Đời Callboy

CHƯƠNG 12: KHÔNG NGỦ



Vậy là em mất anh thật rồi, đây là lá thư thứ 30 em víêt, từ ngày mình xa nhau. Ngày nào em cũng nhớ về anh, nhớ rất nhiều, thời gian bên em dường như đứng yên lại… đợi chờ anh cùng em. Tất cả những việc em làm trong 30 ngày wa hình như đều là vô nghĩa… khi không có anh bên em. 0.9.0.3.1.0.3.9.6…, 9 số, 9 số Điện Thoại của anh… còn 1 số nữa thôi, là em có thể nghe giọng anh, nhưng em không dám làm điều đó, vì em không biết… mình sẽ nói gì khi gặp anh… Em không dám mong anh tha thứ cho em… em không đáng để tha thứ, em không đáng để anh yêu… và giờ đây, em chỉ biết ngồi đây, hi vọng rằng anh sẽ tha thứ cho em… ngốc đến không ngờ được. Em yêu anh… như em vẫn từng yêu…”
… Tách, lách tách,… tiếng lửa cháy nho nhỏ… 25, 26, 27, 28, 29, 30… tôi nhẹ nhàng đặt lá thư thứ 30 vào đống lửa… 30 lá thư tôi viết, chứa bao nhiêu tình yêu, suy nghĩ của tôi về tình yêu của tôi và anh… và giờ đây, 30 lá thư đó làm tôi ấm lên đôi chút… trong đống lửa. Tôi không dám đưa những lá thư đó cho anh, tôi không dám gặp anh, tôi sợ ánh mắt anh nhìn tôi, tôi sợ cái câu… “thứ dơ bẩn, bán thân xác vì đồng tiền.” của anh… tôi sợ… anh không còn yêu tôi… Tuyên ơi… Thêm một đêm nữa tôi không ngủ… đã nhiều đêm như thế… Tôi không dám về nhà, vì về nhà, tôi lại nhớ anh… nhớ góc đó anh và tôi đã nằm ôm nhau, nhớ nơi đó anh đứng đánh răng và cằn nhằn tôi kêu anh dậy sớm, nhớ mọi thứ liên wan tới anh… Nhiều lần, tôi đã định sẽ mướn căn nhà khác… Nhưng rồi lại thôi… vì tôi sợ… (lại sợ)… sợ anh sẽ tới tìm tôi… và không thấy tôi… tôi vẫn chờ đợi anh, chờ trong vô vọng, như ngừơi ta thường nói thế…
Những đêm tôi không dám ngủ vì nhớ anh, tôi lại lấy xe, cứ thế, đi vòng vòng thành phố… wa những con đường, nhưng góc phố, những quán ăn, những quán càfê mà anh và tôi từng ngồi, từng đi… Nhớ anh đến nao lòng…
Anh ơi… Giờ này anh đang làm gì? Anh có nhớ em không? Anh có còn yêu em không? Anh có biết là em đang nhớ anh đến chừng nào không? Anh có hiểu là em đã yêu anh nhìêu như thế nào không? Anh có còn muốn em là người duy nhất yêu anh và anh yêu không? Anh có nhớ mình đã bên nhau hạnh phúc vui vẻ thế nào không? Anh còn nhớ những lời anh hứa với em chứ? Anh có còn, anh có nhớ, anh có biết… Bao nhiêu là câu hỏi… rơi vào thinh lặng. Anh không trả lời em, hay là… anh đang ghét em. Ừ, mà em cũng muốn anh ghét em lắm… vì như thế, là anh còn yêu em. Em đố anh nhé… Nếu như Đúng trái Nghĩa với sai… thì Yêu trái nghĩa với gì… Buồn? Không phải, vì buồn là khi mình còn nhớ tới người ta nên mới buồn vì ngừơi ta. Ghét? Không đúng, vì ghét là khi anh còn wan tâm tới hành động của ngừơi ta để mà ghét. Giận? Không đúng luôn, vì giận mới chỉ xa nhau, nhưng anh còn nhớ hành động của ngừơi ta để mà giận. Thù? Cũng không đúng luôn, vì thù, là anh còn nhớ tới nỗi đau người ta gây ra cho anh để mà thù. Chính xác là… Dửng Dưng, vì khi đó, anh không còn cảm giác quan tâm tới người ta nữa, nỗi đau của ngừơi ta không làm anh chạnh lòng, sự tồn tại của ngừơi ta không làm cho anh mảy may chú ý… Đó là điều kinh khủng nhất của tình yêu… Vì vậy, anh cứ ghét em,cứ giận em, cứ thù em cũng được, nhưng anh đừng dửng dưng với em, anh nhé…
“Khi biết em mang kiếp cầm ca, đêm đêm phòng trà dâng tiếng hát cho mọi người, bỏ tiền mua vui, hỏi rằng anh ơi.. còn yêu em nữa không…” Lời nhạc nghe sao mà đau lòng đến tê tái. Nhìn lại mới thấy tôi đang đi ngang wa một cái đám ma… mà rất náo nhiệt, ngừơi ta đi coi đông lắm, tíêng nhạc cũng phát ra từ đó… Tôi dừng lại vì tò mò.
