HẸN ƯỚC DƯỚI VẦNG TRĂNG

Chương 7



Khi chiều hôm đó cùng buổi sáng hôm sau trôi qua mà không có dấu hiệu liên hệ nào từ Robert, Victoria đã cho phép bản thân hưởng thụ sự yên tĩnh khi nghĩ rằng rất có thể anh đã quyết định để cho cô yên.

Nhưng cô đã nhầm.

Anh tìm thấy cô khi chỉ còn vài giờ nữa là bữa tối sẽ bắt đầu theo đúng kế hoạch. Victoria đang xuống sảnh với những bước đi dứt khoát thì Robert đột ngột xuất hiện ngay trước mặt. Cô nhảy dựng, như bay hết hồn vía. “Robert!”, cô thất thanh, một bàn tay ép lên ngực để trái tim muốn nhảy ra ngoài bình tĩnh lại. Cô hít một hơi sâu và nhìn xuống hai phía sảnh để chắc chắn không có ai xung quanh. “Làm ơn đừng có rình mò tôi như thế nữa.”

Đôi môi anh nở một nụ cười đầy vẻ nam tính. “Tôi thích làm em ngạc nhiên.”

“Tôi thực sự mong anh đừng làm thế”, cô lẩm bẩm.

“Tôi chỉ muốn biết em sửa soạn thế nào cho buổi ra mắt trọng đại của em thôi.”

“Đây không phải buổi ra mắt trọng đại của tôi”, cô vặc lại. “Nếu anh cần biết, thì tôi đang kinh hãi từng giây vì nó đây. Tôi không có thiện cảm với giới quý tộc, và ý nghĩ phải dành ra vài giờ đứng giữa những người cùng tầng lớp với anh khiến máu tôi đông lạnh.”

“Và giới quý tộc đã làm gì khiến em ghét bỏ thế? Thất bại trong việc cưới em chăng?” Đôi mắt anh hẹp lại, thành hai đường kẻ. “Đáng tiếc thay những kế hoạch của em lại hỏng. Dù em đã cật lực không mệt mỏi để đạt đến mục tiêu của mình.”

“Tôi không biết anh đang nói gì”, cô ngơ ngác nói.

“Không ư?”, anh nhạo báng.

“Tôi cần phải đi.” Cô xoay sang trái để cố gắng vòng qua anh, nhưng anh chặn đường cô. “Robert!”

“Tôi có thể miễn cưỡng làm người hộ tống em.”

“Ôi, làm ơn đi”, cô khinh khỉnh. Nếu có lúc cô nghe được câu này thì đó cũng là lời nói dối. Đôi mắt anh thể hiện rõ rành rành sự khinh ghét dành cho cô.

“Em không tin tôi sao?”, anh hỏi.

“Lời nói và ánh mắt của anh không đồng nhất. Bên cạnh đó, tôi đã ngộ ra không nên tin một lời nào từ miệng anh lâu rồi.”

Robert giận tóe lửa. “Nghĩa là thế quái nào?”

“Anh thừa biết còn gì.”

Anh tiến lên trước, buộc cô áp lưng vào bức tường. “Kẻ dối trá không phải là tôi”, anh trầm giọng nói, bấu mạnh những ngón tay lên bờ vai cô.

Victoria trợn mắt với anh. “Tránh ra cho tôi.”

“Và bỏ lỡ cuộc trao đổi mang đầy tính khai phá này sao? Tôi không nghĩ vậy đâu.”

“Robert! Nếu ai đó nhìn thấy chúng ta…”

“Sao lúc nào em cũng lo lắng về chuyện lộ diện thế?”

Cơn giận của Victoria bùng lên đến mức khiến cô run rẩy. “Anh còn dám hỏi sao?”, cô rít lên.

“Tôi dám nhiều là đằng khác, cưng ạ.”

Bàn tay cô ngứa ran. Má anh rất gần, và trông càng đẹp nếu có thêm những vệt đo đỏ lằn lên. “Tôi sẽ yêu cầu anh lần cuối cùng…”

“Chỉ thêm lần nữa thôi à? Tốt. Em càng lúc càng trở nên tẻ nhạt tột bậc rồi đấy.”

