Giờ Này Anh Ở Đâu?

CHƯƠNG 46



Tôi hầu như chẳng ngủ được đêm thứ Sáu, và cuộc gọi điện thoại lúc sáu giờ sáng ngày thứ Bảy từ thám tử Barrott đã chấm dứt bất kỳ hy vọng nào để tôi lại có thể trôi vào giấc ngủ trong ít nhất vài tiếng đồng hồ nữa.
Tại sao thám tử Barrott lại quan tâm xem chuyện gì đã xảy ra cho chiếc SUV của Mack nhiều đến thế nhỉ? Tôi tự hỏi mình khi đặt ống nghe xuống và bước ra khỏi giường. Như thường lệ, tôi để ngỏ các cánh cửa sổ phòng ngủ và đi chân không qua căn phòng để đóng chúng lại. Mặt trời hầu như đã mọc trên sông East River và thời tiết hứa hẹn một ngày tuyệt đẹp. Cơn gió thoảng mát mẻ, và tôi thấy lần này những người dự báo thời tiết đã đúng – trời sẽ có nắng và dễ chịu, nhiệt độ vào khoảng mười chín độ. Tóm lại, đó là một buổi sáng tuyệt hảo vào cuối tháng năm, có nghĩa là ngay bây giờ, chẳng còn gì phải ngờ vực, đã có một dòng người ra khỏi thành phố để đi đến chỗ nghỉ hè của họ từ tối hôm qua rồi. Cư dân ở Sutton Place nếu không có cái nhà thứ hai ở Hamptons thì hầu như không tránh khỏi có một cái ở Cape, hay Nantucket, hay Martha’s Vineyard, hoặc ở đâu đó.
Cha chẳng bao giờ muốn gắn chặt vào một căn nhà nghỉ mát, nhưng trước khi Mack biến mất, chúng tôi đã luôn đi chơi xa vào tháng tám. Tôi ưa thích nhất là năm tôi mười lăm tuổi, khi cha thuê một căn biệt thự gần Tuscany, cách Florence khoảng nửa tiếng đồng hồ. Đó là một tháng huyền ảo, còn nhiều hơn thế vì đó là lần cuối cùng tất cả chúng tôi có mặt cùng với nhau.
Tâm trí tôi ngừng quay về quá khứ để trở lại với hiện tại. Tại sao Barrott lại gọi cho tôi về chiếc SUV của Mack chứ?
Garage của chúng tôi khá nhỏ. Nó chỉ chứa được xe hơi của các cư dân trong tòa nhà, với chừng mười khoảng trống đậu xe thêm cho khách viếng thăm. Cha vừa mới mua một chiếc SUV cho Mack một tuần trước khi anh biến mất. Mack đã đậu nó trong garage ở phía Bờ Tây, gần bên căn hộ của anh. Khi anh biến mất được hai tuần, cha đã dùng chiếc chìa khóa dự phòng để đưa chiếc SUV quay về đây. Tôi nhớ rằng rõ ràng Mack đã lái nó trong thời tiết xấu bởi vì pó có một ít bùn bắn tung tóe lên bên hông xe và trên tấm thảm chùi chân của tài xế. Cha đã trả tiền cho một gã trong garage lau chùi nó. Và gã đã làm kỹ càng – quá kỹ đến nỗi chẳng thể phục hồi được gì khi cảnh sát quyết định kiểm tra chiếc xe để lấy dấu vân tay.
Khi nó bị lấy cắp đi, cha đã chắc chắn rằng một trong những người phục vụ trong garage đã phát hiện ra nó và lên kế hoạch ăn trộm. Ông đã luôn nghĩ rằng cái gã bị trói chặt ấy năm trong âm mứu này, nhưng do không có bằng cớ nên chẳng bao lâu sau ông đành phải bỏ qua.
Tại sao Barrott lại gọi cho tôi về chiếc SUV của Mack chứ?
