Giết Người Đưa Thư

CHƯƠNG 21



Khi Parker quay lại phòng làm việc thì Ruiz đã đi từ lâu rồi. Anh muốn nằm lăn ra để xả hơi mà không được. Chừng nào mà ta vẫn còn muốn thanh thản thì cách tốt nhất là nên tránh xa công việc ra. Anh đã phải trả giá cho bài học này rồi. Anh đã bị khốn khổ khi biến thành một ngôi sao sáng trong Phòng Chống Cướp của – Giết người. Anh đã bị cuốn theo cơn lốc của công việc đến nỗi không còn nhận biết được mình là ai hay mình đang làm gì nữa. Anh đã vắt kiệt sức mình vào sự nghiệp.
Lẽ ra anh nên về nhà, đứng dưới vòi hoa sen, nghe nhạc jazz, uống một ly vang, đặt một ít mỳ vằn thắn hay thịt bê Mông Cổ ở nhà hàng cuối phố. Anh đang có vài thứ cần phải đọc và ghi chép. Như thế thì một giấc ngủ nghe cũng có vẻ là một ý kiến hay.
Anh có một chiếc giường lớn và cửa sổ trông ra khu Phố Tàu phòng những đêm không muốn, hoặc không thể ngủ. Lúc ấy, những hình ảnh bên dưới lấp lánh như thể ảo ảnh trong không gian ba chiều. Anh thấy màu sắc như dịu đi và có thể ánh sáng rực rỡ cùng âm thanh đường phố đã chui cả vào bóng đêm tĩnh lặng trong ốc đảo của anh.
Nhưng anh không thể về nhà sớm được. Có quá nhiều việc cần phải làm, và cần phải làm nhanh nữa. Bản năng mách bảo anh phải quan tâm đến vụ này và cái ý nghĩ ấy càng lúc càng dữ dội. Cái kẻ lạ mặt đột nhập vào căn hộ của Abby Lowell, và cả chính cô ta nữa, đều đang quay cuồng trong đầu anh.
Cô ta là một cá thể đầy mâu thuẫn. Cô ta tranh thủ sự cảm thông, nhưng cũng lại rất điềm tĩnh và vững vàng, cô ta dễ tổn thương nhưng cũng khó nhằn, cô ta vừa là nạn nhân vừa là kẻ tình nghi. Tất cả. Quỷ tha ma bắt nếu cô ta lại không biết vụ đột nhập đó là nhằm mục đích gì.
Cái chết của Lenny Lowell chắc chắn không phải vì một tội ác tình cờ. Và cả cái thằng đưa thư kia nữa chứ, hắn được ấn cho số độc đắc, hắn biết Lowell đang sở hữu một thứ bí mật có giá trị đến nỗi phải ra tay hạ thủ hay sao? Tiền trong két bị mất – mà đấy là do Abby nói thế – chẳng vì lý do gì ngoài lòng tham của kẻ giết người.
Nhưng một vụ cướp đơn giản như vậy thì không thể kéo theo việc kẻ đó lại tiếp tục tìm đến chỗ ở của con gái nạn nhân để xới tung lên và đe dọa cô ta. Linh tính mách bảo anh rằng cái dòng chữ nguệch ngoạc trên tấm gương trong buồng tắm nhà Abby Lowell là có hàm ý “trừ phi”. Kẻ tiếp theo sẽ là mi… trừ phi tao có được thứ mà tao đang tìm kiếm. Và điều đó cũng đồng nghĩa với việc kẻ kia tin chắc rằng Abby Lowell biết cái thứ mà hắn đang tìm.
Thế tại sao tấm gương lại bị vỡ? Nó vỡ vì lý do gì? Nó vỡ sau khi tin nhắn được viết lên đó. Abby Lowell không bị thương, cũng không thấy kể gì về vụ vật lộn nào trong buồng tắm, nhưng tấm gương đã bị vỡ, và phải có người nào đó chảy máu chứ.
Cô ta nói gã đó bảo rằng hắn ta đã làm một việc gì đó cho bố cô ta. Đó là việc gì mới được chứ? Chẳng lẽ tên giết người lại còn phải đăng tin lên báo nữa hay sao? Xin chào, là tôi đây, tôi đang nói chuyện với bạn. Xin lỗi, tôi sẽ giết bạn ngay bây giờ đây nhé. Rõ là nhố nhăng.
Và cái thằng đó lại còn đi một chiếc Mini Cooper.
