HẬU CUỐN THEO CHIỀU GIÓ

HCTCG : 51



Thức ăn ngon thật, nhưng quả chỉ có bấy nhiêu là đáng nói, Scarlett che giấu ý nghĩ nầy của mình sau nụ cười giã lã trong lúc lần lượt bắt tay các bà khách của Molly đến kiếu từ. Những bàn tay đến là nhão nhoét! Với lại tất cả bọn họ đều cùng một giọng nói lạ như thể có cái gì đó chặn ngang lấy cổ họng. Ta chưa từng thấy ở đâu có một cuộc họp mặt tồi tệ hơn thế.

Quả là chưa bao giờ Scarlett bắt gặp thói đua đòi kiểu cách của một xã hội tỉnh lẻ chỉ muốn học đòi làm sang. Ở các chủ đồn điền quận Clayton, lại có một sự thẳng thắn lành mạnh và một vẻ quí phái tự nhiên, khiến họ khinh bỉ thói tự phụ của Charleston và của cái câu lạc bộ mà nàng đã xem như “những người bạn của Melly” tại Atlanta. Cái kiểu ngón tay út dảnh lên khi nâng tách, kiểu nhâm nhi những mẩu bánh mì nhỏ không kẹp thịt và có kẹp thịt từng tí một như chuột gặm, kiểu cách đặc trưng ấy của Molly và bạn bè của chị, trông thật chết cười. Nàng đã ăn thật ngon miệng các món tuyệt vời ấy và chẳng thèm để tâm đến những lời mời mọc quanh co ra vẻ thương xót dùm cho sự thô lỗ của bọn người chân lấm tay bùn.

– Vậy thì anh Robert làm gì hả Molly! Suốt ngày anh ấy đeo găng tay da dê à? – Nàng thốt lên, lòng khấp khởi mừng thầm vì vừa phát hiện ra những nếp nhăn trên làn da tuyệt vời của Molly khi chị ấy cau mặt.

Mình thiết nghĩ chị ấy phải nói đôi lời với Colum cảm ơn anh đã đưa mình đến, nhưng mình chẳng cần. Vậy mà đúng với chị ấy đấy, chị có cần chuyện trò gì với mình, chị coi mình như chẳng dính dáng gì đến dòng họ O Hara, cũng như đến chị ấy cả mà. Chị ấy đã moi ở đây ra được ý nghĩ cho rằng đồn điền – chị ấy nói thế nào nhỉ! – giống như một trang viên của người Anh vậy!

Bản thân mình sẽ có đôi lời với Colum. Nhưng bộ mặt thộn của bọn họ trông thật thích khi mình tuyên bố với họ rằng đầy tớ và nông dân của mình toàn là người da đen.

Mình có cảm tưởng họ chưa bao giờ nghe nói đến những con người có màu da đen, và tất nhiên là chưa từng thấy bao giờ. Quả đây là một chốn kỳ quái.

– Thật là một buổi tiếp tân thú vị, chị Molly ạ, Scarlett thốt lên. Và em xin thú thật là em ăn khá nhiều. Bây giờ em cần lên phòng nghỉ một chút.

– Em cứ việc Scarlett ạ, tất nhiên rồi. Chị đã bảo sửa soạn xe ngựa để ra đi dạo một vòng, nhưng nếu em thích ngủ một chút thì…

– Ồ không, em lại rất thích đi. Ta có thể đến nhìn con sông chăng, ý chị thế nào!

Nàng đã định thoát khỏi Molly, nhưng dịp may nầy thật hiếm có. Nói thật ra, nàng vẫn thích đi đến tận sông Boyne bằng xe ngựa mui trần hơn là cuốc bộ. Khi nghe Colum bảo đến đó không xa lắm, nàng chẳng tin chút nào.

Nàng nhận thấy mình đã đoán đúng. Mang găng màu vàng cho tiệp màu với nan hoa bánh xe, Molly đưa xe ra tận đường cái rồi băng qua làng. Scarlett tò mò nhìn một dãy nhà kiểu buồn tẻ.

Họ băng qua một hàng rào song sắt đồ sộ mà Scarlett chưa bao giờ nhìn thấy, một cái gì đó khổng lồ bằng sắt nung, trên đầu mỗi thanh đều có một mũi dáo vàng, mỗi cánh cổng to lớn đều trang trí một huy hiệu viền vàng chạm khắc rất cầu kỳ.

Đó là gia huy của bá tước đấy, Molly bình phẩm, giọng xúc động. Chúng ta sẽ đi đến tận toà nhà lớn để có thể nhìn được con sông từ phía hoa viên. Việc nầy không có gì rắc rối bởi ông ta không có mặt tại đó, với lại Robert đã xin phép ông Alderson rồi.

