Hãy Cứu Em

CHƯƠNG 31



Thế gian khiến tôi lúng túng và tôi không thể nghĩ rằng
Chỉ có đồng hồ treo tường mà không có người thợ đồng hồ.
12H01
Chiếc taxi chạy chậm lại khi tới đầu cầu Brooklyn.
– Nhanh nữa lên! – Sam ra lệnh.
Người lái xe nhún vai và chỉ vào dòng xe đang chầm chậm lăn bánh vì thời tiết quá xấu.
Lần thứ hai trong vòng một tuần, New York chuẩn bị hứng chịu một trận bão tuyết rất mạnh. Gió thổi ào ào và nhìn những đám mây đen đang cuốn quanh đỉnh những tòa nhà chọc trời, khó mà có thể tin được rằng sáng nay trời từng có nắng.
Trên ghế sau xe, Sam lục tìm trong túi lấy ra bao thuốc lá. Chỉ còn một điếu.
Điếu thuốc cuối cùng của kẻ bị kết án, anh vừa châm thuốc vừa nghĩ.
Người lái xe đưa anh trở về thực tại bằng cách chỉ vào tấm biển No Smoking.
– Please, sir!
Sam hạ kính xuống nhưng vẫn không dập điếu thuốc.
Lời tự thú của Shake khiến anh chấn động mạnh, song nó cũng làm mọi thứ trở nên sáng tỏ: chính anh đã giết Grace và giờ đến lượt anh chuẩn bị chết. Nếu như sự thật này khiến anh chìm trong đau đớn, thì đồng thời anh cũng hiểu được rằng cái giá phải trả cũng tương xứng với tội ác mà anh đã gây ra. Như vậy, Grace quay lại để trả thù. Điều đó có vẻ hợp lý, song anh vẫn phải biết rõ ràng mọi chuyện.
– Anh có điện thoại di động không? – anh hỏi người lái xe.
– Di động ư? – anh chàng người Pakistan nhắc lại và làm như không hiểu.
– Phải, một chiếc điện thoại cầm tay ấy, – Sam giải thích.
– No, sir.
Sam thở dài, rồi rút một tờ hai mươi đô la từ trong ví ra và áp chặt vào tấm kính của khoang lái.
– Chỉ một cuộc gọi thôi!
Người lái xe chụp lấy tờ tiền và chìa cho anh một cái điện thoại nhỏ màu bạc vừa xuất hiện như có phép màu trong hộp đựng găng tay.
Khi đồng tiền đi trước, mọi cánh cửa đều mở ra, Sam vừa ngâm nga vừa cầm lấy điệnt hoại.
Anh bấm số của chính mình và như đã định, chính Grace trả lời:
– Anh vẫn chưa quên cuộc hẹn của chúng ta, Sam…
– Cô đừng lo…
Anh đang giận cô và cũng không hề che giấu:
– Cô biết mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy rồi, phải không?
– Anh nói gì vậy?
– Tất cả những chuyện liên quan tới Juliette chỉ là cái cớ, là cách để làm tôi chú ý tới cô. Ngay từ đầu, cô đến là vì tôi, để trả thù…
– Nhưng tôi trả thù gì chứ, Sam?
Bàng hoàng, bác sĩ nhìn qua kính cửa. Bầu trời xám xịt như tro và tuyết lúc này rơi thành từng bông rất to. Grace đang giả vờ ngạc nhiên hay cô thực sự không biết ai đã giết cô? Anh tiếp tục dồn:
– Cô thôi diễn kịch đi, cô biết thừa vì sao người ta lại chọn cô cho nhiệm vụ lần này.
– Không! – cô thề.
Thấy cô vẫn tiếp tục chối, Sam kinh hãi hiểu rằng Grace không hề nói dối và chính anh sẽ phải nói cho cô biết điều đó.
Nhưng anh không biết phải bắt đầu thế nào. Không thể như thế này được! Không thể nói qua điện thoại! Anh ước gì mình đang đứng trước mặt Grace để có thể nhìn thẳng vào mắt cô, song lại không thể cho phép mình trì hoãn. Thế là bằng giọng run rẩy, anh nói:
– Người đàn ông bắn cô, cách đây mười năm…, cái người phải chịu trách nhiệm về cái chết của cô cũng như về tất cả những bất hạnh mà người thân của cô phải chịu…
Anh dừng lại một vài giây, như để lấy hơi, trước khi thú nhận:
– Người đó… chính là tôi.
Vì cô vẫn yên lặng, anh nói thêm:
– Tôi muốn bắn Dustface và tìm cách cứu cô nhưng tôi đã bắn trượt.
Sam cảm nhận được hơi thở ở đầu dây bên kia.
– Tôi rất ân hận, Grace! Ân hận vì tất cả những gì đã xảy đến với cô!