Câu hỏi ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu khi tôi pha cà phê và đánh một cái trứng để chiên. Báo chí được giao tận nhà và tôi liếc qua chúng trong lúc ăn. Các tờ báo khổ nhỏ vẫn tiếp tục khai thác việc Leesey Andrews biến mất dạng và tự lập luận về sự liên quan của Mack. Việc Aaron Klein kết án Mack đã giết chết mẹ anh ta để lấy lại những cuộn băng vẫn còn là một câu chuyện nóng hổi. Giờ đây trên trang ba có bức hình đăng trong cuốn kỷ yếu của Mack, nhưng nó được áp dụng kỹ thuật tăng cường độ tuổi lên để cho thấy anh trông có thể như thế nào ngày nay. cố gắng không khóc, tôi nhìn kỹ nó. Gương mặt Mack hơi tròn một chút, đường viền tóc hơi cao hơn, nụ cười mơ hồ. Tôi tự hỏi không biết Elliott đã có trên tay những tờ báo này chưa, và nếu rồi, thì mẹ đã nhìn thấy chúng chưa?
Tôi biết bà, bà hẳn sẽ khăng khăng đòi xem chúng. Tôi nghĩ về điều Elliott đã nói với tôi trong văn phòng của Thurston Carver – rằng mẹ đã luôn bị thuyết phục rằng một chứng mất trí nào đó đã khiến Mack biến mất. Giờ đây tôi tự hỏi nếu bà đúng, và nếu là như vậy, có thể nào Mack đã ăn cắp chiếc xe hơi của chính mình không? Viễn ảnh đó không thể tin nổi đối với tôi đến mức tôi nhận ra rằng mình đang lắc đầu. “Không, không, không”. Tôi kêu to lên.
Nhưng tôi đã nói chuyện với anh ấy cách đây hai tuần, tôi thú nhận với chính mình. Anh đã để lại lời nhắn đó cho chú Dev. Điều giải thích có lý duy nhất cho hành vi ứng xử của Mack đó là anh không có lối suy nghĩ hợp lý. Mẹ e sợ rằng chẳng biết anh có phải chịu trách nhiệm về việc Leesey biến mất, và có đang bị cảnh sát truy tìm hay không, anh có thể bị bắn nếu cưỡng lại việc bắt giữ. Điều đó có hợp lý và có thể xảy ra không? Tôi tự hỏi mình.
Cả cha mẹ lẫn tôi đều không thấy có dấu hiệu gì về sự thay đổi hành vi ứng xử của Mack trước khi anh biến mất, nhưng có lẽ có ai đó khác đã thấy. Thế còn bà Kramer thì sao? Tôi tự hỏi mình. Giữa khoảng thời gian lau chùi và giặt giũ, bà ấy thường xuyên ở trong căn hộ của anh ấy. Bà ấy phản ứng một cách đầy lo lắng khi tôi gặp bà. Phải chăng bà đã cảm nhận về tôi như một mốì đe dọa? Có lẽ nếu gặp được bà một mình, không có chồng bà ở quanh quẩn, tôi sẽ có thể khiến bà cởi mở với tôi, tôi nghĩ thế.
Bruce Galbraith ghét bỏ Mack. Điều gì đã xảy ra giữa họ khiến gây ra tình trạng đó? Nick gợi ý rằng Barbara đã say mê Mack. Bruce chỉ đơn thuần ghen tuông, hay còn có điều gì xảy ra khiến anh ta vẫn nổi nóng sau cả mười năm rồi?
Dòng suy nghĩ khiến tôi phải xem xét chuyến đi của bác sĩ Barbara Hanover Galbraith đến Martha’s Vineyard để thăm người cha bệnh hoạn của cô ấy. Tôi tự hỏi cô dự định sẽ ở lại đó bao lâu. Tôi nhớ Bruce đã phản ứng một cách nóng nảy khi tôi bảo với anh rằng tôi muốn nói chuyện với cô ấy. Một ý nghĩ đến với tôi rằng anh ta đã cố tình đẩy cô ấy ra khỏi thành phố để ngăn tôi gặp cô hoặc cảnh sát tìm kiếm cô. Tên cô nằm trong hồ sơ của Mack như một người bạn thân, tôi nhắc nhở mình.
