Hãy Để Anh Gọi Em Yêu

CHƯƠNG 91



Kerry trở lại văn phòng của nàng sau cú điện thoại với Si Morgan. Giờ đây, nàng đã chắc chắn Arnott có liên quan tới cái chết của Suzanne Reardon, không sao chối cãi. Tuy nhiên, muốn biết mối liên quan đó như thế nào, thì phải chờ FBI bắt được ông ta, lúc bây giờ Frank Green và nàng có thể thẩm vấn ông ta.
Một chồng tin nhắn đang chờ nàng, một trong số đó là của Jonathan có đánh dấu “Khẩn cấp”, với số điện thoại riêng ở văn phòng của ông. Nàng gọi ông ngay.
– Cảm ơn con đã gọi lại, Kerry. Chú phải đi tới Hackensack và chú muốn nói chuyện với con. Con có thể ăn trưa với chú chứ?
Mấy tuần trước, ông đã bắt đầu cuộc trò chuyện bằng câu: “Cô có thể ăn trưa với tôi chứ, cô thẩm phán?”
Kerry biết việc đổi cách gọi hôm nay không phải là ngẫu nhiên. Jonathan đang tỏ ra thẳng thắn. Nếu hậu quả gây ra do cuộc điều tra của nàng khiến cho Frank Green không được đề cử, thì nàng sẽ phải quên đi chức thẩm phán, bất kể cuộc điều tra của nàng sẽ ra sao. Đó là chính trị, vả lại có rất nhiều người tài ba khác đang mơ ước chức vụ đó.
– Tất nhiên, chú Jonathan.
– Ở Solari lúc một giờ.
Nàng tin chắc nàng biết tại sao ông gọi. Ông đã nghe chuyện bác sĩ Smith và lo lắng cho nàng cùng Robin.
Nàng quay số văn phòng của Geoff. Anh đang ăn sandwich tại bàn làm việc.
-Tôi vui mừng vì mình đang ngồi, – anh nói khi nàng cho anh hay về những thủ đoạn của Arnott.
– FBI sẽ chụp hình và lập danh mục mọi thứ họ tìm thấy trong ngôi nhà ở Catskills. Morgan nói vẫn còn chưa quyết định sẽ chuyển mọi thứ vào trong một nhà kho hay là chỉ mời những người đã bị trộm đến nhận dạng các món đồ của họ ngay tại hiện trường. Dù sao đi nữa, khi Green và tôi đến nói chuyện với Arnott, chúng tôi muốn bà Reardon sẽ đi theo chúng tôi để xác nhận khung ảnh.
– Tôi sẽ yêu cầu bà ta hoãn giải phẫu trong vài ngày. Kerry, một trong những cộng tác viên của tôi đã tham dự tòa án liên bang sáng nay. Anh ta nói với tôi Royce đã yêu cầu nghỉ giải lao để ăn trưa tới một tiếng đồng hồ. Có tin đồn ông ta đang xin miễn tố cho viên kế toán của Jimmy Weeks. Lần này, ông ta không muốn mạo hiểm để mất thêm một nhân chứng quan trọng.
– Thế thì mọi chuyện đang tới hồi kết thúc?
– Đúng.
– Anh đã gọi điện thoại báo tin cho Skip về bức thư của Smith?
– Ngay sau khi tôi nói chuyện với chị.
– Phản ứng của anh ta thế nào?
– Anh ta đã bật khóc. – Giọng nói của Geoff chợt khan khan. – Tôi cũng thế. Anh ta sắp ra khỏi nhà tù, Kerry, và đó là nhờ chị.
– Không. Không đúng như thế. Đó là nhờ anh và Robin. Tôi đã chuẩn bị quay lưng với anh ta.
– Chúng ta sẽ tranh cãi điều đó vào một dịp khác Kerry, Deide Reardon đang ở trên một đường đây khác. Tôi đang cố gắng liên lạc với bà ta. Tôi sẽ nói chuyện với chị sau. Tôi không muốn chị và Robin ở nhà một mình đêm nay.
Trước khi Kerry rời khỏi văn phòng để gặp Jonathan, nàng gọi số điện thoại cầm tay của Joe Palumbo. Anh trả lời ngay sau tiếng chuông đầu tiên.
