HẬU CUỐN THEO CHIỀU GIÓ

HCTCG : 31



Vẻ giễu cợt. Rhett ngắm nhìn bộ cánh lố lăng mà Scarlett đã chăm chút cho thật hoà hợp.

– Rồi sao nào! Nàng nói chống chế. Em không muốn bị cháy nắng một lần nữa, thế thôi.

Nàng đội chiếc mũ rơm vành rộng mà bà Butler vẫn treo gần cổng vườn để tránh nắng khi ra ngoài cắt hoa. Scarlett đã quấn quanh mũ một băng vải tuyn màu xanh và buộc hai đầu lại ở dưới cằm. Chiếc ô lụa màu xanh in bông hình chóp cùng chiếc mũ rơm tạo thành một tổng thể hài hoà tô điểm cho bộ y phục thành thị bó sát bằng vải xẹe màu hạt dẻ của nàng.

Rhett có quyền gì chê bai mọi người! Với cái quần cũ rích chẳng ra hình thù gì, cái áo sơ mi nhàu nát không cổ, ngay cả áo vét và cà vạt cũng chẳng có, trông chàng lố lăng chẳng khác một thằng nhỏ giữ ngựa.

Scarlett ngẩng đầu thách thức.

– Rhett, anh hẹn chín giờ thì chín giờ rồi đấy. Chúng mình đi chứ!

Rhett cúi đầu chào châm chọc, rồi nhặt cái túi vải cũ mèm khoác lên vai.

– Nào, chúng ta đi.

Scarlett liếc nhìn chàng đầy ngờ vực: giọng nói và nụ cười của chàng có điều gì đó khiến nàng nghi ngại.

Chàng đang âm mưu gì đây, nàng nghĩ bụng. Nhưng mình sẽ canh chừng chàng thật sát.

* *

Scarlett quả không ngờ thuyền lại bé đến thế, đã vậy lại còn được neo ở cuối một chiếc thang dài trơn trượt.

Nàng đưa mắt nhìn Rhett vẻ trách móc.

– Thuỷ triều gần xuống, chàng nói. Thế nên chúng ta phải xuất phát trước chín giờ rưỡi. Sau mười giờ, thuỷ triều thay đổi, chúng ta sẽ vất vả mới rời được cảng. Ngược lại, nó sẽ giúp mình vượt lên cửa sông lúc trở về, nếu em không đổi ý.

– Không đời nào, cảm ơn anh.

Bằng một động tác dứt khoát, Scarlett đặt bàn tay đeo găng trắng lên đầu thang nhô khỏi bờ đá và chuấn bị bước giật lùi xuống. Rhett giữ nàng lại.

– Không được, các nấc thang nầy trơn lắm. Anh không thể để em té gãy cổ để khỏi phiền vì đã đưa em đi chơi một giờ đồng hồ. Anh sẽ xuống trước em một bậc để kịp chụp lấy em nếu đôi giầy thành thị lố lăng làm em mất thăng bằng. Đừng nhúc nhích, anh chuẩn bị đây.

Chàng đủng đỉnh cởi sợi dây buộc túi và lôi ra một đôi giầy vải, đế cao su. Vừa bướng bỉnh vừa nóng ruột, Scarlett nhìn chàng hết tháo ủng lại mang giầy vải, rồi lại cất đôi ửng vào túi, rồi cột lại miệng túi theo một kiểu thắt nút thuỷ thủ cầu kỳ.

Mọi việc chuẩn bị xong xuôi, chàng lại nhoẻn miệng cười khiến nàng muốn nín thở.

– Chờ anh một phút! Scarlett. Một người đàn ông chân chính phải biết thừa nhận mình thua cuộc. Anh xuống bỏ túi trên thuyền rồi trở lên đón em ngay!

– Anh leo xuống, leo lên cứ như chớp ấy! Scarlett thành thật thán phục chàng khi Rhett trở lại bên nàng.

– Như khỉ thì đúng hơn, chàng sửa lại. Lại đây, em yêu, thời gian và thuỷ triều không đợi một ai đâu, kể cả phụ nữ.

Scarlett chưa bao giờ bị chóng mặt. Thuở nhỏ, nàng đã từng leo lên những ngọn cây cao nhất để dòm xuống vựa thóc ở Tara, mà cũng dễ dàng như thể leo các bậc gác thông thường trong nhà. Dẫu sao nàng vẫn thấy an tâm hơn khi cảm nhận được cánh tay của Rhett đang đỡ nàng trên các nấc thang bám đầy rong rêu và nàng thấy nhẹ nhõm cả người khi đặt chân xuống chiếc thuyền nhỏ tương đối an toàn.

Nàng ngồi ở đuôi thuyền trong lúc Rhett kiểm tra lại dây thừng và buộc buồm vào cột. Tấm vải trắng xếp nằm trên chiếc boong che nửa mũi tàu, tràn ra tận buồng lái.

– Sẵn sàng chưa?

– Dĩ nhiên là rồi.

– Thế thì, tháo dây!

Chàng tháo dây thừng buộc thuyền và dùng mái chèo đẩy thuyền ra khỏi bờ. Thuỷ triều cuốn phăng chiếc thuyền nhẹ tênh ra cửa sông.

– Ở yên đó nhé, cúi xuống và úp mặt vào hai đầu gối, chàng vừa ra lệnh vừa kéo cánh buồm mũi. Xong xuôi, chàng đến ngồi cạnh Scarlett, một tay giữ bánh lái, tay kia kéo kèn kẹt dây lèo của cánh buồm lớn. Vẫn không ngẩng đầu, Scarlett thử liếc nhìn. Cuốn hút vào công việc, mày chau, mắt nheo lại, Rhett trông như chưa bao giờ hạnh phúc hơn.

