HIỆP KHÁCH HÀNH

Hồi thứ tám mươi: Đảo Long Mộc phát sinh biến cố



Mộc đảo chủ ngó lên đầu Long đảo chủ “ồ” một tiếng. Tuy lão chẳng bảo sao, nhưng hai người hiểu ngay lão muốn nói:

– Cả đầu tóc lão cũng bạc, phải riêng gì mình ta?

Long, Mộc hai vị Đảo chủ nhìn nhau buông một tiếng thở dài. Đột nhiên cả hai lão lộ vẻ già nua khác thường, không còn một chút oai nghiêm nào như ngày mở yến Lạp Bát nữa.

Thạch Phá Thiên trong dạ hoài nghi liền hỏi:

Vị cao nhân đó viết biết bao nhiêu văn tự lên vách đá khiến cho người ta đi vào đường lầm lạc là có mục đích gì?

Long đảo chủ lắc đầu đáp:

Mục đích của họ thế nào thiệt khó mà biết được. Có khi vị tiền bối võ lâm đó không muốn bọn hậu sinh lượm được kết quả một cách quá dễ dàng. Hoặc giả những lời chú thích do người khác thêm vào cũng chưa biết chừng.

Mộc đảo chủ nói:

Có khi vị võ lâm tiền bối đó không ưa nhà văn cố ý bày ra cạm bẫy này, để cho Thạch bang chủ là người không biết chữ mà tính tình trung hậu mới được hưởng. Long đảo chủ thở dài nói:

Cách dụng tâm của vị tiền bối đó quá sâu sắc thế này thì còn trời nào hiểu được? Thạch Phá Thiên thấy hai lão lộ vẻ buồn chán nản, thì lòng chàng cũng thấy tội nghiệp, chàng liền nói:

Thưa hai vị chúa đảo! Nếu những công phu mà tiểu nhân vừa học được quả nhiên hữu dụng thì tiểu nhân xin trình bày hết để hai vị hiểu rõ. Bây giờ chúng ta hãy về hết cả gian phòng số một… Tiểu nhân quyết không giấu diếm một điều gì.

Long đảo chủ nhăn nhó cười lắc đầu nói:

Tấm lòng chân thành của chú em, chúng ta xin thành tâm lãnh là đủ. Chú em là người nhân hậu, được hưởng phúc duyên này rất xứng đáng. Ngày sau chú làm lãnh tụ quần hùng võ lâm, tạo phúc cho lê dân thì hai anh em ta dù phí bao nhiêu tâm huyết cũng không đến nỗi uổng công.

Mộc đảo chủ nói:

Chính thế! Những điều bí mật đáng nghi về đồ phổ đã giải quyết xong, là hai ta thỏa mãn tâm nguyện rồi. Vậy thì chú em tập luyện thành công hay hai ta luyện được thì cũng thế!

Thạch Phá Thiên thành khẩn hỏi lại:

Vậy Chưởng môn đem những con nòng nọc này nói tường tận cho mọi người nghe, nên chăng?

Long đảo chủ nở một nụ cười thê lương đáp:

Thần công đã truyền thụ rồi thì đồ phổ trên vách đá cũng nên rút lui, không còn có lý do tồn tại nữa, Chú em! Chú hãy coi lại đi!

Thạch Phá Thiên xoay mình lại, ngó lên vách đá, bất giác chàng kinh hãi thất sắc, vì trên vách đá đã biến thành từng mảnh đá vụn đang từ từ rớt xuống. Những khoa đấu văn tự chi chít trên vách đá đã mất mát nhiều, mười phần chỉ còn lại bảy tám.

Chàng hoảng hốt hỏi:

Sao … sao lai thế này?

Chú em vừa mới… Mộc đảo chủ ngắt lời:

Vụ này để thủng thẳng đã rồi sẽ nói chuyện. Bây giờ chúng ta hãy tụ hội mọi người tuyên bố, kết quả đã, nên chăng?

Long đảo chủ hiểu ý ngay, liền đáp:

Hay lắm! Hay lắm! Nào mời Thạch bang chủ!

