Điều Lệnh Thứ Mười Một

CHƯƠNG 32



Tại Sao Lawrence lại ngồi trực thăng đi xem đá bóng trong khi ta phải nhồi nhét trong cái xe này?- Zenmski hỏi trong khi đoàn xe gồm chín Chiếc limousin ra khỏi sân Sứ quán.
Titov nói:
– ông ta phải chắc chắn có mặt Ở đó trước ngài. ông ta muốn làm quen với tất cả các khách mời để khi ngài đến thì ông ta có thể tỏ ra đã quen biết họ từ lâu lắm rồi.
Zenmski nói:
– Thế mới gọi là cách điều hành một đất nước chứ.
Chứ không phải rằng đây là một buổi chiều quan trọng.
ông ta im lặng hồi lâu rồi mới nói tiếp – Anh biết không, tôi đã nhìn thấy khẩu súng trường mà cái thằng Fitzgerald định dùng để giết tôi.
Titov có vẻ ngạc nhiên.
– Hắn dùng đúng loại súng mà bọn CIA đã đưa cho hắn hồi Ở St. Petersburg. Nhưng có cải tiến đôi chút- ông ta đút một tay vào túi áo và giơ ra một mẩu thép trông như một cái đinh – Anh có biết đây là cái gì không?
Titov lắc đầu:
– Tôi không biết.
Zerìmski đáp:
– Ðây là kim điểm hỏa của một khẩu Remington 700.
Vì thế thậm chí chúng ta có thể để cho hắn kéo cò trước khi bọn cận vệ ghim đạn vào người hắn. – ông ta nhìn thật kỹ mẩu thép – Tôi sẽ để nó trên bàn làm việc của tôi – ông ta bỏ lại vào túi – Ðã gửi cho các báo bài diễn văn tối nay tôi sẽ đọc chưa?
Titov đáp:
– Ðã, thưa Tổng thống. Toàn là những nhận xét bình thường. Ngài có thể tin rằng chẳng báo nào in lại một từ nào trong đó đâu.
– Thế còn những phản ứng tức thời của tôi sau khi Fitzgerald đã bị giết thì thế nào?
– Tôi có đem theo đây, thưa Tổng thống.
-Tốt. Ðưa tôi đọc thử xem sao.
Zerimski nói và ngả người trên ghế.
Titov lấy một cặp hồ sơ trong chiếc cặp để bên cạnh ra và bắt đầu đọc một tờ giấy viết tay nguệch ngoạc.
“Vào ngày tôi trúng cử, Tổng thống Lawrence đã gọi điện thoại cho tôi và nhân danh cá nhân mời tôi đến thăm đất nước các bạn. Tôi đã chân thành nhận lời mời đó Thế nhưng điều gì đã xảy ra? Ðôi tay tôi cởi mở đưa ra và nhận lại được không phải là một cành Ô liu hòa bình mà là một khẩu súng trường chĩa thẳng vào mặt. Và Ở đâu? Ngay trong Sứ quán của tôi. Và ai là người đã kẻo cò? Một sĩ quan CIA. Nếu như tôi không may mắn…
Zerimski cắt lời:
– Một cựu sĩ quan CIA.
Titov ngẩng lên, nói:
– Tôi nghĩ sẽ đáng tin hơn nếu như thỉnh thoảng ngài nói có hơi sai một tý, thậm chí là sai khi nhắc lại chính lời mình. Như vậy sẽ không ai nghi ngờ là ngài đã biết trước mọi chuyện. Ở Mỹ người ta thích tin rằng mọi chuyện đều là âm mưu.
 
Connor nhìn đồng hồ. Ðã chín giờ năm mươi sáu phút. Gã ấn cái nút bên cạnh thang máy phục vụ và ngay lập tức nghe thấy tiếng rít của động cơ quay trong khi chiếc thang thong thả trèo lên tầng mười một.
