Hồ Sơ Tâm Lý Tội Phạm

Chương 4: Báo Cáo Bằm Thây



Khám tra xong hiện trường vứt xác trở về nhà khách đã quá nửa đêm, Hàn Ấn lại tiếp tục đọc hồ sơ một lúc, cảm thấy ngủ chưa được bao lâu, liền bị nhạc chuông điện thoại di động đánh thức.

Điện thoại là Diệp Hi gọi tới. Nói cô biết Hàn Ấn và Khang Tiểu Bắc đêm qua đã khám tra hiện trường vứt xác rồi, bảo Khang Tiểu Bắc mang theo người của đội kỹ thuật đi trước đến núi Hổ Vương lấy vật chứng. Cùng pháp y trao đổi chút, sắp xếp hội nghị thảo luận pháp chứng buổi chiều lên cùng tiến hành với hội nghị sáng.

Tám giờ sáng, phòng họp tổ chuyên án.

Hội nghị sớm theo thường lệ do Diệp Hi chủ trì, bởi vì có thảo luận về phương diện pháp chứng và muốn chính thức giới thiệu Hàn Ấn, Phó cục trưởng Hồ Trí Quốc cũng bớt chút thời gian đến họp. Sau khi giới thiệu Hàn Ấn và lắng nghe báo cáo tiến triển điều tra của thành viên tổ chuyên án đối với các hạng mục, Diệp Hi dành thời gian còn sót lại giao cho pháp y Cố Phi Phi.

Cố Phi Phi cũng là một người đẹp. Tuổi tác xấp xỉ Diệp Hi, nhưng khí thế trưởng thành khác hẳn Diệp Hi, cô có một nét đẹp lạnh lùng và cao quý từ chối người ta từ xa ngàn dặm. Vóc người cao gầy, mái tóc cực ngắn mạnh mẽ, khuôn mặt trắng nõn tinh tế, còn có ánh mắt lạnh như băng làm lộ sự lạnh nhạt khinh thường thế tục, khiến Hàn Ấn không nhịn được nhớ tới lãnh cảm mỹ nữ dưới ngòi bút của “Kim Dung” — Tiểu Long Nữ.

Cố Phi Phi loay hoay với máy tính xách tay, trên màn hình chiếu trên tường hiển thị ảnh chụp của nạn nhân Vương Lỵ trong án 01. 04

“Nạn nhân Vương Lỵ, thời gian tử vong cách thời gian thi thể được phát hiện không quá 48 tiếng, cũng nói lên là vào khoảng sáng ngày 2 tháng 1. Người chết, môi miệng sưng tấy, phần răng có tổn thương, cho thấy từng bị cưỡng chế dán kín miệng. Phần mặt và mắt có chút xuất huyết, nội tạng có tụ huyết, kiểm nghiệm trên quần áo có vết tích nước tiểu, báo cáo khám nghiệm tử thi trước đó phán đoán rất chuẩn xác, biểu thị nguyên nhân tử vong vì ngạt thở tính cơ giới. Nơi cổ người chết không có vết bóp và dấu siết đặc trưng, vị trí thở không tổn thương, cổ tay, cổ chân có vết trói, hơn nữa chúng tôi ở trong túi rác đen đựng nội tạng người chết, kiểm nghiệm ra dịch mũi người chết, tổng hợp lại phán đoán, hung thủ hẳn là dùng túi rác đen đeo vào trên đầu nạn nhân gây ngộp chết.

“Khối vụn thi thể tổng cộng có 872 khối. Miếng thịt cắt nhỏ, kích cỡ khá bằng nhau, mặt cắt hình cong, cho thấy đây là một loại dao chuyên dùng cắt thịt; Chỗ tách rời xương cốt tứ chi, đường vân vết cắt dựng thẳng xuống, dưới đáy không bằng phẳng lắm, chỗ cắt có vụn xương cực nhỏ, cho thấy đây là một loại dụng cụ cắt như bổ chẻ, thân dao khá dày, qua thí nghiệm so sánh, phát hiện là một loại dao cắt xương chuyên nghiệp.”

