Đoạn đường để nhớ

Chương 3



Như một quy luật chung, những người theo đạo dòng Baptist miền Nam không khiêu vũ. Tuy nhiên, ở Beaufort, đó không phải luật lệ buộc phải tuân theo một cách khắt khe. Ông mục sư trước Hegbert – đừng hỏi tôi tên ông ấy là gì – có quan điểm thoải mái về việc khiêu vũ ở trường học miễn là luôn có người đi kèm, và vì thế, các buổi khiêu vũ ở trường trở thành một truyền thống. Khi Hegbert kế nhiệm thì đã quá muộn để thay đổi. Jamie có lẽ là người duy nhất chưa bao giờ tham dự vũ hội ở trường và thẳng thắn mà nói, tôi thậm chí còn không rõ con bé có biết nhảy hay không nữa.

Thừa nhận rằng tôi cũng có vài lo ngại về việc con bé sẽ mặc gì, mặc dù đó không phải là điều tôi có thể nói với nó. Khi Jamie đến các buổi gặp mặt ở nhà thờ – điều được Hegbert khuyến khích – con bé thường mặc áo len dài tay cùng một trong những cái váy kẻ mà chúng tôi vẫn thấy ở trường hằng ngày, nhưng buổi vũ hội đầu năm học được coi là dịp đặc biệt. Hầu hết bọn con gái mua váy mới và bọn con trai mặc vest, và năm nay sẽ có thợ ảnh chụp ảnh cho chúng tôi. Tôi biết Jamie sẽ không đi mua váy mới bởi thật sự con bé chẳng giàu có gì. Mục sư không phải nghề kiếm được nhiều tiền, mà tất nhiên các mục sư cũng không làm nghề đó vì tiền, họ làm vì sự cam kết dài lâu, nếu bạn biết tôi muốn nói gì. Nhưng dù sao tôi cũng không muốn con bé mặc y chang những thứ thường ngày ở trường. Không phải chỉ vì tôi – tôi không nhẫn tâm đến thế – mà còn vì người khác sẽ nói này nói nọ. Tôi không muốn mọi người lấy nó ra làm trò cười hay bất kể điều gì khác.

Tin tốt, nếu có thứ gì như thế, là Eric không làm um lên với tôi về chuyện Jamie vì còn bận suy nghĩ về buổi hẹn hò của chính mình. Nó đi cùng Margaret Hays, đội trưởng đội cổ vũ của trường. Con bé không phải là đứa xinh nhất, nhưng đẹp theo cách của riêng nó. Đẹp, tất nhiên, tôi đang nói về đôi chân của nó. Eric gợi ý bốn chúng tôi đi cùng nhau nhưng tôi từ chối vì không muốn Eric có cơ hội để châm chọc Jamie hay bất cứ điều gì tương tự. Nó là thằng tử tế, nhưng đôi lúc cũng khá nhẫn tâm, đặc biệt khi đã làm vài ngụm bourbon.

Ngày có vũ hội tôi thật sự rất bận. Tôi dành gần hết buổi chiều giúp trang trí phòng tập thể thao, rồi phải đến nhà Jamie sớm trước nửa tiếng vì bố nó muốn nói chuyện, mặc dù tôi không biết tại sao. Ngày hôm trước, Jamie bất ngờ cho tôi biết, và phải nói là tôi thật sự hồi hộp bởi viễn cảnh đó. Tôi đoán ông sẽ nói với tôi về sự cám dỗ và con đường tội lỗi có thể dẫn chúng tôi đến. Dù sao, nếu ông ấy đề cập đến tà dâm, tôi biết tôi sẽ chết đứng ngay lập tức ở đó. Cả ngày, tôi cầu nguyện vài lời khe khẽ với hi vọng tránh được buổi nói chuyện này, nhưng tôi không chắc Chúa có xem xét đến những lời cầu nguyện của tôi hay không vì cách tôi đã cư xử trong quá khứ. Chỉ nghĩ tới chuyện đó thôi, tôi đã rất hồi hộp.