Hơi thở trở nên dồn dập rồi bật thành từng tràng nức nở. Dù Grace không nói gì, Sam vẫn có thể cảm nhận được sự đổ vỡ trong cô. Anh chỉ nhắc lại một câu: “Rất ân hận”.
Rồi đường dây bị cắt.
12H07
Vì tuyết rơi dày nên lúc này chiếc taxi bị mắc kẹt ở cửa ngõ Manhattan. Những chiếc xe nối đuôi nhau chạy sát nút trong tiếng còi rền vang như một bản hòa tấu. Sam cố tìm cách gọi lại cho Grace nhưng cô đã tắt máy. Anh xem đồng hồ, anh còn một chút thời gian nữa trước khi đến 13h. Cùng lắm, nếu xe không thể chạy được, anh sẽ xuống một trạm tàu điện ngầm nào đó khi đi vào downtown. Nhưng có điều gì đó khiến anh cứ bị dằn vặt: nếu không phải Grace quay lại để trả thù thì chẳng phải cô đã nhượng bộ quá dễ dàng khi anh đề nghị thế chỗ cho Juliette hay sao?
Anh cảm thấy như mình vẫn bỏ sót một chi tiết trong bức tranh ghép hình, dù anh không biết đó là miếng ghép nào. Chẳng giúp gì được thêm cho anh, một cơn đau đầu như búa bổ lại còn hành hạ anh từ lúc anh chia tay với Shake. Anh vùi đầu vào hai bàn tay, lấy hai ngón cái bít chặt lỗ tai và cố gắng suy nghĩ. Trong các chi tiết có gì đó kỳ quái, anh biết vậy. Rất kiên nhẫn, anh điểm lại từng sự kiện một đã diễn ra trong những ngày vừa qua: buổi gặp mặt đầu tiên với Grace tại công viên Trung tâm, bài báo ra ngày hôm sau thông báo tin Juliette còn sống, cuộc tranh cãi của họ về vấn đề định mệnh không thể nào thay đổi và chẳng nên chống đối lại làm gì, bức thông điệp từ thế giới bên kia được Angela gửi tới thông qua những hình vẽ, vụ tai nạn cáp treo được tường thuật trong mục tin thời sự của một trang web ma, câu nói mà Grace vẫn nhắc đi nhắc lại: đôi khi có những thứ người ta chẳng thể làm gì để thay đổi được.
Chính điều đó khiến anh thấy băn khoăn: nếu không thể làm gì để thay đổi trật tự các sự vật, thì tại sao Grace lại chấp nhận để anh ra đi thay cho Juliette? Điều này thật vô lý.
Rồi bỗng nhiên một chi tiết nảy ra trong tâm trí anh. Khi Grace cho anh xem trang web viết về trước tai nạn cáp treo, anh gần như chắc chắn giờ được nhắc đến trong bài báo đó là 12h30. Vậy mà Grace lại hẹn anh lúc 13h!
Lần này thì mọi thứ đều khớp cả. Grace đã đánh lừa anh bằng cách cố tình hẹn anh sai giờ. Cô hiểu rõ anh sẽ không bao giờ bỏ rơi Juliette và anh sẽ làm mọi thứ để chống lại việc Juliette phải chết. Để đánh lạc hướng sự cảnh giác của anh, cô đã để anh tin rằng cô chấp nhận sự hy sinh của anh. Anh đã tin cậy cô, nhưng cô lại không giữ lời.
Và giờ thì Juliette đang gặp nguy hiểm.
12H12
Nếu tai nạn phải xảy ra lúc 12h30 thì anh còn không đầy mười phút.
Anh ngang nhiên với lấy chiếc điện thoại của gã taxi driver… – Này! Anh đã hứa là sẽ chỉ gọi một cuộc thôi cơ mà! – … để bấm số di động của Juliette.
Một hồi chuông.
Hai hồi chuông.
Ba hồi chuông.
“Xin chào, bạn đang gọi vào số của Juliette Beaumont, hãy để lại lời nhắn và tôi sẽ…”
Quỷ tha ma bắt cái hộp thư thoại.
12H14
Lại một lần nữa anh xem đồng hồ. Quá muộn rồi. Anh sẽ chẳng bao giờ đến đó kịp dù có đi bằng tàu điện ngầm chăng nữa.
Chiếc taxi vẫn chết gí giữa làn xe và chưa qua được Astor Place vì tuyết rơi mỗi lúc một dày thêm. Hoảng loạn và bất lực, Sam chẳng biết phải làm gì. Anh chìa một tờ năm mươi đô la ra cho người lái xe và yêu cầu anh ta chạy thẳng lên vỉa hè. Một chùm chớp lóe lên trên bầu trời, tiếp theo là một tràng sấm động. Anh ngước mắt nhìn lên và ngạc nhiên trước cơn dông tuyết này. Hôm nay đến cả thời tiết cũng phát điên mất rồi!
