Harry Potter Và Hoàng Tử Lai – Tập 6

Chương 2: Ngõ cụt Thợ tiện



Cách đó hàng dặm, những cơn gió sau khi đã đập vào cánh cửa sổ phòng Thủ tướng đã tràn ùa trên mặt con sông với hai bờ sông bẩn thỉu nằm giữa những làn cây và cả những đống rác. Bóng đen tràn ngập khung cảnh, và một chiếc cối xay gió quay điên cuồng, mờ ảo như đang cố báo hiệu điềm chẳng lành. Không gian yên ắng và không có dấu hiệu của sự sống nào ngoài tiếng róc rách của dòng nước đen đang chảy và một con cáo chỉ còn da bọc xương đang loay hoay dưới cái rãnh nước đánh hơi, hy vọng tìm được một con cá hay thứ gì ăn được trong những cụm cỏ mọc cao.

Nhưng đột nhiên, sau một tiếng nổ bất thình lình, một thứ gì đó nhỏ bé, đội mũ trùm kín đầu xuất hiện trong làn sương mỏng trên bờ của dòng sông. Con cáo cũng đứng yên lại, mắt dò xét lên mọi vật xung quanh cái thứ kỳ lạ mới xuất hiện. Kẻ lạ mặt đó cũng có vẻ chịu đựng thái độ dò xét ấy một lát, và rôi bừng sáng lên, người này bắt đầu chạy, áo choàng lê trên đám cỏ.

Bằng một tiếng nổ thứ hai to hơn, một kẻ trùm đầu khác xuất hiện.

“Chờ đã!”

Con cáo giờ đang bò sát duới mặt đất lại bị một tiếng rên rỉ khàn khàn làm giật mình. Nó liều nhảy qua chỗ đang trốn đến chỗ cái rãnh nước. Một tia chớp màu xanh bắn ra, con cáo ré lên, rồi ngã xuống đất, chết.

Kẻ lạ mặt thứ hai trở ra hất xác con cáo lên.

“Chỉ là một con cáo,” một giọng phụ nữ thô lỗ phát ra dưới mũ trùm đầu. “Thế mà ta cứ nghĩ là một Thần Sáng cơ đấy — Cissy, chờ chị!”

Nhưng người đàn bà kia, kẻ vừa quay lại nhìn ánh chớp, lại đã kịp chạy vút về phía cái lạch nơi con cáo vừa té xuống.

“Cissy — Narcissa — nghe chị —”

Người đàn bà thứ hai năm lấy tay bà ta, nhưng bị giằng ra.

“Bella, trở lại!”

“Mày phải nghe chị !”

“Em đã nghe rồi. Em có quyết định của em. Để em yên!”

Người đàn bà tên Narcissa chạy đến phía trên cái rãnh nước, nơi một hàng rào cũ kỹ đã tách nhánh sông khỏi con đường nhỏ rải đá cuội. Người đàn bà kia, Bella, lập tức theo sau. Hai người cùng đứng trước hàng rào chắn con đường đầy nhà xiêu vẹo đổ nát xếp thành dãy, cửa sổ mờ đục và chẳng nhìn thấy gì nơi bóng tối.

“Gã sống ở đây à?” Bella hỏi với giọng khinh bỉ. “Đây ư? Giữa cái đống phân Muggle này? Chúng ta hẳn phải là những kẻ đầu tiên thuộc hàng ngũ này đặt chân lên — ” Nhưng Narcissa không nghe; bà ta đã lách nhanh qua được cái hàng rào cũ nát và đang vội vã chạy ngang con đường.

“Cissy, chờ đã!”

Bella chạy theo, áo choàng hất tung lên phía sau, và nhìn Narcissa lao tới một cái ngõ giữa những ngôi nhà vào một con đường thứ hai, gần như giống hệt. Một số đèn đường dã vỡ, hai người đàn bà chạy giữa những khoảng sáng tối mập mờ. Người theo sau đã bắt kịp kẻ chạy trước khi họ quẹo vào ngõ rẽ khác, lần này thì thành công bởi bà ta đã giữ chặt tay kẻ chạy đi và kéo lại để hai người nhìn thẳng vào mặt nhau. “Cissy, mày không được làm thế, mày không được tin hắn — ”

“Nhưng Chúa tể Hắc ám tin, phải không?”

“Chúa tể Hắc ám thì… tao tin là… đã nhầm,” Bella hổn hển, và mắt của bà ta ánh ra một thứ ánh sáng yếu ớt từ cái mũ vải trùm đầu khi nhìn quanh để xem rằng có chắc họ chỉ có hai người ở chốn này hay không. “Trong bất cứ trường hợp nào, chúng ta đã được giao nhiệm vụ không được nói kế hoạch cho bất cứ ai. Đó là phản bội Chúa tể Hắc ám — ”

“Để em đi, Bella!” Narcissa cằn nhằn, người đàn bà giơ đũa phép rút ra phía dưới tấm áo choàng, chĩa nó vào mặt người chị. Bella chỉ cười khẩy. “Cissy, chị của mày ư? Mày sẽ không — ”

“Chẳng có gì em không dám làm nữa!” Narcissa hổn hển, kèm một tiếng thở hắt trong giọng nói, và khi người đàn bà vung cây đũa phép như vung con dao, ánh chớp từ cây đũa phép loé lên. Bella thả tay em mình ra – giờ đã nóng bừng lên rồi. “Narcissa!”