“Chúng tôi đã phục hồi toàn bộ mảnh vụn thành hình, chưa phát hiện xương, nội tạng có thiếu sót rõ rệt, cũng không phát hiện lông tóc, sợi, nước bọt, tinh dịch vân vân… có thể chỉ ra được hung thủ, ”

Thanh âm của Cố Phi Phi lạnh lẽo như vẻ ngoài, nghe không ra bất kỳ sắc thái tình cảm nào, theo thanh âm của cô, hình chiếu lần lượt xuất hiện ảnh chụp đầu, thịt, nội tạng, tứ chi người chết, Hàn Ấn chú ý tới, mặt người chết vẫn còn vết trang điểm, hơn nữa rất đậm, móng tay và móng chân đều sơn đỏ thắm…

Theo ảnh chụp trên màn hình xuất hiện Duẫn Ái Quân vụ án “1.18”, Cố Phi Phi tiếp tục nói:

“Đến án ‘1. 18’ năm 1996, thịt thi thể cắt nhỏ, kích cỡ không giống nhau, nhìn từ mặt cắt, dụng cụ là một con dao cắt thức ăn, thịt vùng đầu đã được xử lý qua nước sôi, thực tế rã đông thi thể có lợi cho việc cắt nhỏ, điểm này báo cáo pháp y năm đó cũng đã viết rất rõ ràng, tôi không biết vì sao tổ chuyên án năm đó lại làm ra phân tích đầu từng bị nấu; Về phần cắt xương, vân ngang thô ráp, bốn phía thấy nhiều vết lõm, vết lõm thẳng tắp mà song song, qua thực nghiệm so sánh, đây là một loại vết tích do cưa tay cắt kim loại tạo thành.

So sánh tổng thể, án ‘1. 4’, thủ pháp phân thây và dụng cụ phân thây, đều khá chuyên nghiệp. Mà án ‘1. 18’, thủ pháp thô sơ, dụng cụ là đồ gia dụng, rất giống vật liệu thuận tay mà lấy.”

“Ý cô nói là, hai vụ án không phải cùng một hung thủ?” Thấy Cố Phi Phi gấp máy tính lại, Diệp Hi hỏi dồn.

“Tôi là pháp y, chỉ phụ trách kết quả pháp chứng, về phần có phải cùng một nghi phạm hay không, đó là công việc của các cô.” Cố Phi Phi không hề cho đội trưởng hình cảnh đồng giới này chút mặt mũi nào, lạnh mặt nói.

“Như vậy khả năng cùng một hung thủ cũng tồn tại, đúng không?” Phó tổ trưởng Phó Trường Lâm hỏi dồn.

“Tôi vừa nói rồi, tất cả mọi người nghe không hiểu sao?” Cố Phi Phi thoạt nhìn cố gắng nín nhịn nói, “Được rồi, vậy tôi nói rõ chút, nếu hai vụ án cùng xảy ra thời bây giờ, tôi có thể chịu trách nhiệm nói không phải cùng hung thủ, nhưng thực tế hai vụ án cách nhau 16 năm, hung thủ sẽ trưởng thành, có thể từ nghiệp dư biến thành chuyên nghiệp, cái này cần một hệ thống phán đoán lại, mới kết luận có phải cùng một hung thủ gây nên hay không.”

Mỗi lần họp, tinh thần Cố Phi Phi rất hung hăng, luôn làm cho bầu không khí rất xấu hổ, cũng may mọi người dần quen cá tính của cô, biết cô nói chuyện như dội nước thế, nhưng nhân phẩm không tệ lắm, nên không so đo với cô.

“Tôi nói vài câu nhé, tôi nghĩ pháp y Cố nói đúng, bây giờ quả thực không thể tùy tiện kết luận.” Cục trưởng Hồ dàn xếp nói, “Nói thật, vụ án đến giờ tra xét hơn hai tháng, còn chưa có bất kỳ tiến triển nào, thậm chí vẫn mãi không có cách nào định tính, việc này có chút khó nói nổi. Nhưng tôi cũng thông cảm cho mọi người, vụ án này thực sự quá đặc biệt, nếu hai loại khả năng cùng tồn tại, vậy thế này đi, có thể tiếp tục xoay quanh quan hệ xã hội của nạn nhân án ‘1. 4’ điều tra, đồng thời tìm kiếm khả năng xuất hiện đầu mối liên quan giữa án ‘1. 18’ và ‘1. 4’. Tiểu Diệp, cô xem như vậy được không?”