– Palumbo đây.
– Kerry đây, Joe.
– Giờ ra chơi đã hết. Robin đã vào bên trong. Tôi đã đậu xe ở trước cổng chính, nơi duy nhất không khóa. Tôi sẽ đưa cháu về nhà và ở lại với cháu cùng cô giữa trẻ. Anh dừng lại một lát. -Xin chị đừng lo lắng. Tôi sẽ chăm sóc con của chị.
– Tôi biết. Xin cảm ơn anh, Joe.
Đã tới lúc gặp Jonathan. Trong lúc nàng bước vội ra hành lang và phóng qua cánh cửa thang máy đang đóng lại, Kerry không ngừng nghĩ tới cây trâm mất tích. Trông nó có vẻ quen quen. Cả hai phần. Đóa hoa và cái nụ, giống như một bà mẹ với đứa con. Một bà mẹ và một đứa con… tại sao nó dường như gợi ra cho nàng một điều gì đó? Nàng tự hỏi.
Jonathan đã ngồi tại bàn thường lệ, nhấm nháp một cốc soda. Ông đứng lên khi trông thấy nàng đến. Như mọi lần khác, ông ôm nàng trong một lát khiến nàng cảm thấy vững tâm.
– Con có vẻ rất mệt mỏi, – ông nói. – Hay là con đang căng thẳng?
Mỗi lần ông nói với nàng như thế, Kerry lại cảm thấy tha thiết nhớ tới những ngày hạnh phúc khi cha nàng còn sống, và biết ơn Jonathan đã bằng mọi cách thay thế cha nàng.
– Một ngày thật vất vả, – nàng vừa nói vừa ngồi xuống. – Chắc chú đã nghe chuyện về bác sĩ Smith? – Cô Grace đã gọi điện cho chú. Cô đã nghe tin khi đang dùng điểm tâm lúc mười giờ. Vang dội như một tác phẩm khác của Weeks. Cả hai cô chú đều rất lo lắng cho Robin.
– Con cũng vậy. Nhưng, Joe Palumbo, một trong những điều tra viên, túc trực bên ngòai trường để đưa đón Robin. Anh ấy sẽ ở nhà với nó cho tới lúc con về nhà.
Người hầu bàn đứng chờ tại bàn họ.
– Chúng ta hãy gọi món ăn, – Kerry gợi ý, – rồi con sẽ kể cho chú nghe mọi việc.
Cả hai người chọn món xúp hành, và món này được mang đến gần như ngay lập tức. Trong lúc họ ăn, nàng nói với ông về gói đồ Federal Express với tất cả nữ trang và bức thư của bác sĩ Smith.
– Con làm cho chú cảm thấy hổ thẹn vì chú đã ngăn con trong cuộc điều tra này, Kerry – Jonathan dịu dàng nói. – Chú sẽ làm hết sức mình, nhưng nếu ông thống đốc quyết định việc đề cử Green là có hại cho thanh danh, ông ta có khả năng bắt con phải trả giá.
– Được thôi, tối thiểu còn có hy vọng, Kerry nói. – Và chúng con xin cám ơn cô Grace về manh mối cô đã cho FBI. -Nàng kể cho ông nghe những điều nàng đã hay biết về Jason Arnott. – Con có thể thấy nơi Frank Green dự tính sẽ làm dịu sự căng thẳng của công chúng về việc Skip Reardon đã bị kết án oan. Ông ta đang nóng lòng thông báo rằng tên trộm đã giết chết bà mẹ của nghị sĩ quốc hội Peale đã bị bắt vì một manh mối do bà vợ của thượng nghị sĩ Hocver cung cấp. Chung quy, chú sẽ trở thành người bạn thân nhất của ông ta, và có thể trách cứ ông ta? Chú biết chú có lẽ là chính trị gia được tôn trọng nhất ở New Jersey.
Jonathan mỉm cười.
– Cô chú luôn luôn có thể biến đổi một chút sự thật, nói rằng Grace đã hội ý trước với Green, và ông ta đã khuyên Grace gọi điện thoại cho FBI. – Rồi nụ cười biến mất.