Nhưng Narcissa đã chạy trước rồi. Giằng tay chị ra, bà ta lại chạy miết, luôn giữ một khoảng cách với Bella, họ lạc vào mê lộ của những dãy nhà gạch. Cuối cùng, Narcissa chạy được đến đường Spinner s End, nơi những ống khói cối xay cao vút trong như dấu hiệu cảnh cáo của một ngón tay khổng lồ. Tiếng bước chân vang vọng lộp cộp trên khắp con ngõ nhỏ, đến khi bà chạy đến cái nhà cuối cùng của con ngõ, nơi một thứ ánh sáng chập chờn phát ra phía sau bức màn che ở tầng dưới.

Bà gõ cửa trước Bella, miệng lẩm bẩm chửi rủa vì bị đuổi kịp. Cả hai đều đứng chờ, thở hổn hển khe khẽ; họ đều phải ngửi mùi của con sông bẩn thỉu mà làn gió đêm đưa lại. Sau vài tích tắc, họ nghe thấy tiếng chân đi lại trong nhà và rồi cánh cửa mở hé ra một cái két. Một cái liếc xéo của một người đàn ông qua họ, một người với bộ tóc dài thật dài, đen xoã thành từng nhánh che cái mặt vàng ủng và đôi mắt màu đen.

Narcissa lật chiếc mũ trùm ra. Làn da trắng nhợt đến nỗi trông như sáng lên trong bóng tối và mái tóc dài vàng óng xoã xuống làm cho bà ta trông càng giống người chết đuối.

“Narcissa!” Người đàn ông nói, mở cửa to chút nữa, ánh sáng chiếu rõ bà và người chị. “Thật là một bất ngờ thú vị!”

“Severus,” bà nói khẽ bằng một giọng lạnh lùng. “Chúng ta có thể nói chuyện không? Có việc gấp.”

“Tất nhiên. ”

Ông lùi lại để người đàn bà đi qua ông vào căn nhà. Người chị vẫn-còn-trùm-đầu thì cứ thế vào chẳng cần mời mọc gì cả.

“Snape,” bà nói cộc lốc khi đi qua ông.

“Bellatrix,” ông trả lời, miệng của ông vênh lênh điệu cười khinh khi lúc ông khép cửa đánh sập.

Họ đi thẳng đến một phòng khách nhỏ bé lót gỗ, nơi có cảm giác của bóng tối lạnh lẽo. Xung quanh tường đều có sách đặt kín trước, hầu hết đều được bọc bằng da thuộc màu nâu hoặc đen; trong phòng còn có một cái ghế bành đã sờn, một cái ghế tựa cũ kỹ, một cái bàn lung lay, tất cả dưới ánh sáng lờ mờ của cây đèn cầy treo trên trần. Nơi đây có vẻ như bị bỏ bê khá lâu rồi, vì thực tình cũng chẳng ai ở thường xuyên lắm.

Snape ra dấu mời Narcissa ngồi xuống ghế bành. Bà ta quẳng cái áo choàng sang một bên, ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào bàn tay trắng run lập cập đang co vào vạt áo. Bellatrix từ từ kéo mũ xuống. Trong bóng tối, trông bà ta cũng đẹp như người em mình, với một đôi mắt sùm sụp và một cái quai hàm khá là vững chắc, bà không thèm để ý ánh mắt của Snape khi đi đến đứng sau Narcissa.

“Vậy, tôi có thể giúp gì cô?” Snape hỏi, và ngồi xuống cái ghế tựa đối diện hai chị em.

“Chúng ta… chỉ có chúng ta ở đây thôi, hả?” Narcissa hỏi khẽ.

“Phải, tất nhiên rồi. À, Đuôi Trùn ở đây, nhưng chúng ta không thèm tính bọn côn trùng nhãi nhép, đúng không?”

Ổng trỏ cây đũa phép vào bức tường chất đầy sách và với một tiếng nổ đoàng, một cái cửa bí mật mở toang ra, làm hiện lên một cầu thang hẹp, trên đó một kẻ nhỏ bé đang đứng chết lặng.

“Ngươi biết rồi đấy, Đuôi Trùn, nhà ta có khách,” Snape nói một cách lười nhác.

Kẻ gù lưng kia rón rén đi những bước cuối của bậc thang để xuống căn phòng. Hắn có một đôi mắt nhỏ, ồng ộng những nước, một cái mũi nhọn, và có trên môi một nụ cười gượng gạo. Tay trái xoa xoa vào tay phải, người ta có thể nhìn thấy được thế mặc dù hắn đang mang một chiếc găng tay bạc.

“Narcissa!” hắn nói bằng cái giọng chút chít nghe như chuột kêu. “Và Bellatrix nữa! Quyến rũ làm sao — ”

“Đuôi Trùn sẽ phục vụ nước uống, nếu các cô yêu cầu,” Snape nói. “Và sau đó sẽ phải lập tức trở về phòng ngủ của hắn.”

Đuôi Trùn co rúm lại như thể Snape vừa ném cái gì vào mặt hắn.

“Tôi không phải là thằng hầu của ông!” Hắn giãy nảy kêu lên the thé, nhưng vẫn tránh ánh mắt của Snape.

“Vậy ư? Vậy ta tưởng Chúa tể Hắc ám sai ngươi đến đây để giúp việc cho ta.”

“Để giúp việc, đúng — nhưng không phải để pha nước và — lau nhà cho ông!”