“Anh trai, trời ơi, vỗ tay quá chừng mà hông ủng hộ tụi em gì hết… em… hát lên coi, lắc lên em…” Một giọng eo éo, đàn ông không phải, mà đàn bà cũng không đúng, đang ra sức kêu gọi mọi ngừơi ủng hộ những “giọng ca” đang hát kia… Thì ra là những người Đồng Tính đang hát đám ma…
Trước đây và tới lúc bấy giờ, tôi rất sợ những người như thế, những người mà thiên hạ gọi là Pêđê, Bóng Lộ… nhìn họ… đàn ông không ra đàn ông, đàn bà không ra đàn bà, ai mà lại không sợ, không ngại. Đồng ý rằng tôi cũng là Đồng Tính, nhưng tôi vẫn thích những ngừơi ăn mặc và bề ngoài nhìn giống đàn ông hơn là những người… như vậy. Buồn và không muốn về nhà để nhớ anh, tôi ngồi lại, lắng nghe những “ca sĩ về đêm” kia…
“Dạ, nếu như Thuý Nga hải ngoại có Linda Trang Đài thì hôm nay tại đây các bạn sẽ được lắng nghe giọng ca của Ninja Chân Dài, với ca khúc Cho Ngừơi Tình Xa… Vỗ tay lên mấy anh…… Tiếp theo chương trình, chúng em xin giới thiệu với các bạn một giọng ca rất được các bạn trẻ yêu thích. Nếu như các bạn từng say mê giọng ca núi rừng của Siu-Black thì hôm nay, chúng ta sẽ gặp em của SiuBlack, đó là nử ca sĩ Xà-Lách… Ê bà, ra hát kìa bà, ngồi ăn xà lách miết àh, bà mặc áo dầy sao mấy anh cho tiền, hạ áo xuống coi… Dạ, và sau đây, Xà lách xin gởi tới các bạn ca khúc mang âm hưởng rock, bài hát từng được chị Siu Black trình bày,bài hát mang tên Nếu điều đó xảy ra. Để liên tục chương trình, xin mấy anh mấy chị, mấy cô mấy chú, mấy anh trai… nè, em nhớ anh trai này đó nha, nãy giờ đứng cười không nha, chưa ủng hộ tụi em gì hết nha… lát, chết với em.. ý, em quên… Sau đây là giọng ca của thần đồng ca nhạc, Lusion, nữ hoàng của những đêm dạ vũ…”
Thì ra nữ hoàng là một đứa bé, chừng 13-14 tuổi, là một đứa con trai, nhưng mặc một chiếc váy ngắn cũn cởn với 1 cái áo ống, đang quay cuồng trong một bài hát sôi động…
“Xin, dành trọn cho anh, ngàn muôn chiếc hôn nồng say… Và sau đây, Lusion xin gởi tới các cô bác anh chị ca khúc thứ 2, ca khúc từng thành công với giọng ca của Cẩm Ly, hôm nay, Kem Ly hát lại… Em sẽ là người ra đi… vì sao anh không nói là hết yêu em rồi… Ê, hát gì mà lắc dữ vậy, hát nhép phải không em? Sao thấy giọng hay quá vậy… Nhép gì, nhép gì mà nhép, nè, mirô nè, anh hát thử coi, có nhép hông… Nóng dử vậy em…”
Tôi bật cười vì câu chuyện trước mặt mình… thật la hết biết. Cứ như là ca sĩ chuyên nghiệp ấy…Tự nhiên, tôi móc trong túi mình ra 50 ngàn và cho Nữ Hoàng… coi như là cảm ơn vì làm cho tôi vui trong lúc này…
“Cảm ơn nha anh đẹp trai, thấy chưa, thấy người ta là con trai đàng hoàng thấy chưa, coi là ủng hộ cò xanh liền thấy chưa… Anh, uống với em ly rượu đi anh…”