Vẫn còn ba mươi tư phút nữa mới đến giờ mở cửa sân vận động cho mọi người vào, và Connor biết sẽ còn phải mất một số thì giờ để khán giả đi qua các cửa kiểm tra an ninh với ba mươi chiếc máy điện từ. Nhưng gã phải giữ thời gian biểu sít sao hơn bất cứ ai khác trong sân vận động này. Bốn mươi bảy giây sau gã lấy cái khay ra và bấm nút để báo cho các nhân viên Ở dưới tầng hầm biết là gã đã nhận được hàng.
Gã đi nhanh qua tầng bảy, qua một bục trống và đi đến cái cửa có ghi chữ “nội bộ”. Gã cầm chiếc khay bằng một tay, tay kia rút chìa khóa ra mở khóa rồi bước vào Sau đó gã bật đèn và đi xuống con đường hầm dẫn tới cửa sau của Jumbo Tron. Gã lại nhìn đồng hồ – hết tám mươi ba giây. Lâu quá, nhưng khi rút chạy và không vướng cái khay thì gã sẽ có thể chạy hết toàn bộ quãng đường từ mái xuống tầng hầm trong vòng không đầy hai phút. Và nếu đúng như gã hoạch định thì gã sẽ có thể thoát ra khỏi sân vận động và trên đường đi ra sân bay trong khi bọn họ chưa kịp chặn hết các ngả đường.
Connor bưng khay bằng một tay và gõ cửa bằng tay kia. Một lúc sau có người ra mở cửa. ÐÓ là một người cao to lừng lững, bóng đổ dài dưới ánh sáng của ngọn đèn phía trong hắt ra.
Connor mỉm cười thân thiện:
– Tôi đem bữa ăn nhẹ cho anh đây.
Nhà thiện xạ đáp:
– Tuyệt lắm. Vào đây với tôi một lát đã.
Anh ta lấy một miếng bánh mì kẹp thịt bò hun khói trong khay. Connor theo anh ta đi dọc một cái sàn bằng sắt mạ mỏng mảnh, bên dưới một bức tường rộng mênh mông làm bằng cả màn hình chiếc TV 786 inch. Tay nhân viên Mật vụ ngồi xuống và cắn ngập răng vào miếng sandwich. Counor cố không để anh ta thấy gã ngắm nghía khẩu súng trường rất kỹ.
Jum bo Tron nằm dọc ba tầng, một tầng bên trên sàn thép và một tầng bên dưới. Connor đặt cái khay xuống bên cạnh viên sĩ quan, anh ta ngồi ngay giữa chiếc thang dốc đứng dẫn xuống tầng dưới. Anh ta chăm chú vào lon Coca không đường của mình hơn là để ý đến đôi mắt đảo như bi của Connor.
Anh ta nhồm nhoàm nói:
– À tên tôi là Arnie Cooper.
Connor đáp lại:
Tôi là Da ve Krinkle.
Arnie cười ngoác miệng, hỏi:
– Vậy anh phải trả bao nhiêu để được cái đặc ân là ngồi đây suốt buổi chiều với tôi?
 
Chiếc Marine Một hạ cánh xuống bãi đỗ trực thăng Ở phía bắc sân vận động, một chiếc limousine chạy tới trước khi thang máy bay chưa kịp chạm đất. Một phút sau Lawrence và Lloyd hiện ra Ở cửa máy bay, Tổng thống quay lại vẫy đám đông trước khi ngồi vào chiếc limousine. Chưa đầy một phút sau họ đã tới sân vận động Ở cách đó năm trăm mét, chạy qua tất cả các cửa kiểm soát an ninh mà không hề giảm tốc độ. John Kem Cooke, chủ Redskins đang đứng Ở cửa vào để chờ đón họ.
– Thật vô cùng vinh hạnh cho tôi, thưa ngài – ông ta nói trong khi Lawrence bước ra.
– Rất vui được gặp ông, John – Tổng thống nói và bắt tay người đàn ông nhỏ nhắn tóc muối tiêu.
Cooke đưa khách vào chiếc thang máy nội bộ.
Lawrence cười hỏi:
– John, ông có tin thật là Skins sẽ thắng không?