– Ai thế!

– Người quản lý lãnh địa của bá tước. Ông ta trông nom cả toà lâu đài. Robert quen biết ông ta.

Scarlett cố làm ra vẻ ngưỡng mộ, cho người khác nghĩ nàng đang bị ấn tượng mạnh – dù nàng chẳng thấy có lý do gì cho đáng. Một người quản gia thì có gì ghê gớm! Chẳng qua đó vẫn là một nhân viên.

Nàng tìm ra câu trả lời sau hồi lâu chạy dọc theo lối đi rộng có lát sỏi, thẳng tắp, qua những thảm cỏ bát ngát, được chăm sóc kỹ lưỡng khiến nàng chợt nhớ đến công viên mênh mông với những bồn cỏ hình bậc thang ở Dunmore. Nhưng khi nhìn thấy Toà nhà lớn, ký ức ấy chợt biến khỏi tâm trí nàng.

Thật là hùng vĩ và phải nói, thay vì một toà dinh thự đơn độc thì đó là cả một quần thể lớp lớp các mái nhà, các ngọn tháp, các bức tường thành có lỗ châu mai. Đó là một thành phố nho nhỏ hơn là một ngôi nhà, và chưa bao giờ Scarlett nhìn thấy một kiến trúc tương tự. Lúc nầy, nàng mới hiểu ra vì sao Molly tỏ vẻ kính trọng đối với viên quản gia. Cả một cơ ngơi như thế hẳn phải cần đến nhiều lao động hơn so với cái đồn điền lớn nhất mà nàng từng biết. Nàng vươn cổ để ngắm nhìn các tường thành bằng đá và những cửa sổ kiểu gô tích bằng cẩm thạch. Ngôi nhà Rhett đã xây cho nàng, đã là Toà nhà lớn nhất và – theo ý nàng – lộng lẫy nhất ở Atlanta, nhưng nay nó chỉ đáng được nhét vào một xó trong toà lâu đài nầy, và chỉ chiếm một diện tích nhỏ đến mức chẳng đáng được chú ý đến làm gì. Mình thèm được thấy bên trong quá…

Molly lấy làm kinh ngạc khi Scarlett nghĩ ra một yêu cầu như vậy.

– Chúng ta chỉ được phép dạo chơi trong khuôn viên thôi. Chị sẽ cột ngựa vào trụ gỗ nầy và chúng ta sẽ đi qua cánh cổng kia kỳa.

Chị chỉ vòm cổng cong vòng. Cánh cổng bằng đồng đang hé mở Scarlett nhảy ngay xuống xe ngựa. Vòm cống dẫn vào khoảng sân rải sỏi theo một kiểu thức hẳn hoi. Bước chân lên đó, nàng cảm thấy e dè chỉ sợ dấu chân mình sẽ làm hỏng những đường cong hoàn mỹ đã được vẽ bằng bồ cào. Nàng e ngại lyếc nhìn về phía khu vườn, bên kia sân. Đúng, các lối đi đều được rải sỏi và được cào phẳng. Tạ ơn Chúa, đã không còn cào thành những đường cong nữa, nhưng lại chẳng hề thấy một vết chân nào. Mình tự hỏi họ làm thế nào nhỉ! Người cào sỏi cũng phải có chân chứ. Nàng hít một hơi thật sâu và mạnh dạn bước lên lớp sỏi lạo xạo đến tận những bậc thềm bằng đá cẩm thạch dẫn vào khu vườn. Đôi giầy bốt của nàng giẫm lên lớp sỏi gây ồn ào như cả một quân đoàn đang tiến bước. Nàng hối tiếc là đã đến đây.

– Ủa, Molly đâu rồi! Scarlett quay lưng lại, cố hết sức nhẹ nhàng. Molly đang theo sau nàng, bằng cách cẩn thận đặt từng bước chân lên đúng dấu chân Scarlett.

Nàng chợt thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy bà chị họ lắc đầu thật kiêu kỳ – lại còn tỏ ra khiếp sợ hơn nàng. Nàng ngắm nhìn ngôi nhà một lúc trong khi chờ Molly bước lên kịp. Điều đó làm cho mình có vẻ ra người hơn là vừa rỏi. Các cánh cửa phụ đều mở về hướng sân, lúc nầy đều khép lại và được phủ trướng, nhưng không quá lớn để có thể ra vào bình thường, thật khác xa với những cánh cửa đồ sộ dẫn vào nhà. Có thể nghĩ rằng ở đây đang sinh sống những người bình thường, chớ không phải những người khổng lồ.

