Hãy Đặt Nàng Lên Tấm Thảm Hoa

CHƯƠNG 2 –



Viên trung sĩ ngồi sau bàn giấy báo cho tôi biết Mifflin đang đợi tôi. Tôi tới gần cầu thang lên lầu trên. Macgrau, gã cảnh sát có bộ tóc đỏ gặp tôi tới, lầm bầm:
– Vẫn cái của nợ này! Có việc gì vậy? Liệu hồn đấy, biết không?
– Biết nhiều thứ lắm chứ!
Tôi đi qua bộ mặt ngơ ngác đầy ác cảm của hắn để tới phòng Mifflin:
– Lại anh! Anh không hiểu rằng Brandon không ưa anh lai vãng tới đây hay sao?
– Mặc xác Brandon. Tôi chính thức tới đây có việc.
Mifflin đẩy lui ghế lại phía sau, đặt hai tay lông lá lên trên bàn:
– Chính thức?
– Đúng. Để báo tin về một cô y tá săn sóc cho Maureen Crosby bị mất tích. Chắc Brandon sẽ chú ý tới việc này vì đây là một y tá của Salzer.
– Mất tích à? – Mifflin hỏi lại.
Tôi kể cho Mifflin chuyện Gurney đang ngồi với tôi, nghe thấy tiếng chuông, ra mở cửa, rồi không trở vào nữa, mụ đàn bà béo phị ăn mận luôn mồm, cái thang cấp cứu ở sát cửa sổ phòng tắm của Gurney và sự suy đoán của tôi về việc Gurney có thể bị mang xuống đường bằng cái cầu thang ấy.
– Thế thì lạ thật đấy. Cách đây ít lâu, cũng có một cô y tá của Salzer bị mất tích rồi.
– Người ta có tìm thấy cô ta không?
– Không. Nhưng Salzer cho biết là cô ta có thể đã đi nơi khác cùng với người yêu. Vì người này không hợp với cô ta.
– Salzer đã báo cho anh biết về cô Gurney chưa? Mifflin lắc đầu, bảo:
– Cô ta có việc đi đâu thì sao?
– Đi đâu? Cô ta chỉ mặc cái áo choàng trong nhà, chân để trần đi đất.
– Được rồi, cậu đừng làm gì thêm nữa. Tôi sẽ tới người thường trực và báo Brandon là ông ta báo tin cho tôi.
Tôi nhún vai bảo:
– Tùy anh thôi. Này, cô y tá lần trước tên là gì?
– Anona Freedlander. – Mifflin rút một tập hồ sơ để lên bàn. – Bố là Geoges Freedlander, ở 257 California Street tại San Francisco. Mất tích ngày 15 tháng 5 năm ngoái. Khi ở viện an dưỡng của Salzer về, Brandon xác nhận là cô ta đã đi cùng một tay lính thủy đào ngũ tên là Jack Brett và khuyên chúng tôi xếp việc này lại.
– Các anh có tìm được tung tích của Brett không?
– Không.
– Vậy liệu anh có cho tiến hành việc tìm cô Gurney không?
– Việc này còn tùy ở Brandon và lời khai của Salzer.
– Trời ơi! Hình như mọi việc ở cái thành phố này đều phải tùy thuộc vào Salzer cả!
– Đừng vội nổi giận như thế, Vic!
Tôi đứng dậy, bảo:
– Anh phải tìm bằng được cô ấy, nếu không tôi sẽ làm ầm lên cho anh coi.
– Cứ yên tâm đi. Nếu thật là cô ấy bị mất tích thì người ta sẽ cho tìm thôi. Này, theo cậu thì lần này có nên đặt tiền vào ngựa Apple không?
– Vứt chuyện ngựa nghẽo của anh đi chừng nào chưa tìm thấy cô Gurney tôi sẽ không nói chuyện với anh nữa đâu.
Tôi đứng dậy, ra khỏi sở cảnh sát, lên xe về văn phòng công ty. Paula đang ngồi đợi tôi. Tôi ngồi xuống ghế bảo:
– Tiếp tục công việc! Anh đã gặp Willet. Ông ta sẽ trả tiền cho mọi phí tổn nhưng không được phô tên ông ta trong mọi công việc.
Paula tỏ vẻ khinh thường:
– Ông ta sợ rồi. Như vậy, mọi nguy hiểm sẽ đổ lên đầu anh.
– Ông ta sẽ phải chi cho việc đó – tôi cười và kể lại cuộc gặp gỡ với Mifflin – Hình như Salzer có một đội ngũ nữ y tá chuyên cho việc bị mất tích. Em hãy lưu ý điểm này: ngày 15 tháng 5, ngày cô y tá mất tích, cũng là ngày Janet chết. Đừng có hòng ai thuyết phục anh rằng đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Paula nhìn tôi, hỏi:
– Anh cho rằng Janet bị ám sát hay sao?
Tôi châm điếu thuốc, tắt lửa rồi trả lời:
– Có khả năng lắm chứ. Lý do: tiền! Janet không thể chết vì bệnh tim được trừ phi cô ta bị thuốc độc, như thạch tín chẳng hạn. Ông bác sĩ già Bewley chẳng qua chỉ là một nhân vật ngốc nghếch, dễ bị sỏ mũi.
– Đấy mới là sự dự đoán thôi, chưa có bằng chứng. Dễ anh cho rằng chính Maureen ám sát cô chị, chưa biết chừng.
– Tìm ra nguyên nhân sự việc rất quan trọng. Ngoài khoản gia tài trị giá hai triệu đô la, lại còn khoản tiền bảo hiểm nữa. Ai làm việc đó thì anh chưa biết, nhưng nghi ngờ là chuyện cần thiết. Từ chuyện ông Crosby trở đi. Nếu chỉ là một tai nạn tại sao Salzer lại phải kén một ông bác sĩ lẩn thẩn như Bewley đến để làm chứng? Tại sao hắn cũng vội ký tên vào biên bản? Rõ ràng là Brandon và viên thư lại lập biên bản đều đã được đút lót. Ông Crosby tự tử hay bị ám sát? Anh cũng chưa xác định được, nhưng anh tin rằng không phải là một tai nạn. Willet có nhận xét rằng, nếu người ta có sẵn một khẩu súng lục thì không ai lại đi tự tử bằng súng trường. Vậy nếu không phải là một vụ tự sát thì chỉ có thể là một vụ án mạng.
Paula nhìn tôi nửa đồng tình, nửa trách móc:
– Anh thường có nhược điểm là vội đi tới kết luận sớm quá!
Tôi nháy mắt, bảo:
– Vì anh tin có em bên cạnh để sửa sai cho anh đấy mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.