Tắm xong, tôi mặc bộ vest đẹp nhất, ghé qua tiệm bán hoa lấy hoa cài cho Jamie, rồi lái xe đến nhà con bé. Mẹ cho tôi mượn xe ô tô, và tôi đỗ xe trên đường thẳng trước cửa nhà Jamie. Thời đó người ta còn chưa chỉnh lại giờ theo mùa, vì thế khi tôi tới nơi, ngoài trời vẫn còn sáng, và tôi rảo bước trên lối đi nứt nẻ dẫn tới cửa nhà. Tôi gõ cửa và chờ một lúc, gõ lại lần nữa. Từ phái sau cánh cửa, tôi nghe thấy tiếng ông Hegbert, “Tôi ra ngay đây,” nhưng thực ra ông không hề chạy ra cửa. Tôi hẳn phải đứng đó hai phút hoặc hơn, nhìn cánh cửa. Phía bên kia là mấy chiếc ghế tôi và Jamie ngồi mấy ngày trước đó. Chiếc ghế tôi ngồi vần còn quay về hướng đối diện. Tôi đoán mấy ngày rồi bố con họ đã không ngồi ở đó.

Cuối cùng thì cánh cửa cũng cọt kẹt mở. Ánh sáng từ chiếc đèn bên trong phủ bóng trên gương mặt của Hegbert và có vẻ như ánh lên qua tóc của ông. Như tôi đã nói, ông đã già, bảy mươi hai tuổi theo tôi biết. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn ông gần như thế, và tôi có thể nhìn thấy những nếp nhăn trên mặt ông. Da của ông thực sự trong suốt, thậm chí còn hơn cả những gì tôi hình dung.

“Chào Cha,” tôi nói, nuốt sự bối rối. “Con đến đón Jamie tới buổi vũ hội đầu năm học ở trường.”

“Tất nhiên là thế rồi,” ông nói, “nhưng ta muốn nói chuyện với con trước đã.”

“Vâng ạ, vì thế con đến sớm.”

“Vào nhà đi.”

Ở nhà thờ Hegbert là người ăn mặc tương đối bảnh bao, nhưng lúc này ông giống như nông dân trong chiếc quần yếm và áo phông. Ông tránh ra để tôi ngồi trên một chiếc ghế gỗ ông mang từ bếp vào. “Ta xin lỗi vì mất một lúc mới ra mở cửa. Ta đang chuẩn bị bài giảng đạo cho ngày mai,” ông nói.

“Không sao đâu ạ, thưa Cha.” Tôi không biết tại sao, nhưng ta chỉ có thể gọi ông ấy là “Cha”. Ông ấy phần nào tạo ra hình ảnh đó.

“Được rồi, vậy thì hãy cho ta biết về con đi.”

Tôi nghĩ đó là câu hỏi tương đối buồn cười, khi mà ông ấy có một lịch sử dài như vậy với gia đình tôi và những thứ đại loại như thế. Nhân tiện, ông cũng là người làm lễ rửa tội cho tôi, và nhìn thấy tôi ở nhà thờ mỗi Chủ nhật từ khi tôi còn là một đứa bé.

“Dạ, thưa Cha,” tôi bắt đầu, thực sự không biết nói gì, “con là chủ tịch hội học sinh của trường. Con không biết Jamie có nói cho Cha biết chuyện này không.”

Ông gật đầu. “Con bé có nói. Tiếp tục đi.”

“Và… dạ, con hi vọng sẽ vào học tại đại học Bắc Carolina mùa thu tới. Con đã nhận được hồ sơ xin học.”

Ông lại gật đầu. “Còn gì nữa không?”

Phải thừa nhận, sau đó tôi chẳng còn bất cứ thứ gì. Một phần trong tôi muốn đặt cây bút chì ra ngoài mép bàn và giữ nó thăng bằng trong suốt ba mươi giây nhưng ông này không phải loại người sẽ đánh giá cao chuyện đó.

“Con nghĩ là không, thưa Cha.”