Cooke đáp trong lúc họ bước vào buồng thang máy:
– Thưa Tổng thống, bao giờ tôi cũng phải chờ đợi câu hỏi nặng ký kiểu này Ở các chính khách đấy. Ai cũng biết rằng ngài là người hâm mộ số một của Packers.
Nhưng tôi buộc phải trả lời câu hỏi của ngài là: Có, thưa ngài, tôi tin như vậy. Chiến đấu cho một DC ( District of Colombia-washington) xưa cũ. Skins nhất định sẽ thắng.
– TỜ Washington Post sẽ không tán thành ý kiến của ông đâu – Tổng thống nói trong khi cửa thang máy mở ra Ở tầng dành cho báo chí.
Cooke nói:
– Thưa Tổng thống, tôi tin rằng ngài là người cuối cùng tin Ở những gì Post viết.
Cả hai người cười phá lên trong khi Cooke dẫn Lawrence vào lô dành riêng cho ông ta, một phòng rộng và tiện nghi nằm ngay bên trên vạch năm mươi mét có thể quan sát toàn sân một cách tuyệt vời.
– Thưa Tổng thống, xin cho phép tôi được giới thiệu với ngài hai người đã góp phần xây dựng nên Redskins đội bóng vĩ đại nhất nước Mỹ. Cho phép tôi được bắt đầu bằng việc giới thiệu Rita, vợ tôi.
Lawrence nói và bắt tay bà vợ Cooke:
– Rita, rất vui được gặp bà. Và xin chúc mừng thắng lợi của bà Ở Dàn nhạc Giao hưởng Quốc gia. Tôi được biết dưới sự lãnh đạo của bà Dàn nhạc đã giành thêm được rất nhiều giải thưởng.
VỢ Cooke rạng ngời vì hãnh diện.
Lawrence đã có thể gợi lên được tất cả những giai thoại nho nhỏ đúng lúc đối với tất cả những người được giới thiệu với mình, kể cả đối với ông lão nhỏ bé mặc chiếc áo gió của Redskins nhưng rõ ràng không thể nào là một cựu cầu thủ.
John Kem Cooke đặt tay lên vai ông lão nói:
– Ðây là Washer Mặt khỉ, hiện nay là…
– là người duy nhất có tên Ở Nhà Lưu niệm của Redskins mặc dù chưa bao giờ chơi một trận nào cho đội – Tổng thống nói.
Một nụ cười nở rộng trên mặt ông lão.
Và tôi cũng nghe nói rằng ông biết về lịch sử của đội nhiều hơn bất cứ ai khác trên đời.
Mặt khỉ tự hứa với mình là sẽ không bao giờ bầu cho đảng Cộng hòa nữa.
– Mặt khỉ, vậy hãy cho tôi biết là trong các trận đấu giữa Packers và Skins thì điểm số của Vince Lombardi trong mùa huấn luyện cho Packers là bao nhiêu, nếu so với năm ông ta huấn luyện cho đội Skins?
Mặt khỉ đỏ bừng mặt, nói:
– Packer 459, Skins 435.
– Ðúng như tôi nghĩ – lẽ ra thì ông ta không nên bỏ Packers mà đi mới phải – Tổng thống nói và đập tay lên lưng Mặt khỉ.
Cooke nói:
– Thưa Tổng thống, ngài có biết không, chưa bao giờ tôi có thể đặt ra một câu hỏi nào về Redskins mà Mặt khỉ không thể trả lời được.
Tổng thống quay lại cuốn từ điển sống:
– Mặt khỉ, đã từng có ai làm cho ông đầu hàng chưa?
Mặt khỉ đáp:
Thưa Tổng thống, họ vẫn luôn thử đấy ạ. Mới hôm qua thôi, một người…
Mặt khỉ chưa kịp nói xong thì Andy Lloyd đã chạm vào khuỷu tay Lawrence:
– Thưa Tổng thống, tôi xin lỗi vì phải làm phiền ngài, nhưng chúng ta vừa nhận được thông báo năm phút nữa Tổng thống Zenmski sẽ có mặt tại sân vận động. Ngài và ngài Cooke cần đi ra chỗ cổng phía bắc ngay bây giờ mới kịp đón ông ta.