Cánh buồm lớn xổ tung, vang mạnh như tiếng súng nổ. Tiếng Rhett cười như âm thanh dội lại.

– Cô nàng ngoan lắm! Chàng vui miệng nói.

Scarlett biết chàng không nói với nàng.

***

– Giờ thì em đã muốn về chưa?

– Ồ, chưa, Rhett ạ! Đời nào!

Như đang ngây ngất vì gió và bụi nước, Scarlett quên cả bộ quần áo ẩm ướt, đôi giầy sũng nước, chiếc dù bị cuốn bay, đôi găng tay tơi tả, chiếc mũ rơm vô phương cứu chữa. Nàng không còn suy nghĩ gì được nữa, chỉ có những cảm giác đang tràn ngập. Chiếc xà lúp chỉ dài mười sáu bộ, đôi lúc mạn thuyền mấp mé mặt nước.

Như con thú non, chiếc thuyền háo hức, cưỡi lên đầu sóng rồi lại đổ nhào xuống vực hăng đến nỗi Scarlett đôi khi thấy ruột gan như muốn lộn lên cổ… Vô số những giọt nước li ti mằn mặn bắn tung tóe lên mặt, lên miệng. Nàng như hoà nhập làm một với con thuyền, nàng là gió, là muối, là nước và là ánh mặt trời.

Nét mặt say sưa của nàng khiến chiếc nơ bằng vải tuyn lủng lẳng một cách thảm hại dưới cằm trông càng buồn cười hơn, Rhett mỉm cười và quyết định kéo dài thêm cuộc đi chơi.

– Cẩn thận, cúi xuống! Chàng ra lệnh và cho đổi hướng thuyền theo chiều gió, đâm thẳng ra khơi.

– Em có muốn cầm lái không! Chàng đề nghị. Anh sẽ dạy em.

Scarlett lắc đầu. Nàng đang quá hạnh phúc để có thể chú ý đến điều gì khác hơn.

Rhett không ngạc nhiên khi trông thấy Scarlett, lần đầu tiên từ chối cơ hội tự tay mình lèo lái lấy một cảnh huống, bởi chàng hiểu niềm vui và sự phấn khích nầy của nàng. Chàng đã cảm nhận thứ tự do ngay ngất bên trong cánh buồm giữa biển khơi thường xuyên đến mức sau nầy đã phát chán. Nhưng đôi khi chàng vẫn cố tìm lại cảm giác ấy.

– Cúi xuống! Chàng lặp lại.

Ngoặt sang hướng mới, chiếc thuyền tăng tốc làm tung tóe hai đám bọt nước cao ngất ở hai bên sống mũi.

Scarlett thích thú reo lên. Một con hải âu trắng muốt trên bầu trời xanh thẳm lập tức kêu đáp tựa tiếng nàng dội lại. Rhett ngước mắt nhìn con chim và cười theo. Gió thổi rát trên mặt, mặt trời nóng rực sau lưng, thật là một ngày đẹp trời đáng sống biết bao.

Chàng buộc tay lái rồi cúi người bước trên mũi thuyền lấy chiếc túi vải. Từ trong đó, chàng lôi ra hai chiếc áo len màu xanh nước biển nhàu nát và khô cứng lại vì muối. Khi chàng trở lại ngồi bên mép buồng lái, chiếc thuyền chao nghiêng, ra tuồng lướt nhanh hơn.

– Scarlett, em mặc áo nầy vào, chàng nói và chìa cho nàng chiếc áo trông đỡ thảm hại nhất.

– Em không cần đâu! Hôm nay trời nóng cứ như giữa hè.

– Không khí có nóng đấy nhưng nước thì lạnh cóng. – Đừng quên bây giờ đang là tháng hai. Mặc áo lên vào đi, không khéo chỉ một lát em sẽ cóng lên vì bụi nước lúc nào không biết đấy.

Scarlett nhăn mặt nhưng vẫn cầm lấy.

– Thôi được. Nhưng anh phải giữ mũ cho em.

– Được thôi.

Rhett tròng vào người chiếc áo len của chàng rồi quay qua giúp Scarlett. Nhưng khi nàng vừa ló đầu ra khỏi áo, gió đã ào đến tha hồ lùa vào mái tóc rối, làm tơi tả những cái lược và kim gài, rồi xoã tung thành từng lọn tóc dài bay phất phới. Scarlett kêu lên hoảng hốt, đưa tay cố giữ lại nhưng vô hiệu.

– Anh cứ xem anh đã làm gì đây nầy! – Nàng kêu lên.

Gió tạt một lọn tóc vào miệng nàng rồi lại kéo bứt khỏi tay nàng khi nàng vừa đưa lên gỡ ra.

– Trả em cái mũ nhanh lên, nếu không em chỉ còn trơ cái đầu ra mất! Lạy Chúa, sao con lại đến nông nỗi nầy cơ chứ!

Chưa bao giờ nàng trông đẹp như thế nầy. Hân hoan đến rạng rỡ, đôi má ửng hồng vì gió rát, và khuôn mặt sáng ngời giữa quầng tóc rối. Khi đã cột chặt mũ, nàng tết tóc lại thành một bím rồi nhét gọn qua cổ áo len.

– Anh có mang theo cái gì ăn trong túi kia không? – Nàng hỏi vẻ háu đói.

– Thức ăn của thuỷ thủ thôi: bánh quy khô và rượu rhum.

– Ngon quá nhỉ. Em chưa nếm các thứ nầy bao giờ.

– Mới chỉ gần mười một giờ thôi. Scarlett ạ. Ráng nhịn để về nhà ăn sau.

– Sao vậy! Chúng mình đi chơi hết ngày nay đi, ở đây tuyệt vời quá!

