Đóa Lan Rừng Nổi Loạn

Chương 20



Trong một túp lều đổ nát của khu Kiểm lâm bỏ hoang ở Núi Xanh có một lão già được gọi là ông nội Humphrey: một lão già kém suy nghĩ, khốn khổ, tồi tàn nhưng lại có nghề hớp hồn chim chóc. Lão nhút nhát như con chuột nên mới chui vào ở cái xó hoang này. Lão thật sự rối lên vì việc Carol với chiếc Packard đen đặt Steve ở đây và lại phóng vụt đi.

Ông nội Humphrey len lén đến gần Steve rồi vội vã về nhà chờ xem sự thể xảy ra tiếp theo. Đang ngủ say, lão giật mình thấy chiếc xe Cađillac xịch đến. Phil Magarth ôm Steve vào xe rồi mở máy đi. Ngày hôm sau lúc đang nấu nồi xúp thì cánh cửa bỗng mở ra và bọn Sullivan kéo vào.

Bọn Sullivan không thấy Steve nhưng chúng theo đường lối quen thuộc: tìm lại dấu vết ngay từ chỗ nạn nhân thấy lần cuối cùng.

Khi thấy khói thuốc bếp luồn qua ống khói túp lều, chúng nhìn nhau rồi nhẹ nhàng bước tới.

– Chào! – Frank đá hất cánh cửa khép lại.

Ông nội Humphrey đang ngồi xổm trước bếp, khuôn mặt khô héo, già nua nhăn lại vì sợ. Max dựa lưng vào ống kói thong thả phun khói thuốc. Ánh lửa chiếu trên đôi mắt như hai cục thủy tinh đẽo, đen và không hồn. Gã bảo Frank:

– Nói với lão đi!

Frank ngồi trên thùng cây lật úp, sát bên lão già, nụ cười của gã khiến lão già lạnh thấu xương.

– Chúng tao đi tìm một tên, một tên bị bệnh. Nó ra sao rồi?

– Tôi không biết người bị bệnh nào hết, – lão rên lên. – Tôi chỉ muốn yên thân thôi.

– Nào, lão biết rõ về nó rồi. Chúng tao không nói giỡn đâu. Đừng làm khó. Nó không là gì với lão hết.

Lão già không hé răng. Frank hất nhẹ vào chân lão, giọng vẫn có chút vui đùa:

– Nào, nói đi. Gã mắc bệnh ra sao rồi?

– Tôi không thấy gã mắc bệnh nào, tôi chỉ lo việc tôi thôi.

Max giật cái chảo khỏi tay lão ném đi. Frank cười rộ lên:

– Gã bị bệnh sao rồi?

Lão nhìn cái chảo lăn trong xó, tay ôm lấy bộ râu:

– Tay nhà báo mang hắn đi rồi. Tôi chỉ biết có thế.

– Gã nhà báo nào? – Max hỏi.

– Magarth, – lão lắp bắp. – Hắn đã một lần quấy rầy tôi. Ai cũng quấy rầy tôi hết. Sao họ không chịu để tôi yên?

Frank đứng dậy bước ra cửa nói dịu dàng:

– Sẽ không còn ai quấy rầy lão nữa đâu!

Lão quay ra kéo lết đôi giày méo mó, tay túm chiếc áo choàng tả tơi. Max nói:

– Nhắm mắt lại! Chúng ta không muốn lão nhìn theo.

– Thưa ông, tôi không nhìn đâu.

– Nhắm mắt lại, – Max nhẹ nhàng nhắc.

Đôi mi nhơ bẩn, nhăn nhúm sụp xuống như hai cánh cửa hạ nơi một ngôi nhà trống rỗng.

Max rút khẩu súng lục dưới cánh tay đặt nhẹ nòng lên trán lão rồi bấm cò.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.