Đóa Lan Rừng Nổi Loạn

Chương 37



Hai tuần tiếp theo là những ngày Linda như sống trong cơn ác mộng. Cho dù mãi mãi về sau này, cô không bao giờ có thể quên được những ngày đó. Những đòi hỏi không ngừng của Frank làm cô không có chút nào hứng thú. Khi gã không làm cô chết khiếp về những cuộc làm tình – mà Linda ghét cay ghét đắng hơn cả những buổi phải làm cỏ vê – gã bắt cô đọc sách, dẫn gã đi chơi bằng xe hơi, bắt cô phải săn sóc gã từng li từng tí một. Vì gã không còn nhìn thấy vẻ đẹp của cô nữa nên nhanh chóng cô mất đi cái uy thế đối với gã. Gã từ chối không mua cho cô những chiếc áo mà xưa kia Linda không ngày nào mà không mua thêm áo mới và nhét vào cái tủ đã khá chật chội. Gã gay gắt nói với cô: “Cứ mặt những áo đã có đi! Anh không thể nhìn thấy em trong bộ áo mới thì sắm sửa làm gì!” Tệ hơn nữa, gã bắt đầu kiểm soát việc chi tiêu, trở nên bần tiện, keo kiệt không cho Linda lấy một đồng xu.

Cô tưởng có thể phát điên lên mà không dám bỏ gã vì sợ Max sẽ trị tội. Không có lúc nào cô được tự do, hễ vừa định xa gã một bước thì cô lại nghe thấy gã đập đập cái gậy và với giọng than vãn hỏi cô ở đâu.

Cô mong muốn được gặp lại Eddie và vì không thực hiện được, cô tới tấp gửi cho hắn những lá thư dài than khóc, mùi mẫn.

Eddie cũng vậy, hắn cũng đau khổ. Tới lúc này hắn mới biết phải cần Linda như thế nào. Và bởi vì không dám mon men lại gần biệt thự, hắn trở nên buồn phiền, mất ngủ, trong óc đầy những hình ảnh quyến rũ của Linda. Công việc của hắn – và từ đó dẫn đến nguồn thu nhập – cũng nhanh chóng bị ảnh hưởng nặng nề.

Vào một buổi chiều, khoảng mười lăm ngày sau buổi Max xuất hiện trong buồng ngủ của Linda, hắn vào một quán ngồi cho qua một tiếng đồng hồ trước khi đến gặp một khách hàng đã cao tuổi, hắn chợt chú ý nhìn một cô gái ngồi trên chiếc ghế cao bên cạnh.

Đó là giờ trống trong ngày, khách hàng trong quán chỉ có Eddie và cô gái. Do thói quen hơn là do ham thích, Eddie ngắm cô gái lạ mặt. Cô ăn mặc xoàng xĩnh nhưng chăm sóc cẩn thận. Mái tóc đen tuyền không chải, rối bù dưới chiếc mũ xấu xí. Cô đeo kính gọng đồi mồi và tuy k hông trang điểm trông cô vẫn hấp dẫn. Nhưng Eddie đã nhìn qua nhiều các cô gái đẹp thật quyến rũ nên cô gái bề ngoài xoàng xĩnh này không gợi cho hắn chú ý. Dù sao hắn cũng có nhận xét mặc dù với quần áo tồi tàn, cô vẫn có vẻ đàng hoàng và đôi chân thon dài gây sự chú ý của hắn vài phút trước khi lại tiếp tục đọc báo.

Cô gái lạ mặt nói với người bán hàng, một gã nhỏ thó, hói trán tên là Andrews:

– Tôi muốn kiếm một việc làm theo giờ. Ông có biết ai cần người, ví dụ như trông trẻ vào buổi tối không?

Andrews vẫn thích giúp đỡ người khác mỗi khi có dịp, ông vừa lau mặt quầy vừa ngẫm nghĩ. Sau cùng ông nói:

– Tôi không biết có người nào cần như vậy. Đa số người dân thành phố này đều không có con nhỏ và cũng không ai cần một người “bạn nữ”, đây là một thành phố nhỏ ăn chơi… chắc cô hiểu ý tôi muốn nói.

Cô gái xoay ly cà phê trong tay, giải thích:

– Tôi có công ăn việc làm nhưng đồng lương thấp quá nên muốn kiếm việc làm thêm.

– Vâng, tôi hiểu. Hiện nay thì chưa thấy có người nào cần nhưng tôi sẽ lưu ý cho cô.

– Cám ơn ông nhiều. Tôi là Mary Prentiss, ông có cần tôi ghi lại không? Tôi trọ ở East Street.

Andrews đưa cô mảnh giấy và cây bút chì. Cô gái vừa viết vừa nói:

– Giả dụ như có người mù nào cần mướn một người “bạn nữ” đến đọc sách, nói chuyện thì tôi làm được vì đã quen tiếp xúc với người mù rồi.

– Đồng ý! Nhưng ở Santo Rio, người mù không nhiều lắm. Bản thân tôi cũng không biết người nào. Nhưng dầu sao tôi cũng sẽ để ý cho cô.

Eddie nhìn cô gái đi khuất, hắn kéo sụp chiếc mũ xuống mắt, trầm ngâm suy nghĩ rồi một ý nghĩ nảy ra trong óc. Càng nghĩ hắn càng cảm thấy hài lòng. Một ý nghĩ thật độc đáo. Hắn nói:

– Ông đưa cho tôi mảnh giấy ghi tên và địa chỉ cô gái. Tôi quen một người mù rất khoái giao thiệp với phụ nữ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.