– Chỉ một giờ nữa thôi, không thể hơn. Chiều nay anh có hẹn với các luật sư của anh.

– Rõ chán với mấy ông luật sư của anh, nàng lẩm bẩm.

Scarlett không muốn sự phật ý làm hỏng niềm vui của mình. Đứng trước biển lấp lánh và bọt biển tung tóe trước mũi thuyền, nàng vươn người khoan khoái, hai tay duỗi ra như một nàng mèo cái. Hai tay áo len thật dài so với tay nàng cứ bay phần phật trước gió như đôi cánh.

– Cẩn thận đấy, cục cưng, em sẽ bay lên bây giờ! – Rhett cười nói.

Chàng tháo dây cột bánh lái, chuẩn bị quay thuyền, đầu tự nhiên quay lại để kiểm tra xem có chiếc tàu nào ở hướng đi mới của chàng không.

– Scarlett nhìn kìa! Chàng reo lên. Kia kìa ở boong tàu phía bên phải em đó. Anh dám đánh cuộc em chưa từng thấy cảnh nầy.

Nàng dõi mắt nhìn vùng bờ lầy lội họ đang dọc theo; song chẳng thấy gì. Nhưng rồi, nàng nhìn thấy giữa con thuyền và đất liền một hình thể thuôn thuôn, xam xám và nhẵn bóng. Nó trồi lên mặt nước trong khoảnh khắc rồi lại lặn ngay xuống.

– Cá mập! Nàng hét toáng lên. Không… hai, ba con cá mập. Chúng đang đâm thẳng đến chỗ mình kìa! Chúng có tấn công mình không?

– Không phải là cá mập, cô bé ngu ngốc ơi. Cá heo đấy! Chúng đang bơi ra khơi. Cúi đầu xuống và bám chắc vào, để anh quay vòng lại và thử đuổi theo chúng.

– Đi theo một bầy cá heo thú lắm đấy! Chúng rất khoái đùa giỡn.

– Cá mà đùa giỡn ư? Bộ anh tưởng em ngốc lắm sao Rhett!

Scarlett vội cúi người để tránh chiếc sào căng buồm.

– Cá heo không phải là thường. Em nhìn đi, rồi biết.

Bảy con cá heo đi kèm nhau. Khi Rhett quay thuyền lại được thì những con vật có vú nầy đã vượt lên phía trước. Lấy tay che mắt để tránh ánh sáng chói chang.

Rhett tưởng chúng đã vượt ra khỏi tầm nhìn, chàng buông một tiếng chửi thề.

Đúng lúc đó, ở ngay trước mũi thuyền, một con cá heo nhảy dựng lên khỏi mặt nước và thả mình xuống làm nước bắn tung toé. Bị kích động mạnh mẽ. Scarlett đấm thình lình vào đùi Rhett.

– Kìa, anh có thấy không! Nàng reo lên.

– Anh thấy. Nó đến để bảo chúng ta đừng có quá chậm chạp, các bạn nó có lẽ đang chờ chúng ta. Em nhìn kìa!

Khi con cá heo khác xuất hiện trước mũi thuyền và bắt đầu biểu diễn những cú nhảy duyên dáng. Scarlett vội vàng xắn hai ống tay áo len lên và vỗ tay hoan hô nồng nhiệt.

Bên mạn phải thuyền, con cá heo đầu tiên trồi lên và phun qua lỗ thở một tia bọt nước rồi uể oải nghiêng mình lặn xuống.

– Ôi, Rhett. Em chưa bao giờ thấy cái gì dễ thương hơn thế. Nó đang cười với chúng mình đấy!

Rhett cười theo.

– Đúng vậy, anh cũng tin chúng biết cười, thành thủ anh luôn cười đáp lại chúng. Lúc nào anh cũng yêu cá heo.

Những con cá heo đang chiêu đãi Scarlett và Rhett một vũ điệu ba lê thực thụ. Từng nhóm hai con hoặc ba con, chúng bơi dọc theo thuyền, luồn xuống dưới rồi trồi lên mạn bên kia như đùa bỡn với trọng lượng của mình.

Chúng đứng dựng lên trên đuôi, lăn tròn mình trong nước, phun ra những tia bọt, nhảy bổng lên trời, đan chéo nhau trên không với sự chuẩn xác kỳ lạ. Trong khi đó, cặp mắt chúng vẫn không ngớt ném ra những tia nhìn gần như của con người cười nhạo khán giả của chúng đang bị giam mình trong thuyền và không sao sánh được những kỳ tích của chúng.

– Ồ, nhìn kia! Kia kìa!… Kia nữa!… Kia nữa!

Rhett và Scarlett không ngớt thốt ra những tiếng reo thán phục và kinh ngạc. Mỗi lần thế, các chú cá heo lại luồn đến một nơi không ai đợi rồi bất ngờ phô diễn một điệu nhảy mới.

– Chúng đang khiêu vũ, Scarlett tuyên bố.

– Chúng đùa vui như một lũ điên, Rhett nói.

Trông chúng y như người, cả hai cùng kết luận.

– Màn trình diễn thật kỳ diệu!

Mãi mê xem cá trổ tài, Rhett không thấy những đám mây đen dầy đặc kéo dồn phía chân trời sau lưng họ.

Chàng chỉ kịp nhận ra mối nguy khi bỗng nhiên trời lặng gió. Những cánh buồm đột nhiên rũ xuống, bầy cá heo lặn mất. Lúc Rhett quay lại nhìn thì đã quá muộn. Cơn giông theo gió bão ào ào kéo tới.

– Scarlett, em hãy bám chắc vào đáy thuyền. Rhett bình tĩnh nói, chúng ta sắp gặp bão đến nơi. Đừng sợ, anh từng gặp những cảnh còn tồi tệ hơn thế nầy nhiều.

