Hãy Để Anh Gọi Em Yêu

CHƯƠNG 60



Geoff không ở lại lâu sau khi Kerry đã gọi điện thoại cho Bob Kinellen.
– Bob đồng ý với tôi. – Nàng nói trong lúc nhấm nháp cà phê.
– Không gợi ý gì khác?
– Không, tất nhiên là không. Cách thông thường của anh ấy: “Em đang nắm rõ tình hình. Bất cứ điều gì em quyết định đều rất tốt”.
Nàng đặt tách xuống.
– Tôi đang tỏ ra bất công. Bob có vẻ lo lắng một cách thành thực, tôi không biết anh ấy có thể gợi ý gì khác.
Họ đang ngồi trong bếp. Nàng đã tắt ngọn đèn phía trên đầu, nghĩ họ sẽ mang cà phê vào trong phòng khách. Lúc này ánh sáng duy nhất trong phòng là từ một bóng đèn mờ gắn trên tường.
Geoff quan sát bộ mặt trang nghiêm bên kia bàn, nhận thức được nỗi buồn qua đôi mắt màu nâu của Kerry, sự quyết tâm trong dáng vẻ của cái miệng đầy đặn và chiếc cằm thanh tú của nàng, tính chất dễ bị tổn thương trong thái độ của nàng. Anh chợt muốn choàng hai cánh tay quanh nàng, bảo nàng tựa người vào anh. Nhưng anh biết nàng không muốn thế. Kerry McGrath không trông chờ và dựa vào bất cứ ai.
Một lần nữa anh cố gắng xin lỗi về nhận xét miệt thị của anh đối với nàng đêm hôm trước, cho rằng nàng đang vị kỷ, và về cuộc đến thăm không báo trước của Deidre
Reardon trong văn phòng của nàng.
– Tôi đã hết sức trơ trẽn, – anh nói. – Tôi biết nếu trong lòng chị đã tin rằng Skip Reardon vô tội, chị sẽ là người đầu tiên không do dự cố gắng giúp anh ta. Chị là một con người gan dạ, McGrath.
– Thật vậy sao? Kerry tự hỏi.
Không phải là lúc chia sẻ với Geoff tin tức nàng đã tìm được trong hồ sơ của văn phòng công tố về Jimmy Weeks. Nàng sẽ kể cho anh nghe, nhưng trước hết nàng muốn gặp bác sĩ Smith một lần nữa. Ông đã giận dữ phủ nhận rằng ông không hề đụng chạm tới Suzanne về mặt giải phẫu, nhưng ông ta không bao giờ nói rằng ông ta không gửi cô ta đến một người nào khác. Điều đó có nghĩa là nói theo ngôn ngữ pháp luật ông không phải là một kẻ nói dối.
Trước lúc Geoff ra về, họ cùng đứng một lát trong tiền sảnh.
– Tôi thích được ở bên cạnh chị, – anh nói với nàng, – và điều đó không liên quan gì với vụ án Reardon. Chị nghĩ sao về việc chúng ta sẽ ra ngoài ăn tối vào đêm thứ Bảy và mang theo Robin?
– Nó sẽ rất thích.
Trong lúc Geoff mở cửa, anh nghiêng mình và lướt môi trên má nàng.
– Tôi biết không cần dặn chị hãy khóa cửa hai lần và bật hệ thống báo động, nhưng tôi có ý kiến chị không nên suy nghĩ quá nhiều về tấm ảnh đó sau khi lên giường.
Khi anh đã đi, Kerry lên gác để kiểm tra Robin. Nó đang chăm chú vào bài báo cáo khoa học và không nghe mẹ bước vào. Từ ngưỡng cửa, Kerry quan sát con. Lưng của Robin xoay về phía nàng, mái tóc màu nâu sẫm của nó xõa trên vai, đầu cúi xuống trong lúc tập trung tư tưởng, hai chân gác lên thanh ngang của chiếc ghế.
Nó là nạn nhân ngây thơ của kẻ đã chụp tấm ảnh, Kerry nghĩ. Robin giống như mình. Không phụ thuộc vào ai. Nó sẽ ghét được đưa đến trường và đón về nhà, ghét không thể đi bộ một mình tới nhà của Cassie.
Thế rồi, trong tâm trí, nàng lại nghe giọng van nài của Deidre Reardon cầu xin nàng hãy tự hỏi nàng sẽ như thế nào nếu trông thấy đứa con của nàng bị giam giữ trong mười năm vì một tội ác mà nó đã không phạm.
Thứ sáu, ngày 3 tháng 11

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.