“Con có phiền nếu ta hỏi con một câu không?”

“Không, thưa Cha.”

Dường như ông nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, như thể đang suy nghĩ về điều đó.

“Tại sao con lại mời con gái ta tới buổi vũ hội?” cuối cùng ông nói.

Tôi ngạc nhiên, biết rằng vẻ mặt của tôi thể hiện điều đó.

“Con không hiểu, thưa Cha.”

“Con không định làm… bẽ mặt con bé chứ?”

“Không, thưa Cha,” tôi nói nhanh, sốc bởi lời buộc tội. “Không hề. Con cần một ai đó đi cùng, và con mới bạn ấy. Đơn giản chỉ có thế.”

“Không có bất kì trò đùa nào được sắp xếp chứ?”

“Không, thưa Cha. Con sẽ không làm thế với bạn ấy…”

Chuyện này còn tiếp tục thêm vài phút nữa – ý tôi là, sự tra hỏi của ông ấy về ý định thực sự của tôi – nhưng may mắn Jamie bước ra từ căn phòng phía sau, và cả bố con bé và tôi đều quay đầu lại cùng một lúc. Cuối cùng Hegbert cũng ngừng nói, và tôi thở phào nhẹ nhõm. Con bé mặc chiếc váy màu xanh biển đáng yêu và áo cánh trắng dễ thương tôi chưa từng thấy trước đó. Thật may, nó đã bỏ chiếc áo len dài tay lại trong tủ quần áo. Tôi phải thừa nhận, con bé không quá xấu, dù biết con bé vẫn ăn mặc đơn giản hơn nhiều so với những đứa khác tại buổi vũ hội. Vẫn như mọi khi, tóc của con bé được búi cao. Cá nhân tôi nghĩ nếu con bé thả tóc xuống trông sẽ đẹp hơn, nhưng đó là điều cuối cùng tôi muốn nói. Jamie trông giống như… ừ, Jamie trông giống như con bé vẫn thường thế, nhưng ít nhất nó không có ý định mang theo cuốn Kinh thánh. Như thế có lẽ là quá đáng quá.

“Bố không làm khó Landon đấy chứ?” con bé vui vẻ nói với bố.

“Bố cậu và mình chỉ mới gặp nhau thôi,” tôi nói nhanh trước khi ông ấy có cơ hội trả lời. Vì lý do nào đó, tôi không nghĩ rằng ông ấy đã nói với Jamie về chuyện ông ấy nghĩ tôi là loại người gì, và tôi không cho rằng lúc này là thời điểm tốt.

“Vậy thì có lẽ mình nên đi thôi,” một lúc sau con bé nói. Tôi nghĩ nó cảm nhận được sự căng thẳng trong căn phòng. Con bé bước về phía bố nó và hôn lên má ông. “Bố đừng chuẩn bị bài giảng đạo quá khuya nhé?”

“Không đâu,” ông nói nhẹ nhàng. Ngay cả khi có mặt tôi trong phòng, tôi có thể nói rằng ông thực sự thương yêu con bé và không ngại thể hiện điều đó. Chỉ có ông cảm nhận về tôi thế nào mới là vấn đề thôi.

Chúng tôi chào nhau, và trên đường ra xe, tôi đưa cho Jamie hoa cài và nói sẽ chỉ cho nó làm thế nào để đeo khi chúng tôi lên xe. Tôi mở cửa xe cho con bé và bước về phía bên kia, rồi cũng vào trong xe. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Jamie đã cài hoa xong.

“Mình không phải người tối dạ đâu, cậu biết mà. Mình biết cài một bông hoa thế nào chứ.”

Tôi khởi động xe và hướng về phía trường trung học, cuộc trò chuyện vừa rồi với Hegbert luẩn quẩn trong đầu.

“Bố mình không thích cậu lắm,” con bé nói, như thể nó biết tôi đang nghĩ gì.

Tôi gật đầu mà không nói bất cứ điều gì.

“Ông cho rằng cậu là người vô trách nhiệm.”

Tôi lại gật đầu.