Scarlett quay lại, sững sờ. Thế quái nào mà bầu trời xanh đẹp phía trước họ lại xám xịt và đầy đe doạ ở phía sau như thế! Lẳng lặng, nàng thu mình trong buồng lái, tìm một chỗ bám chắc chắn dưới băng ghế khi nãy Rhett và nàng đã cùng ngồi.

Rhett nhanh tay chỉnh lại các cánh buồm.

– Ta phải chạy bão bằng cách đi xuôi gió mới được.

– Em sẽ bị một trận ướt đấy, chàng toét miệng cười rồi nói thêm, nhưng cảm giác cũng đáng giá lắm.

Ngay lúc đó, cơn mưa rào đã ập đến. Lập tức, trời đen kịt và mưa như trút xuống. Scarlett chưa kịp kêu thét lên vì sợ hãi thì miệng đã đầy nước.

Lạy Chúa, mình chết đuối mất. Nàng nghĩ. Nàng cúi xuống, ho sặc sụa và khạc nhổ liên hồi. Khi cổ họng đã hết nước, nàng ngẩng đầu, cố hiểu chuyện gì đang xảy ra và để hỏi Rhett xem những tiếng gầm gừ kinh hồn ấy từ đâu đến, nhưng chiếc mũ sụp xuống mặt làm nàng không sao nhìn thấy được gì. Phải tống khứ nó đi không thì ta sẽ chết ngạt mất! Nàng dùng tay cố bứt chiếc nơ bằng tuyn đang siết chặt lấy cằm, thì còn tay kia cứ giũ chặt nắm tay bằng kim loại nàng đang bám vào. Con thuyền cứ chồm lên chồm xuống chòng chành, rền rĩ như sắp vỡ tung ra từng mảnh. Đột nhiên Scarlett cảm thấy nó như đang lao thăng xuống, dựng đứng trên đầu mũi. Nó sắp chìm mất! Ôi! Lạy Đức Mẹ, con không muốn chết…

Chiếc thuyền rùng mình rồi đột ngột ngừng lại. Scarlett gỡ được chiếc dây tuyn đẫm nước khỏi cằm mình và bỏ được chiếc mũ sũng nước trên đầu xuống.

Bấy giờ nàng mới nhìn rõ, nàng ngẩng đầu, nhìn lên không… và chỉ nàng chỉ thấy có nước. Cả một bức tường nước cao quá cột buồm đang chực bổ nhào xuống để xé tan con thuyền mỏng manh thành từng mảnh vụn.

Scarlett cố thét lên nhưng cổ họng nàng tê cứng vì khiếp đảm. Chiếc thuyền kêu răng rắc vật vã trườn lên vách nước rồi vắt vẻo trên đầu ngọn sóng trong một khoảnh khắc rợn người tưởng chừng như vô tận.

Qua làn mưa chảy xối xả trên mặt, lại chết điếng trước những làn nước tới tấp tràn lên boong, Scarlett chỉ nhìn thấy những lớp sóng sủi bọt vây quanh nàng, giận dữ ập đến như chực nuốt chửng lấy nàng. Nàng cố thử gọi Rhett nhưng cổ họng tắc nghẽn, Rhett ở đâu, ôi lạy Chúa! Hoảng sợ, nàng quay người khắp hướng, vẫn không nhìn thấy chàng. Ngay lúc chiếc thuyền đâm bổ xuống hố sóng sâu thăm thẳm, nàng mới nhìn thấy chàng và rủa thầm: đồ ác ôn!

Chàng đang quỳ trong buồng lái, lưng và vai ưỡn thẳng, đầu ngẩng cao và đang cười trước gió, mưa và bụi nước. Một tay chàng nắm chặt bánh lái, còn một tay chàng quấn vào cánh tay và cổ tay sợi dây lèo của chiếc buồm lớn để ghì lại. Sợi dây đang căng lên chực đứt trước lực trì kéo khủng khiếp của cánh buồm đang căng gió. Chàng lại đang cười vui trong lúc vật lộn với cơn bão, với cái chết cận kề.

Ôi, sao mình thấy căm ghét chàng đến thế!

Scarlett ngước mắt nhìn đợt sóng còn hiểm nghèo hơn trước đang xô tới, và hầu như mong khối nước của nó đè bẹp luôn cả hai, nàng lẫn Rhett. Giây lát tuyệt vọng ấy qua nhanh. Nàng thầm nhủ: chẳng có gì phải sợ cả.

Rhett có thể khuất phục được tất cả, kể cả đại dương đang cuộn sóng nầy! Cơn sợ hãi bỗng tắt ngấm, nàng cũng đứng lên như chàng và buông mình theo cái thú ngây ngất của nguy hiểm.

Nàng không hề biết đến tính nết của gió. Đang như bão tố, gió bỗng ngừng bặt, ngay lúc con thuyền đang leo lên sườn ngọn sóng. Chỉ trong vài giây cánh buồm chính đã xẹp xuống và chiếc thuyền nhẹ tênh nghiêng hẳn một bên như muốn lật. Scarlett không sao hiểu được vì sao Rhett lại vội vã buông sợi dây thừng và lắc mạnh bánh lái bỗng dưng như thành bất trị. Nàng vừa chợt nghĩ e có chuyện gì xảy ra, thì ngay lúc ấy con thuyền ngửa nghiêng trên đầu ngọn sóng, Rhett hét nàng nằm xuống rồi lao mình đè úp lên nàng.