“Tôi hét lên cho anh xem.”

“Và báo động cho một đống những kẻ mà em đang cố gắng trốn tránh bằng mọi cách hả? Tôi không nghĩ vậy đâu.”

“Robert…”

“Ôi, vì Chúa.” Anh xông lên mở một cánh cửa, túm lấy tay cô, và lôi cô vào phòng rồi đóng sập cửa lại sau lưng. “Đây. Giờ thì chúng ta ở một mình rồi đấy.”

“Anh điên rồi sao?”, cô thét lên, bối rối nhìn xung quanh, cố gắng hình dung mình đang ở đâu.

“Bình tĩnh đi”, anh nói, vẫn đứng trước cánh cửa, trông vô cùng giống một vị thần bất di bất dịch. “Đây là phòng của tôi. Sẽ không có ai đi vào làm phiền chúng ta đâu.”

Victoria khịt mũi. “Đây không phải khu vực dành cho khách.”

“Phu nhân H. hết phòng”, anh nhún vai nói. “Nên bà ta sắp xếp cho tôi ở gần khu vực của gia đình. Bởi vì tôi là một Bá tước, bà ta nói vậy đấy.”

“Tôi biết rất rõ địa vị lẫn lợi ích đi kèm của anh”, giọng cô lạnh tanh.

Robert phớt lờ lời châm chọc đó. “Tôi bảo rồi, giờ chúng ta đã được ở một mình, chúng ta có thể kết thúc cuộc nói chuyện mà em không cần liên tục lo sợ bị phát hiện.”

“Đã bao giờ anh nghĩ có lẽ tôi chỉ không thích anh chưa? Rằng có thể anh là nguyên nhân khiến tôi không muốn ở riêng với anh chưa?”

“Chưa.”

“Robert, tôi có nhiều việc cần phải làm. Tôi không thể ở đây.”

“Tôi không biết em sẽ đi thế nào”, anh vừa nói vừa dựa người lên cánh cửa.

“Đừng gây nguy hại cho công việc của tôi nữa. Anh có thể quay trở lại cuộc sống đầy đặc quyền của anh ở Luân Đôn”, cô giận dữ trầm giọng nói, “nhưng tôi không có thứ quyền được lựa chọn như vậy.”

Anh ngang ngược vuốt má cô. “Có thể vẫn còn quyền lựa chọn cho em.”

“Đừng!” Cô gạt anh ra, căm ghét bản thân vì quá quyến luyến đụng chạm của anh, căm ghét anh vì đã chạm vào cô. Cô quay lưng lại với anh. “Anh đang sỉ nhục tôi.”

Đôi bàn tay anh đặt khẽ lên vai cô. “Nó mang ý nghĩa như đỉnh cao của một lời ca tụng.”

“Một lời ca tụng!”, cô lớn tiếng, một lần nữa tránh khỏi anh. “Anh đang bóp méo chuẩn mực đạo đức của mình đấy.”

“Đó chắc chắn là một câu phát biểu quái dị, đến từ em.”

“Tôi không phải kẻ dồn hết thời gian rỗi rãi để đi quyến rũ các cô gái ngây thơ.”

Anh đáp trả: “Tôi không phải người cố gắng bán cả cuộc đời và cơ thể cho một gia tài lẫn một tước hiệu”.

“Xem ai đang nói này. Anh ư, kẻ đã bán mất linh hồn từ bao giờ rồi.”

“Giải thích đi”, anh nạt nộ.

Và rồi, chỉ vì giọng của anh khiến cô vô cùng khó chịu, cô nói: “Không”.

“Đừng thách thức tôi, Victoria.”

“Đừng thách thức tôi”, cô xỉa xói. “Anh chẳng có quyền gì mà ra lệnh cho tôi cả. Có thể anh đã từng…” Giọng cô rời rạc, cô phải mất một lúc mới lấy lại được bình tĩnh. “Có thể anh từng có quyền, nhưng anh đã từ bỏ chúng rồi.”