“Ông cũng không ưa bố cậu nữa.”

Tôi lại gật đầu một lần nữa.

“Gia đình cậu.”

Tôi đã hình dung được câu chuyện.

“Nhưng cậu có biết mình nghĩ gì không?” con bé đột nhiên hỏi.

“Thực sự thì không.” Đến lúc đó tôi bắt đầu phát chán.

“Mình nghĩ rằng cách này hay cách khác, tất cả những việc này đều nằm trong kế hoạch Chúa. Cậu nghĩ thông điệp ở đây là gì?”

Giờ thì bắt đầu rồi đây, tôi tự nhủ.

Tôi ngờ rằng buổi tối có thể còn tệ hơn nhiều, nếu bạn muốn biết sự thật. Hầu hết bạn bè tôi giữ khoảng cách, còn Jamie không có nhiều bạn lắm để bắt chuyện, vì thế phần lớn thời gian chúng tôi ở bên nhau. Thậm chí tồi tệ hơn, hóa ra sự có mặt của tôi còn không cần thiết nữa. Bọn chúng đều đã thay đổi điều luật do thực tế là Carey không thể hẹn được ai, ngay khi tôi phát hiện ra chuyện này tôi cảm thấy vô cùng khốn khổ. Nhưng bởi những điều bố Jamie nói, tôi không thể đưa con bé về nhà sớm, bây giờ ư, liệu có được không? Và hơn thế nữa, con bé đang thực sự vui vẻ; ngay cả tôi cũng nhận thấy điều đó. Jamie thích những đồ trang trí mà tôi đã giúp treo lên, con bé yêu âm nhạc, nó thích tất cả mọi thứ về khiêu vũ. Con bé liên tục nói với tôi mọi thứ tuyệt vời như thế nào, và nó còn hỏi liệu hôm nào đó tôi có thể giúp nó trang trí nhà thờ không, cho một số buổi mít tinh của họ. Tôi lẩm bẩm rằng con bé nên gọi điện cho tôi, và mặc dù chẳng hào hứng gì khi nói điều đó, Jamie cảm ơn tôi vì đã chu đáo vậy. Thành thật, ít nhất trong một tiếng đầu tiên, tôi rất chán nản, mặc dù con bé có vẻ chẳng nhận thấy.

Jamie phải có mặt ở nhà vào lúc mười một giờ, một giờ trước khi buổi vũ hội kết thúc, việc này khiến tôi thấy dễ thở hơn một chút. Khi nhạc nổi lên, chúng tôi ra sàn nhảy, và hóa ra con bé là một người khiêu vũ khá giỏi, nếu đây đúng là lần đầu tiên nó nhảy. Sau khoảng một tá bài hát, chúng tôi đi về phía dãy bàn và có một cuộc trò chuyện gần như bình thường. Chắc chắn, con bé xen vào những từ như “đức tin”, và “niềm vui” và thậm chí “cứu rỗi”, cả về việc giúp đỡ trẻ mồ côi và người vô gia cư trên đường cao tốc, nhưng con bé thật sự rất vui vẻ, điều thật khó để duy trì trong một thời gian dài.

Vì thế mọi chuyện lúc đầu không đến nỗi và không thực sự tệ hơn những gì tôi tưởng tượng. Cho đến khi Lew và Angela xuất hiện thì mọi thứ thực sự trở nên tồi tệ.

Vài phút sau khi chúng tôi tới, hai đứa nó xuất hiện. Lew mặc chiếc áo phông ngu ngốc với mấy điếu Camel giắt trong tay áo, tóc vuốt đầy keo. Angela dính lấy hắn ngay từ đầu buổi vũ hội, và chẳng khó khăn gì để nhận ra trước khi đến đây con bé đã làm vài cốc. Bộ váy của Angela thực sự nổi bật – mẹ con bé làm việc trong thẩm mỹ viện và thông thạo tất cả các kiểu thời trang mới nhất – và tôi nhận thấy con bé đã tập tành nhai kẹo cao su giống như một quý bà. Nó thực sự làm trò với chiếc kẹo cao su đó, gần giống như một con bò đang nhai lại.