Ba người liền sóng vai từ trong thạch thất đi ra. Long đảo chủ truyền tin đi mời các tân khách và triệu tập các đệ tử ra cả nhà đại sảnh tụ hội.

Nguyên Thạch Phá Thiên hiểu thần công trên vách đá rồi chàng không nhịn được đem ra thử biểu diễn xem sao.

Long, Mộc hai vị Đảo chủ trông thấy rất lấy làm kinh dị. Long đảo chủ liền tiến lại phóng chưởng ra mời

Lúc này Thạch Phá Thiên tựa hồ người bị tà ma ám ảnh, tự nhiên phóng chưởng trả đòn.

Sau mấy chiêu qua lại, Long đảo chủ biết ngay là khó có thể chống chọi được.

Mộc đảo chủ liền tiến vào giáp công. Kể về võ công hai lão thì hiện nay khó kiếm được lấy người thứ ba tương tự, nhưng đối với Thạch Phá Thiên thì dù cả hai lão hợp lực cũng không địch nổi, vì chàng mới học được những môn võ thần diệu.

Giả tỷ hai lão thu chiêu thì tự nhiên Thạch Phá Thiên cũng dừng tay ngay, song hai lão còn muốn thử xem cho biết uy lực võ công trên vách lợi hại đến thế nào.

Hai lão máu tích song chưởng càng đánh càng kịch liệt. Chưởng lực của hai lão càng mãnh liệt bao nhiêu thì Thạch Phá Thiên cũng phản kích mãnh liệt bấy nhiêu. Chưởng phong cùng chưởng lực của ba người thưởng khí đập vào vách đá. Mặt vách đá đều bị chấn động mạnh thành ra mềm nhũn, bùng nhùng.

Nguyên một chưởng lực của Long, Mộc đảo chủ cũng đủ để, phá hủy vách đá, huống chi lại thêm vào võ công tân kỳ của Thạch Phá Thiên mới học được. Chưởng lực của

ba người đã đến bực tuyệt đình võ lâm nhưng không lộ liễu. Vì thế vách đá không vỡ ngay tức khức mà chỉ từ từ rơi xuống.

Mộc đảo chủ biết rõ trong lúc Thạch Phá Thiên thí nghiệm võ công của mình chẳng khác gì người đang ở trong giấc ngủ say sưa, chẳng hay biết gì ngoài cảnh nữa. Vì thế mà Thạch Phá Thiên ngơ ngác trước cảnh văn tự trên vách đá biến đổi, Long đảo chủ toan nói toạc ra, song Mộc đảo chủ ngần lại không cho nói nữa. Lo sợ Thạch Phá Thiên phải hối hận vì trong khi vô ý đã phá hủy công trình của người khác. Vả lại vách đá mà bị tổn hại một phần lớn cũng vì hai vị Đảo chủ phóng chưởng ra mời. Lỗi ở mình nhiều hơn là ở người.

Ba người vào nhà đại sảnh an tọa rồi. Các tân khách và đệ tử lục đục kéo vào.

Long đảo chủ truyền lệnh đi hết đèn trong các tòa thạch thất để những người say mê nghiên cứu võ công không chịu đến đại sảnh tụ hội cũng bắt buộc phải dừng lại, đến họp cho đủ.

Lúc này trong nhà đại sảnh đã đông đủ những nhân vật thủ Lãnh võ lâm đến đảo Long Mộc trong vòng ba chục năm nay, trừ những vị vị tuổi cao đã tạ thế. Số người chết rồi rất ít.

Những nhân vật đầu não này suốt ngày đêm chi quanh quẩn lui tới trong hai mươi bốn gian thạch thất suốt trong thời gian ở trên đảo. Họ đều nhận mặt nhau, trừ thiểu số tân khách mới đến.

Đây là lần đầu tiên, có cuộc tụ hội đông đảo. Long đảo chủ sai tên đệ tủ thư tịch kiểm điểm nhân số thấy tân khách đã đến đông đủ, liền quay lại dặn tên đệ tử kia mấy câu. Tên đệ tử lộ vẻ ngạc nhiên lại ra chiều kinh hãi. Mộc đảo chủ cũng khẽ dặn tên đệ tử thủ tịch của lão mấy câu.