“Ta không nghĩ, Đuôi Trùn à, là ngươi được phái đến đây để làm việc gì nguy hiểm hơn thế,” Snape đường mật. “Điều này có thể thoả thuận một cách dễ dàng: Ta sẽ thưa lại với Chúa tể Hắc ám rằng — ”

“Tôi sẽ tự nói với Ngài nếu tôi muốn!”

“Tất nhiên là ngươi có thể,” Snape nhạo báng. “Nhưng bây giờ, thì phục vụ nước ra đây ngay. Mang rượu gia tinh làm cũng được.”

Đuôi Trùn chần chừ một lát, trông như thế là hắn sẽ bất tuân, nhưng sau đó đành miễn cưỡng quay đi và đi vào một bức tuờng được nguỵ trang khác. Họ nghe thấy tiếng cốc chén lách cách. Sau vài giây hắn trở lại, khệ nệ mang theo một cái chai đầy bụi bặm và ba cái cốc đặt trên một chiếc khay. Hắn đặt cái khay xuống cái bàn lung lay và lẩn đi tránh sự hiện diện của mọi người, đoạn đóng cái cửa nguỵ trang bằng giá sách đánh rầm.

Snape rót loại rượu đỏ như máu vào ba cốc và mời hai chị em. Narcissa khẽ cảm ơn, trong khi đó Bellatrix chẳng nói chẳng rằng, nhưng vẫn tiếp tục nhìn chằm chặp vào Snape. Nhưng Snape vẫn chẳng bị điều đó làm bối rối, ngược lại ông ta còn ra vẻ rất thoải mái vui vẻ.

“Uống vì Chúa tể Hắc ám,” ông nói, giơ cốc rượu và làm cạn.

Hai chị em làm y chang thế. Snape rót đầy lại các cốc. Khi Narcissa nốc đến cốc thứ hai bà giận giữ:

“Severus, tôi rất tiếc phải đến đây trong hoàn cảnh này, nhưng tôi phải gặp anh. Tôi nghĩ anh là người duy nhất có thể giúp — ”

Snape giơ tay lên để dừng lời của bà, rồi chỉ đũa thần vào cái cửa thang gác. Cái cửa phát nổ đoàng cùng một một tiếng thét lớn, sau đó là tiếng Đuôi Trùn chạy lốc thốc khỏi cầu thang.

“Xin lỗi,” Snape nói. “Cái loại này nó cứ thích nghe lén ở cầu thang, tôi chẳng biết nó gặt hái được cái gì cơ chứ… Cô đang đến đâu vậy, Narcissa?” Bà ta hít thật sâu, rùng mình, và bắt đầu lại.

“Severus, tôi biết tôi không nên có mặt ở đây, tôi đã được bảo là không được kể chuyện này cho ai, nhưng —”

“Thế thì hãy câm miệng lại!” Bellatrix cằn nhằn. “Đặc biệt là với cái loại đồng bọn thời nay.”

“Đồng bọn thời nay?” Snape nhạo báng. “Và tôi phải hiểu câu đó của cô thế nào đây?”

“Là ta không tin ngươi, Snape, ngươi biết điều đó quá rõ mà!”

Narcissa bật ra một tiếng như nức nở và lấy tay che mặt. Snape bỏ kính xuống bàn và ngồi lại, tay để lên thành ghế, cười vào cái mặt đang nhìn trừng trừng của Bellatrix. “Narcissa, tôi nghĩ cô nên lắng nghe những gì Bellatrix đang định xổ ra; việc đó giúp chúng ta khỏi phải chịu sự gián đoạn chán ngắt này. Nào, tiếp tục đi, Bellatrix,” Snape nói. “Tại sao cô không tin tôi vậy?”

“Có hàng trăm lý do!” Bà ta quát to, vòng từ sau ghế bành ra để ném cái kính xuống mặt bàn. “Nên bắt đầu từ đâu bây giờ! Ngươi ở đâu khi Chúa tể Hắc ám ra đi? Sao ngươi không tìm kiếm Ngài khi Ngài biến mất? Ngươi đã làm gì ngần ấy năm khi núp bóng lão Dumbledore? Sao ngươi lại ngăn không cho Chúa tể Hắc ám lấy Hòn Đá Phù thuỷ? Sao ngươi không nhập phe ngay lập tức khi Ngài trở lại? Ngươi ở đâu mấy tuần trước cái ngày bọn ta phải chiến đấu để lấy Lời tiên tri cho Chúa tể Hắc ám? Và, Snape, tại sao thằng nhãi Harry Potter vẫn còn sống, khi ngươi ban cho nó cái ân huệ suốt năm năm qua?”

Bà ta ngừng lại, trống ngực đập cực nhanh, má ửng đỏ hết cả. Sau bà, Narcissa ngồi bất động, mặt vẫn vùi vào tay.

Snape cười.

“Trước khi tôi trả lời – ồ có chứ, Bellatrix, tôi sẽ trả lời ngay! Cô có thể chuyển lại câu trả lời của tôi cho tất cả những kẻ khác – bọn vẫn xì xầm sau lưng tôi, và đi tâu hót với Chúa tể Hắc ám! Nhưng trước đó, tôi đã nói rồi, để tôi hỏi cô một câu đã. Cô thật sự nghĩ là Ngài đã không chất vấn gì tôi những vấn đề đó ư? Và cô cho rằng, tôi đã không thể đưa ra câu trả lời thuyết phục mà vẫn còn có thể ngồi đây nói chuyện được với cô hả?”