Lew nốc bát rượu pân, và một vài người khác bắt đầu trở nên chếnh choáng. Lúc các giáo viên phát hiện ra, chỗ rượu đã gần hết, và ánh mắt bọn chúng trở nên đờ đẫn. Khi nhìn thấy Angela uống cạn ly rượu thứ hai, tôi biết mình nên để ý đến con bé. Mặc dù nó đã đá tôi, tôi không muốn bất kỳ điều xấu nào xảy đến với Angela. Con bé là đứa con gái đầu tiên tôi từng hôn môi, và mặc dù lần đầu tiên chúng tôi thử hôn kiểu Pháp, răng chúng tôi đập vào nhau mạnh tới mức tôi nổ đom đóm mắt và khi về đến nhà phải uống thuốc giảm đau, tôi vẫn còn tình cảm với con bé.

Vậy là tôi ở đó, ngồi cùng với Jamie, gần như không nghe thấy gì khi con bé miêu tả những điều kỳ diệu của Trường Kinh thánh, kín đáo để mắt tới Angela, đúng lúc đó Lew phát hiện ra tôi đang nhìn con bé. Trong một cử chỉ điên cuồng, thằng cha tóm lấy eo Angela và kéo nó qua bàn, rồi ném cho tôi một cái nhìn kiểu như “có chuyện”. Bạn biết tôi đang nói gì rồi đấy.

“Mày nhìn bạn gái tao đúng không?” thằng cha hỏi, sẵn sàng gây chuyện.

“Không.”

“Có, hắn ta có,” Angela nói, có vẻ như nói nhịu. “Hắn ta nhìn em chằm chằm. Hắn là bồ cũ của em, người em đã kể với anh đấy.”

Thằng cha nheo nheo mắt nhìn tôi, hệt như Hegbert ban nãy. Tôi đoán tôi có ảnh hưởng như vậy đối với nhiều người.

“Hóa ra là mày,” hắn nhếch mép khinh bỉ.

Hồi đó, tôi không phải là đứa giỏi đánh nhau. Trận đánh thực sự duy nhất tôi từng tham gia là hồi học lớp ba, và tôi thua đậm trong trận đó, tôi bắt đầu khóc còn trước cả khi thằng kia đấm tôi. Thường tránh xa những thứ như thế này không khó khăn gì lắm đối với tôi do bản chất tôi thụ động và bên cạnh đó, không ai gây chuyện với tôi khi có Eric ở bên. Nhưng Eric đang cùng với Margaret ở chỗ nào đó, có lẽ phía sau khán đài.

“Tôi không nhìn bạn gái anh,” cuối cùng tôi nói, “và tôi không biết cô ấy nói với anh những gì, nhưng tôi nghi ngờ tính xác tín của những lời nói ấy.”

Mắt hắn ta nheo lại. “Có phải mày đang gọi Angela là đồ dối trá không?” hắn khinh khỉnh nói.

Thôi rồi.

Tôi nghĩ hắn ta hẳn sẽ đánh tôi ngay lúc đó, nhưng Jamie đột nhiên lại tham gia vào tình huống này theo cách của con bé.

“Tôi chưa có cơ hội biết anh phải không nhỉ?” con bé nói vui vẻ, nhìn thẳng vào Lew. Thỉnh thoảng Jamie có vẻ như không hề biết đến những chuyện đang xảy ra ngay trước mắt. “Chờ đã… có, tôi biết anh. Anh làm việc trong cửa hãng sửa chữa xe ở dưới phố. Bố anh tên là Joe, còn bà anh sống ở đường Foster, cạnh chỗ đường xe lửa.”

Một cái nhìn bối rối lướt qua mặt Lew, cứ như hắn ta đang cố gắng ghép một bức tranh với quá nhiều mảnh.

“Làm sao mày biết tất cả những điều đó? Ông ấy làm gì vậy, kể với mày về tao nữa ư?”