– Kerry, tại sao khả năng phạm tội của Arnott trong vụ án Reardon lại tác động với Robin? Phải chăng có khả năng Arnott là kẻ đã chụp tấm ảnh đó rồi gửi nó cho con?
– Không thể được. Chính cha của Robin đã thông báo sự đe dọa đó, và về cơ bản, nhìn nhận rằng Jimmy Weeks là người đã nhờ ai đó chụp tấm ảnh.
– Giai đoạn kế tiếp là gì?
– Có lẽ Frank Green và con sẽ đưa Deidrre Reardon tới Catskills sáng mai, để nhận dạng khung ảnh. Lúc này chắc là Arnott đã bị còng tay. Họ sẽ giam giữ ông ta trong nhà tù địa phương, tối thiểu hiện nay. Rồi, ngay sau khi họ bắt đầu liên kết các vật đã bị lấy trộm với từng vụ trộm, họ sẽ khởi sự truy tố ông ta ở nhiều nơi. Theo con phỏng đoán, họ đang nóng lòng xét xử vụ giết bà mẹ của nghị sĩ Peale trước hết. Và, tất nhiên, nếu ông ta chịu trách nhiệm về cái chết của Suzanne Reardon, người ta sẽ muốn xét xử ông ta tại đây.
– Giả sử ông ta không chịu nói?
– Bản thông báo của FBI đã được gửi tới tất cả cửa tiệm kim hoàn ở New Jersey, tất nhiên tập trung vào quận Bergen vì cả Weeks lần Arnott đang sống tại đây. Theo con phỏng đoán, một trong những tiệm kim hoàn đó sẽ nhận ra các món nữ trang gần đây nhất và liên hệ với Weeks, và vòng tay cổ hóa ra là của Arnott. Khi nó được tìm thấy trên cánh tay của Suzanne, rõ ràng nó có một cái móc mới, và vòng tay này hiếm thấy đến nỗi một số tiệm kim hoàn có thể không nhớ. Chúng ta càng tìm cách gây bối rối cho Arnott thì lại càng dễ buộc tội ông ta và ông ta phải thương lượng.
– Vì vậy, con dự tính sớm đi tới Catskills?
– Phải. Con không muốn lại bỏ Robin ở nhà một mình, nhưng nếu Frank muốn lên đường lúc từ sáng sớm, con sẽ yêu cầu Alison ở lại đêm tại nhà.
– Chú có một ý kiến hay hơn. Hãy để Robin ở lại với cô chú đêm nay. Chú sẽ đưa cháu đến trường sáng mai hoặc, nếu con muốn, con có thể nhờ anh chàng Palumbo đó đến đón. Nhà cô chú có hệ thống an toàn rất tốt. Con thừa biết mà. Tất nhiên chú sẽ có mặt tại nhà, và chắc con chưa biết thậm chí cô Grace có một khẩu súng lục trong ngăn kéo của bàn đêm. Chú đã chỉ cho cô cách sử dụng từ nhiều năm trước. Vả lại, quả thực chú nghĩ sẽ tốt cho cô Grace khi có Robin tới chơi. Trong thời gian gần đây cô không được khỏe cho lắm và Robin rất thích làm trò cười.
Kerry mỉm cười.
– Phải, nó vẫn vậy. – Nàng suy nghĩ trong giây lát. – Chú Jonathan, con nghĩ đó là một giải pháp hay. Quả thực con cần phải làm một việc trong một vụ án khác mà con sẽ xét xử, sau đó con muốn nghiên cứu lại hồ sơ Reardon thật kỹ để xem thử còn có điều gì hữu ích khi chất vấn Arnott. Con sẽ gọi điện thoại cho Robin khi con biết nó đã từ trường về nhà và cho nó biết ý kiến của chú. Nhất định nó sẽ vô cùng thích thú. Nó vẫn rất quý mến cô chú, và rất thích phòng ngủ màu hồng dành cho khách mời.
– Đó là phòng của con, con còn nhớ chứ?
– Tất nhiên. Con làm sao có thể quên? Đó là lúc con xem anh chàng họa sĩ phong cảnh, em họ của cô Grace, chỉ là một tên bịp bợm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.