– Con sông ở về phía nào nhỉ! Scarlett kêu to.

Nàng không muốn để ngôi nhà trống vắng kia uy hiếp mình đến mức phải thì thào.

Nhưng nàng cũng không muốn chậm trễ thêm chút nào nữa. Nàng từ khước ngay gợi ý của Molly muốn dạo gót khắp các lối đi và xem hết các khu vườn.

– Em chỉ muốn nhìn dòng sông thôi. Còn các khu vườn làm em buồn chán đến chết được, chỉ có chồng em là thích thế.

Nàng lẩn tránh sự tò mò cháy bỏng của Molly về cuộc hôn nhân của nàng, trong lúc cả hai cùng theo lối đi chính, hướng về hầng cây chỗ giới hạn của khu vườn.

Rồi đột nhiên nàng nhìn thấy dòng sông, qua khe hở của hai vòm cây cắt tỉa khéo léo trông thật tự nhiên.

Mặt nước óng ánh vàng và nâu, không giống bất cứ nơi nào khác. Mặt trời như nung cháy vàng trên mặt nước và đang từ từ quậy cho nó biến thành những cuộn nước nhờ nhợ như rượu Brandy.

– Đẹp quá! Nàng trầm trồ nhẹ nhàng.

Nàng không sao hình dung nổi một vẻ đẹp như vậy trước đó. Cứ như cha nàng kể thì dòng sông phải đỏ ngầu những dòng máu đã đổ ra và cuồn cuộn những đợt sóng sôi sục. Nhưng nó lại gần như lờ lững trôi. À ra con sông Boyne là thế đấy. Nàng đã nghe nói về nó suốt một thời thơ ấu và rồi lúc nầy đây, nàng đã ở sát bên nó đến có thể nghiêng người và nhúng tay xuống nước. Scarlett cảm thấy được một cảm xúc lạ kỳ nhưng không sao gọi tên nó lên được. Nàng cố thử tìm một từ ngữ để xác định, để hiểu ra nó, điều ấy lại thật cần thiết, giá như nàng có thể tìm được nhỉ…

– Đấy cảnh trí ở đây là thế, Molly loan báo bằng giọng nói đã bị méo mó vì cố làm ra kiểu cách. Tất cả những lãnh địa đẹp nhất đều có một cảnh nhìn ra sông, một cảnh trí như thế từ phía vườn mình.

Scarlett những muốn đấm cho chị ấy mấy đấm. Bây giờ, nàng không sao tìm ra được điều mà từ nãy giờ nàng đã cố sục sạo một cách mơ hồ. Nàng nhìn theo hướng Molly chỉ và thấy một ngọn tháp sừng sững bên kia dòng nước. Nó trông giống với những ngọn tháp mà Scarlett đã nhìn thấy trên tàu lửa, đều được xây bằng đá và đã đổ nát quá nửa. Rêu phủ kín chân tháp và dây leo bám chằng chịt trên tường. Quả là nó đồ sộ hơn nhiều so với nàng tưởng lúc nhìn từ xa, chắc là phải rộng khoảng chín thước và cao gấp đôi. Nàng phải đành thừa nhận với Molly quả đó là một cảnh trí thơ mộng.

– Nào ta đi thôi, nàng gợi ý sau khi đã nhìn kỹ.

Đột nhiên, nàng cảm thấy mệt lả.

***

Anh Colum à, em nghĩ em sẽ giết chết cô chị họ Molly yêu quý mất thôi. Nếu như anh mà nghe được, tối hôm qua, lúc ăn tối, cái lão Robert khốn kiếp ấy cứ lải nhải rằng ưu tiên lắm chúng em mới được dạo gót trên các lối đi ngớ ngẩn trong cái trang viên của tên bá tước ấy! Lão ta nhắc đi nhắc lại có đến ít nhất bảy trăm lần, mà cứ mỗi lần thế Molly lại mê mẩn đến hết mười phút về niềm hạnh phúc vô song ấy.

– Sáng nay, Scarlett kể tiếp, chị ấy lại đã suýt bất tỉnh khi nhìn thấy em trong bộ trang phục mua ở Galway. Nầy, anh hãy tin em, đó không còn là những tiếng kêu bực bội nho nhỏ nữa đâu. Mà chị ấy lên mặt quở trách em hẳn hoi vì cho rằng em sắp tiêu huỷ mất vị trí xã hội của chị ấy và gây phiền bực cho Robert. Vâng đúng là cho Robert! Lão ta đi mà phiền bực với bộ mặt to bè và ngu xuẩn của lão khi nhìn vào gương đi chứ. Sao Molly lại cả gan thuyết giáo em về chuyện của lão ấy!