Lawrence nói:
– à, tất nhiên – ông ta quay lại nói với Mặt khỉ – Bao giờ chúng tôi quay lại ta lại nói chuyện tiếp nhé.
Mặt khỉ gật đầu trong khi Tổng thống và những người cùng đi ra khỏi phòng để đi đón Zerimski.
 
Connor nói to để át tiếng quạt thông gió đang ầm ầm trên trần:
– Ở đây gò bó quá nhỉ?
Amie uống cạn lon Coca và nói:
– Ðúng vậy, nhưng tôi nghĩ là nghề này bao giờ chả phải chịu gò bó.
– Hôm nay anh nghĩ là có chuyện gì xảy ra không?
– CÓ lẽ là không. Dĩ nhiên chúng tôi phải rất cảnh giác vào lúc hai Tổng thống bước ra sân cỏ, nhưng sẽ chỉ kéo dài khoảng tám phút thôi. Mặc dầu Ðặc phái viên Braithwaite có phương pháp riêng của mình, nhưng sẽ không ai được ra khỏi lô đặc biệt dành riêng cho các ông chủ trước khi hết giờ.
Connor gật đầu và hỏi thêm nhiều câu hỏi vô hại khác và lắng nghe thật cẩn thận giọng Arnie và đặc biệt chú ý đến một vài kiểu diễn đạt mà anh ta hay dùng.
Trong khi Arnie ngon lành cắn chiếc bánh chocolate thì Connor ghé mắt nhìn qua một khe hẹp Ở giữa tấm biển quảng cáo. Hầu hết các nhân viên Lực lượng Bảo vệ Bí mật đang có mặt trên sân vận động đều đang ăn bữa ăn nhẹ. Gã nhìn về phía tháp đèn Ở cuối sân. Brad đã có mặt Ở đó và đang lắng nghe một sĩ quan nói gì đó, người này đang chỉ về phía lô dành riêng cho các ông chủ. Anh ta đúng là loại người mà SỞ Mật vụ cần tuyển dụng – Connor nghĩ. Gã quay lại nói với Arnie:
– Bao giờ bắt đầu trận đấu tôi sẽ quay lại. Một đĩa sandwích, một lát bánh ngọt và một lon Coca nữa có được không?
– Ðược, nghe có vẻ ngon đấy. VỢ tôi có kêu là tôi béo lên vài ký thì cũng chẳng sao, nhưng có lẽ cấp trên có thể nhận xét đấy. Một tiếng còi vang lên báo hiệu cho tất cả các nhân viên đang làm việc trong sân vận động biết là đã mười giờ ba mươi, và cổng sắp mở. Những khán giả cuồng nhiệt bắt đầu tràn vào các chỗ ngồi, hầu hết đều đi thẳng đến chỗ ngồi thường lệ của mình. Connor nhặt cái lon Coca không cùng với chiếc hộp nhựa đặt lên khay, nói:
– Bao giờ bắt đầu đá tôi sẽ quay lại đem bữa ăn trưa cho anh nhé.
Arnie nói:
– Ðược Nhưng chờ cho hai Tổng thống trở vào lô đặc biệt của họ đã rồi hãy đến. Không ai được phép Ở trong Jumbo Tron trong khi hai Tổng thống còn đang Ở ngoài trời.
Connor nói:
– OK, tôi hiểu rồi.
Gã quay đi trước khi nhìn khẩu súng trường của Arnie lần cuối cùng. Trước khi đi gã nghe thấy có tiếng nói trong chiếc bộ đàm hai chiều.
– Hercules 3 đâu?
Arnie tháo chiếc bộ đàm ra khỏi thắt lưng, bấm một cái nút và nói:
– Hercules ba đây. Tiếp tục đi.
Connor chần chừ đứng Ở cửa.
– Thưa ngài, không có gì xảy ra cả. Tôi chỉ định quan sát về phía cuối sân một chút thôi.