Hai tên đệ tử này nghe sư phụ nói rồi hỏi lại cặn kẽ mọi điều xong, mới dẫn hơn mưòi tên sư đệ ra khỏi sảnh đường hành động.

Long đảo chủ lại bên Thạch Phá Thiên khẽ bảo chàng:

Tiểu huynh đệ! Những chuyện vừa rồi ở trong nhà thạch thất, chú nhớ kỹ tuyệt đối đừng nói với ai. Chú chớ để cho người ta hay mình đã hiểu rõ những võ công mầu nhiệm trên vách đá. Nếu chú tiết lộ ra thì suốt đời gặp bọn hoạn lớn lao và phiền não vô cùng.

Thạch Phá Thiên đáp:

Tiểu nhân xin kính cẩn tuân theo lời dạy của Đảo chủ.

Thói đời thường cổ nhân thắng kỷ. Trong mình chú đã mang võ công tuyệt thế, trên võ lâm chẳng thiếu chi người ghen ghét, căm thù. Có người đến yêu cầu chú chỉ điểm, có kẻ bức bách chú giải thố lộ những điều bí mật. Nếu họ không được vừa lòng sẽ tìm trăm phương nghìn kế ra hại chú. Võ công chú cao cường, nhưng tâm địa chú thực thà trung hậu, chẳng thể đề phòng cho xiết được. Vì thế mà vụ này dù sao mặc lòng chú

chớ có tiết lộ.

Thạch Phá Thiên đáp:

Tiểu nhân đa tạ Đảo chủ đã cho chỉ thị sáng suốt, tiểu nhân cảm kích vô cùng! Long đảo chủ lại nắm lấy tay chàng khẽ nói:

Đáng tiếc là lão phu cùng Mộc huynh đệ không thể được xem chú thi triển kỳ tài, dương oai trên chốn giang hồ!

Mộc đảo chủ dường như đã hiểu hai người đã nói gì với nhau. Lão quay lại chăm chú nhìn Thạch Phá Thiên ra chiều luyến tiếc:

Thạch Phá Thiên bụng bảo dạ:

Hai vị Đảo chủ đây thật có lòng hảo tâm đối với mình. Chuyến này mình về gặp A Tú xong, nhất quyết cùng nàng trở lại đảo bái yết hai vị lão gia.

Long đảo chủ dặn dò Thạch Phá Thiên xong, quay về chỗ ngồi. Lão nhìn quần hùng lên tiếng:

Thưa các vị hảo bằng hữu! Chúng ta được cùng nhau tụ hội trên đảo này bấy lâu cũng là do phúc duyên mà gặp. Đến nay duyên phận đã hết, vậy bây giờ là lúc phải chia tay.

Quần hùng nghe lời tuyên bố của Long đảo chủ đều kinh dị hỏi nhau:

Tại sao vậy?

Đảo chủ đã gặp chuyện gì xảy ra?

Hai vị Đảo chủ có điều chi dạy bảo?

Giữa lúc tiếng người xôn xao hỏi nhau thì đột nhiên có những tiếng ầm ầm vọng lại, những tiếng nổ khủng khiếp này chẳng khác trời long đất lở.

Quần hùng lập tức im hơi lặng tiếng, không hiểu trên đảo đã xảy ra biến cố gì trọng đại.

Long đảo chủ nói:

Thưa các vị! Chúng ta tụ hội ở đây chỉ mong phá giải được những võ công mầu nhiệm ghi trên đồ giải về bài ca Hiệp Khách Hành. Đáng tiếc là thời vận không còn. Đảo Long Mộc này chỉ trong chớp mắt sẽ chìm xuống đáy biển.

Quần hùng kinh hãi thất sắc nhao nhao lên mỗi người hỏi một câu:

Tai sao vậy?

Động đất ư?

Có phải Hỏa Diệm sơn phát nổ không?

Sao Đảo chủ biết?

Vừa rồi lão phu cùng Mộc huynh đệ thấy khu trung tâm trái đảo này có khói lửa Hỏa Diệm sơn phun ra. Hỏa sơn phát nổ thì chỉ trong nháy mắt toàn đảo sẽ biến thành biển lửa. Bây giờ đã nghe tiếng ầm ầm, nguy đến nơi rồi! Các vị phải cấp tốc rời đi.