Anh nhìn ra xung quanh. Anh phải thửm làm gì đó, nhưng làm gì bây giờ? Một chiếc xe mô tô địa hình len lỏi giữa những chiếc xe hơi đã thu hút sự chú ý của anh. Không suy nghĩ gì, anh nhảy thẳng ra giữa đường. Người lái mô tô phanh két trước mặt anh. Bánh sau của chiếc Suzuki trượt dài khiến nó khựng lại rồi đổ nghiêng.
– Anh bị điên à! – người lái mô tô hét lên.
Sam bước lại gần anh ta, nhưng thay vì đỡ anh ta lên, anh lại đẩy anh ta về phía sau để làm anh ta mất thăng bằng.
– Thành thật xin lỗi, – anh nói, – nhưng tôi không có thời gian giải thích với anh.
Trong nháy mắt, anh đã đoạt lấy chiếc xe. Anh nhảy lên xe, nhấn nút khởi động và động cơ bắt đầu rung lên.
– Đồ khốn, xe vẫn đang chạy rô đa đấy! Nhưng Sam đã đi xa rồi.
12H17
Nhẹ và dễ lái, chiếc xe mô tô lạng lách trong dòng xe với tốc độ đáng kinh ngạc. Đưa mắt sang phải, liếc mắt sang trái: Sam cố gắng tập trung để khỏi gây tai nạn. Từ lúc này trở đi, mỗi giây phút đều vô cùng quý giá. Từ tập trung lái xe, anh vừa suy nghĩ việc mình nên làm. Anh chỉ còn một cơ may cuối cùng để cứu sống Juliette với điều kiện anh phải tìm thấy cô ngay lập tức.
12H19
Cô đã nói với anh là cô sẽ ở nhà Colleen tới đầu giờ chiều. Anh phải tới đó tìm cô. Anh vẫn nhớ địa chỉ mà cô đã cho anh: một tòa nhà nhỏ ở cuối Công viên Morningside. Anh đưa mắt nhìn kính chiếu hậu, bật xi nhan rồi tăng tốc vượt qua mấy chiếc ô tô và lao về phía Bắc.
Hồi anh 16 tuổi, Shake mua một chiếc mô tô cũ 125 phân khối và Sam đã giúp bạn tân trang cho chiếc xe. Suốt mùa hè, hai người đã chơi trò đua xe tính thời gian vòng quanh khu phố.
Đó là điều anh nghĩ tới khi chạy trên đường Broadway, Columbus Circle và phía Tây Công viên Trung tâm…
12H21
Khi tới Công viên Morningside, anh dễ dàng tìm thấy tòa nhà Colleen ở. Anh đưa mắt tìm tên chủ nhà trên các hộp thư và biết cô ở tầng sáu. Thang máy? Không, đi bộ. Bất chấp vết thương, anh leo bốn bậc thang một, dần dần lấy lại hy vọng. Lên đến cửa, anh đập thình thình như chuẩn bị phá cửa lao vào. Colleen, tay cầm chổi sơn, mặc chiếc áo phông của trường đại học Columbia và quần bò yếm. Một bím tóc vàng dài buông ra từ chiếc mũ lưỡi trai bóng chày.
– Juliette đâu? – anh vừa gào lên vừa túm lấy hai vai cô.
Cô nhìn anh như thể anh là một gã điên trong cơn cuồng nộ.
– Nhưng chuyện gì xảy ra với anh vậy, Sam?
– JULIETTE ĐÂU? – anh vừa nhắc lại vừa lắc người cô.
– Cô ấy đi rồi, – cô vừa nói vừa đẩy anh ra.
– Khi nào?
– Cách đây mười lăm phút. Có ai đó đến tìm cô ấy.
– Ai?
– Tôi không biết… Một phụ nữ. Juliette có vẻ quen biết cô ấy và hai người họ đã đi cùng nhau.
Trông người phụ nữ đó như thế nào?
– Tóc nâu, khoảng ba mươi lăm tuổi, mặc áo da và…
Grace!
– Họ đã đi đâu?
– Tôi chịu.
Chết tiệt!
12H24
Anh chạy xuống cầu thang còn nhanh hơn cả khi leo lên. Gần như đứt hơi, anh nhảy lên mô tô và lao về hướng cáp treo.
Những lo sợ của anh đúng là có cơ sở: Grace đã đến tìm Juliette để đưa cô đi cùng.
Hai tay bấu chặt lấy ghi đông, anh chạy nhanh hết mức. Anh đã cởi tung áo măng tô và cái lạnh tê tái khiến xương anh như đang đóng băng lại. Những bông tuyết mắc vào tóc anh và nhảy múa trước mắt anh. Anh gần như không thấy đường nữa mà chỉ chạy theo cảm tính.
