Giờ Này Anh Ở Đâu?

CHƯƠNG 27



Bác sĩ, anh có chắc rằng đó là giọng em gái anh trên máy trả lời tự động không?”
“Tuyệt đối chắc chắn!” Một cách vô thức, Gregg xoa bóp vầng trán bằng ngón cái và ngón trỏ của mình. Mình chẳng bao giờ đau đầu, anh nghĩ. Mình chẳng cần một cơn đau bắt đầu bây giờ. Ba tiếng sau khi cha gọi, anh đã đi xuống phố, đến khu vực công tác của tổ thám tử thuộc văn phòng Chưởng lý quận. Lời nhắn mà Leesey để lại trong máy trả lời tự động trên điện thoại của cha anh ở Greenwich, Connecticut đã được lấy ra từ một cái máy nghe trộm điện thoại và phóng đại lên. Trong phòng kỹ thuật, thám tử Barrott mở đi mở lại vài lần cho anh và Larry Ahearn nghe.
“Tôi đồng ý với Gregg”. Ahearn bảo Barrott. “Tôi biết Leesey từ khi cô ấy còn là cô con gái bé nhỏ và tôi thề rằng đấy là giọng cô ấy. Giọng cô ấy nghe có vẻ lo lắng, kích động. Và dĩ nhiên, cô ấy có thể đang bị một kiểu suy sụp tính thần nào đó hoặc là…” Anh nhìn Gregg. “Hay là cô ấy bị buộc phải để lại lời nhắn như vậy”.
“Anh định nói bởi kẻ nào đó đã bắt cóc cô ấy à?”
“Đúng, Gregg, chính xác đó là điều tôi muốn nói”.
“Anh khẳng định rằng cuộc gọi đó được thực hiện từ máy di động của con bé chứ?” Gregg hỏi, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh.
“Đúng như vậy”. Ahearn trả lời. “Nó được tung đi từ tòa tháp trên đường Madison và đường số Năm Mươi. Đó là lý do cho thấy cô ấy có thể đang bị cầm giữ ở nơi nào đó trong khu vực này. Nói một cách khác, nếu cô ấy đã chọn cách biến mất dạng, tôi không thấy có lý do gì cô ấy lại có thể đi ra khỏi khu vực đó, thậm chí chỉ để mua tạp phẩm mà không lo lắng sẽ bị phát hiện. Hình cô ấy đã được đăng trên tất cả các tờ báo, truyền hình và internet nữa”.
“Trừ phi cô ấy có cách giả trang nào đó, ví dụ như mặc áo choàng burka 1, che kín mọi thứ trừ cặp mắt”. Barrott vạch ra. “Nhưng thậm chí như vậy lại sẽ lôi cuốn sự chú ý ở Manhattan”. Ông bắt đầu tua lại cuộn băng có ghi âm cuộc gọi của Leesey. “Các chuyên viên kỹ thuật của chúng tôi đang làm việc với âm thanh nền. Chúng ta hãy tập trung cùng nghe phần đó nhé”.
Larry Ahearn bắt gặp vẻ ảm đạm trên khuôn mặt Gregg. “Tôi không biết chúng ta có cần nghe lại nó không hở Roy?”
“Điều gì xảy ra lúc này?” Gregg hỏi anh. “Nếu các anh quyết định rằng Leesey đã thực sự tự nguyên bỏ đi, anh có từ bỏ việc tìm kiếm con bé không?”
“Không” Ahearn đáp một cách dứt khoát. “Tôi biết rõ Leesey, thậm chí nếu cô ấy tự ý biến mất dạng, vẫn có điều gì bất ổn khủng khiếp ở đây. Chúng tôi sẽ làm việc hai mươi bốn tiếng một ngày và bảy ngày một tuần cho đến khi tìm ra cô ấy”.