Parker nhớ lại rằng chiếc Volkwagen Bug đã từng là lựa chọn số 1 của những tên giết người hàng loạt trong thập niên 70. Những chiếc xe dễ thương thì thương vô hại. Làm thế quái nào mà những kẻ lái xe Bug đều là những tên tồi tệ được nhỉ? Thằng Ted Bundy cũng có một chiếc Bug đấy thôi.
Parker đã lấy những thông tin còn lại trong vụ đột nhập nhà Abby Lowell để lên trang của Sở Giao thông tìm kiếm và chờ đợi trong tâm trạng sốt ruột. Anh rót cho mình một tách trà, đi tới đi lui chờ trà ngấm. Yamoto, thực tập sinh của Kray đang đứng ngay chỗ bàn làm việc của anh, chăm chú nghiên cứu bản báo cáo. Ruiz chắc giờ này đang đi nhảy Salsa với một ông bố dễ thương nào đó sẵn sàng cung cấp cho cô những đôi giày cao gót hiệu Manolo.
Các cô gái phần lớn chỉ thích cưới tiền. Parker tự hỏi tại sao cô ta lại không làm luôn điều đó đi. Chắc cô ta nghĩ cô ta sẽ còn vớ được con cá to hơn nếu túm được nấc thang sự nghiệp để leo lên đẳng cấp cao nhờ những vụ án mạng. Làm phòng hình sự, có lý lịch hoành tráng, đánh đu với giới chính khách và ngôi sao Hollywood rồi bùm: một ông chồng giàu có.
Bức xúc, anh với lấy điện thoại và quay sổ của một người bạn cũ đang làm việc cho phòng hình sự Trung Nam.
– Metheny nghe đây. – Một giọng khê khàn càu nhàu ở đầu dây bên kia.
– Này Methuselah, cậu vẫn ổn đấy chứ?
– Kev Parker đấy à, tôi cứ tưởng cậu chết rồi.
– Tôi đang ước gì mình chết đi được một lúc. – Parker thú nhận.
Metheny tru lên như chó sói.
– Đừng để những thứ khốn kiếp đó dìm cậu xuống.
– Tôi đã thề rồi. Cậu không biết à?
– Có, em gái cậu có nói.
Parker cười to.
– Cậu đúng là khốn kiếp thật. – Anh đã từng làm việc với Metheny rất lâu trước khi anh vào làm trong Phòng Chống cướp của – giết người. Dù sao thì Metheny vẫn rất quý anh. – Cậu có còn quản lý cái bọn gốc La tinh ấy không nhỉ?
– Có, sao cơ?
– Tôi có một cô thực tập sinh đang làm việc ở đây. Tôi muốn biết cô ta là người như thế nào.
– Thì thử ở đầu hay trong quần ấy chứ.
– Đầu thì tôi xin đủ rồi. Tên cô ta là Ruiz. Renee Ruiz.
– Để tôi xem xem có tìm được gì cho anh không.
Họ trao đổi thêm vài thông tin nữa rồi cúp máy. Parker quay sự chú ý sang kết quả tìm kiếm của anh ở Phòng Giao thông.
Tìm những chiếc Mini Cooper đăng ký ở bang California, rồi khoanh vùng khu vực Los Angeles, có 17 chiếc khớp với số và ký tự mà Parker đã đưa ra tìm kiếm. Trong số đó có 7 cái màu xanh, 5 cái màu đen. Nhưng không cái nào đứng tên Jace hay J.C. Damon. Cũng không chiếc nào có thông tin bị mất trộm.
Các thám tử điều tra vụ đột nhập nhà Abby Lowell cũng sẽ tìm chiếc xe này, mặc dù Parker ngờ rằng có đến sáng mai họ cũng không tìm ra được. Vụ này về cơ bản thì đơn giản như bữa ăn sáng. Chẳng có bạo lực gì nghiêm trọng. Vì thế họ sẽ không đủ hứng thú để ngồi tìm kiếm, trừ phi họ muốn chọc giận anh.
Parker không thể để họ săn được con mồi trước anh. Có thể họ sẽ làm việc rất tích cực và tìm ra kết quả mà không gặp bất cứ trở ngại gì. Nhưng anh cho rằng rồi họ sẽ lại lùa tất cả những tài xế Mini Cooper như lùa vịt rồi cuối cùng thành ra lại để sổng Damon. Anh không thể mạo hiểm đánh mất kẻ tình nghi của mình chỉ vì sự ngu dốt và nguyên tắc phân vùng sự vụ khốn kiếp.
Anh rút cái bản đồ thành phố từ ngăn kéo và trải rộng nó lên bàn của Ruiz, sau đó dò tìm trong cuốn chỉ dẫn Thomas để khoanh vùng địa chỉ các chủ sở hữu xe Mini Cooper. Anh đánh dấu các vị trí trên bản đồ. Chẳng có cái nào liên quan đến hộp thư của Allison Jennings hay J.C. Damon cả.