Quần hùng nửa tin nửa ngờ, chẳng ai biết quyết định ra sao. Đại đa số còn luyến tiếc

võ công trên vách đá, thà rằng mạo hiểm tính mạng ở đây còn hơn phải rời đi nơi

khác, nên không chịu bỏ đi.

Long đảo chủ lại nói:

Nếu các vị không tin thì xuống thạch thất coi lại xem. Các gian phòng đều bị rung động, tường vách bị phá hủy cả rồi. Dù cho không phải động đất, núi lửa không phun, thì ở lại đây cũng chẳng được gì nữa.

Quần hùng nghe nói vách đá bị phá hủy, thảy đều kinh hãi tới tấp chạy ra khỏi nhà đại sảnh, vọt đến khu thạch thất.

Thạch Phá Thiên cũng chạy đi theo mọi người thì quả nhiên thấy các gian thạch thất chấn động xiêu vẹo, đồ hình trên tường đều bị phá hủy. Chàng biết đây là hai vị cố ý sai đệ tử phá hủy đi. Lòng chàng rất đỗi ban khoăn tự nghĩ:

Trăm điều ngang ngửa vì ta. Chính mình đã gây ra vạ lớn này. Trong quần hùng cũng có người coi biết tình hình có điều ngoắt ngoéo. Những tòa thạch thất bị phá hủy này do ở tay người làm ra, chứ không phải vì động đất.

Người đó liền giơ tay lên la gọi quần hùng kéo về nhà đại sảnh để chất vấn Long, Mộc đảo chủ.

Nhưng vừa đến của sảnh đường đã nghe thấy tiếng người kêu khóc om sòm. Quần hùng càng lấy làm kinh dị, ngó vào xem thì thấy hai vị Long Mộc đảo chủ ngồi nhắm mắt lại, bọn tệ tử vây quanh hai lão, nằm phục xuống đất khóc ròng lên cực kỳ thảm thiết.

Thạch Phá Thiên bỏ vía, trống ngực đánh thình tưởng chừng như trái tim muốn nhảy ra ngoài miệng. Chàng rẽ đám đông tiến ra, la gọi:

Long đảo chủ! Mộc đảo chủ! Hai vị làm sao thế? Chàng thấy hai người cứng đơ, thì ra đã chết rồi.

Thạch Phá Thiên quay sang hỏi Trương Tam, Lý Tứ:

Hai vị Đảo chủ đang bình yên vô sự mà sao lại chết ngay chóng thế?

Hai vị gia sư trước khi quy tiên có nói: “Ý nguyện các vị đã được hoàn toàn thỏa mãn, tuy lìa bỏ cõi đời nhưng không có điều chi oán giận nữa.”
Thạch Phá Thiên trong lòng đau xót, bất giác khóc rống lên. Chàng có biết rằng hai vị Đảo chủ sở dĩ chết một cách đột ngột. Một là vì tuổi già, hai lão thấy những bí mật về võ công trên đồ giải đã được phanh phui, không còn bận bịu đến việc đời nữa. Hai là nhận cuộc đấu chưởng với chàng, nội lực chàng là một cái kho vô tận mà hai lão sức cùng lực kiệt không chống nổi rồi lâm vào tình trạng ngọn đèn khô dầu. Giả tỷ chàng biết mình có liên quan rất lớn đến cái chết của hai lão, thì chàng còn hối hận hơn nữa và tự trách mình đã gây nên tai họa, mối thương tâm không biết đến đâu mà kể.

Một tên đệ tử Thư Tòa mình mặc áo vàng lau nước mắt dõng dạc tuyên bố:

Thưa quí vị tân khách! Trước khi gia sư quy tiên có di mệnh các vị nên cấp tốc rời

khỏi đảo. Vị nào đã nhận được những tấm bài đồng “Thưởng Thiện Phạt Ác” sau này có khi dùng đến, xin giữ lấy đừng vứt bỏ đi. Khi nào các vị có việc gì khó khăn xin mời đến họp ở xóm chài nhỏ ngoài bãi biển, anh em tại hạ có thể đem chút sức mọn ra giúp đỡ các vị.