“Tạ ơn Chúa vì điều đó”. Có điều gì khác mình cần hỏi họ không nhỉ, Gregg suy nghĩ. Ô, mình biết rồi. “Thế còn giới truyền thông thì sao? Các anh có nói với họ rằng con bé đã liên lạc với chúng ta không?”
“Chúng tôi không muốn bất kỳ ai biết về điều đó”. Larry lắc đầu đáp. “Đó là điều đầu tiên tôi nói với cha anh khi chúng tôi nói chuyện với ông ấy”.
“Các anh cũng bảo thế với tôi, nhưng tôi nghĩ các anh định nói các anh muốn chắc chắn rằng đó không phải là cuộc điện thoại vớ vẩn, hay chỉ là ai đó giả giọng của Leesey”.
“Gregg, chúng tôi không muốn một dấu vết nào của chuyện này lọt ra ngoài”. Larry Ahearn nói khẩn trương. “Vì điều này thật khủng khiếp, điều tốt lành nên biết là cách đây vài giờ Leesey vẫn còn sống”.
“Tôi đồng ý với anh. Nhưng con bé ở đâu nếu nó còn sống? Có chuyện gì đang xảy ra với con bé? Những người phụ nữ trẻ khác mất tích sau khi có mặt tại một trong những câu lạc bộ ấy chẳng bao giờ được tìm thấy”.
“Nhưng cũng chẳng có ai trong số đó gọi một cuộc điện thoại nào cho thành viên trong gia đình, Gregg ạ”. Ahearn nhắc anh.
“Bác sĩ Andrews, còn một điều khác…” Barrott bắt đầu.
“Xin cứ gọi tôi là Gregg”. Một thoáng mỉm cười lướt qua đôi môi của Gregg Andrews. “Sau khi tôi nhận bằng Tiến sĩ Y khoa, nếu có ai đó gọi đến nhà và yêu cầu cho gặp bác sĩ Andrews, Leesey phải mất nhiều tháng thì con bé mới thôi tự động chuyển máy điện thoại cho cha tôi”.
Barrott mỉm cười thật nhẹ. “Đó cũng là cách ứng xử trong nhà tôi. Nếu con trai tôi nhận điểm số thật tốt hoặc có một giải thưởng thành tựu nào đó, em gái nó sẽ nghĩ rằng đấy là sự nhầm lẫn. Được rồi, Gregg”. Ông nói tiếp: “Lần cuối cùng anh gặp em gái mình là một tuần trước, vào Ngày của Mẹ. Có bất kỳ điều gì bất thường vào ngày đó không?”
“Đó là điều hoàn toàn làm tôi bối rối”. Gregg bảo với ông ấy. “Mẹ tôi chỉ mới qua đời có hai năm. Do vậy, rất tự nhiên đó là một ngày khá nặng nề đối với chúng tôi. Cả ba chúng tôi cùng đi nhà thờ, ra thăm mộ bà, rồi dùng cơm tối tại câu lạc bộ. Leesey dự định lái xe quay trở về thành phố cùng với tôi, nhưng đến phút cuối con bé đã quyết định ở lại qua đêm với cha và sẽ đón chuyến xe lửa quay về nhà vào buổi sáng”.
“Trước khi mẹ anh mất, Ngày của Mẹ có một ý nghĩa tượng trưng nào đối với cả gia đình anh không? Có tình cảm khác thường nào gắn bó với ngày đó không?”
“Không, chẳng chút nào cả. Chúng tôi cùng nhau kỷ niệm ngày đó, nhưng nó không có gì lớn lao. Khi ông bà tôi còn sống, họ ở cùng với chúng tôi. Chẳng có chút gì đặc biệt về ngày đó”. Gregg bắt gặp cách hai thám tử liếc nhìn nhau, rồi sau đó là cách Larry Ahearn gật đầu với Roy Barrott. “Có điều gì đó anh chưa kể cho tôi nghe”. Anh ta nói. “Đó là điều gì?”
“Gregg, anh có biết Carolyn MacKenzie không?” Ahearn hỏi.