Nàng nghe những tiếng răng rắc đáng lo ngại trong vỏ tàu và tiếng ầm ầm của thanh buồm đập mạnh vào cả hai mạn thuyền. Mọi việc diễn ra thật nhanh, nhưng ấn tượng gây ra lại chậm chạp đáng sợ, như thể quả đất đang ngừng quay. Scarlett hoài công tìm một lời giải thích hoặc một dấu hiệu trên khuôn mặt Rhett. Lúc nầy đang kề sát bên nàng. Đột nhiên nàng không thấy chàng đâu nữa. Lại quỳ gối trong buồng lái, chàng thao tác gì đó mà nàng không hiểu nổi, rồi thình lình ném lên người nàng những cuộn dây thừng nặng trịch.

Gió đã xoay chiều. Scarlett không kịp thấy trận cuồng phong lùa vào cánh buồm lớn một cách dữ dội đến mức, ầm lên một tiếng như sấm, cột buồm gãy ngang và bị cuốn phăng xuống biển cùng với tấm buồm. Con thuyền chao đảo, lưỡng lự, rồi nghiêng hẳn sang mạn phải. Rồi bị các tấm buồm sũng nước nặng trịch còn dính vào thuyền bằng mớ dây thừng xoắn rối với nhau kéo xuống, con thuyền từ từ chìm và lật úp.

***

Chưa bao giờ nàng biết đến cái lạnh như thế. Mưa lạnh trút xuống mặt, cả người nàng ngập chìm trong nước lạnh buốt. Nước như muốn hút lấy nàng. Hai hàm răng nàng cứ đập vào nhau lập cập không sao hiểu nổi những gì vừa xảy ra. Nàng chắc đã bị tê cóng, không sao cựa quậy được.

Nàng cảm thấy biển đang nhồi lắc thân thể nàng, lúc thì nhấc bổng lên, đong đưa, lúc thì thả rơi xuống, như một khối băng, cứ lên xuống xuống không ngừng đến buồn nôn. Ta chết mất, Chúa ơi, đừng để con chết! Con muốn sống!

– Scarlett!

Mạnh hơn cả tiếng răng lập cập, tiếng kêu vang lên lờ mờ trong tai nàng.

– Scarlett!

Giọng người ấy, nàng biết. Giọng Rhett. Và cũng chính đôi tay Rhett đã ôm choàng lấy lưng nàng và dìu đỡ nàng. Nhưng nàng ở đâu! Nàng không thấy được, nước cứ vả liên hồi vào mặt làm mờ cả mắt. Nàng có mở miệng đáp, thì nước ùa vào. Nàng cố sức khạc nước ra. Giá như hàm răng chịu yên cho! Cuối cùng nàng cũng thốt lên được:

– Rhett…

– Đội ơn Chúa!

Giọng chàng nghe rất gần, ngay sau lưng nàng.

Nàng bắt đầu hiểu lờ mờ mọi chuyện.

– Rhett, nàng lại gọi.

– Hãy nghe cho kỹ đây, em yêu, hãy nghe kỹ hơn những gì em từng nghe trong đời. Chúng ta còn có một cơ may và phải nắm cho bằng được. Chiếc thuyền ở ngay đây, anh đang bám vào bánh lái. Chúng ta cần phải nấp vào dưới vỏ. Có nghĩa là phải lặn xuống rồi trôi lên trong đó. Em hiểu chưa?

Nàng hoảng sợ và chỉ muốn hét lên: không. Nước đang hút nàng xuống đáy. Nếu lặn xuống, nàng sẽ không bao giờ trồi lên được, nàng sẽ chết đuối mất. Nàng đã thấy ngộp thở. Nàng muốn gào lên, thét lên.

– Thôi! Tiếng nói nghe rõ mồn một. Lần nầy đúng tiếng nói của chính nàng. Mi phải sống sót qua cơn thử thách nầy mà không phải xử sự như một con ngốc được đâu.

– Em phải làm gì đây! Nàng lắp bắp mãi mới ra lời. Chết tiệt mấy cái răng lập cập nầy…

– Anh sẽ đếm đến ba. Đến tiếng thứ ba, em hít thật sâu, nín thở và nhắm mắt lại. Em không có gì phải sợ cả, anh giữ em và chúng mình sẽ đến chỗ an toàn. Xong chưa! Không đợi nàng trả lời, chàng bắt đầu đếm, Scarlett nghe rõ “Một!… Hai!… ” Vừa kịp hít một hơi thật sâu, nàng đã thấy mình bị lôi hụp xuống. Nước trào vào mắt mũi, vào tai, nàng tưởng mình chết giấc.

Nhưng chỉ vài giây sau, nàng đã nhẹ hẳn người và hít thở lại bình thường.

– Anh giữ hai tay em, Scarlett ạ, để em đừng bấu chặt lấy anh, kẻo chết chung cả hai, Rhett nói.

Chàng chuyển sang ôm chặt lấy eo nàng. Đôi tay trở lại tự do nàng thấy dễ chịu đến kỳ lạ. Giá như nó đừng lạnh cóng. Tự nhiên nàng xát hai tay vào nhau.

– Đúng! Rhett nói, phải làm cho máu chạy trở lại. Nhưng khoan đã, em bám lấy cái chốt nầy, anh phải rời em một lát. Đừng sợ, không lâu đâu. Anh phải trở lên cắt các sợi thừng để cột buồm và các cánh buồm không nhận chìm luôn tàu. Anh sẽ cắt luôn dây cột giầy của em. Đừng có đạp anh khi thấy anh chạm đến chúng nhé! Các thứ váy và váy lót nặng trình trịch nầy cũng sẽ phải vứt bỏ. Ráng đợi chút. Không lâu đâu mà.

