Hãy Đặt Nàng Lên Tấm Thảm Hoa

CHƯƠNG 5 –



Chiếc Rolls màu đen, có bộ nhún thủy động, máy khỏe chạy nhanh không chê vào đâu được. Trong lúc xe chạy, trong xe không hề thấy xóc, rung hoặc xô trước, xô sau. Tôi chỉ biết tốc độ của xe đang ở một trăm hai mươi cây số/giờ do liếc nhìn đồng hồ báo tốc độ ở bảng xe và nghe tiếng gió rít ngoài cửa kính hai bên. Tôi ngồi bên cạnh Maureen, trên chiếc ghế lông mềm, nhìn ánh đèn chiếu của các ngọn đèn pha lướt trên mặt đường đang trôi vun vút về phía sau như có ma đuổi.
Maureen nhấn còi xin đường cho xe chạy qua đám đông vừa tan buổi biểu diễn văn nghệ ở đường Orchid Boulevard. Chiếc Rolls chạy sát cái xe đi ngược chiều trên đường phố Mount Verde rồi quẹo qua xa lộ San Diego rộng rãi, đủ chỗ cho sáu xe chạy song song. Xe chạy với tốc độ tối đa, vượt tất cả các loại xe cộ đằng trước, làm một đám chạy mô tô xanh mắt. Không biết xe chạy về đâu, tôi hỏi thì Maureen gắt:
– Im đi nào, để tôi còn suy nghĩ!
Bởi vậy tôi đành trao số phận cho khả năng lái xe như điên của cô gái trong đêm tối, thầm mong chiếc xe không gặp trở ngại gì.
Xa lộ San Diego men theo những dải cát đầy gai để tới một vùng bờ biển. Maureen cho xe giảm tốc độ, rời xa lộ, men theo đỉnh một ngọn đồi có tấm biển đề: Đất của tư nhân. Cấm vào! Chiếc Rolls chạy qua mặt tấm biển vào sâu bên trong đi theo những đường nhỏ ngoằn ngoèo, lắt léo, một lát thì tới trước một cánh cửa sắt cao chừng bốn mét mang trên mình đầy dây thép gai. Maureen nhấn ba tiếng còi ngắn. Tấm cửa từ từ mở rộng để xe đi vào bên trong. Tôi cười, bảo:
– Kỹ thuật quá!
Cô không nhìn tôi cũng không đáp lại. Đằng sau xe, cánh cửa lại từ từ đóng lại. Tôi bỗng cảm tưởng mình đang bị bắt cóc, giống như trường hợp cô y tá Gurney. Tuy nghĩ vậy nhưng tôi chẳng hề sợ hãi: một phần vì men rượu bốc trong đầu tôi, phần nữa là tôi buồn ngủ quá. Đồng hồ trên bảng xe đã chỉ mười hai giờ kém hai phút mà tôi lại có thói quen thật xấu là chỉ thức được muộn nhất là tới nửa đêm.
Con đường nhỏ rộng dần, đưa xe tới một cái cổng cao và rộng như cổng trước. Lại còi, cổng lại mở và đóng lại tự động. Dưới ánh sáng chói của đèn xe, tôi thấy mình dừng lại trước một biệt thự xinh xắn giữa một vườn hoa và cây cảnh. Những chiếc đèn điện treo bên trong các cửa sổ căn nhà tầng dưới, tỏa ánh sáng êm dịu lên các bậc thềm bằng đá hoa cương. Maureen mở cửa xe bước ra ngoài. Tôi đứng bên cạnh nàng ngắm khu vườn trải dài ra tận sườn đồi dưới ánh trăng khuya. Gần đấy, sóng nước trên mặt cái bể bơi rộng lớn lấp lánh như hàng ngàn con rắn bạc hòa nhập với phong cảnh và hương hoa của khu vườn tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp. Tôi khẽ lên tiếng hỏi:
– Căn nhà này của cô?
– Vâng.
Maureen im lặng một lát rồi nói tiếp:
– Tôi rất tiếc phải hành động như vừa rồi, nhưng tôi phải đưa anh về ngay đây bằng mọi giá.
– Nếu thấy cần thiết, tôi sẽ tự mình đi theo cô cơ mà.
– Đúng vậy, nhưng anh có thể trả lời điện thoại. Như vậy sẽ hết sức nguy hiểm.
– Cô nghe đây: tôi bị đau đầu và còn rất mệt vì trận đòn vừa qua. Bởi vậy tôi mong cô đừng mập mờ nữa. Tại sao tôi không được trả lời điện thoại? Cô muốn bắt tôi giữ vai trò gì thế này?
– Tôi sẽ nói để anh rõ. Nhưng vào nhà đã, tôi pha cho anh một ly cốc tay nhé. Chúng ta sẽ uống ở ngoài trời.
Chúng tôi bước lên thềm qua hành lang tới một phòng khách rộng và dài theo hết kích thước của tòa nhà. Tường sơn màu kem, đồ đạc và thiết bị trong nhà không cầu kì nhưng sang trọng và được chọn lọc xứng đáng với căn phòng của một nhà triệu phú.