“Đó là sự thật sao?”

“Nói với anh thật vô bổ. Tôi không rõ sao mình lại cố thử.”

“Không ư?”

“Đừng chạm vào tôi”, Victoria quát. Cô có thể cảm thấy anh đang tiến đến rất gần. Hơi nóng và sự nam tính đặc trưng đó chắc chắn chỉ có ở anh. Làn da cô bắt đầu ngứa ran.

“Em cứ tiếp tục cố gắng đi”, anh khẽ nói, “Bởi em thừa biết các vấn đề giữa chúng ta chưa bao giờ được giải quyết.”

Victoria biết điều đó là đúng sự thật. Mối quan hệ của họ chấm dứt quá đột ngột. Hẳn cũng là lý do khiến việc gặp lại anh sau tất cả những năm qua lại khó khăn đến thế. Nhưng giờ cô không muốn đối mặt với anh. Cô muốn lờ đi, trốn tránh nó và quên anh.

Trên hết, cô không muốn trái tim mình lại tan vỡ, điều hoàn toàn chắc chắn sẽ xảy ra nếu cô để bản thân dành gian ở bên anh.

“Phủ nhận đi”, anh thì thào. “Tôi thách em đấy.”

Cô không nói gì.

“Em không thể, đúng không?” Anh băng qua phòng và vòng tay ôm lấy cô, tựa cằm lên đỉnh đầu cô. Đó là cái ôm họ đã cùng chia sẻ hàng trăm lần trước đây, nhưng chưa bao giờ mang lại cảm giác vừa ngọt ngào vừa cay đắng thế này. Robert không biết tại sao anh lại ôm cô. Anh chỉ biết mình không thể không làm điều đó.

“Sao anh làm thế?”, cô thì thầm, “Vì sao?”.

“Tôi không biết.” Và Chúa cứu rỗi anh, đó là sự thực. Anh tự nhủ rằng mình muốn hủy hoại cô. Một phần trong anh vẫn muốn trả thù. Cô đã cứa nát trái tim anh. Anh căm ghét cô trong nhiều năm cũng bởi vì thế.

Nhưng ôm cô thế này khiến anh cảm thấy thật đúng đắn. Thật sự không còn từ nào khác để miêu tả hơn nữa. Không một người phụ nữ nào có thể vừa vặn một cách hoàn hảo như thế này trong vòng tay anh, và anh đã dùng bảy năm qua để lấp đầy chúng với những người phụ nữ khác, cố gắng đến tột độ để xóa nhòa nhận thức này trong ký ức anh.

Thực sự có thể vừa yêu vừa hận cùng lúc sao? Robert luôn giễu cợt quan điểm ấy, nhưng anh không còn quá chắc chắn như xưa nữa. Anh để môi mình lướt dọc theo làn da ấm áp trên thái dương cô. “Em có để người đàn ông nào khác ôm em thế này không?” Anh thì thầm và sợ hãi nghe câu trả lời. Cô chỉ muốn gia sản của anh, nhưng trái tim anh vẫn đập điên cuồng vì ghen tị trước ý nghĩ cô ở bên người đàn ông khác.

Trong một thoáng cô im lặng, cả cơ thể của Robert cứng ngắc. Rồi cô lắc đầu.

“Vì sao?”, anh hỏi, cùng với một chút tuyệt vọng, “Vì sao?”.

“Tôi không biết.”

“Có phải vì tiền không?”

Cô đờ người. “Cái gì?”

Anh di chuyển làn môi lên cổ cô, hôn cô với thái độ ban ơn dữ dội. “Không ai đủ giàu để khiến em thỏa mãn ư?”

“Không phải!”, cô thét, “Tôi không phải người như thế. Anh thừa biết tôi không phải người như thế”.

Anh đáp lại bằng một tiếng cười khùng khục, Victoria cảm giác tiếng cười của anh ngay trên làn da cô.