Bao nhiêu cặp mắt đổ dồn về phía tôi, nếu là tôi của những ngày trước thì có lẽ tôi đả bỏ đi mất rồi, nhưng hôm nay, tự dưng tôi lại muốn làm một cái gì đó mà trước đây chưa từng làm… Thế là tôi cầm ly rựơu và uống hết… Tôi lại ngồi coi buổi biểu dĩên kia, lâu lâu lại cho 10 hay 20 ngàn, và lần nào cũng được đáp lại bằng 1 ly rượu đầy, cứ thế, cứ thế… Dần dần, người coi thưa dần, những “kiều nữ” ca sĩ kia cũng không hát nhiều nữa, chủ nhà có đám ma bày ra cho họ 1 bàn đồ ăn, Lusion mời tôi tới ngồi chung với họ, và bắt đầu một buổi nhậu…
” Uống với tụi em 1 ly đi anh… ít thấy ai mà chơi sang như anh trai đây… ủng hộ tụi em quá chừng… Sao dậy? Ngồi nhậi với mấy đứa như em làm anh ngại hả? Hay sao nè? Ừ, uống vậy mới được chứ… Nhìn anh là em biết liền, đang có chuỵên buồn phải không? Thất tình chứ gì, yêu trai mà cuối cùng bị nó bỏ phải không? Ui, chuyện bình thường đó mà buồn làm gì anh. Anh có tình để thất thì còn vui, chứ như tụi em đây, có biết được tình là cái giống gì đâu… Thử hỏi anh, ai mà dám yêu cái thứ… như tụi em. Ừ, thì cũng có vài thằng theo tụi em, nói yêu thương, nhưng mà là yêu tiền của tụi em thì đúng hơn…
Có tiền nuôi tụi nó, thì tụi nó ôm ấp mình, còn hết tiền thì tụi nó chửi vô trong mặt là đồ mê trai… Nhục gì đâu, biết là vậy mà cứ hết đứa này tới đứa kia dính vào. Mà em hỏi anh, tụi em có gì sai đâu chứ. Tụi em muố sống thật với bản thân mình… Tụi em là con gái mà, tại xui xẻo, đầu thai mang thân con trai, thì tụi em làm lại thân con gái, có gì là sai đâu… Vậy mà thiên hạ chửi tụi em là biến thái, pêđê, bóng lộ… người ta ngu, nói sai mà hông biết. Pêđê là tiếng Pháp, chỉ dân Đồng Tính, giống như tiếng Mĩ nó kêu là Gay vậy, như anh nè, anh yêu con trai, thì tiếng Tây nó cũng kêu anh là Pêđê thôi… có gì đâu mà làm ầm lên… kêu là bóng lộ cũng đựơc, riết rồi wen luôn cái tên đó… mà em thấy, tên gì cũng được, miễn mỗi ngày có hai bửa cơm cho vô họng là được rồi. Tụi em nè, kiếm ăn cũng đâu có dễ đâu, ai mà cho tụi em làm việc bình thường như mấy ngừơi khác, tụi em cũng là người mà, chơi kì vậy. Thế là đi hát đám ma, mà đâu phải mình em hát đâu, còn đám con Phương Cẳng Bự, con Bạch Xà Thảo, tụi nó cũng giành ăn của tụi em vậy, hát muốn bể cổ họng, mà gặp người chơi sang như anh hai còn đở, chứ mà gặp mấy thằng chây chây, có hôm hát muốn chết mà hông đủ tiền uống trà đá với đi xe ôm dzề. Hát vầy nhìêu khi không đủ sống, nên có nhiều đứa đi lừa gạt, móc túi, giựt dọc để sống, bị bắt 1 cái là tàn đời. Người ta thì chửi tụi em là phạm pháp, nhưng mà có ai