– Cô ở đây một mình ư?
– Còn một người hầu gái.
Tôi đi qua một cửa lớn bước ra cái sân rộng có lan can chung quanh, nhìn ra biển. Dưới mái che sát tường nhà, có một cái ghế dài, rộng và nhiều chiếc gối nệm bằng da. Tôi buông người xuống một tấm nệm và ngắm nhìn mặt biển.
Một lát sau, Maureen đẩy một chiếc bàn nhỏ có bánh xe, trên để các loại rượu và một xô nước đá. Cô ngồi xuống ghế cách tôi chừng hai mét. Thế là tôi lại quên hết mệt nhọc: quả nhiên cô gái đang ngồi gần tôi là một người rất đẹp mà tôi chưa từng được thấy. Cử chỉ của cô thật duyên dáng qua những động tác cô pha rượu để mời tôi.
Chúng tôi im lặng nhấm nháp. Cô mời tôi hút thuốc, tôi châm thuốc cho cô. Cả hai người đều sẵn sàng vào cuộc giải đáp, nhưng hình như cô còn có điều gì do dự cho nên chúng tôi cứ ngồi thế ngắm vườn, ngắm trăng và ngắm biển. Đã mấy phút trôi qua. Sau cùng thì cô cũng lên tiếng:
– Tôi rất ân hận vì đã cư xử vụng về với anh như vừa rồi… nghĩa là định mang tiền ra để thương lượng với anh. Thật đáng chê trách, nhưng quả thật tôi chưa biết anh là người thế nào, mà lại rất cần anh giúp đỡ để thoát khỏi tình thế hiện nay. Hơn nữa, tôi rất sợ… – Cô tiếp tục, như nói với chính mình:
– Không biết “hắn” có biết căn nhà này không, chắc chắn là có. Nhất định hắn sẽ đến.
Tôi ngắt lời cô:
– Chúng ta không còn nhiều thời gian nên xin cô hãy trả lời cho tôi câu hỏi thứ nhất: tại sao tôi không được trả lời điện thoại?
– Vì như vậy hắn sẽ biết anh đang ở đâu và mò tới.
– Tôi không biết cô muốn ám chỉ ai. Sherrill chăng?
– Đúng hắn.
– Sherrill tìm tôi làm gì?
– Vì anh chen ngang vào công chuyện của hắn. Tôi nghe tiếng hắn ra lệnh cho tên Francini khử anh.
– Francini là tên người Ý hay mặc bộ đồ tím phải không?
– Đúng.
– Có lẽ Sherrill cũng nhúng tay vào việc bắt cóc quản gia Stevens?
– Đúng vậy. Khi hay tin ông già chết, tôi vội đi tìm anh ngay.
– Sherrill có biết căn nhà này không?
– Tôi chưa bao giờ nói với hắn và hắn cũng chưa tới đây bao giờ. Nhưng có thể tôi đã nghĩ lầm rằng như thế là giấu được hắn.
– Thôi, bây giờ cô kể lại mọi sự việc từ đầu đi.
– Nhưng trước tiên tôi cũng muốn hỏi anh vài điều: tại sao anh tới Crestways để tìm tôi? Tại sao anh đi gặp bác sĩ Bewley? Có người nhờ anh rình mò tôi chăng?
– Có đấy.
– Ai?
– Chị cô, cô Janet.
Giả thử tôi có đánh cô một cái vào mặt, có lẽ cũng không làm cô sửng sốt như vậy. Cô giật mình, bật ngửa lại đằng sau cứ như vừa dẫm phải con rắn. Tiếng cô thốt ra nghe như một tiếng rên:
– Janet? Nhưng Janet chết rồi cơ mà?
Tôi mở ví lấy lá thư của Janet gửi cho tôi và nói:
– Cô đọc lá thư này đi.
– Thế này là thế nào? (hình như cô sợ không dám mó vào lá thư).
– Cô hãy nhìn ngày cô Janet viết cho tôi thì sẽ rõ. Lá thư này bị thất lạc mười bốn tháng rồi. Tôi mới biết tới nó được có hai ngày. – Maureen cầm lá thư, nét mặt trầm hẳn lại. Đọc xong, cô im lặng, có vẻ lo ngại. Cô hỏi tôi:
– Chính lá thư này đã khiến anh mở cuộc điều tra sao?
– Chị cô đã gửi cho tôi năm trăm đô la. Bởi vậy tôi có nhiệm vụ phải tiến hành công việc cho xứng với món tiền đó. Tôi định tới tìm cô ở Crestways để hỏi cô về chuyện này. Nếu thấy mọi việc êm xuôi thì tôi đã bỏ qua, nhưng cô không có mặt ở đấy và bao nhiêu sự việc cứ dồn dập xảy ra với tôi buộc tôi phải nghi ngờ và tiếp tục cuộc điều tra.
Maureen im lặng nghe tôi nói, nét mặt không vui. Tôi hỏi:
– Cô bị phao tin xấu phải không?