Sự chờ đợi tưởng chừng như vô tận. Thừa dịp, nàng xét qua tình thế mình. Cũng không đến nỗi tệ lắm – nếu không kể cái lạnh. Chiếc thuyền lật úp tạo thành cái mái che mưa trên đầu. Scarlett cũng không sao giải thích nổi vì sao mặt biển dưới chỗ trú nầy lại có vẻ ít chao động. Con thuyền vẫn cứ bập bềnh theo nhịp sóng, nhưng những gợn sóng không còn va vào mặt nàng như trước. Lần đầu tiên kể từ đầu cơn bão, Scarlett hít thở thoải mái. Nàng cảm thấy bàn tay Rhett chạm vào chân trái, rồi chân phải của nàng. Vậy là mình không bị liệt. Cảm giác thật lạ lùng!

Nàng không ngờ đôi giầy cao cổ sũng nước lại nặng trĩu đến thế. Bàn tay chàng lại chạm lên thân mình nàng và nàng nhận ra đường đi của lưỡi dao. Rồi đột nhiên, cả một khối bàng nặng trĩu tuột khỏi đùi nàng và nàng kêu thét lên kinh ngạc. Âm thanh dội lại ồm ồm trong lòng thuyền lật úp và nàng suýt rời tay khỏi chỗ bám.

Rhett trồi lên khỏi mặt nước sát cạnh nàng.

– Em thấy thế nào!

Giọng chàng nghe nhức óc.

– Suỵt Đừng nói lớn thế!

– Em thấy thế nào! Chàng lại hỏi, giọng nhỏ lại.

– Anh mà còn hỏi nữa thì em gần chết cóng đến nơi đây nầy.

– Cũng chưa lạnh lắm đâu. Hồi anh ở Bắc Đại Tây Dương…

– Rhett Butler, thôi, anh đừng kể với em một cuộc phiêu lưu phá vòng vây nào nữa cả, không thì chính tay em sẽ dìm chết anh đấy!

Tiếng cười hồn nhiên của chàng tưởng chừng như sưởi ấm lại bầu không khí xung quanh. Song Scarlett cũng không để ai dỗ dành dễ đâu.

– Sao anh lại có thể cười vào lúc nầy được nhỉ? Em chịu lặn hụp trong nước lạnh cóng, giữa một cơn bão thì có gì đáng cười nào!

– Scarlett ạ, khi mọi chuyện trở nên tồi tệ nhất thì đó đúng là lúc nên cười. Cười: em sẽ bình tĩnh lại và hàm răng em cũng thôi không lập cập sợ hãi nữa.

Nàng tức điên người mà không sao trả lời được. Khổ là chàng nói đúng, nàng hiểu. Răng nàng cũng thôi đánh bò cạp lúc nàng không còn nghĩ rằng mình sắp chết.

– Bây giờ anh sẽ tháo luôn coóc xê cho em, Scarlett ạ. Em không thể thở dễ dàng trong cái xích ngực đó đâu. – Đừng cựa quậy, nếu không anh sẽ cắt vào da em đấy!

Có một khoảnh khắc ngượng ngập khi bàn tay Rhett luồn vào chiếc áo len và xé toạc bộ áo liền quần của nàng.

Đã nhiều năm rồi, chàng không đặt tay lên người nàng.

– Bây giờ, hãy hít thật sâu vào, chàng nói và bứt tung cái coóc xê. Đàn bà ngày nay chẳng còn biết hít thở ra sao cả. Hãy hít cho ngập buồng phổi. Anh sẽ lấy vài sợi dây thừng căng cho em một chỗ dựa. Khi nào xong, em có thể buông cái chốt ra và xoa bóp cánh tay, bàn tay. Cứ hít thở nữa đi, có thể máu mới nóng lên được.

Scarlett cố làm theo lời Rhett, nhưng hai tay quá nặng khi nàng định nhấc lên. Thà cứ mặc cho cái thứ yên ngựa nầy xốc nách và đỡ người lên, kệ cho sóng cứ lắc lư. Nàng đã kiệt sức, gần như muốn thiếp đi. Sao Rhett lại cứ lải nhải mãi thế, sao cứ phải rối rít lên buộc nàng chà xát hai tay!

Trong lòng thuyền âm vang nầy, giọng chàng nghe nhức óc.

– Scarlett! Dậy đi, Scarlett! Không được ngủ. Phải cử động. Hãy động đậy đôi chân đi, cứ đá anh nếu em muốn, nhưng hãy vận động vừa nói, chàng vừa xát mạnh vai và hai cánh tay nàng.

– Thôi… Anh làm em đau…

Scarlett rên khẽ và nhắm mắt lại. Nàng không cảm thấy lạnh mà chỉ mệt lả và buồn ngủ thôi. Thình lình, Rhett tát mạnh vào mặt nàng đến nỗi đầu nàng chạm mạnh vào vách thuyền. Scarlett tỉnh người.

– Đồ súc sinh! Nàng kêu lên, Rhett Butler, khi nào ra khỏi đây, anh sẽ phải trả giá đấy, em nói là làm cho xem!

– Như thế tốt hơn, chàng nói và tiếp tục xát mạnh, mặc cho nàng cố đẩy tay chàng ra. Em cứ tiếp tục nói đi và đưa tay em đây để anh xoa tiếp cho.

– Em không đưa! Anh cứ lo cho hai tay của anh đi, em tự lo cho em được rồi. Anh làm em đau cứ như bị lột da.

– Thế em có thích để cho lũ cua rỉa da mình không? Nghe anh đây, Scarlett. Nếu em chịu thua cái lạnh, em sẽ chết. Em muốn ngủ ư, nhưng ngủ đó là chết luôn. Anh sẽ đập em nhừ tử, anh sẽ đánh em thâm tím mình mẩy, nếu cần, nhưng thề với quỉ thần, anh sẽ không để em chết! Hãy cố thức, hít thở, cử động, nói chuyện. Nói huyên thuyên, không ngừng, nói gì cũng được, anh chỉ cần nghe cái giọng hàng cá gắt tính mà ngọt lời của em để biết em còn sống hay không, thế thôi. Hiểu chưa?