Giờ đây thái dương của anh giật mạnh. Gregg lục tìm trong ký ức rồi lắc đầu. “Tôi không nghĩ thế. Cô ta là ai vậy?”
“Cô ấy là một luật sư”. Ahearn nói trước. “Hai mươi sáu tuổi. Căn phòng cô ấy thuê nằm trên đường Thompson trong tòa nhà kế bên nơi em gái anh sống”.
“Cô ấy có biết Leesey không?” Gregg hỏi thật gấp gáp. “Cô ấy có biết con bé có thể ở đâu không?”
“Không, cô ta không biết cô ấy, nhưng có thể anh còn nhớ một trường hợp cách đây mười năm khi một sinh viên cao đẳng đi ra khỏi căn hộ của anh ta rồi biến mất dạng chứ? Anh ta tên là Charles MacKenzie Jr. Mọi người gọi anh ta là Mack”.
“Tôi nhớ trường hợp đó. Người ta chẳng hề tìm ra anh ta, phải không?”
“Phải”. Ahearn nói. “Nhưng anh ta gọi cho mẹ mình mỗi năm một lần vào Ngày của Mẹ”.
“Vào Ngày của Mẹ à!” Gregg nhảy dựng lên. “Anh ta đã ra đi mười năm và gọi cho mẹ anh ta vào Ngày của Mẹ. Anh có đang gợi ý rằng Leesey có thể bắt chước theo cái lối điên rồ ấy chăng?”
“Gregg, chúng tôi không gợi ý điều gì cả”. Ahearn an ủi nói. “Leesey được mười một tuổi khi Mack MacKenzie biến mất, do vậy không có lý do gì để nghĩ cô ấy có thể biết anh ta. Nhưng chúng tôi nghĩ rằng có thể anh và cha anh biết gia đình họ. Dự đoán của tôi là anh và họ giao du với cùng một vài người”.
“Cho dù điều đó có hàm ý gì đi chăng nữa”. Trông anh thật bối rối. “Mack MacKenzie có gọi cho mẹ anh ta Chủ nhật rồi không?”
“Có, anh ta đã gọi”. Ahearn quyết định ngay lập tức sẽ chia sẻ thông tin rằng Mack đã để lại lá thư ngắn trong cái rổ đựng đồ quyên góp. “Chúng tôi không biết anh ấy đang làm gì hay tại sao anh ấy phải bí mật như thế. Chắc chắn không có nhiều người biết rằng anh ta vẫn gọi điện thoại cho gia đình vào ngày đó. Điều này làm chúng tôi tự hỏi có khi nào Leesey đã gặp anh ta ở đâu đó, có thể tại một trong những câu lạc bộ ở khu SoHo, và nếu cô ấy quyết định sẽ biến mất, như cách anh ta đã làm, thì liệu cô ấy có duy trì cùng kiểu liên lạc như vậy chăng?”
“Anh biết gì về MacKenzie, Larry? Tôi muốn nói nếu anh ta tự nguyện biến mất thì liệu anh ta có đang gặp rắc rối không?” Gregg nhìn Larry đầy vẻ dò hỏi, tìm kiếm những câu trả lời.
“Chúng tôi không thể tìm thấy điều gì góp nhặt lại để kết luận như vậy. Anh ta đã để cho mọi việc đi theo cách của mình và chỉ đơn giản bước ra khỏi cuộc đời mình mà thôi”.
“Cùng một kiểu cách có thể nói về Leesey”. Gregg ngắt lời. “Các anh có bắt đầu nghĩ nếu con bé ngẫu nhiên gặp gã này, lần tới chúng ta nhận được tin tức từ con bé sẽ là vào Ngày của Mẹ sang năm không?” Anh nhìn từ người này sang người khác. “Chờ một chút, các anh có nghĩ gã Mack này không bình thường và có liên quan với việc Leesey mất tích không?”