Tôi cho vài cái đĩa vào máy rửa bát, rồi đi vào phòng làm việc của cha và mở máy tính để xem có thể lấy địa chỉ và số điện thoại của cha cô ấy tại Martha’s Vineyard không. Có vài cặp Hanover, “Judy và Syd”, “Frank và Natalie” và một Richard Hanover được liệt kê ở Vineyard. Tôi biết mẹ của Barbara đã chết vào khoảng thời gian cô ấy tốt nghiệp nên lấy đại cơ hội đó, tôi quay số gọi Richard Hanover.
Một người đàn ông trả lời ngay hồi chuông thứ nhất. Đó là một giọng nói già nua, nhưng thật vui vẻ. Tôi đã suy nghĩ điều sẽ nói: “Đây là Cluny Flowers ở New York. Tôi muốn xác minh địa chỉ của Richard Hanover. Có phải đó là số mười một Maiden Path không?”
“Đúng rồi, nhưng ai sẽ gửi hoa cho tôi? Tôi đâu có bị ốm, chết, hay có ngày sinh nhật đâu?” Giọng ông nghe vững chãi và khỏe mạnh.
“Ô, tôi e mình đã nhầm”. Tôi nói nhanh. “Việc thu xếp này là dành cho một bà tên Judy Hanover”.
“Không có vấn đề. Lần sau có thể sẽ dành cho tôi. Chúc cô một ngày tốt lành”.
Khi cúp đường dây, phản ứng đầu tiên của tôi là xấu hổ với chính mình. Tôi đã trở thành một kẻ dối trá rành rành. Ý nghĩ thứ nhì của tôi là bác sĩ Barbara Hanover Galbraith đã rời New York không phải vì cha cô bị cơn đột quỵ, mà là vì cô ấy không muốn có mặt quanh quẩn ở đây để bị chất vấn về Mack.
Tôi biết mình sẽ làm gì. Tôi tắm rửa, mặc quần áo, rồi ném vài món đồ vào trong một cái túi. Tôi sẽ phải mặt đối mặt chất vấn Barbara. Nếu mẹ nói đúng, và Mack đã bị bệnh cách đây mười năm, thì cô ấy có chứng kiến hành vi cho thấy một căn bệnh tâm thần nào không? Tôi nhận ra rằng mình đang trở nên điên cuồng tạo một cái khung bảo vệ cho Mack nếu như anh có ở đó, còn sống, không ổn định và đang phạm các tội ác.
Tôi gọi đến điện thoại di động của Elliott. Thực tế khi ông không gọi tên tôi và nói bằng một giọng trầm nhỏ hứa sẽ gọi lại gợi cho tôi hiểu là mẹ đang trong tầm nghe thấy cuộc gọi.
Khi ông gọi lại nửa tiếng sau đó, tôi không thể tin được điều ông nói với tôi. “Thám tử Barrott của cháu đến đây tìm cách nói chuyện với mẹ cháu. Ta bảo rằng chúng ta sẽ gọi luật sư cùng có mặt, nhưng rồi Olivia hét lên với hắn điều gì đó đại loại như: ‘Ông không thấy là con trai tôi đang bị suy sụp à? Ông không hiểu là nó chẳng phải chịu trách nhiệm gì về bất cứ điều nào sao? Nó bị ốm. Nó chẳng biết điều nó đang làm’.”
Miệng tôi khô ran đến nỗi tôi chỉ có thể thì thào, mặc dù không cần thiết phải làm thế. “Thế rồi Barrott nói gì?”
“Hắn ta xác minh điều mẹ cháu nói rằng bà tin là Mack đang mắc bệnh tâm thần”.
“Bây giờ mẹ ở đâu vậy?”