Được Rhett xoa xát, thân thể tê cứng của nàng hồi phục chừng nào thì Scarlett lại càng dễ cảm thấy lạnh chừng ấy.

– Liệu mình có thoát khỏi cảnh nầy được không? – Nàng vừa hỏi vừa cố cử động đôi chân.

– Nhất định được.

– Bằng cách nào!

– Thuỷ triều lên sẽ đẩy chúng ta vào đất liền và đưa chúng ta trở về điểm xuất phát.

Scarlett yên tâm đã nhớ lại mình đã nằng nặc đòi đi trước lúc thuỷ triều đổi. Song nàng không hề biết rằng Rhett đang giấu nàng nỗi lo âu của chàng: Những cơn gió mạnh như bão từ đất liền có thể làm cho hoạt động bình thường của thuỷ triều không còn tác dụng gì, và đã cuốn họ ra khỏi vịnh đến tận ngoài khơi Đại Tây Dương.

– Bao lâu nữa chúng ta sẽ đến bờ! Nàng càu nhàu hỏi.

Đôi chân nàng nặng trịch và cứng lại như hai khúc gỗ và Rhett cứ tiếp tục chà xát hai vai nàng.

– Anh không biết, Scarlett ạ. Anh e rằng em còn cần phải can đảm nữa.

Lạy Chúa! Một kẻ luôn bất cần mọi thứ như Rhett lại nói với nàng bằng giọng điệu long trọng, cứ như giảng đạo! Scarlett cố hết sức đẩy lui cơn hoảng sợ và buộc đôi chân cứng đờ của mình phải cử động.

– Em chẳng cần can đảm cho bằng có cái gì để ăn. Thế quái nào mà anh không nghĩ đến chuyện chụp lấy cái túi cũ kinh tởm của anh lúc thuyền bị lật!

Nó bị kẹt trong boong giả, phía mũi thuyền… Lạy Chúa nhân từ, Scarlett, có khi cái tính háu ăn của em cứu được chúng ta đấy. Anh quên lửng cái túi. Cầu trời cho nó hãy còn đó.

***

Scarlett cảm thấy hơi ấm của rượu rhum lan toả khắp đùi, chân, bàn chân của nàng như một dòng dung nham nóng chảy. Nàng đã có thể cử động được. Sự tuần hoàn đang từ từ lập lại khiến nàng đau nhức dữ dội, nhưng nàng chẳng hề phàn nàn: còn biết đau có nghĩa là còn sống. Thánh thần ơi, nàng thầm thốt lên sau ngụm rượu thứ hai, rượu rhum xem ra còn tuyệt hơn cả rượu Brandy. Nói cho cùng nhờ nó một xác chết cũng ấm lại được. Thật tiếc Rhett chỉ cho mình uống có chừng, nhưng anh ấy có lý. Tốt nhất là đừng nốc cạn cái nguồn nhiệt lượng ấy khi nào còn chưa đặt chân an toàn lên đất liền.

Scarlett đã khỏe lại, nàng liền cất tiếng hoà vào giọng hò của Rhett để ăn mừng đích đáng món hàng vừa tìm ra. Yô, Yô, Yô! Rượu rhum có ở trên tàu, nàng phụ hoạ theo ở mỗi đoạn cuối của bài vè thuỷ thủ. Rồi nàng nghĩ đến một bài hát của miền quê nàng: Em yêu anh, chàng ngôc của em…

Giọng hát của họ âm vang trong không gian tù túng của chiếc vỏ thuyền lật úp, khiến cả hai đều tin rằng họ chẳng hề suy yếu đi trong cái lạnh tê cóng. Rhett ôm lấy Scarlett, ghì chặt nàng vào ngực, cố san sẻ cho nàng chút hơi ấm của chàng. Và trong lúc các ngụm rượu rhum cứ tiếp nhau mỗi lúc mỗi nhặt hơn nhưng tác dụng mỗi lúc một kém dần, thì họ vẫn hát vang tất cả những bài ca thoáng qua đầu.

– Bài Bông hồng vàng miền Texas nhé! Rhett gợi ý.

– Chúng mình đã hát bài đó hai lần rồi mà, Rhett. Hay mình hát bài mà bà thích nhất đi. Em còn nhớ, hồi ấy ở Atlanta, anh với ba loạng choạng trên đường phố và hát rống lên ầm ĩ như hai con heo bị chọc tiết.

– Phải nói là như dàn hợp xướng của các thiên thần mới đúng! Rhett nói rồi nhại theo giọng Ireland của ông Gerald O Hara: “Nàng Preggy hiền dịu, chính ở ngoài chợ mà anh đã nhìn thấy em lần đầu…”.

Một lúc do dự, chàng hát hết đoạn đầu bài: Peg bỏ đi bằng xe ngựa, rồi thú nhận không nhớ được đoạn sau.

– Scarlett, chắc em phải thuộc lòng các đoạn khác.

Nàng toan thử hát tiếp, nhưng chẳng còn đủ can đảm nữa.

– Em quên mất rồi, nàng nói để che giấu sự kém cỏi của mình.

Nàng cảm thấy mệt lử. Giá như nàng có thể nép vào ngực Rhett mà ngủ vùi nhỉ. Thật dễ chịu biết bao được phó mặc trong vòng tay chàng… Đầu nàng nặng trĩu. Nàng gục đầu vào nhắm mắt lại.

Rhett luôn tay lay nàng dậy.