cho tụi em công việc đàng hoàng để mà sống đâu… Như bên Thái Lan đó, Pêđê, bóng lộ được biểu diển công khai, bán vé vào xem đàng hoàng, thử Việt Nam mình mà vậy coi, muốn tụi em phạm pháp cũng khó, chứ đừng nói, mà Pêđê Việt Nam đẹp đâu thua gì mấy con Thái Lan đâu anh, như em nè… Àh, anh thắc mắc không biết tụi em cần tiền dữ vậy để làm gì hả? Không, làm gì có, tụi em làm gì mà nuôi gia đình, có gia đình đâu mà nuôi, từ khi nhà biết như vầy là từ tụi em hết rồi… Thì lấy tiền… nuôi trai… ha ha ha… Nói chứ, tụi em cũng mua đồ này nọ, mua đồ để đi hát hằng đêm, chứ mấy cái đồ này, ai mà cho mình anh. Đứa nào mơ ước xa xôi hơn, thì muốn có tiền đi Thái để phẫu thuật, thành đàn bà thiệt… Hả? Anh hỏi sao… àh, trời ơi, mấy cái này là đồ giả đó anh ơi, ngực giả không àh… Àh quên, có mấy đứa làm thiệt rồi, mà phần trên thôi, tại vì ở trên làm dễ hơn, ở VN làm được, còn ở dưới thì phải wa Thái mới an toàn… Nói chung, tụi em cũng chỉ muốn mình được là mình thôi… có gì là sai đâu, mà thiên hạ chửi dữ quá…”
Tôi từ giã những người… “phụ nữ” kia, rồi về nhà, mệt mỏi sau cả đêm không ngủ, cộng thêm chút men rượu, tôi lăn ra ngủ, mà không hề mộng mị, không hề có Tuyên trong giấc mơ…
Những ngày sau, tôi vẫn tiếp tục cuộc sống của mình… một cách bình thừơng. Sau cái đêm nghe những lời tâm sự đó, tôi mới cảm thấy là, nổi buồn của mình so với nhiều người khác sao mà nhỏ nhoi quá, vì vậy, buồn ít đi một chút và bước về phía trước là tốt hơn… Đang ngồi chat, ĐT reo lên…
– Quân hả con, cô là Kiều, má Tuyên đây.
– Ờ, có chuyện gì không cô?
– Cô muốn gặp con hỏi thăm thôi, chiều nay ở quán càfê cũ nha con. chừng 3h như lần trước nha.
– Ok, chiều nay con gặp cô.
Tôi cũng muốn coi người đàn bà này còn muốn gì ở tôi nữa.
– Mới có một thời gian không gặp, mà con ốm hơn xưa nhiều quá… Chắc, có chuyện buồn hả con?
– Dạ, cảm ơn cô quan tâm, nhưng, có chuyện gì thì cô nói nhanh dùm con, vì chút nữa con có hẹn rồi.
– Ừ, thì cô muốn cám ơn con vì thời gian vừa wa con đã lo cho Tuyên, và cuối cùng thì con cũng giúp cô nói Tuyên để cho Tuyên nó chịu sang Mĩ làm ăn…
– Cô nói vậy là…
– Ừ, thì tháng rồi Tuyên nó đã đồng ý sang Mĩ rồi, nhà cô đang lo thủ tục cho nó đây… Con thật là bíêt lo cho thằng Tuyên quá… không uổng công cô thương con, nhờ người chăm sóc, coi con làm gì trong thời gian qua…
– Ý cô là… mướn ngừơi theo dõi con là cô… chứ không phải anh Tuyên…
– Thì, cô cũng nói rồi mà. Cô chỉ âm thầm theo dõi và giúp khi Tuyên nó cần thôi… cậu không nhớ sao, chẳng lẽ cậu nghĩ tôi lại chịu cho con mình quen với một thằng làm cái nghề dơ bẩn như cậu?