Bà ta do dự.

“Ta biết là Ngài tin ngươi, nhưng… ”

“Cô nghĩ là Ngài nhầm sao? Hay là tôi đã bịp Ngài? Nói dối Chúa tể Hắc ám, pháp sư vĩ đại nhất, người có pháp thuật hoàn mĩ nhất mà cả thế giới biết được cho đến nay?” Bellatrix im lặng, nhưng lần đầu tiên đã trông có vẻ hơi chưng hửng. Snape không nhấn mạnh vào điểm đó. Ông nâng cốc, nhấp một hớp, rồi tiếp, “Cô hỏi là tôi ở đâu khi Chúa tể Hắc ám ra đi. Tôi đã ở chính nơi mà Ngài ra lệnh, là Học viện Ma thuật và Pháp thuật Hogwarts, vì Ngài muốn tôi thám thính lão Albus Dumbledore. Cô biết đấy, tôi cho là, tôi là người đảm nhiệm tốt nhất vị trí đó chứ?”

Bà ta khẽ gật đầu đến nối khó mà nhận thấy và định mở miệng, nhưng Snape đã ngăn lại.

“Cô còn hỏi tại sao tôi không cố gắng tìm Ngài khi Ngài biến mất. Cũng giống như lý do của Avery, Yaxley, và của gia đình Carrows, Greyback, Lucius” – ông ta hơi quay đầu về phía Narcissa — “và rất nhiều kẻ khác đã không tìm Ngài. Tôi nghĩ Ngài đã đi mãi mãi. Tôi không thích điều đó chút nào, tôi đã nhầm, và như vậy,… Nếu ngài không tha thứ cho chúng ta – những kẻ đã mất hết nhuệ khí lúc bấy giờ, Ngài có lẽ sẽ còn rất ít người trung thành đi theo.”

“Ngài còn ta!” Bellatrix mạnh mẽ. “Ta, người đã mất bao năm vì Ngài ở Azkaban!” “Phải, đáng khâm phục thiệt tình,” Snape nói giọng buồn tẻ. “Có điều cô chẳng ích gì khi ở trong ngục cả, nhưng rõ ràng cứ chỉ thì đáng khâm phục đấy — ”

“Cử chỉ!” Bà ta hét lên; trông bà ta lúc giận như một kẻ điên. “Khi ta phải chịu đựng lũ Giám ngục, ngươi còn đang ở Hogwarts, đang đóng vai con thú cưng của lão Dumbledore!”

“Không hẳn thế,” Snape bình tĩnh. “Lão đã không cho tôi dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, cô biết đấy. Có vẻ như cái này, à, làm cho tôi trở lại,… hướng tôi đến con đường cũ.”

“Ra đó là cách ngươi hy sinh cho Chúa tể Hắc ám, không được dạy cái môn học ưa thích ư?” Bà ta cười nhạo. “Sao ngươi lúc nào cũng ru rú ở đấy hả, Snape? Vẫn còn phải thăm dò lão Dumbledore cho một người Chủ nhân mà ngươi tin là đã chết à?”

“Thật khó khăn,” Snape nói, “Mặc dù Chúa tể Hắc ám hài lòng vì tôi chưa từng sao lãng nhiệm vụ cao cả: tôi có thông tin của mười sáu năm ở cùng lão Dumbledore để mang đến cho Ngài bất cứ khi nào ngài trở lại, một quà tặng tái ngộ có ích hơn là việc cứ than vãn kêu ca về sự khó chịu ở Azkaban… ” “Nhưng ngươi đã ở đó —”

“Phải, Bellatrix, tôi ở đó,” Snape nói, cố ý để lộ ra sự mất kiên nhẫn của mình lần đầu tiên. “Tôi đã có một công việc ngon lành đến nỗi mà tôi còn tránh được cả một suất ở ngục Azkaban. Nơi đó đầy lũ Tử thần thực tử, cô biết đấy. Sự bảo vệ của Dumbledore đã giúp tôi khỏi bị tống vào tù; điều này thật vô cùng tiện lợi và tôi nên tận dụng. Tôi nhắc lại: Chúa tể Hắc ám không ý kiến gì về việc tôi ở lại, vì thế tôi không nghĩ là cô nên kêu ca đâu.”

“Và tôi nghĩ tiếp theo cô muốn biết,” Ông nhấn mạnh bằng một giọng to hơn, vì Bellatrix đã tìm đủ mọi cách ngắt lời ông ta, “Tại sao tôi lại đứng nhìn vụ Chúa tể Hắc ám và Hòn đá Phù thuỷ. Cũng dễ trả lời thôi. Ngài không biết là ngài có nên tin tôi nữa hay không. Ngài đã từng nghĩ, như chị, là tôi đã lật mặt từ một Tử thần Thực tử thành một thằng hề của lão Dumbledore. Ngài lúc đó vô cùng đáng thương và yếu ớt, phải dùng chung một thân xác với một tay phù thuỷ hạng ba. Ngài không dám tiết lộ danh tính của mình với một kẻ đồng minh mà kẻ đồng minh đó có thể nộp Ngài cho lão Dumbledore và Bộ Pháp thuật. Tôi thật sự tiếc việc Ngài đã không tin tôi. Ngài có thể có được sức mạnh kỳ diệu đó sớm hơn 3 năm. Và khi điều đó đã xảy ra, tôi chỉ thấy một thằng cha Quirrell tham lam và không xứng đáng đang tìm đủ cách lấy viên đá đi và, tôi thừa nhận, là tôi phải cố hết sức chặn hắn lại.”