– Không. Janet đặt chuyện ra để làm tôi rắc rối. Chị ấy thù ghét tôi.
– Sao vậy?
Cô ta thẫn thờ ngắm nhìn khu vườn. Tôi nhấm một chút rượu và châm điếu thuốc để cô có thời gian suy nghĩ trước khi thổ lộ hết mọi điều tâm sự.
– Tôi không biết làm thế nào bây giờ. Nếu để anh biết câu chuyện xảy ra giữa hai chị em chúng tôi, có nghĩa là để anh nắm số phận của tôi trong tay. Anh có thể làm cho tôi thành kẻ đi ăn xin cũng được… (Cô nắm hai bàn tay lại, tỏ vẻ bối rối bất lực). Nhưng không nói ra, thì không thoát khỏi tình trạng bế tắc này.
– Cô không có ai giúp để điều hành công việc hay sao?
– Có nhưng lại như không. Đó là luật sư theo dõi việc thực hiện chúc thư của cha tôi. Nếu tôi bị dính dáng vào một vụ xì căng đan nào, tôi sẽ bị mất hết quyền lợi. Câu chuyện giữa Janet và tôi cũng đủ làm tôi bị chìm tới cổ rồi. Vậy mà còn… (Cô ngập ngừng và thôi không nói tiếp nữa).
Tôi tiếp lời cô:
– Còn chuyện với Sherrill phải không? Có phải cô đã bỏ vốn ra mua chiếc tàu “Mộng Mơ”?
Cô đớ người, quay về phía tôi hỏi:
– Anh biết việc đó sao?
– Không, nhưng tôi đoán vậy. Nếu mọi người biết việc này, chắc cô sẽ rầy rà đấy.
Cô ngồi gần lại phía tôi, nói khẽ:
– Đúng thế… Trước kia Janet đã yêu Sherrill và cả tôi cũng vậy. Nhưng mặc dù tới sau, tôi lại thành công hơn, nên Sherrill đi với tôi. Bởi vậy, Janet đã không ngần ngại định giết tôi. Cha tôi chạy lại định can ngăn hai người, không ngờ bị trúng đạn.
Nói tới đây, cô giơ hai tay che mặt.
Đến lượt tôi sửng sốt. Tôi không ngờ sự việc lại xảy ra như vậy. Sau một hồi im lặng, Maureen kể tiếp:
– Chúng tôi cố giấu mọi người, nhưng Janet luôn bị lương tâm giày vò đến mức đã uống thuốc độc tự tử. Chúng tôi lại phải giấu kín chuyện này nữa. Cũng may, viên bác sĩ già khụ chứng nhận nên dễ tin ngay là Janet chết vì bệnh tim. Sau khi đã qua được mọi chuyện rồi, Sherrill mới lộ bộ mặt thật của hắn ra. Hắn dọa, nếu tôi không cung cấp tiền để hắn mua chiếc tàu “Mộng Mơ” thì hắn sẽ loan tin cho mọi người biết việc Janet cùng tôi đều mê hắn, cha tôi chết vì viên đạn do Janet bắn tôi rồi tự tử bằng thuốc độc. Tất cả đều do tôi gây ra. Anh hãy tưởng tượng báo chí sẽ làm rùm beng lên thế nào và ông luật sư sẽ hành động ra sao. Dĩ nhiên là tôi sẽ mất hết.
– Sau khi chịu cung cấp tiền, hắn có để cho cô yên không?
– Không. Càng ngày hắn càng đòi hỏi nhiều hơn. Khi biết tin anh tới Crestways điều tra sự việc, hắn liền cho người theo dõi bịt đầu mối. Vì vậy Stevens đã bị bắt cóc, sau đó sẽ là anh và cả tôi nữa. Anh có thể làm thế nào để che chở được cho tôi không? Ngược lại, tôi sẽ giúp anh hết sức mình. Hay là chúng ta tạm lánh mặt?
Có tiếng động phía sau chiếc đi văng làm chúng tôi quay đầu lại. Một người to khỏe, cao lớn, đôi mắt màu tro, tóc uốn kiểu sóng lượn mặc áo ngắn, màu sặc sỡ với cái quần màu tím chỉ đứng cách tôi chừng hai bước. Hắn mỉm cười tự đắc và thỏa mãn, như vừa được chứng kiến một màn văn nghệ đặc sắc.
– Câu chuyện vừa kể nghe hay đấy! Vậy là cô muốn tìm chỗ trốn, hả? Được thôi. Tôi sẽ cung cấp cho cô một chỗ thật kín đáo, không ai biết cả. Cả anh nữa, anh chàng tò mò ạ!
Tôi nhẩm tính khoảng cách giữa tôi và hắn. Có thể bất chợt rút dây lưng, quật vào tay hắn để cướp lấy khẩu súng hay không? Chưa kịp hành động, tôi đã nghe thấy tiếng “vút” trong không khí rất quen thuộc với tôi: tiếng của chiếc gậy cao su.
Tôi cảm thấy sọ mình bị bửa đôi ra trước khi ngất, còn nghe thấy tiếng Maureen la thét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.