Tôi ra về, mà vẫn nghe trong tai mình từng câu nói của bà Kiều, bây giờ tôi đã hiểu mọi chuyện tại sao lại xảy ra một cách nhanh chóng như vậy, thì ra là có bàn tay của bà Kiều chạm vào… Nếu thế thì, tôi thật sự mất anh Tuyên thật rồi… Vì tôi biết mình không đủ sức để giành anh Tuyên từ tay mẹ đẻ của anh… và đúng như bà Kiều nói, khi sang Mĩ, tương lai của anh Tuyên sẽ tốt đẹp hơn bên đây nhìêu lần… Yêu anh, nhưng bây giờ không thể bên anh… thì tôi cũng thật sự mong rằng, anh sẽ hạnh phúc và thành công. “Yêu một người, là bạn sẽ thật sự thấy hạnh phúc khi nhìn thấy người ta thành công và hạnh phúc..” Tôi vốn ghét câu nói đó, nhưng mà, mọi chuyện lúc này là do bản thân tôi gây ra, không cứu vãn được nữa cũng là do bản thân tôi… Thôi thì…
Vài ngày sau, tôi trả căn nhà đang mướn, thuê chổ khác ở, đổi số điện thoại khác, đổi nick yahoo khác… thế là… coi như tôi mất hoàn toàn liên lạc với anh, không biết mình làm thế là đúng hay sai, nhưng lúc này, tôi vẫn nhớ anh, nhớ nhiều lắm… Không có anh, tự dưng tôi thấy thời gian của mình trống trải tới một cách kì lạ… có hôm thức dậy, tôi nằm đó, nhìn lên trần nhà suốt mấy tiếng đồng hồ mà không biết mình sẽ làm gì và sẽ ra sao. Nhiều lần, tôi tìm Nhóc để tâm sự và đi chơi cùng Nhóc, nhưng Nhóc thì nó cũng có cuộc suống của riêng mình, Nhóc cũng còn đi học, đi thi, nhất là lúc này Nhóc đang chuẩn bị thì Học Kì, làm phiền Nhóc hoài thì cũng kì lắm. Tôi cứ ôm nỗi buồn đó trong lòng mình mà không biết nói củng ai. Không có cảm giác nào trên đời mà… khó chịu như cảm giác đó… cứ buồn, buồn và buồn vô hạn… Thế rồi, tôi đi làm lại sau 1 thời gian nghỉ vì chuyện của anh. Tôi lao vào thế giới ảo như 1 con thiêu thân, chat như điên khùng với tất cả những nick trên mạng, có nhiều người, tôi ngồi kể cho họ nghe về chuyện của Anh và tôi cho họ nghe, mặc dù không biết họ là ai, nhưng tôi chỉ cần biết là có nơi cho tôi xả những nỗi buồn của mình. Đi làm, có khi có khách, có khi không có ai, có khi, tôi sẵn sàng ngủ với người khác mà họ không cần trà tiền cho tôi cũng được. Anh nói tôi bán thân xác vì đồng tiền, thì bây giờ… tôi không làm thế nữa… Tôi tìm đến Tình Dục như một liều thuốc làm quên đi Anh, tôi nằm trong vòng tay bao nhiêu người đàn ông, hi vọng, khao khát rằng có thể tìm đựơc cảm giác khi nằm trong tay anh… Nhưng đã bao lần tôi thất vọng vì điều đó. Tôi bắt đầu chat đêm, từ 12h về sáng, đi làm cũng giờ đó, sáng chừng 10h về nhà mệt mỏi rồi lăn ra ngủ như chết, khi thức dậy thì bắt đầu ăn uống rồi đi làm…
Những đêm không ngủ, tôi chạy xe trên đường, nhìn những ngọn đèn xe chạy vù wa mình… tôi cứ ước rằng… phải chi mình là một con thiêu thân… lao vào ngọn đèn kia, sáng bừng lên rồi … biến mất… mãi mãi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.