“Ôi, Chúa tôi”, cô thở hắt, giật mạnh người khỏi sự kìm kẹp của anh. “Anh đã nghĩ… Anh đã nghĩ…”

Anh khoanh tay nhìn xuống cô, một hình ảnh vô cùng tao nhã và sang trọng. “Tôi đã nghĩ gì vậy, Victoria? Nói cho tôi nghe xem.”

“Anh đã nghĩ tôi muốn tiền của anh. Rằng tôi là một người đàn bà đầy mưu mô.”

Anh không nhúc nhích trừ hàng lông mày bên phải nhướng lên.

“Anh… Anh…” Bảy năm giận dữ tuôn trào trong Victoria, cô lao về phía anh, liều mạng đấm tay lên ngực anh. “Làm sao anh dám nghĩ như thế? Đồ gớm guốc! Tôi hận anh. Tôi hận anh.”

Robert giơ tay đẩy lùi cuộc tấn công đột ngột của cô, rồi nhanh gọn dùng một tay tóm cả hai cổ tay cô. “Có hơi trễ cho việc giả vờ bị lăng nhục rồi đấy, cô không nghĩ vậy sao?”

“Tôi chưa bao giờ muốn tiền của anh”, cô kịch liệt nói. “Nó chưa bao giờ quan trọng với tôi.”

“Ôi, thôi nào, Victoria. Cô nghĩ tôi không nhớ cô đã cầu xin tôi giải tỏa bất đồng với cha tôi sao? Cô thậm chí còn bảo sẽ không cưới tôi trừ khi tôi cố gắng hàn gắn với ông.”

“Đó là bới vì… Ôi, vì sao tôi lại phải đi giải thích với anh thế này?”

Anh dí sát mặt lại gần với cô. “Cô đang cố giải thích vì cô muốn giăng bẫy thứ cô để vuột bảy năm trước. Là tôi đây.”

“Tôi dần nhận ra anh chưa bao giờ là một mục tiêu hấp dẫn để bắt đầu cả”, cô nghiến răng.

Anh cười cay nghiệt. “Có lẽ là không. Điều đó lý giải cho việc cô lỗi hẹn trong cuộc chạy trốn của chúng ta. Nhưng tiền và tước hiệu của tôi chưa bao giờ thiếu cám dỗ cả.”

Victoria giật phăng cổ tay khỏi anh, và ngạc nhiên khi thấy anh chịu thua quá dễ dàng. Cô ngồi xuống giường, úp mặt vào lòng bàn tay. Những mảnh vỡ cuộc đời cô bắt đầu ráp lại đúng chỗ. Khi cô không đến như lời giao hẹn của họ, anh đã cho rằng cô rút lui bởi vì cha anh đã tước quyền thừa kế của anh. Anh đã nghĩ rằng… Ôi, Chúa tôi, làm sao anh có thể nghĩ như vậy về cô?

“Anh chưa bao giờ hiểu tôi”, cô thều thào, như thể chỉ vừa mới nhận ra điều đó. “Anh chưa bao giờ thực sự hiểu tôi.”

“Tôi muốn lắm”, anh chì chiết. “Lạy Chúa, trước đây tôi muốn biết bao nhiêu. Và Chúa cứu rỗi tôi, đến giờ tôi vẫn vậy.”

Có cố giải thích sự thật với anh cũng vô ích, cô chợt nhận ra. Sự thật không còn quan trọng nữa. Anh chẳng có chút tin cậy nào với cô, và không gì có thể gắn lại mối bất hòa. Cô tự hỏi không biết anh có từng tin bất cứ người phụ nữ nào hay chưa.

“Đang dự liệu các tội lỗi của cô đấy à?”, anh dài giọng từ góc chéo căn phòng.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt cô sáng lên lạ lẫm. “Anh là một người đàn ông lạnh lùng, Robert. Và tôi cá cũng là một kẻ cô độc nữa.”