“Không,” Jamie nói, “đừng ngốc thế.” Con bé cười một mình. Chỉ Jamie mới có thể nhận thấy sự hài hước tại một thời điểm như thế này. “Tôi thấy ảnh của anh trong nhà của bà anh. Tôi đi ngang qua đúng lúc bà anh cần giúp mang đồ ăn vào nhà. Ảnh của anh ở trên mặt lò sưởi.”

Lew nhìn Jamie như thể có thân cây ngô mọc ra từ tai con bé vậy.

Trong khi đó Jamie dùng tay để quạt. “Chà, bọn tôi vừa khiêu vũ xong, đang định ngồi xuống để thở đây. Ngoài kia chắc là nóng lắm đây. Hai người có muốn ngồi cùng chúng tôi không? Có hai cái ghế đây. Tôi muốn biết bà anh có khỏe không?”

Con bé có vẻ rất vui, và điều này khiến Lew không biết phải làm gì. Không giống chúng tôi, những người đã phần nào quen với chuyện này, hắn ta chưa bao giờ tiếp xúc với một người như Jamie trước đó. Hắn ta đứng yên mất một lúc, cố gắng quyết định xem có nên đánh thằng cha đi cùng với con bé đã giúp đỡ bà mình hay không. Nếu chuyện này nghe còn khó xử với bạn, thì tưởng tượng mà xem nó còn khó đến mức nào với bộ óc bị xăng dầu phá hủy của Lew.

Cuối cùng, chẳng nói chẳng rằng, hắn ta lỉnh đi, kéo theo Angela. Và nhờ số rượu đã uống, Angela có lẽ đã quên mất mọi việc bắt đầu như thế nào. Jamie và tôi nhìn Lew bỏ đi, tôi thở phào khi hắn đã cách xa một khoảng đủ an toàn. Thậm chí tôi không còn nhận ra là mình đã nín thở.

“Cám ơn,” tôi lúng búng, nhận ra chính Jamie – Jamie! – là người đã cứu tôi khỏi sự nguy hiểm nghiêm trọng đến toàn bộ cơ thể.

Jamie nhìn tôi một cách lạ lùng, “Vì cái gì cơ?” con bé hỏi, và khi tôi không biết trả lời thế nào thì con bé quay lại ngay với câu chuyện của nó về trường Kinh thánh, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra hết. Nhưng lần này, tôi nhận thấy mình thực sự lắng nghe, ít nhất bằng một tai. Đó là điều tối thiểu tôi có thể làm.

Hóa ra đây không phải là lần cuối cùng chúng tôi nhìn thấy Lew hay Angela tối hôm đó. Hai tuần rượu pân thực sự đã đánh gục Angela, và nó nôn ra khắp nhà vệ sinh nữ. Lew, trở thành anh chàng đờ đẫn, bỏ đi ngay khi biết chuyện con bé nôn ọe, lén lút cũng y như cách hắn đến, và đó mới là lần cuối cùng tôi trông thấy hắn ta. Jamie, như số phận đã sắp đặt, lại là người tìm thấy Angela trong nhà vệ sinh, và rõ ràng Angela không được ổn lắm. Lựa chọn duy nhất là lau dọn sạch sẽ rồi đưa con bé về nhà trước khi các giáo viên phát hiện ra chuyện này. Hồi đó, say rượu là một việc nghiêm trọng, con bé có thể sẽ bị đình chỉ học, thậm chí đuổi học, nếu bị bắt gặp.