“Carolyn, bà ấy bị kích động quá. Ta đã gọi một bác sĩ đến. Ông ấy chích cho bà một mũi thuốc và ông ấy cảm thấy là bà cần được theo dõi trong vài ngày. Ta sẽ lái xe đưa bà đến một viện điều dưỡng tuyệt vời ở Connecticut, nơi bà có thể nghỉ ngơi một chút và còn có thể được tư vấn về sức khỏe nữa”.
“Chỗ nào ạ?” Tôi hỏi. “Cháu muốn gặp chú ở đó”.
“Đó là Sedgwick Manor, ở Darien. Carolyn, đừng đến đó. Olivia không muốn thấy mặt cháu. Và điều đó chỉ càng làm bà ấy bực bội hơn nếu cháu cứ khăng khăng muốn đến thăm bà. Trong đầu óc bà, cháu đã phản bội Mack. Ta hứa là ta sẽ chăm sóc bà và sẽ gọi lại cho cháu ngay khi bà ổn định ở đó”.
Tôi không thể nói gì hơn là đồng ý. Chẳng còn gì tệ hơn cho Mack khi mẹ đã nói đi, nói lại với cảnh sát rằng anh ấy bị mất trí. Sau khi cúp máy, tôi đi vào phòng ngủ của mình, lấy cuộn băng của Mack ra nghe lại và xem xét kỹ mẩu giấy mà trên đó anh đã viết in mười từ cho chú Devon. “CHÚ DEVON, BẢO CAROLYN KHÔNG ĐƯỢC PHÉP TÌM KIẾM CHÁU”. Tôi lắng nghe giọng nói của anh: “Khi không được số phận và cặp mắt mọi người sủng ái. Ta chỉ có một mình khóc lóc vì bị ruồng bỏ và quấy rầy thiên đường lặng câm bằng những tiếng kêu than vô vọng của ta”.
Tôi hình dung được phản ứng của Barrott khi ông ta có thể đặt tay lên lá thư ngắn và cuộn băng nàv sau khi đã nghe những điều bộc phát của mẹ. Tôi chỉ ngưng được ý nghĩ đó khi người gác cửa gọi điện báo cho biết thám tử Gaylor đang trên đường đi lên lầu. “Tôi xin lỗi, cô Carolyn, ông ấy không để tôi thông báo cho cô về ông ấv. Ông ấy đưa tôi xem một cái trát hầu tòa mà ông ấy cần phải đưa cho cô”.
Trước khi chuông cửa reo, tôi điên cuồng gọi điện thoại di động cho Thurston Carver, vị luật sư biện hộ các vụ án hình sự. Ông nói với tôi như đã từng nói khi chúng tôi gặp tại văn phòng ông rằng tôi không thể từ chối giao nộp cái gì đã được ra lệnh trong trát hầu tòa.
Khi tôi mở cửa cho thám tử Gaylor, ông trao cho tôi một cái trát hầu tòa, phong cách của ông chuyên nghiệp và vô tư. Cái trát đó chính là để lấy lá thư ngắn Mack bỏ lại trong cái rổ đựng đồ quyên góp và cuộn băng tôi tìm thấy trong va-li của anh ấy. Run rẩy vì cơn thịnh nộ, tôi hầu như ném chúng vào mặt ông. Tôi có đôi chút thoải mái khi thấy rằng mình đã làm một phó bản cho mỗi thứ.
Sau khi ông ấy bỏ đi, tôi ngồi sụp xuống cái ghế gần nhất và lại nghe thấy trong đầu mình lặp đi lặp lại những lời trích dẫn của Mack: “Ta chỉ có. một mình khóc lóc vì bị ruồng bỏ…” Sau cùng, tôi đứng lên, đi về phòng ngủ và dọn sạch cái túi mà tôi đã bắt đầu đóng gói. Rõ ràng kế hoạch tôi dự định lái xe đến tận Martha’s Vineyard sẽ phải trì hoãn lại thôi. Tôi đã tập trung quá sâu vào bước đi logic tiếp theo đến mức không nhận ra là chuông điện thoại đang reo. Tôi chạy ào đến để nhận cuộc điện thoại đó. Đó là Nick, anh gần như sắp để lại lời nhắn. “Em đây”. Tôi đáp.