Miệng của Bellatrix méo xệch trèo trẹo như bà ta bị buộc phải nhai thuốc đắng. “Nhưng ngươi cũng không trở về khi Ngài trở lại, ngươi không bay trở về với Ngài khi ngươi thấy cái Dấu hiệu đen bùng cháy mà — ”

“Đúng. Tôi trở về muộn hai tiếng. Tôi trở về theo lệnh của Dumbledore.” “Của Dumbledore — ?” Bà ta bắt đầu, giọng lạc đi vì kinh ngạc.
“Nghĩ đi!” Snape nói, lại mất kiên nhẫn. “Nghĩ đi! Chỉ cần chờ hai tiếng, chỉ hai tiếng thôi, tôi chắc rằng tôi vẫn có thể ở lại Hogwarts với tư cách một điệp viên! Bằng cách để cho lão Dumbledore thấy rằng tôi phải trở về với Chúa tể Hắc ám vì tôi buộc phải làm thế, tôi đã có thể mang thông tin của lão Dumbledore và Hội phượng Hoàng của lão từ đó! Cân nhắc đi, Bellatrix: Dấu hiệu đen ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn trong vòng mấy tháng trở lại. Tôi biết là Ngài sẽ trở về, tất cả Tử thần Thực tử đều biết điều đó! Tôi đã có đủ thời gian suy nghĩ về việc mình muốn làm gì, đủ để lên kế hoạch cho bước tiếp theo, để chuồn gọn giống Karkaroff, phải không?”

“Sự không hài lòng của Chúa tể Hắc ám đối với sự chậm trễ của tôi đã biến mất hoàn toàn, tôi cam đoan đấy, khi tôi vẫn còn trung thành, ngay cả khi lão Dumbledore nghĩ rằng thằng tôi là người của lão. Phải đấy, Chúa tể Hắc ám nghĩ tôi đã lìa xa Ngài mãi mãi, nhưng Ngài đã nhầm.”

“Nhưng ngươi đã làm được cái tích sự gì?” Bellatrix rít lên. “Chúng ta đã có được thông tin gì hay từ ngươi chứ?”

“Thông tin đó đã được tâu trực tiếp với Chúa tể Hắc ám,” Snape nói. “Nếu Ngài quyết định không chia sẻ thông tin ấy với cô — ”

“Ngài nói với ta mọi thứ!” Bellatrix nói, tức giận bừng bừng. “Ngài nói rằng ta là kẻ kiên gan nhất, kẻ trung thành nhất — ”

“Vậy sao?” Snape nói, giọng lạc hẳn đi để lộ sự hoài nghi. “Ngài vẫn còn tin, sau cú thất bại ở Bộ Pháp thuật à?”

“Không phải lỗi của ta!” Bellatrix xổ ra. “Chúa tể Hắc ám đã, trong quá khứ, tin vào ta với tình cảm cao quý nhất — nếu lão Lucius không — ”

“Chị không định — chị không định đổ lỗi cho chồng em đấy chứ?”, Narcissa nói bằng giọng nhỏ và chết người, nhìn thẳng vào người chị.

“Chẳng có có lý do nào đổ trách nhiệm ấy hết,” Snape nói trôi chảy. “Chuyện đó đã qua rồi.”

“Nhưng không phải vì ngươi!” Bellatrix cáu tiết. “Không, ngươi một lần nữa vắng mặt khi tất cả chúng ta phải chịu nguy hiểm, đúng không, Snape?”

“Tôi được lệnh phải giữ bí mật,” Snape nói. “Có thể cô không đồng ý với cách làm của Chúa tể Hắc ám, có thể cô nghĩ là lão Dumbledore không quan tâm tới việc tôi có gia nhập Tử thần Thực tử để chống lại Hội Phượng hoàng hay không? Và — xin lỗi nhé — cô nói là nguy hiểm… có phải cô nói đến việc cô đối mặt với sáu đứa con nít, đúng không?”

“Chúng nó hợp sức lại với nhau, mà ngươi biết đấy, với một nửa Hội Phương Hoàng hậu thuẫn!” Bellatrix càu nhàu. “Và, nhân nói đến Hội Phượng Hoàng, ngươi vẫn còn kêu ca phàn nàn rằng ngươi không thể chỉ ra được cho chúng ta Tổng hành dinh của nó nằm ở đâu, phải không?”

“Tôi không phải là Kẻ-giữ-bí-mật; tôi không thể nói ra được. Cô biết bùa mê tác dụng thế nào rồi, tôi nghĩ thế? Chúa tể Hắc ám hài lòng về các thông tin tôi chỉ cho Ngài về Hội. Nó đã mang đến, mà có thể cô đoán được rồi, cái vụ bắt cóc và ám sát Emmeline Vance, và dĩ nhiên là giúp cho việc trừ khử tay Sirius Black, vì tôi giữ bản quyền vụ kết liễu hắn.”

Snape lại nâng cốc chúc mừng về phía bà. Vẻ mặt bà ta cũng không dịu đi.

“Ngươi còn chưa trả lời ta câu cuối, Snape. Harry Potter. Ngươi có thể kết liễu thằng nhóc bất cứ lúc nào trong vòng 5 năm trở lại đây. Nhưng ngươi đã không làm. Tại sao?”