Anh bất động. Những lời của cô cứa thẳng vào tim anh, và chính xác đến giật mình. Bằng tốc độ khó thấy, anh lao đến bên cạnh cô, đôi bàn tay anh nắm lấy bờ vai cô. “Tôi như thế là vì cô.”

“Không”, cô nói, lắc đầu buồn bã. “Anh đã tự gây ra cho bản thân mình. Nếu anh tin tôi…”

“Cô chưa bao giờ cho tôi lý do chết tiệt nào để làm thế”, anh bùng nổ.

Cô run rẩy. “Tôi đã cho anh tất cả lý do”, cô đáp, “Nhưng anh đã chọn cách lờ chúng đi”.

Phẫn nộ, Robert đẩy người khỏi cô. Chính cô đang vờ xử sự như một kiểu nạn nhân cao quý nào đó, và anh không đủ kiên nhẫn với những kiểu đạo đức giả thế này. Nhất là khi từng thớ thịt trong người anh đang gào thét vì ham muốn cô.

Đấy là phần khiến anh choáng váng nhất. Từng phần trên cơ thể anh đều mang dáng vẻ của một kẻ đạo đức giả khổng lồ. Ham muốn cô đến tệ hại. Ham muốn Victoria hơn hết thảy, người phụ nữ nếu anh có đủ khôn ngoan sẽ lảng tránh như dịch bệnh.

Nhưng anh đang dần lĩnh ngộ nhu cầu này là thứ gì đó anh không thể kiểm soát? Cô cũng muốn anh nhiều như anh muốn cô. Điều đó hiển hiện ngay trong đôi mắt cô mỗi lần cô nhìn anh. Anh gọi tên cô, giọng anh khàn đi vì trông đợi và ham muốn.

Victoria đứng dậy đi về phía cửa sổ. Cô áp mặt mình lên lớp kính, không còn tin tưởng bản thân nếu nhìn anh thêm nữa. Không hiểu sao, nhận ra rằng anh chưa bao giờ tin cô khiến cô đau đớn hơn cả lúc nghĩ anh chỉ đang cố gắng quyến rũ cô mà thôi.

Anh lại gọi tên cô, lần này cô có thể biết được anh đang ở rất gần. Đủ gần để cảm nhận hơi thở của anh trên cổ cô.

Anh xoay cô lại đối diện với anh. Đôi mắt anh thổi bùng lên ngọn lửa xanh lan đến tận sâu thẳm tâm hồn cô, và Victoria bị mê hoặc.

“Giờ tôi sắp hôn em đây”, anh từ tốn nói, những lời càng thêm nhấn mạnh bởi hơi thở hổn hển. “Tôi sắp hôn em, và tôi sẽ không ngừng lại. Em hiểu chứ?”

Cô không cử động.

“Một khi môi tôi chạm lên môi em…”

Những từ ngữ của anh gần như là một lời cảnh báo, nhưng Victoria không tài nào chú tâm nổi. Cô cảm giác được sự ấm áp – thực sự là nóng bỏng, vậy mà cô lại rùng mình. Những ý nghĩ của cô chạy đua với tốc độ ánh sáng, nhưng tâm trí cô không hiểu sao vẫn hoàn toàn trống rỗng. Tất cả mọi thứ ở cô đều mâu thuẫn, và đó rõ ràng là lý do tại sao cô đột nhiên cho rằng hôn anh rất có thể không hẳn là một ý tưởng tồi tệ chút nào.

Nếm lại mùi vị của ngày hôm qua – đó là tất cả những gì cô muốn. Chỉ là nếm lại những gì có lẽ đã xảy ra. Những gì có khả năng xảy ra. Những gì nên xảy ra.

Cô run run tiến lên trước, và đó là tất cả sự mời gọi mà anh cần. Anh ép chặt cô vào với anh bằng một vòng tay choáng váng, môi anh ngấu nghiến lấy môi cô, và điều đó khiến cô rạo rực. Anh có thể là một tay chơi và tán gái siêu hạng, nhưng cô không tin anh từng muốn một người phụ nữ theo cái cách anh muốn cô ngay lúc này.

