Giờ Này Anh Ở Đâu?

CHƯƠNG 2



Mục sư Devon MacKenzie bình luận một cách rầu rĩ với những khách viếng thăm rằng ngôi nhà thờ đáng yêu St. Francis de Sales của ông tọa lạc quá gần với thánh đường Tân giáo St. John the Divine đến nỗi không nhìn thấy nó được.
Mười hai năm trước, Devon nghe nói rằng St. Francis sẽ bị đóng cửa, và thành thực mà nói thì ông đã không thể tranh đấu chống lại quyết định đó. Suy cho cùng nó được xây dựng vào thế kỷ thứ mười chín và cần đại tu. Thế rồi khi có nhiều tòa nhà chung cư mọc lên trong khu vực và những tòa nhà cũ kỹ không có thang máy được tân trang, ông cảm thấy hài lòng được nhìn thấy những khuôn mặt của các giáo dân mới vào những buổi lễ Misa mỗi Chủ nhật.
Giáo đoàn ngày càng tăng tiến có nghĩa là trong vòng năm năm vừa qua ông đã có thể thực hiện một số công việc sửa chữa. Những cửa sổ lợp kính màu được lau chùi; lớp đất tích tụ trong nhiều năm tháng được bóc khỏi những bức bích họa, dãy ghế gỗ có lưng dựa trong nhà thờ được đánh bóng bằng cát và làm hoàn chỉnh lại những băng ghế để quỳ cầu nguyện được bọc bằng vải bọc thảm mềm, mới.
Thế rồi khi Giáo hoàng Benedict ra sắc lệnh rằng mỗi cha xứ có thể quyết định tiến hành lễ Misa thuộc cộng đồng Trent, thì Devon, người thông thạo tiếng Latin tuyên bố rằng từ giờ trở đi buổi lễ Misa ngày Chủ nhật lúc mười một giờ sẽ được tiến hành bằng loại ngôn ngữ cổ xưa đó trong nhà thờ.
Sự hưởng ứng của giáo dân làm ông kinh ngạc. Buổi lễ Misa giờ đây tràn ngập người, không phải chỉ có những công dân cao tuổi, đáng kính, mà cả thiếu niên và thanh niên trưởng thành, những người tôn kính đáp lại “Deo gratias” thay vì “Tạ ơn nhân danh Chúa” và cầu nguyện “Pater Noster” thay vì “Cha chúng con”.
Devon đã sáu mươi tám tuổi, trẻ hơn người anh bị mất trong sự kiện 11/9 hai tuổi, là chú và cha đỡ đầu của đứa cháu trai đã mất tích. Tại buổi lễ Misa khi ông mời giáo đoàn thầm lặng đưa ra những lời khấn cầu của họ, thì lời cầu nguyện đầu tiên của ông luôn dành cho Mack, rằng một ngày kia cậu ấy sẽ quay về nhà.
Vào Ngày của Mẹ, lời cầu nguyện ấy luôn đặc biệt nồng nhiệt, tha thiết. Hôm nay khi ông quay trở về nhà nghỉ dành cho mục sư, có lời nhắn dành cho ông trên máy trả lời tự động từ Carolyn. “Chú Dev, anh ấy đã gọi vào lúc ba giờ kém năm sáng nay. Nghe có vẻ khỏe mạnh. Cúp máy rất nhanh. Hẹn gặp chú tối nay”.
Mục sư Devon có thể nghe thấy sự căng thẳng trong giọng nói của cháu gái ông. Sự nhẹ nhõm rằng đứa cháu trai đã gọi điện thoại hòa trộn với nỗi tức giận gay gắt. Mack thật tồi tệ, ông nghĩ. Chẳng lẽ cháu không biết gì về những điều cháu đang làm cho chúng ta sao? Trong lúc nới chiếc cổ cồn La Mã, ông với lấy cái máy điện thoại để gọi lại cho Carolyn. Trước khi ông có thể quay số thì chuông cửa reo lên.
Đó chính là người bạn thời thanh niên của ông, Frank Lennon, một nhân viên điều hành phần mềm đã về hưu, làm người dẫn chỗ chính cho giáo dân vào mỗi Chủ nhật, có nhiệm vụ đếm số, phân loại và ký gửi các món đồ quyên góp được trong Chủ nhật đó.
Từ lâu Devon đã học được cách đọc nét mặt của người khác và biết ngay nếu có vấn đề thực sự. Đó là điều ông đang đọc được trên khuôn mặt khắc khổ của Lennon. “Có chuyện gì thế Frank?” Ông hỏi.
“Mack đã có mặt ở đây lúc mười một giờ, Dev”. Lennon nói tuột ra. “Cậu ta có để lại một lá thư ngắn cho anh trong cái rổ. Nó được gấp lại bên trong một tờ hai mươi đô-la”.
Mục sư Devon MacKenzie chụp lấy mẩu giấy, đọc mười từ được viết trên đó, rồi như thể không tin được những gì đang trông thấy, ông đọc lại nó một lần nữa. “CHÚ DEVON, BẢO CAROLYN KHÔNG ĐƯỢC PHÉP TÌM KIẾM CHÁU”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.