Ngoài những khu vực đó, Parker cũng tìm thấy một chủ đăng ký sống tại khu Miracle Mile, cách không xa căn hộ của Abby Lowell. Chiếc xe được đăng ký dưới cái tên Punjhar, Rajhid, ĐS. Một cái nữa ở Westwood, gần trường ĐH California. Và một cái đăng ký tên Chen, Lu, sống ở khu Phố Tàu, quãng gần nhà anh.
Anh đánh dấu được 12 cái và chăm chú nhìn tấm bản đồ có những khoanh mực đỏ như vết máu loang khắp thành phố. Damon sở hữu chiếc xe nào? Mà quái quỷ hắn sống ở đâu chứ? Và tại sao hắn cứ phải giấu giếm thế? Hắn chưa có tiền án tiền sự. Và nếu có đi chăng nữa thì dưới một cái tên khác, ai mà biết được điều đó? Nếu hắn dùng tên giả thì cách duy nhất để tìm ra hắn là bắt giữ hắn rồi so với dấu vân tay lấy ở hiện trường. Họ đã lưu một phần dấu vân tay trên hung khí nhưng chưa đủ để tìm ra chân tướng tên này.
Có lẽ thằng này là tội phạm chuyên nghiệp hoặc hắn đang phải lẩn trốn ai đó. Cho dù vì lý do gì đi nữa thì Damon cũng lái chiếc Mini Cooper của người khác. Và nếu hắn không giết Lenny Lowell, thì hắn tìm con gái Lenny làm gì? Hắn biết gì về cái thứ mà có người đang muốn tìm kiếm?
Và tại sao Phòng Chống cướp của – giết người lại xuất hiện ở hiện trường?
Parker đưa tay lên xoa mặt, xoa đầu và những thớ cơ mỏi nhừ sau cổ. Anh cần không khí trong lành và một vài đáp án. Anh mặc áo vào và bước ra ngoài để đi tìm cả hai.
Giờ cao điểm đã kéo dài hai tiếng đồng hồ rồi. Trên đường, xe nối xe thành hàng dài, ai cũng cần phải đi đâu đó mà mãi không tới được nơi. Một vài người đang rời khỏi tòa nhà trung tâm và ra lấy xe. Đã đổi ca từ hai tiếng trước và ngày làm việc đã kết thúc. Mọi thứ chuẩn bị đón đêm về.
Parker bước về phía ô tô của mình và ngồi sau vô lăng. Chiếc xe này như trâu cày, một chiếc mui trần hiệu Chrysler Sebring mà anh đã dùng được 5 năm rồi. Anh lái nó đến chỗ làm, đến hiện trường. Hết giờ làm thì nó lại đưa anh đi tìm mấy chai vang, đến chỗ các người tình bí ẩn, xinh đẹp và gợi tình. Anh hơi mỉm cười, nhưng ngay tức thì nụ cười tối lại khi anh nhớ ra rằng Ruiz đã hỏi anh về chiếc xe. Cô ta đã nghe lời đồn đại như thế.
Anh rút điện thoại ra khỏi túi áo và quay số của Andi Kelly.
– Em đã có gì cho anh chưa đấy cưng ơi?
– Lạy Chúa, anh đúng là đồ con hoang. Em còn có nhiều việc khác ưu tiên hơn anh, anh biết rồi đấy. Em còn phải đi dự tiệc cocktail, rồi còn bạn bè. Em cũng đang hẹn hò với một thằng nhóc 17 tuổi nữa.
– Lại một lão già nữa chứ gì, hử?
– Ai bảo anh đấy không phải là một chàng trai trẻ?
– Bởi vì nếu đó là sự thật thì em đã chẳng thèm kể cho anh biết đâu. 17 tuổi là phạm luật rồi, không phải em không biết đúng không nào.
– Ngoài điều đó ra thì không còn lý do nào khác à. – Kelly phàn nàn. – Em đủ tuổi để làm mẹ của mấy đứa ấy được đấy. Em có phải là Demi Moore đâu cơ chứ. Em không bao giờ có sở thích với những cậu bé cả, chỉ với đàn ông thôi.
– Thế à? Thế em có tìm được gì cho anh không?
– Nếu chưa ăn tối thì trí óc của em tệ lắm đấy. – Cô nói. – Hẹn gặp anh ở nhà hàng Morton phía Tây Hollywood nhé. Anh trả tiền đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.