“Hồ cục, hay là chờ một chút, nghe ý kiến của thầy Hàn rồi bàn tiếp, được không?” Diệp Hi liếc mắt nhìn Hàn Ấn nói.

Mặt Hồ cục trưởng có chút không vui, nhưng vẫn nhịn, nói: “Được rồi, sẽ cho cô một ngày.”

Đề nghị của Hồ Trí Quốc ban nãy, thật ra ý là muốn mở lại án “1. 18”. Từ sau khi án bầm thây xuất hiện vào đầu năm, Hồ Trí Quốc đã đặt tổ chuyên án tại phân cục Cổ Lâu, cùng Phó Trường Lâm kiên quyết yêu cầu gia nhập, mục đích là muốn mở lại án “1. 18” điều tra cùng án “1. 4”. Lấy tư cách thành viên nòng cốt của tổ chuyên án năm đó, họ đều hy vọng trước khi mình về hưu, có thể phơi trần chân tướng khắp thiên hạ.

Nhưng hình cảnh thế hệ mới chưa từng trải qua hành động trinh phá thanh thế lớn kia, Diệp Hi càng có thể đứng ở góc độ người đứng xem quan sát, dùng góc nhìn khách quan để xem kỹ án “1 .4”. Diệp Hi sau khi thâm nhập tỉ mỉ nghiên cứu hai vụ án, cho rằng tính chất của án “1. 18”, cũng không phức tạp như đồn đãi bên ngoài, kỳ thực chỉ là sau khi cưỡng hiếp, giết người diệt khẩu. Mà án “1. 4”, hung thủ vì cố gắng mô phỏng kẻ trước, cực kỳ mạo hiểm liều lĩnh vứt xác giữa thành phố đông đúc, ngoài động cơ phải hủy thi diệt tích, càng giống như có chứa tâm lý nào đó, có lẽ nhu cầu về mặt tình cảm, từ kinh nghiệm trước đó đến xem, loại tâm lý nghiện gây án này, rất có thể sẽ diễn hóa thành hàng loạt vụ án, nói cách khác, từng phút đều có thể xuất hiện nạn nhân kế tiếp.

Tuy rằng Hồ Trí Quốc và Phó Trường Lâm giữ nguyên ý kiến với Diệp Hi, tuy rằng không thể mở lại vụ án theo kế hoạch khiến họ cảm thấy mất mác bội phần, nhưng trong lòng họ rất rõ ràng, không thể dùng nạn nhân của án “1. 4” cùng sự an nguy của dân chúng toàn thành đặt cược, cho nên cuối cùng vẫn đồng ý tập trung cảnh lực, ấn theo sự sắp xếp của Diệp Hi tiến hành điều tra.

Nhưng hai tháng đã trôi qua, điều tra phá án không hề tiến triển, chẳng những Hồ Trí Quốc và Phó Trường Lâm càng có khuynh hướng điều tra gộp án, mà phần lớn thành viên trong tổ, cũng bắt đầu nghi ngờ phán đoán của Diệp Hi. Áp lực của Diệp

Hi càng lúc càng lớn, cũng cảm giác thúc thủ vô sách sâu sắc, đúng lúc này, Hạng Hạo Nhiên đề cử Hàn Ấn với cô. Trong cách nhìn của Diệp Hi, Hàn Ấn đến, không những giúp cô đặt ra phương án điều tra hữu hiệu, hơn nữa cũng có thể dùng thân phận chuyên môn và ý kiến chuyên ngành của anh để chặn miệng của lãnh đạo và những người khác trong tổ chuyên án.

Sau khi tan họp, Hàn Ấn lập tức bắt tay vào tiến hành nghiên cứu nạn nhân.