Vì Chúa, Jamie không muốn điều đó xảy ra chẳng kém gì tôi, tuy nhiên tôi hẳn đã nghĩ tới chuyện khác nếu bạn hỏi tôi trước, vì sự thật là Angela đang tuổi vị thành niên và đang phạm pháp. Con bé cũng phạm vào một luật lệ khác của Hegbert về lối cư xử đúng mực. Hegbert không tán thành việc phá luật và uống rượu bia, và mặc dù điều đó không khiến ông ấy nổi điên lên giống như sự tà dâm, mọi người đều biết ông là người cực kỳ nghiêm khắc, và chúng tôi nghĩ Jamie chắc hẳn cũng cảm thấy y như vậy. Có thể con bé cũng thấy thế thật, nhưng bản năng giúp đỡ trong nó hẳn đã thắng thế. Có lẽ con bé thấy Angela kiểu như “một người đáng thương” và nhận ngay lấy trách nhiệm trong tình huống này. Tôi đi ra ngoài và tìm thấy Eric phía sau khán đài, nó đồng ý đứng gác tại cửa nhà vệ sinh trong khi Jamie và tôi vào trong dọn dẹp. Tôi nói cho các bạn biết, Angela đã nôn mửa cực kì hoành tráng. Những bãi nôn mửa ở khắp nơi trừ bồn cầu. Trên tường, sàn nhà, bồn rửa tay – thậm chí cả trên trần nhà, đừng hỏi tôi làm sao con bé làm được như vậy. Thế là tôi ở đó, bò ra mà dọn dẹp những đống nôn mửa trong buổi vũ hội đầu năm học với bộ vest xanh đẹp nhất của mình, điều tôi muốn tránh né ngay từ đầu. Và Jamie, bạn hẹn của tôi, cũng bò ra, làm y hệt như vậy.

Tôi nghe thấy tiếng thằng Carey đang cười re ré điên cuồng ở đâu đó phía xa.

Cuối cùng, chúng tôi lẻn ra ngoài bằng lối sau của phòng thể chất, giữ thăng bằng cho Angela bằng cách đi kèm hai bên. Nó liên tục hỏi Lew ở đâu, nhưng Jamie đã trấn an con bé. Jamie có cách nói chuyện với Angela thực sự rất dịu dàng, dù Angela cho đến lúc đó quá say rồi, tôi không nghĩ rằng nó biết mình đang nói chuyện với ai. Chúng tôi đặt Angela vào ghế sau xe ô tô, con bé mê man gần như tức khắc, dù trước đó nó đã kịp nôn thêm ra sàn xe. Cái mùi khủng khiếp tới mức chúng tôi phải kéo cửa kính xuống để khỏi nôn theo, và chuyến xe đưa Angela về nhà dường như dài khủng khiếp. Mẹ nó ra mở cửa, nhìn con gái bà ta một cái, rồi đưa nó vào trong nhà mà không nói lấy một lời cảm ơn. Tôi nghĩ bà ta xấu hổ, và dù sao chúng tôi thực sự cũng không có gì nhiều để nói với bà ta. Bản thân tình huống đã nói lên rất nhiều rồi.

Lúc đưa Angela về nhà thì đã là mười giờ bốn mươi lăm phút, chúng tôi phải quay xe về thẳng nhà Jamie. Khi đến nơi, tôi thực sự lo lắng cho bộ dạng và mùi của con bé, và thầm cầu mong Hegbert không còn thức. Tôi không muốn phải giải thích chuyện này với ông. Ồ, có thể Hegbert sẽ chịu nghe Jamie nếu con bé là người thuật lại chuyện đó, nhưng tôi có cảm giác nôn nao rằng thể nào ông cũng tìm cách trách mắng tôi.

Thế rồi tôi đưa Jamie đến cửa, và chúng tôi đứng dưới ánh sáng hiên nhà. Jamie khoanh tay lại và khẽ mỉm cười, trông như thể vừa đi dạo buổi tối và thưởng thức vẻ đẹp của thế giới về.

“Xin đừng nói với bố cậu về chuyện này,” tôi nói.

“Mình sẽ không nói đâu,” con bé nói. Nó quay lại phía tôi, tiếp tục mỉm cười. “Mình đã có một buổi tối rất vui. Cám ơn cậu đã đưa mình đến buổi vũ hội.”

Con bé đứng đó, người đầy vết nôn mửa, thực sự đang cảm ơn tôi về buổi tối hôm đó. Jamie Sullivan đôi lúc thực sự có thể khiến một thằng con trai phát điên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.