“Cô đã bàn với Chúa tể Hắc ám vấn đề này chưa?” Snape hỏi lại.

“Ngài . . lúc khác, chúng ta … ta đang hỏi ngươi đấy, Snape!”

“Nếu tôi mà giết Harry Potter, Chúa tể Hắc ám sẽ không thể dùng máu nó để hồi sinh, làm cho Ngài trở thành bất bại — ”

“Hoá ra ngươi thấy trước được cả công dụng của thằng nhãi hả!” bà ta rít lên.

“Tôi không cho là vậy; tôi không có ý kiến gì về kế hoạch của Ngài; tôi đã thú nhận với Ngài là tôi nghĩ Chuá tể Hắc ám đã chết. Tôi chỉ đơn thuần cố gắng tự lí giải tại sao Ngài không thấy tiếc khi thấy thằng nhãi Potter vẫn còn sống, ít nhất là một năm trước… ”

“Nhưng tại sao mgươi vẫn để cho nó sống?”

“Cô vẫn chưa hiểu ra ư? Đó chỉ là do sự che chở chằm chặp của lão Dumbledore như lão đã bảo kê giúp tôi khỏi phải ngồi trong Azkaban! Có phải cô không công nhận là việc kết liễu đời thằng học trò cưng của lão sẽ khiến lão quay lại đối đầu với tôi không? Nhưng sự việc còn nghiêm trọng hơn thế. Tôi phải nhắc lại là khi Potter vào Hogwarts lần đầu tiên thì đã có nhiều chuyện bàn tán quanh nó, tin đồn rằng nó là một phù thuỷ Hắc ám vĩ đại, đó là việc giải thích tại sao nó vẫn sống sót sau vụ tấn công của Chúa tể Hắc ám. Tôi cũng tò mò, tôi thừa nhận, và đã không bằng mọi giá giết Potter vào đúng cái lúc nó đặt chân lên cái trường đó.”

“Tất nhiên, có một điều thật rõ ràng, tôi đã nhanh chóng nhận ra thằng nhãi chẳng có tài cán đặc biệt gì hết. Nó chỉ chiến đấu khi bị dồn đến chân tường với một số sự may mắn đơn thuần và bọn bạn bè còn có vẻ tài năng hơn. Thằng nhãi xoàng đến cực độ, mà lại còn làm ra vẻ kiêu căng và tự đắc giống hệt như cha nó. Tôi đã cố hết sức mình để tống cổ nó ra khỏi Hogwarts, nơi mà tôi tin rằng hầu như không phải là đất của nó, nhưng nếu giết nó, hoặc để nó chết trước mặt tôi? Tôi có là thằng ngốc mới làm việc nguy hiểm đó trước mặt lão Dumbledore.”

“Và qua những điều này bọn ta sẽ bị thuyết phục rằng Dumbledore chẳng hề nghi ngờ ngươi chăng?” Bellatrix hỏi. “Lão chẳng biết gì về lòng trung thành thật sự, lão vẫn tin tưởng hoàn toàn vào ngươi?”

“Tôi vào vai rất đạt,” Snape nói. “Và cô hãy nhìn vào điểm yếu nhất của lão Dumbledore: lão luôn tin tưởng điều tốt đẹp nhất của mỗi con người. Tôi đã chơi một bài ăn năn hối cải khi tôi gia nhập đội ngũ của lão, đổi mới từ một Tử thần Thực tử, và lão đã dang rộng đôi tay để đón – nên, như tôi đã nói, lão không bao giờ cho phép tôi đến gần Nghệ thuật Hắc ám chừng nào lão còn làm được. Dumbledore là một pháp sư vĩ đại — đúng vậy, một pháp sư vĩ đại,” (Bellatrix rít lên một tiếng cay độc) “Chúa tể Hắc ám cũng biết vậy. Tôi rất vui mừng mà nói rằng, tuy vậy lão đang già đi. Cuộc chiến tay đôi với Chúa tể Hắc ám đã làm lão sốc lắm. Lão bị dính nhiều vết thương nghiêm trọng vì phản xạ của lão chậm đi nhiều so với hồi xưa. Nhưng nhiều năm qua, lão vẫn chưa bao giờ ngừng tin tưởng Severus Snape, và điều đó làm cho tôi có giá trị lớn trong mắt Chúa tể Hắc ám.”

Bellatrix trông vẫn còn khó chịu, vì bà ta chưa biết làm thế nào nào để vặn Snape tiếp.

Lợi dụng cơ hội Bellatrix đang im hơi lặng tiếng, Snape quay ra người em.

“Bây giờ… Narcissa, cô đến đây để yêu cầu giúp đỡ?” Narcissa nhìn lên ông ta, khuôn mặt đầy vẻ tuyệt vọng.
“Phải, Severus. Tôi — tôi nghĩ anh là người duy nhất có thể giúp tôi, tôi không còn ai để trông mong nữa. Lucius đang ở trong ngục và… ” Bà nhắm nghiền mắt lại và hai giọt nước mắt trào ra.

“Chúa tể Hắc ám cấm tôi nói ra điều đó,” Narcissa tiếp tục, mắt vẫn nhắm nghiền. “Ngài không muốn ai biết kế hoạch này hết. Nó… vô cùng bí mật. Nhưng — ”

“Nếu Ngài không cho phép, cô không nên kể,” Snape nói luôn. “Một từ của Chúa tể Hắc ám là cả một mệnh lệnh.”