Vương Lỵ, ly hôn đã nhiều năm, hiện sống độc thân, rạng sáng ngày 1 tháng 1, cùng đồng nghiệp công ty đến quán bar thì mất tích. Hàn Ấn và Diệp Hi bây giờ hiện đang ở công ty của cô ta.

Đây là một công ty mậu dịch nhỏ, tính cả ông chủ tổng cộng sáu người, vừa vặn mọi người đều ở đó, Hàn Ấn và Diệp Hi liền triệu tập họ lại, do Hàn Ấn tập trung đặt câu hỏi.

Hàn Ấn đầu tiên để cho họ tự kể lại cặn kẽ tình hình tối hôm đó, mấy viên chức liền hơi sốt ruột, mồm năm miệng mười ồn ào, nói tất cả đều đã kể nhiều lần rồi, cứ hỏi mãi như vậy có ý gì.

“Đồng chí cảnh sát bảo kể thì cứ kể đi, không nên than phiền nhiều như vậy.” Ông chủ ngược lại có vẻ rất rộng lượng, khiển trách thuộc hạ mấy câu sau đó nói, “Hay cứ để tôi kể nhé, ngày đó công ty đạt được một khoản làm ăn lớn, tôi rất phấn khởi, lại vừa là đêm trước tết, nên tối đó mời mọi người tụ tập. Bao gồm cả Vương Lỵ, người của công ty đều đi toàn bộ, ở Tân Giới Khẩu bấy giờ có một quán lẩu mới mở. Ăn cơm xong tôi lại mời họ đi hát Karaoke, từ Karaoke đi ra đám nhóc này ồn ào đòi đi bar, vì vậy liền đến một quán rượu đối diện. Khoảng 1 giờ, Vương Lỵ nói dạ dày có chút khó chịu muốn về trước, vốn dĩ tôi muốn đưa cô ấy về, cô ấy không cho, nói đừng làm mọi người mất hứng. Sau đó khoảng 40 phút sau, tôi đoán chừng cô ấy đã về đến nhà, liền gọi điện thoại di động cho cô ấy, nhưng điện thoại tắt, điện thoại bàn không ai nhận, mãi đến sáng ngày thứ hai còn chưa có tin tức của cô ấy, tôi đoán đã xảy ra chuyện, liền báo cảnh sát.”

“Hôm Vương Lỵ mất tích mặc một áo khoác lông dê màu đỏ, áo khoác kia cô ấy mặc lâu chưa?” Hàn Ấn hỏi.

“Hình như gần đây mới mặc, nói là sắp đến tết rồi, ăn mừng chút.” Ông chủ nói.

“Theo các anh biết, Vương Lỵ có bạn trai hay người yêu gì không?” Hàn Ấn hỏi mọi người.

Đại khái là vấn đề nhạy cảm, mấy nhân viên nhìn nhau một chút, đều cẩn thận nói, không biết. . . . . Không rõ lắm. . . . .Chỉ có ông chủ khá chắc chắn, nói không có.

Hàn Ấn bảo các nhân viên giải tán trước, giữ ông chủ lại, nói còn có vấn đề muốn thỉnh giáo. Đợi mọi người đi xa, nháy nháy mắt với ông chủ, nói: “Ông là người yêu của Vương Lỵ đúng không?”

Ông chủ nhạy bén nhìn về hướng đám nhân viên một chút, hạ giọng nói: “Đồng chí cảnh sát, tôi là người có vợ con, việc này không thể nói lung tung à!”

Hàn Ấn hừ mũi cười, “Trong tất cả mọi người chỉ có ông đưa ra đáp án khẳng định, đó là vì ông chính là tình nhân của cô ấy.”

Ông chủ còn muốn phản bác, Hàn Ấn giơ tay lên ý bảo ông ta không cần nhiều lời, “Ông yên tâm, chúng tôi sẽ không nói ra, chỉ là muốn hỏi ông mấy vấn đề riêng tư liên quan tới Vương Lỵ.”