– Tốt. Nếu thấy gì thì báo cáo ngay.
Amie nói:
– Sẽ báo cáo – nói rồi anh ta cài lại chiếc bộ đàm vào thắt lưng.
Connor khẽ khàng quay ra, bước lên cầu dẫn được che kín, gã đóng cửa lại và đặt cái lon Co ca rỗng lên bậc thang. Gã nhìn đồng hồ rồi nhanh nhẹn bước dọc cầu dẫn được che kín, mở cánh cửa và tắt đèn. Xung quanh ồn ào tiếng các khán giả đang nhốn nháo tìm chỗ ngồi. Lên đến chỗ chiếc thang máy, gã lại nhìn đồng hồ. Năm mươi tư giây. Khi rút chạy gã cần phải chạy hết quãng đường này trong vòng không đầy ba mươi giây. Gã bấm nút. Bốn mươi lăm giây sau chiếc thang chuyển thức ăn xuất hiện. RÕ ràng Ở tầng hai và tầng năm không có ai gọi thang cả. Gã đặt khay vào và bấm nút một lần nữa.
Ngay lập tức chiếc thang lại bắt đầu hành trình chậm chạp xuống tầng hầm.
Trong khi Connor bình thản đi về phía chiếc cửa có ghi chữ “Nội bộ” không ai để ý đến gã, đó là nhờ có chiếc áo khoác trắng và chiếc mũ cho ghi hàng chữ Redskins. Gã bước vào và khóa cửa lại. Trong bóng tối gã im lặng đi ngược trở lại bằng một cầu dẫn chật hẹp cho đến khi chỉ còn cách cửa vào Jumbo Tron vài mét.
Gã đứng nhìn xuống chiếc dầm thép đồ sộ dùng để giữ yên cái màn hình vĩ đại.
Connor nắm lấy lan can một lúc rồi quỳ xuống. Gã nhoài tới, dùng cả hai tay nắm lấy chiếc khung thép rồi buông người khỏi cầu dẫn. Gã nhìn chằm chằm vào cái màn hình mà theo sơ đồ kiến trúc thì chỉ cách gã có mười ba mét. Vậy mà tưởng như nó xa hàng dặm.
Gã nhìn thấy một tay nắm cửa nhỏ, nhưng gã vẫn chưa biết đó có phải là cái cửa thoát hiểm kín đáo đã được đánh dấu rõ ràng trên bản vẽ có thật sự thông ra ngoài không. Gã bắt đầu chậm chạp bò trên cái dầm, chậm chạp từng phân và không hề một lần nào nhìn xuống chiều cao chóng mặt năm mươi mét phía dưới.
Dường như nó phải cao đến hai dặm.
Cuối cùng khi gã bò được đến cuối cái dầm, gã bèn thả hai chân sang hai bên và quặp thật chặt, tựa như đang ngồi trên lưng ngựa. Màn hình đang chuyển từ một bàn thắng của Redskins trong trận đấu trước sang một quảng cáo cho Cửa hàng bán đồ thể thao Modell. Connor hít vào một hơi, cầm lấy cái nắm đấm cửa, rồi kéo. Cánh cửa bí mật tách ra và để lộ một lỗ hổng rộng khoảng nửa mét vuông đầy hứa hẹn. Connor thong thả chui vào và đẩy cửa đóng lại như cũ.
ép mình xung quanh bốn bề sắt thép, gã bắt đầu ước gì có thêm một đôi găng tay dày. Ở bên trong này giống như Ở trong một cái tủ lạnh. Tuy nhiên, mỗi phút qua đi gã lại cảm thấy tự tin hơn là nếu như cần phải dùng đến kế hoạch phòng ngừa thì sẽ không một ai tìm thấy nơi gã ẩn náu.
Gã ẩn trong cái lỗ giữa các dầm sắt nằm cao hơn mặt đất năm mươi mét trong một tiếng rưỡi đồng hồ, chỉ có thể quay cổ tay để xem đồng hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.