12H25
Anh vòng qua Công viên Trung tâm theo hướng Bắc rồi đi dọc xuống Đại lộ số Năm. Anh vừa chạy qua MOMA nhưng lại quành lại để lao vào một đoạn đường mà anh nghĩ là lối tắt xong rốt cuộc lại là đường một chiều. Anh xông vào đi ngược chiều mất vài chục mét, mấy lần lao cả lên vỉa hè và lĩnh hàng chục cú còi xe ầm ầm nhắc nhở song anh vẫn tiếp tục cuộc chạy đua điên cuồng.
Mặt đất trơn tuột như trên sân băng và anh vô cùng sợ phải dùng tới phanh.
12H26
Anh lao ra quảng trường Grand Army Plaza với vận tốc hơn một trăm cây số trên giờ. Gió thổi bạt đi nhưng Sam vẫn giữ được thăng bằng. Anh bị một chiếc xe cảnh sát đuổi theo và quyết định không dừng lại. Anh gần đến đích rồi. Anh vừa rẽ sang hướng Đông gần Trump Tower thì một cơn mưa đá đổ ập xuống thành phố. Trong vòng chưa đầy một phút, một lượng khổng lồ những viên đá băng chồng chất trên mặt đất, đập ầm ầm vào vỏ xe, làm vỡ tung các lớp kính chắn, gây nhiều thiệt hại nghiêm trọng cho các cột đèn đường và các loại tủ kính.
Và chỉ trong một phút, cả con phố bị biến thành sân trượt băng và việc giữ thăng bằng cho chiếc xe chẳng mấy chốc trở thành việc vô cùng khó thực hiện. Sam thử bóp phanh nhưng chiếc xe trượt dài vài mét rồi lao thẳng vào một chiếc ô tô dang đậu bên đường.
12H27
Anh đứng dậy.
Quần anh đã bị rách toạc, khuỷu tay anh rớm máu và vai anh đau như xé. Nhưng anh vẫn đi bộ được. Anh bỏ lại chiếc xe trên vỉa hè rồi chạy nốt vài trăm mét cuối cùng trong chừng mực chân anh có thể chịu được.
12H28
Sam lao lên bến cáp treo, nằm ở điểm giao nhau giữa Đại lộ số Hai và Đường số 60.
Khi thời tiết bình thường, đường tàu điện treo Đảo Roosevelt sẽ chở khách đi từ Manhattan đến đảo Roosevelt, qua sông East River. Nhưng vì lý do có bão, người ta đã giăng dây an toàn quanh bến với tấm biển lớn màu vàng có in hình một chiếc đầu lâu.
Song một khoang cáp cuối cùng vẫn chuẩn bị rời bến dù bên trong không có hành khách.
Có điều trong khoang không hẳn không có hành khách…
12H29
Từ chỗ anh đứng, Sam nhìn thấy rất rõ bóng hai người hành khách.
– Juliette! Grace! – anh vừa gào to vừa bước về phía bến.
Nhưng đã quá muộn. Các cánh cửa tự động vừa khép lại và khoang cáp bắt đầu dâng dần lên cao.
– Phải dừng ngay khoang cáp đó lại! – anh hét lên để át đi tiếng gió và tiếng đá rơi.
Nhưng chẳng có ai nghe thấy tiếng anh.
Bất lực, anh ngã khuỵu gối xuống, mắt vẫn dán chặt vào khoang cáp đang dần dần bay lên trời…
Những tràng sấm rền vang kéo theo những tia chớp. Không hiểu vì sao, những hạt mưa đá cứ trộn lẫn vào những bông tuyết vẫn đang rơi dày đặc. Cái khoang cáp bay trên East Side lơ lửng ở độ cao hơn bảy chục mét so với tòa nhà trụ sở Liên Hiệp quốc.
Tim Sam đập thình thịch và trong thoáng chốc, anh cố an ủi mình nhưng vô ích. Nhỡ Grace đã bịa ra tất cả những chuyện này thì sao? Suy cho cùng, tại sao cái khoang cáp đó lại có thể gặp nạn được chứ? Thật vô lý. Chẳng ai có thể biết trước tương lai. Sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra hết…
12H30
Anh để tất cả những câu hỏi đó trôi qua trong anh cho tới khi một cơn gió mạnh ập tới khoang cáp khiến nó chao đảo. Khoang cáp bật khỏi đường rãnh và trượt đi nhiều mét trước khi va phải một cái cột trong tiếng động chói tai.
Một chùm lửa điện lóe lên. Trong khoang cáp, ánh đèn điện chập choạng, rồi tắt ngấm. Một hồi lâu khoang cáp dường như sững lại, song một đợt gió nữa ào tới khiến nó văng bật ra và lao thẳng xuống lòng sông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.