Colum vỗ nhè nhẹ vào bàn tay nàng.

– Scarlett thân yêu, quả là Molly không thể là người bạn tốt nhất mà anh cầu chúc cho em có được, nhưng chị ấy vẫn có những ưu điểm riêng của chị ấy chứ. Hôm nay, chị ấy đã cho chúng ta mượn chiếc xe ngựa mui trần, và chúng ta sẽ có một ngày tuyệt đẹp, vậy không nên làm hỏng đi vì mải nghĩ đến chị ấy. Hãy cứ ngắm nhìn những đoá hoa mơ rừng trên các hàng giậu và rặng anh đào đang nở rộ hoa trong sân nông trại kia. Thật là một ngày tuyệt đẹp không ai nỡ đánh mất vì những giận hờn đâu đâu. Em trông như một cô gái Ireland nhỏ nhắn dễ yêu với đôi vớ sọc và chiếc váy phồng màu đỏ.

Scarlett duỗi chân ra trước và phá lên cười. Colum nói đúng. Sao lại cứ để cho Molly làm cho ngày hôm nay của nàng mất vui!

Họ đi đến Trim, một phố cổ có bề dày lịch sử mà Colum tin chắc nó chẳng hấp dẫn được Scarlett chút nào. Anh đành nói chuyện với nàng về chợ phiên mỗi cuối tuần giống như ở Galway, có điều là nó nhỏ hơn rất nhiều, Colum biết khá rõ. Lại điều nầy nữa: một bà thầy bói thường xuất hiện gần như mọi ngày thứ bảy, cái đó thì ở Galway thực tế khó tìm ra, chỉ cần cho bà ta một đồng tuppence là bà ta sẽ đoán cho đủ thứ danh vọng và phú quý, một penny thì bà cũng đoán cho một hạnh phúc vừa phải, còn nếu chỉ nặn hầu bao được một nửa penny thì ngược lại bà ta sẽ tiên đoán cho đủ thứ gian nan bất hạnh.

Scarlett phá lên cười. Colum vẫn luôn chọc cho nàng cười được và kín đáo sờ tay vào túi tiền nằm gọn trong ngực, giấu kín dưới lớp áo và áo choàng xanh mua ở Galway. Không ai ngờ rằng nàng đang mang hai trăm đôla bằng vàng trong người, thay cho coóc-sê. Sự trống trải trên ngực khiến nàng có cảm giác không tề chỉnh. Từ năm mười một tuổi đến nay, chưa bao giờ nàng bước chân khỏi nhà mà không mặc coóc xê cả.

Colum chỉ cho nàng thấy toà lâu đài lừng danh ở Trim và Scarlett vờ như có quan tâm đến. Rồi anh chỉ cho nàng cửa hiệu, nơi Jamie đã làm việc từ năm mười sáu tuổi cho đến lúc bốn mươi bốn tuổi, trước khi sang Savannah, và lần nầy sự quan tâm của Scarlett không còn là vờ vĩnh nữa. Hai người chuyện trò cùng chủ hiệu và chẳng còn cách nào khác là ông ta khép ngay cửa hiệu, mời họ lên lầu gặp mặt bà vợ, bà chắc chắn sẽ chết rầu nếu như không được nghe tin tức Savannah từ chính miệng Colum, và nếu như bà không được làm quen với phu nhân O Hara trẻ tuổi đã đến thăm, mà nhan sắc cũng như nét quyến rũ kiểu Mỹ đã là cái món được bàn tán trong tất cả mọi câu chuyện khắp vùng.

Dĩ nhiên cần lập tức báo tin cho hàng xóm về sự hiện diện của một vị khách như thế, và thế là họ đổ xô đến đông nghẹt các căn phòng phía trên cửa hiệu đến nỗi Scarlett quả quyết là đã nhìn thấy các bức tường nở phình ra.

