?” – Victoria kể cho Edward nghe lúc chỉ còn hai người bên bàn ăn sáng. “Chuyện có thật trăm phần trăm. Thoạt đầu là anh chàng Carmichael giờ đến lượt ngài Rupert Crofton Lee. Em thấy ân hận lỡ gọi ông là ‘người thích khoe khoang’, thật bất nhã. Này Edward, anh có nghĩ là sẽ đến lượt em không”.

“Lạy Chúa, em đừng có nghĩ tầm bậy, Victoria! Tại sao em lại hay bi thảm hóa việc đời. Ta nghĩ làm gì có chuyện có kẻ sẽ trừ khử em, bởi em có biết gì đâu. Dù sao thì em cũng nên cẩn thận giữ mình cho khéo đấy”.

“Cả hai chúng ta cùng phải cảnh giác. Em đã kéo anh vào cuộc”.

“À, cũng được thôi, vậy là anh không còn lẻ loi”.

“Nhưng anh cũng phải biết lo liệu đấy”.

Chợt nàng cảm thấy rùng mình.

“Nghĩ khiếp thật. Nhớ lại lúc ông ta còn sống – em muốn nói là ngài Crofton Lee – giờ ngài đã ra người thiên cổ. Nghĩ đến đó muốn rợn tóc gáy, thật khủng khiếp”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.