Larry nhìn người bạn cùng phòng thời cao đẳng đang ngồi đối diện. Không chỉ có người cha mới già đi trong tuần lễ này, anh nghĩ. Gregg trông già đi đến mười tuổi so với lúc cả hai chơi golf hồi tháng trước. “Gregg, chúng tôi đang thăm dò mọi người và mọi tình huống nào có thể dẫn chúng tôi đi theo một đầu mối. Hầu hết mọi điều đều dẫn đến ngõ cụt thôi. Bây giờ làm cho tôi điều này, hãy nghe lời khuyên của tôi. về nhà, có một bữa tối tử tế, rồi đi ngủ sớm. Hãy an ủi với thực tế rằng chúng ta biết sáng nay Leesey vẫn còn sống. Anh có nhiều bệnh nhân phụ thuộc vào tài năng của anh để giúp họ lại vui sống. Anh đừng làm họ thất vọng, và anh sẽ làm họ thất vọng nếu anh không ăn ngủ đúng mực”.
Chẳng khác gì lời khuyên mà mình đã đưa ra cho cha, Gregg nghĩ. Mình sẽ đi về nhà. Mình sẽ ngủ hai tiếng đồng hồ, rồi sẽ ăn cái gì đó. Nhưng tối nay mình sẽ đi tới, đi lui giữa câu lạc bộ SoHo và phố Thompson. Sáng nay Leesey còn sống. Nhưng điều đó không có nghĩa là nếu con bé đang ở cùng với một kẻ khùng điên nào đó, con bé sẽ còn sống.
Anh đẩy cái ghế ra sau và đứng lên. “Anh hoàn toàn có lý, Larry”. Anh nói.
Với một cái vẫy tay nhẹ, anh bắt đầu đi ra, nhưng quay vòng lại khi điện thoại di động của Ahearn reo lên. Ahearn chụp lấy nó từ trong túi áo và đưa lên tai. “Có chuyện gì thế?”
Gregg thấy nét cau mày giận dữ của Ahearn trước khi anh ta thì thầm một lời chửi tục. Đây là lần thứ hai trong ngày anh nghĩ một cách tuyệt vọng rằng thi thể của Leesey đã được tìm thấy.
Ahearn nhìn anh. “Có ai đó đã gọi cho tờ New York Post vài phút trước đây và nói rằng Leesey Andrews đã để lại lời nhắn cho cha cô ấy hôm nay và nói rằng cô ấy sẽ gọi lại vào Ngày của Mẹ. Tờ Post muốn có sự xác nhận”. Phun ra từng lời, anh hét lên: “Tuyệt đối không bình luận!” rồi xáng cái máy điện thoại xuống.
“Phải chăng Leesey đã thực hiện cuộc gọi đó?” Gregg chất vấn.
“Người phóng viên nhận cuộc gọi không chắc lắm. Giọng nói có kiểu thì thầm bóp nghẹn lại. Chẳng có chi tiết gì về danh tính người gọi”.
“Điều đó có nghĩa là cuộc gọi không được thực hiện từ điện thoại của Leesey”. Gregg nói. “Con bé có đăng ký dịch vụ hiển thị danh tính người gọi”.
“Đó chính xác là điều tôi định nói. Gregg, tôi sẽ phải thành thật mà nói một cách thô bạo. Hoặc là Leesey đã gặp phải tình trạng suy sụp tinh thần nào đó và muốn nổi tiếng, hoặc là cô ấy đang nằm trong tay một gã điên khùng nguy hiểm đang giở trò”.
“Người chỉ gọi điện thoại về nhà vào Ngày của Mẹ”. Roy Barrott khẽ khàng nói.
“Hoặc người có căn hộ tiện nghi gần Woodshed và có người tài xế lâu năm làm bất kỳ điều gì cho hắn ta”. Ahearn cay đắng nói.
Chú thích
1.Loại áo choàng che kín mặt, chỉ chừa lại đôi mắt của phụ nữ Hồi giáo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.