Narcissa há hốc miệng như thể ông ta tạt một gáo nước lạnh vào bà. Bellatrix lần đầu tiên trông có vẻ hài lòng từ khi bà ta đặt chân vào cái nhà này.

“Thế là xong!” Bà ta nói đứa em với vẻ chiến thắng. “Ngay cả Snape cũng nói thế: mày được bảo là không nói thì cứ việc câm miệng!”

Nhưng Snape đã đứng dậy và đi đến cạnh chiếc cửa sổ, nhìn kỹ qua bức mành đến con đường vắng lặng, sau đó lại đóng sập lại. Ông ta đi vòng đến chỗ Narcissa, cau mày.

“Ngẫu nhiên là tôi cũng được biết kế hoạch này,” ông ta nói rất khẽ. “Tôi là một người trong số rất ít người được Chúa tể Hắc ám truyền cho. Tuy thế, dù tôi đã biết bí mật, Narcissa, cô có thể sẽ trở thành kẻ phản bội Chúa thể Hắc ám đấy.”

“Tôi nghĩ anh hẳn phải biết rồi!” Narcissa nói, thở dễ dàng hơn. “Ngài rất tin anh mà, Severus. …”

“Ngươi biết kế hoạch đó rồi?” Bellatrix nói, biểu hiện rất nhanh của sự đắc thắng bị đổi ngay thành cái nhìn hoài nghi. “Ngươi biết?”

“Tất nhiên,” Snape nói. “Nhưng cô cần tôi giúp gì, Nar-cissa? Nếu cô đang tưởng tượng cảnh tôi có thể thuyết phục được Chúa tể Hắc ám đổi ý, tôi rất tiếc là chẳng có hy vọng gì đâu, chẳng có gì.”

“Severus,” bà gọi khẽ, nước mắt chảy trên gò má nhợt nhạt. “Con trai tôi… con trai duy nhất cuả tôi… ”

“Draco nên tự hào,” Bellatrix nói. “Chúa tể Hắc ám đang ban cho nó một vinh dự lớn.

Và ta sẽ nói điều này vì Draco: nó không hề lùi bước trước nhiệm vụ cao cả, nó còn có vẻ vui mừng khi có được một cơ hội để khẳng định mình, và kích động trước cái viễn cảnh — ”

Narcissa bắt đầu khóc nức nở, luôn nhìn Snape với vẻ cầu khẩn.

“Đó là bởi vì nó chỉ mới 16 và không có ý niệm gì về những lời nói dối đã được sắp đặt sẵn cả! Tại sao, Severus? Tại sao lại là con trai tôi? Thật quá nguy hiểm! Đó là sự trả thù cho lỗi lầm của Lucius, tôi biết mà!”

Snape không nói gì. Ông không nhìn và những giọt nước mắt nữa vì đó là việc khiếm nhã, nhưng ông ta không thể giả bộ không nghe thấy gì.

“Đó là lý do tại sao Ngài chọn Draco, phải không?” Bà ta rên rỉ. “Để trừng phạt Lucius?”

“Nếu Draco thành công,” Snape nói, vẫn nhìn tránh bà ta, “nó sẽ được vinh danh hơn tất cả những kẻ khác.”

“Nhưng nó sẽ không thành công!” Narcissa nức nở. “Nó làm thế nào được, khi mà ngay cả bản thân Chúa tể Hắc ám — ?”

Bellatrix há hốc miệng; Narcissa hình như hoá điên mất rồi.

“Tôi chỉ có ý là… là chưa ai thành công hết… Severus… làm ơn… Anh, anh luôn là, thầy giáo Draco thích nhất… Anh là bạn cũ của Lucius… Tôi van anh… Anh là tâm phúc của Chúa tể Hắc ám, cố vấn mà Ngài tin tưởng nhất… Anh sẽ nói với Ngài chứ, thuyết phục Ngài — ?”

“Chúa tể Hắc ám sẽ không bị thuyết phục, và tôi cũng không đủ ngu ngốc để làm việc đó,” Snape thẳng thừng. “Tôi không thể giả bộ là Chúa tể Hắc ám không tức giận với Lucius. Lucius phải bị trừng phạt. Ông ta đã để bị bắt, cùng với nhiều kẻ khác, và còn thất bại trong việc lấy Lời tiên tri. Đúng vậy, Narcissa, Chúa tể Hắc ám tức giận, thật sự rất tức giận.”

“Vậy nên tôi đã đúng, Ngài đã chọn Draco để trả thù!” Narcissa nấc nghẹn.

“Ngài không muốn nó thành công, Ngài muốn nó bị chết khi cố gắng làm điều đó!” Khi Snape không nói gì, Narcissa có vẻ như đã mất nốt chút tự chủ còn giữ được nãy giờ. Đứng dậy, bà ta lảo đảo ngã vào Snape và nắm lấy vạt áo ông ta. Mặt bà ta kề sát ông ta, nước mắt chảy dài xuống ngực ông, bà thở hắt ra:

“Anh làm được mà. Anh làm thay cho Draco chuyện đó được mà, Severus. Anh sẽ thành công, tất nhiên là thế rồi, và Ngài sẽ thưởng cho tất cả chúng ta — ”

Snape nắm cổ tay bà và giật bàn tay đang nắm chặt của bà ra. Nhìn xuống khuôn mặt giàn giụa nước mắt, ông ta chậm rãi:

“Ngài định để tôi cuối cùng cũng làm chuyện đó, tôi nghĩ vậy. Nhưng ngài đã quyết định là Draco phải thử trước. Cô thấy đấy, trong trường hợp Draco có thể thành công, thì tôi có thể ở lại Hogwarts lâu hơn nữa, hoàn thành trách nhiệm của một điệp viên.” “Nói cách khác, chẳng liên quan gì đến Ngài nếu Draco bị giết chết!”