Quần hùng trong khi thất vọng, cũng được một điểm vui mừng, bụng bảo dạ:

Bọn đệ tử của Long, Mộc đảo chủ đều là những tay bản lãnh phi thường, nếu được họ ra tay viện trợ thì dù mình có gặp những họa hoạn tầy đình, cũng có thể giải quyết được.

Lại nghe tên đệ tử Thư Tòa mặc áo xanh nói:

Ngoài bãi biển đã chuẩn bị thuyền bè đầy đủ, các vị có thể đăng trình ngay được. Quần hùng đều tới tấp phục lạy trước thi thể hai vị Đảo chủ để bái biệt ra về.
Truơng Tam, Lý Tứ nắm chặt tay Thạch Phá Thiên ra chiều lưu luyến, Trương Tam nói:

Tam đệ! Bữa nay tam đệ trở về Trung Nguyên thôi! Sau này có dịp, tiểu huynh sẽ đến thăm tam đệ.

Thạch Phá Thiên gạt lệ chia tay. Chàng đi theo bọn Bạch Tự Tại, Phạm Nhất Phi, Cao Tam nương tử ra bờ biển, xuống thuyền.

Chuyến này, mọi người đi biển bằng những chiếc thuyền lớn, mỗi thuyền có thể chở được dư trăm người, chỉ cần năm sáu chiếc là đủ chở quần hùng.

Thuyền nhổ neo, dương buồm ra khơi. Trong quần hùng, những người nào đã … hai ba chục năm, họ say mê điên cuồng những võ công … đồ giải. Bữa nay thấy vách đá các căn nhà thạch thất bị phá hủy, đều tiếc. Còn bọn người mới đến, nghĩ tới toàn mạng về quê quán thì vui sướng hơn là luyến tiếc.

Đảo Long Mộc mỗi lúc một xa, Thạch Phá Thiên chợt nhớ tới điều gì, lưng chàng toát mồ hôi ướt đẫm bất giác dậm chân la lên:

Hỏng!… Hỏng bét rồi!… Bữa nay là mồng mấy rồi?

Trời ơi! Chòm râu lão không ngớt rung động… là cũng không biết… bữa nay là… mồng mấy rồi.
ĐInh Bất Tứ ngồi trong góc thuyền cười lại lên tiếng:

Mồng mấy hay mười mấy thì làm sao?

Đinh Tứ gia gia! Gia gia nhớ chúng ta đến đảo Long Mộc bao nhiêu ngày rồi không? Đinh Bất Tứ thủng thẳng đáp:
Bảy mươi ngày cũng thế, tám chục ngày cũng vậy. Ai mà nhớ được?

Thạch Phá Thiên bồn chồn trong dạ, cơ hồ sa nước mắt, chàng quay lại hỏi Cao Tam nương tử:

– Chúng ta tới đảo nhằm ngày mồng tám tháng chạp. Bữa nay đã sang mồng mấy

tháng giêng rồi nhỉ?

Cao Tam nương tử bấm đốt tay tính nhẩm, rồi đáp:

Chúng ta ở trên đảo năm mươi bảy ngày. Bữa nay đã sang tháng hai nếu không phải mồng sáu thì là mồng bảy.

Thạch Phá Thiên cùng Bạch Tự Tại đồng thanh la hoảng:

Tháng hai rồi ư?

Dĩ nhiên là tháng hai rồi! Bạch Tự Tại đấm ngực, gào lên:

Chết rồi! Thật chết rồi!

Đinh Bất Tứ cười ha hả reo lên:

– Hay quá! Hay quá!

Thạch Phá Thiên tức giận nói:

Đinh Tứ gia gia! Bà bà đã hiểu là nếu đến mồng tám tháng giêng không thấy Bạch gia gia trở về thì người nhảy xuống biển tự tử. Thế mà sao Đinh Tứ gia gia… lại cười được? Cả A Tú … nàng cũng bảo đâm đầu xuống biển…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.