“Tốt. Lẽ ra đây chỉ là một lời nhắn ngắn gọn thôi, Carolyn”. Anh cộc lốc nói. “Anh nghĩ em cần biết rằng anh vừa mới được đưa tên vào danh sách kẻ bị chú ý trong vụ Leesey Andrews biến mất. Anh trông thấy từ những giấy tờ lập luận khác của cảnh sát rằng Mack đang chạy loanh quanh giết người. Có lẽ anh cũng nên nói cho em biết rằng trong khi anh bị suy sụp ở văn phòng Chưởng lý ngày thứ Năm thì thậm chí họ còn gợi ý rằng anh và em có thể đang hợp tác để bảo vệ Mack nữa đấy”.
Anh chẳng cho tôi cơ hội nào để đáp lại trước khi anh nói. “Anh sẽ bay đi Florida sáng nay, lần thứ hai trong tuần này. Cha anh đang ở trong bệnh viện. Ông ấy bị một cơn đột quỵ nhẹ ngày hôm qua. Anh kỳ vọng sẽ quay lại vào ngày mai. Nếu không có bất kỳ lý do gì khiến anh phải ở lại Florida, chúng ta có thể dùng cơm vào tối mai không?” Rồi anh nói thêm: “Thật quá tốt để gặp em, Carolyn ạ. Bây giờ anh đang bắt đầu hiểu tại sao anh đã cứ mong được mời đến ăn cơm tối với gia đình em và tại sao anh không có cùng tâm trạng như vậy khi cô em gái bé bỏng của Mack không có mặt quanh đó”.
Tôi nói với anh rằng tôi hy vọng cha anh sẽ sớm phục hồi, và vâng, tối mai sẽ được thôi. Tôi áp điện thoại di động vào tai một chút sau khi Nick đã cúp máy. Tâm trí tôi là một khối hỗn độn các cảm xúc xung đột nhau. Cảm xúc thứ nhất là tôi phải thừa nhận với chính mình tôi chưa bao giờ vượt qua được niềm say mê anh, rằng suốt cả tuần tôi cứ nghe thấy giọng nói của anh, vẫn nhớ sự nồng ấm mà tôi cảm thấy khi ngồi đối diện anh ở cái bàn tối hôm ấy.
Phản ứng thứ hai là tự hỏi không hiểu Nick có đang chơi trò mèo vờn chuột với tôi không. Văn phòng Chưởng lý đã đưa anh vào danh sách “kẻ bị chú ý” trong vụ Leesey Andrews mất tích. Tôi biết đó là điều rất, rất nghiêm trọng, thực tế là gần như bị kết án phạm tội. Nhưng cảnh sát cũng tin rằng anh ấy đang giúp tôi bảo vệ Mack. Nick không liên lạc với tôi suốt cả tuần, mặc dù tên Mack được nêu lên tít hàng đầu các báo. Khi chúng tôi dùng cơm tối, thậm chí anh còn không tỏ sự thương cảm mơ hồ với việc tôi sợ rằng Mack có thể cần được giúp đỡ.
Phải chăng Nick thực sự đã bị đưa tên vào danh sách kẻ bị chú ý? Hay đó chỉ là một mưu kế mà cảnh sát đưa ra cho anh ta để tước bỏ hết mọi nghi ngờ của tôi? Và Nick, người bạn thân của kẻ trước kia cùng phòng với anh nhưng nay đã trở thành tội phạm, giờ đây đang hy vọng sử dụng ảnh hưởng của mình để thuyết phục tôi giao nộp Mack nếu anh ấy liên lạc lại chăng?
Tôi lắc đầu như muốn xua đuổi hết mọi câu hỏi như vậy, nhưng chúng chẳng chịu đi cho.
Tồi tệ hơn, chúng chẳng đưa tôi đi đến bất kỳ chốn nào cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.