“Chúa tể Hắc ám rất giận,” Snape nhắc lại thật nhỏ. “Ngài đã không nghe được Lời tiên tri. Cô cũng biết rõ là thế mà, Narcissa, Ngài không dễ mà bỏ qua đâu.” Bà ngã quỵ, sụp xuống chân ông ta, thổn thức van nài dưới đất.

“Đứa con độc nhất của ta . . . Đứa con độc nhất của ta . . .”

“Mày nên tự hào!” Bellatrix tàn nhẫn nói. “Nếu ta có con trai, ta sẽ rất vui mừng để cho con ta phục vụ Chúa tể Hắc ám!”

Narcissa khẽ gào lên thất vọng và vò đầu bứt tóc. Snape dừng lại, nắm lấy tay bà ta, đõ bà dậy, và dìu bà lại ghế bành. Rồi ông ta rót cho bà thêm rượu và buộc bà ta phải cầm lấy cốc.

“Narcissa, thế đủ rồi. Uống đi. Nghe tôi.”

Bà ta im lặng được một lát, đánh đổ một ít rượu ra ngoài, tay run lên cầm cập, . “Tôi có khả năng có thể… giúp được Draco.” Bà ngồi thảng lên, mặt trắng bệch, mắt mở to.

“Severus — ồ, Severus — anh sẽ giúp thằng bé chứ? Anh sẽ trông coi nó, bảo vệ nó chứ?”

“Tôi sẽ cố.”

Bà hất tung cái cốc ra, nó lăn dọc mặt bàn khi bà rời khỏi ghế bành để đến quỳ trước chân Snape, nắm tay ông ta bằng cả hai tay mình, và hôn tay ông.

“Anh sẽ ở đó để bảo vệ nó… Severus, anh hứa với tôi không? Anh sẽ hứa bằng Lời nguyền Vĩnh viễn chứ?”

“Lời nguyền Vĩnh viễn?”

Thái độ của Snape có vẻ dửng dưng, khó đoán. Bellatrix, tuy thế, cười khúc khích đắc thắng.

“Mày nghe chứ, Narcissa? Ồ, nó sẽ cố gắng, ta biết mà… Những lời sáo rỗng quen dùng, nói mà không làm mà… Ồ, theo lời của Chúa tể Hắc ám, tất nhiên!”

Snape không nhìn vào Bellatrix. Đôi mắt đen của ông ta nhìn thằng vào khuôn mặt giàn giụa nước mắt của Narcissa trong khi bà vẫn nắm chắc tay ông ta.

“Dĩ nhiên, Narcissa, tôi sẽ hứa bằng Lời nguyền Vĩnh viễn,” Ông ta nói rất khẽ. “Có thể chị của cô sẵn lòng làm Người làm chứng.”

Bellatrix há hốc miệng. Snape cúi thấp người xuống đối diện với Narcissa. Trong khi Bellatrix vô cùng kinh ngạc, hai người nắm chặt tay phải của nhau. “Cô lấy đũa phép ra, Bellatrix,” Snape lạnh lùng.

Bà ta rút ra, vẫn còn bàng hoàng kinh ngạc.

“Và cô cần tiến gần lại đây nữa,” ông nói.

Bà ta bước tới trước mặt hai người, và để đầu cây đũa phép vào chỗ hai bàn tay đang nắm chặt vào nhau.

Narcissa nói.

“Có phải anh, Severus, sẽ trông coi con trai tôi, Draco, khi nó cố gắng thực thi nhiệm vụ mà Chúa tể Hắc ám giao cho?”

“Tôi sẽ làm,” Snape nói.

Một lưỡi lửa sáng chói loé lên từ đầu cây đũa phép và vây lấy hai bàn tay làm thành một cái vòng bằng lửa nóng đỏ.

“Và có phải anh sẽ, làm hết khả năng của mình, để bảo vệ nó khỏi nguy hiểm?” “Tôi sẽ làm,” Snape nói.

Một lưỡi lửa thứ hai loé lên từ đầu cây đũa phép và nối liền với vòng thứ nhất, tạo thành một quầng lửa sáng chói.

“Và, trường hợp ngoại lệ… nếu như Draco không thành công… ” Narcissa nói khẽ (Bàn tay của Snape đã run rẩy muốn rút lại, nhưng ông ta không bỏ hẳn ra), “Anh sẽ làm công việc mà Chúa tể Hắc ám đã giao cho Draco làm?”

Một giây im lặng. Bellatrix dò xét, cây đũa phép vẫn để vào bàn tay đã nắm chặt của họ, mắt mở to.

“Tôi sẽ làm,” Snape nói.

Khuôn mặt ngỡ ngàng của Bellatrix trở nên giận tím tái trong một ngọn lửa thứ ba được phun ra từ cây đũa phép, xoắn lấy hai vòng lửa kia, và cả ba vòng lửa gắn vào hai bàn tay nắm chặt, như một sợi dây lửa, một con rắn bằng lửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.