– Scarlett! Em có nghe anh nói không! Scarlett! Anh cảm thấy thuỷ triều đang đổi, chúng mình đã ở rất gần bờ. Em không được bỏ cuộc lúc nầy! Nào, em yêu, cố lên chút nào, hãy tỏ ra em làm được đi! Dậy đi em, cục cưng của anh, chúng mình sắp thoát nạn rồi!

– Em lạnh quá…

– Scarlett O Hara, em hệt như gà mắc mưa! Lẽ ra, anh để mặc cho Sherman giết em ở Atlanta. Em không đáng được cứu sống.

Những lời lẽ ấy chỉ làm bùng lên chút giận trong ý thức lờ mờ mệt mỏi của nàng. Nhưng chl cần có thế! Mơ mơ màng màng, Scarlett hé mắt, ngóc đầu dậy.

– Hãy hít hơi vào, chàng ra lệnh, chúng ta đi đây.

Chàng lấy tay bịt mũi và miệng nàng lại. Scarlett mặc cho chàng kéo nàng dưới nước, không chút kháng cự. Họ trồi lên mặt nước khi một đợt sóng to sủi bọt vừa tràn qua. Đất liền đã ở gần kề.

– Can đảm lên, em yêu. Chúng ta đến nơi rồi.

Rhett hít thật sâu, một tay cặp cổ Scarlett và lao vào ngọn sóng. Chàng bơi một tay, xuyên qua con sóng và nương theo nó giạt vào mỏm đá ngầm.

Cơn mưa lắc rắc cắt ngang trời theo từng cơn gió giật mạnh. Quỳ trên làn nước sủi bọt trắng xoá. Rhett bế thân hình bất động của Scarlett sát vào lòng, không hề biết con sóng đang cuồn cuộn sau lưng chàng và đổ xô vào bờ cát. Con sóng gầm vang, đập mạnh vào lưng Rhett khiến chàng lảo đảo. Chàng cố cưỡng lại, tấm thân như lá chắn che cho Scarlett.

Khi đợt sóng qua, Rhett cố gượng đứng dậy và loạng choạng bước lên bờ cát, đôi tay ôm chặt Scarlett. Đôi chân trần của chàng dọc ngang những vết đứt đang rỉ máu do mảnh vụn vỏ sò sóng đánh tạt vào người, nhưng chàng cứ để mặc. Các đụn cát trải dài mút mắt trước chàng. Chàng khập khễnh chạy lại một lối đi xuyên qua đỉnh cát trèo qua, tìm đến một vùng đất trũng khuất gió. Chàng nhẹ nhàng đặt Scarlett trên nền cát mịn.

Giọng lạc hẳn đi vì lo lắng, chàng cất tiếng gọi Scarlett. Chàng gọi tên nàng dồn dập hàng trăm lần, hai bàn tay chàng không ngừng xoa bóp đôi tay đôi chân bất động và lạnh giá của nàng.

Giữa mái tóc đen rối tung, khuôn mặt nàng tái nhợt như mất máu và thiếu vắng sự sống. Rhett vỗ vỗ hai má nàng như động viên, năn nỉ. Cố gắng một hồi lâu mới có kết quả. Đôi mắt Scarlett hé mở. Rhett bật lên tiếng kêu chiến thắng.

Scarlett chọc tay xuống nền cát mà cơn mưa đã làm rắn lại, vốc cát lên và nhào nhào nặn nặn như để tin cảnh trước mắt là sự thật.

– Đất liền…, nàng thì thầm.

Rồi nàng bật khóc tức tưởi.

Rhett quỳ bên cạnh nàng, cúi xuống, luồn một tay dưới hai vai nàng và lấy thân hình che mưa cho nàng.

Bàn tay kia chàng âu yếm vuốt ve mái tóc, đôi má, miệng và cằm nàng.

– Em là tất cả tình yêu của anh, cuộc đời của anh. Anh tưởng đã mất em. Anh tưởng đã giết chết em. Anh tưởng… Ôi! Scarlett, em vẫn còn sống mà! Đừng khóc nữa, em yêu quý nhất đời anh, mọi chuyện đã qua rồi. Giờ đây, em vẫn bình yên. Mọi việc đều đã tốt đẹp. Mọi chuyện…

Chàng hôn lên trán, lên má, lên cổ nàng. Dần dần nước da Scarlett ấm trở lại. Nàng xoay đầu hôn trả lại chàng.

Và thế là, chẳng còn lạnh, chẳng còn mưa, chẳng còn mệt lả. Chỉ còn lại đôi môi cháy bỏng của Rhett trên môi nàng, hơi nóng bàn tay chàng trên thân thể nàng, chỉ còn sức mạnh của chàng và nàng cảm nhận được từ những ngón tay đang bấu chặt vai chàng. Chỉ còn tiếng động rộn ràng của trái tim nàng và đôi môi chàng cháy bỏng. Chỉ còn nhịp đập trái tim chàng dưới bàn tay nàng, khi nàng quờ các ngón tay lên bộ ngực đầy lông của chàng.

Phải, ta đang tìm lại những kỷ mệm xưa, ta không hề nằm mơ. Phải, ta đã nhận ra cơn xoáy lốc sẫm đen ấy đang cuốn ta vào giữa, cô lập ta với thế giới nó cho ta sức sống, một sức sống mãnh liệt, nó giải phóng ta và hút ta vào giữa mặt trời.

Đúng rồi! Nàng kêu lên không biết bao lần, trong lúc những đam mê lẫn nhau đang cùng dâng cao, những ham muốn đang bùng lên cùng một độ. Cho đến lúc cơn đê mê đưa họ đến một nơi, ở đó ý nghĩ trở nên vô ích, lời nói trở nên vô nghĩa, chỉ còn có sự hợp nhất trọn vẹn ở bên ngoài lý trí, bên ngoài thời gian, bên ngoài thế giới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.