Victoria cảm giác như thể mình là người phụ nữ quyền lực nhất thế gian. Đó là một cảm xúc dữ dội, cô cong người dựa vào anh, rùng mình khi bầu ngực cô áp chặt lên ngực anh.

“Anh cần nhiều hơn nữa”, anh rên rỉ, đôi bàn tay điên cuồng giữ chặt lấy mông cô. “Anh cần tất cả.”

Victoria không sao từ chối, như thể Chúa đã hạ giáng và yêu cầu cô làm thế. Cô chắc chắn mình sẽ hoàn toàn dâng hiến bản thân cho Robert nếu một giọng nói không đột ngột vang lên trong căn phòng.

“Thứ lỗi cho tôi.”

Robert và Victoria vội tách ra, cả hai quay phắt về phía cửa. Một quý ông ăn vận cực cầu kỳ đang đứng nơi khung cửa. Trước đây Victoria chưa bao giờ nhìn thấy anh ta, mặt dù cô chắc chắn anh ta là một thành viên của bữa tiệc tại gia này. Cô quay đi, cảm thấy nhục nhã khi bị bắt gặp trong một tình huống nhạy cảm thế này.

“Eversleigh”, Robert lên tiếng, giọng anh lạnh tanh.

“Thứ lỗi cho tôi nhé, Macclesfield”, quý ông kia nói. “Nhưng tôi nghĩ đây là phòng tôi.”

Victoria ném ánh nhìn về phía Robert. Tên dối trá thối tha! Chắc chắn anh không biết đây là phòng của ai lúc họ bước vào. Anh chỉ muốn được ở một mình với cô. Anh chưa bao giờ thèm để tâm đến thanh danh của cô. Hoặc những nguy hại đến công việc làm gia sư của cô.

Robert siết chặt tay Victoria và lôi cô về phía cửa. “Chúng tôi đi đây, Eversleigh.”

Victoria có thể nhận ra Robert không ưa ngài Eversleigh, nhưng lúc đó cô quá điên tiết với anh để có thể cân nhắc tỉ mẩn.

“Cô nàng gia sư à?”, Eversleigh nói rồi vô lễ đánh giá cả người Victoria. “Hẳn sẽ khó khăn cho cô lắm nếu nhà Hollingwood biết được hành động vô ý nho nhỏ này.”

Robert ngừng chân rồi quay lại ném cho Eversleigh một cái nhìn đầy nguy hiểm. “Nếu mày dám đề cập với ai kể cả con chó chết dẫm của mày, tao đảm bảo sẽ xé xác cổ họng mày ra.”

Eversleigh cười khùng khục. “Thực sự anh nên thu xếp các mối quan hệ của mình trong phòng riêng của anh ấy.”

Robert lôi Victoria trở vào hành lang và đóng sầm cửa lại. Ngay lập tức cô hất văng tay mình ra và quay sang anh. “Phòng của anh à?”, cô gần như hét lên. “Phòng của anh à? Tên dối trá khốn kiếp.”

“Chính em là người quá lo lắng khi nói chuyện ngoài hành lang. Và tốt hơn hết nên hạ giọng em xuống ngay nếu thực sự không muốn gây chú ý.”

“Anh còn dám giáo huấn tôi à?” Víctoria hít sâu một hơi, cố gắng khiến cơ thể đang run lên của mình bình tĩnh lại. “Tôi thậm chí còn chẳng biết anh là ai nữa. Anh chắc chắn không phải chàng trai tôi đã gặp bảy năm trước. Anh là một kẻ nhẫn tâm, rác rưởi, vô đạo đức…”

“Tôi tin mình hiểu ý em ám chỉ.”

Vẻ lễ độ lịch sự của Robert chỉ càng khiến cô thêm giận dữ. “Đừng bao giờ lại gần tôi nữa”, cô nói với giọng run run yếu ớt. “Đừng bao giờ.”

Cô bước đi, ước gì có một cánh cửa để sập thẳng vào mặt anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.