Rồi “gia đình Mahoney sẽ lấy làm phật ý nếu chúng ta đến Trim mà không ghé thăm họ”, Colum tuyên bố khi rốt cuộc họ cũng chia tay được với người chủ cũ của Jamie. Ai thế! Thì tất nhiên đó là gia đình của Maureen rồi chớ ai khác, gia đình có quán rượu lớn nhất ở Trim đó Scarlett đã thử bia porter lần nào chưa! Lần nầy thì thiên hạ còn kéo đến đông nghẹt hơn trước nữa, họ ùn ùn kéo đến không ngớt, thoáng chốc đã thấy dọn cơm trưa, có cả những tay đàn violon phục vụ. Nhiều giờ trôi qua và hoàng hôn đằng đẵng đã buông xuống khi hai người lên đường để vượt qua đoạn đường ngắn ngủi trở về Adamstown. Cơn mưa rào đầu mùa không sao tin nổi vào lúc trời đang còn nắng chang chang như thế, Colum nói – càng làm cho hương vị của các hàng giậu thêm nồng. Scarlett trùm mũ lên đầu và cả hai cùng hát vang suốt dọc đường cho mãi đến tận làng.

***

– Anh sẽ ngừng lại một lát ở quán rượu xem có thư từ gì không, Colum nói.

Anh quàng dây cương ngựa quanh giếng bơm nước đầu làng. Một lát sau nhà nào cũng có nhiều cái đầu xuất hiện trong khung cửa.

– Scarlett, Mary Helen kêu to, em bé mới mọc một cái răng nầy. Vào đây uống một tách trà, cháu sẽ chỉ cho cô xem.

– Không, Mary Helen. À, tốt hơn là nên qua bên tôi, với thằng nhỏ, cái răng, ông chồng và tất cả, Clare O Gorman, con nhà O Hara cãi lại. Cô ấy không phải là cô của tôi sao! Với lại thằng Jim nhà tôi thèm thấy cô ấy muốn chết được. – Đó cũng là cô của tôi, Clare à, Peggy Monaghan to tiếng hơn. Tôi lại còn có món barm brack sốt nóng vì tôi biết cô ấy thích món đó.

Scarlett không biết phải làm sao.

– Colum! Nàng gọi.

Theo anh, mọi điều thật đơn giản. Hai người sẽ lần lượt đến từng nhà bắt đầu bằng ngôi nhà gần nhất, vừa đi vừa tập họp mọi người. Và đến khi cả làng tề tựu hết trong một ngôi nhà duy nhất, thì lúc ấy họ cũng nán lại đó một lát.

– Nhưng coi chừng, không được lâu quá đấy, bởi vì em còn phải trang điểm bao thứ nữ trang đẹp nhất của em để ăn tối tại nhà Molly. Chị ấy có những thiếu sót cũng giống như tất cả chúng ta, nhưng không nên sỉ nhục chị ấy ngay trong nhà chị ấy. Chị ấy khổ sở lắm mới rời bỏ được loại váy phồng ấy, nên không sao chịu đựng nổi khi lại nhìn thấy nó trong phòng ăn nhà mình.

Scarlett đặt bàn tay lên cánh tay Colum.

– Anh có nghĩ rằng em có thể đến ở lại nhà bác Daniel không! Nàng hỏi. Em ghét ở nhà Molly quá rồi… Sao anh lại cười, anh Colum!

– Anh đang tự hỏi làm thế nào thuyết phục Molly cho chúng ta mượn chiếc xe ngựa thêm một ngày nữa. Bây giờ thì anh tin có thể thuyết phục chị ấy để cho chúng ta mượn suốt thời gian em ở đây. Bởi vậy, em hãy vào nhà kia đi để ngắm nhìn cái răng mới, còn anh thử đi nói chuyện với Molly một chút. Đừng tỏ vẻ khó chịu gì cả Scarlett ạ, nhưng anh tin chắc chị ấy sẵn sàng hứa bất cứ điều gì miễn là anh đồng ý đưa em đi nơi khác. Chị ấy không bao giờ chịu nổi câu em nói về Robert, về cái đôi găng tay da dê anh ấy dùng để vắt sữa bò đó. Đó là chuyện người ta cười đùa trong khắp các nhà bếp, từ đây đến tận Mullyngar.

Đến giờ ăn tối thì Scarlett đã dọn đến căn phòng trên gác, phía trên nhà bếp. Thậm chí bác Daniel cũng mỉm cười khi nghe Colum kể lại chuyện đôi găng tay của Robert. Thế là thêm một sự kiện đặc sắc nầy nữa, và mỗi lần đem kể lại, câu chuyện lại được thêm mắm thêm muối vào.

Scarlett hoà nhập vào sự bình dị trong ngôi nhà nhỏ của Daniel với một sự thoải mái kỳ lạ. Được dành riêng cho một phòng và với tính siêng năng không mệt mỏi trong việc nội trợ và bếp núc của chị Kathleen kín đáo, Scarlett chẳng còn phải lo nghĩ gì ngoài việc vui chơi trong suốt thời gian nàng ở thăm đây. Và đó là việc làm của nàng – nàng tha hồ vui chơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.