Đóa Lan Rừng Nổi Loạn

Chương 44



Ismi đứng chờ trong phòng khách bệnh viện Santo Rio. Căn phòng sáng sủa, thoáng mát, tiện nghi. Lão ngồi êm ái trong chiếc ghế da và nghĩ thật sung sướng nếu lão có được căn phòng như thế này. Lão cố suy nghĩ miên man như thế để tránh khỏi nghĩ về Max. Gã được đưa đi bệnh viện trên chiếc xe cấp cứu không cho lão đi cùng. Lão phải lái chiếc Packard và vì đã bao năm không lái xe nên lão thấy thật căng thẳng đầu óc. Chắc Max bị đứt gân máu. Bệnh bán thân bất toại thường xảy ra trong gia đình lão. Ngày xưa Ismi đã bị một lần khi thấy người bạn bị sư tử xé xác, nguyên nhân thì khác nhau nhưng kết quả thì cũng như nhau thôi. Nhưng lão vẫn hi vọng Max sẽ qua khỏi. Ismi chỉ phải kéo lê chiếc chân trái mà cũng đã thấy khó chịu rồi huống chi tật bại liệt lại xảy ra đối với một con người nóng nảy như Max. Cánh cửa mở ra êm ru và xơ bề trên bước vào. Ismi có cảm tình ngay với gương mặt phút hậu của xơ. Nhưng khi nghe xơ nói, lão sợ hãi không dám lắng tai nghe, chỉ loáng thoáng được vài lời. Bà nói về chuyện chảy máu vì vỡ động mạch cổ, về sự tê liệt ở phần thân trái, về hiện tượng mất cảm giác… Khi bà dừng lại, Ismi mới lên tiếng: – Tôi hiểu rồi. Nhưng có nặng không? Nó có chết không? Bà xơ hiểu là lão không biết gì hết và lo sợ nên cố tìm cách trấn an lão: – Không, ông ta không chết đâu, nhưng bị bại liệt. Lúc này thì chưa có gì chắc chắn nhưng hãy chờ ít lâu xem sao. – Bà nói tiếp: – Cụ được phép thăm ông ta vài phút. Đừng làm ông ta trái ý, ông ta cần được tĩnh dưỡng. Max nằm trong một căn phòng nhỏ sáng sủa, đầu, vai hơi gác lên cao. Lão không nhận ra Max nữa. Phần trái thân bị vặn đi trông thật ghê sợ. Phía mép trái bị giật vẹo lên làm hở mấy cái răng. Đôi mắt rực như tóe lửa, lão bước tới gần, đôi mắt thật dữ tợn, đầy hận thù, độc ác. Cô y tá Hennekey đứng cạnh cửa sổ, vẻ mặt thản nhiên. Lão đặt tay lên thành giường: – Cha sẽ hết sức chữa chạy và đến thăm con hàng ngày. Con sẽ khỏi thôi. Max nhìn lão, không nói được nhưng nét hận thù không tắt trong mắt gã. Lão Ismi thấy ngượng ngùng và sợ hãi: – Cha không ở đây lâu đâu. Trời tối rồi, để mai cha tới. Đôi môi mấp máy như muốn nói điều gì, Ismi nói: – Thôi, con không nên nói. Con phải tĩnh dưỡng. Lão ngạc nhiên thấy mình khóc. Đôi môi Max lại nhúc nhích cố sức thành tiếng: “Cút đi!”, nhưng Ismi không hiểu được. Cô y tá nhìn hai người, hiểu câu nói của Max. – Con chớ lo về tiền bạc. Cha có để dành được một ít… Cô y tá dắt lão ra cửa, lão nói: – Xin cô chăm nom giùm cho nó. Con trai tôi đấy cô ạ. Cô gật nhẹ đầu, hơi quay mặt đi để lão không thấy cô nhíu mày coi thường. Cô thấy Max là một kẻ ghê tởm. Cô ghét hắn mà không hiểu vì sao, người cô nổi da gà khi ở gần gã. Lão Ismi đi từ từ dọc hành lang, chốc chốc dừng lại đọc tên người bệnh gắn trên cửa phòng. Lão quay lại để xem tên Max có được gắn ở cửa phòng như những người bệnh nhân khác không. Lão thấy một thanh niên cao to và một cô gái xinh đẹp lại gõ cửa nơi phòng ngay trước mặt phòng Max. Lão thấy có cảm tình với cặp thanh niên nọ. Lão cứ nhìn họ mãi cho đến khi họ đi vào phòng. Lão tò mò nhìn bảng tên người bệnh ghi trên cửa. Khi đọc xong, lão giật nãy người như giẫm phải rắn. Veda và Magarth cúi xuống nhìn Carol nằm dài, xanh xao bất động trên giường. Bác sĩ trưởng Cantor cầm tay bắt mạch, nói với Magarth: – Tôi nghĩ phải tìm ông. Tôi đã nghe nói về cô Blandish rồi, và chợt nhớ ông là người quản lý tài sản của cô, nên nghĩ rằng gọi điện ngay cho ông là phải. Magarth gật đầu: – Tình trạng cô ta xấu lắm phải không? – Có lúc tôi cho là không thể cứu vãn nổi đấy, – Cantor trả lời – Nhưng thật quá may là bác sĩ Kraplien, chuyên gia nổi tiếng nhất nước về óc não, đang có mặt nơi đây và ông ta chịu mổ cho cô. Ông ấy tin là sẽ cứu được cô. Veda bóp chặt tay Magarth. Cantor tiếp tục: – Bác sĩ Klaplien không cho là bộ não của cô bị thương tổn. Tất nhiên là vết nứt thật đáng lo ngại nhưng bộ não không có vấn đề gì. Nó chỉ bị ép lại, chắc là vì tai nạn ở chiếc xe cam nhông. Nếu cuộc giải phẩu thành công thì người bệnh sẽ lấy lại được trí nhớ. – Bác sĩ liếc nhìn Magarth thật có ý nghĩa. – Như thế là sau này cô ta không nhớ lại gì cả từ lúc bị nạn. Magarth giật mình: – Chắc ông nghĩ là cô ta sẽ không nhớ cả tôi nữa à? – Cô ta sẽ không nhớ ai hết, không nhớ việc gì hết xảy ra từ tai nạn đó. – Bác sĩ Cantor nhắc lại: – Bác sĩ Kraplien rất chú ý đến trường hợp này. Ông ta đã bàn với bác sĩ Travers ở Glenview và nghiên cứu bệnh án của cô Blandish. Ông ta cho là bộ não chỉ bị ép lại nên hi vọng có thể chữa cho cô khỏi cả những lúc nổi cơn giận dữ. – Tôi rất mong được như vậy. Cô ta gặp quá nhiều chuyện rủi ro! Veda nói và cúi xuống hôn lên khuôn mặt tái xanh của Carol. – Nhưng có thể được không? Canton nhún vai. Dường như ông ta cũng không được lạc quan cho lắm. Ông nói: – Cuộc giải phẫu sẽ được tiến hành khoảng nửa tiếng nữa. Sau khi ghé qua sở cảnh sát, ông bà chắc sẽ trở lại đây? Lúc đó chúng ta sẽ biết thêm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.