“Vậy được rồi, ngài nói thử xem?” Ông chủ như ngầm chấp nhận mối quan hệ với Vương Lỵ.

“Vương Lỵ thích trang điểm đậm sao?”

“Cũng có, thỉnh thoảng sẽ trang điểm.”

“Trên tay và chân cô ấy có sơn móng không?”

“Trên chân chắc chắn không sơn, móng tay thỉnh thoảng có sơn.”

“Hôm cô ấy mất tích sơn màu gì?”

“Màu hồng, tôi nhớ rất rõ, sẩm tối một ngày trước đó tôi cùng cô ấy đi làm móng.”

Đối với điều tra án vứt xác, đều phải đề cập đến năm điểm: 1, Địa điểm cuối cùng nạn nhân được nhìn thấy. 2, Nơi chạm trán ban đầu. 3, Nơi tấn công ban đầu. 4, Địa điểm giết người. 5, Nơi phát hiện xác. Trên lý thuyết mà nói, tình hình địa điểm được biết càng nhiều càng cặn kẽ, tỷ lệ phá án càng cao. Án “1. 4”, trước mắt nơi vứt xác đã biết, Hàn Ấn đã điều tra thực địa, như vậy kế tiếp, phải nghiên cứu một địa điểm đã biết khác, chỗ Vương Lỵ xuất hiện lần cuối cùng, một quán bar tên là Mahattan.

“Anh thật giỏi, một câu đã bọc trần được quan hệ của ông chủ và Vương Lỵ.” Vừa lên xe, Diệp Hi nhịn không được khen ngợi Hàn Ấn.

“Khôn vặt thôi.” Hàn Ấn nhàn nhạt nói.

“Đúng rồi, sao tôi cảm thấy anh dường như đặc biệt đến để hỏi chuyện móng tay đúng không?”

“Cô nói đúng, trong buổi họp sáng tôi đã xem hình chụp đầu và tứ chi, cảm thấy trang điểm trên mặt và sơn móng tay của Vương Lỵ có chút vấn đề, tuy những thứ kia đối với phụ nữ mà nói rất bình thường, nhưng tôi cảm thấy trang điểm dày và sơn móng tay đỏ nhìn qua không phù hợp với phong cách của Vương Lỵ, cho nên muốn tìm một người có quan hệ riêng tư với cô ấy để hỏi xem, không ngờ ông chủ kia dễ kích động lộ ra.” Hàn Ấn nhấn mạnh, “Đương nhiên, bây giờ đã có thể xác nhận, hung thủ trước khi bằm thây từng hóa trang cho nạn nhân.”

“Nói như vậy, phán đoán của tôi là đúng, hung thủ giết người quả nhiên có vấn đề về mặt tâm lý?”

Trên mặt Diệp Hi hiện ra chút mừng rỡ, nhưng rất nhanh lời Hàn Ấn nói lại khiến cô sầu muộn.

“Còn có áo khoác đỏ ấy, có lẽ là một trong những nguyên nhân hung thủ chọn trúng Vương Lỵ.” Hàn Ấn nói.

“Năm đó thời điểm Duẫn Ái Quân bị giết hại cũng mặc đồ đỏ, anh cho rằng hung thủ là cùng một người, hắn chuyên chọn cô gái mặc áo đỏ để ra tay?”

“Không, không giống.” Hàn Ấn biết vấn đề này đối với Diệp Hi mà nói rất quan trọng, liền nói ngay, “Duẫn Ái Quân không phải đối tượng hung thủ cố ý lựa chọn, mặc áo đỏ chẳng qua là trùng hợp, hơn nữa từ phương thức xử lý của hắn đến xem, hắn cũng không hề quý trọng bộ quần áo kia, thậm chí dùng nó để bọc nội tạng. Nhưng án “1. 4″ lại khác, hung thủ gấp áo khoác ngay ngắn, đặt quần áo phía trên cùng, hiển nhiên đại biểu cho ý nghĩa yêu thương nào đó.”

Diệp Hi thở dài, từ trong đôi câu vài lời của Hàn Ấn, nghe ra phán đoán hiện nay của anh, vẫn hơi nghiêng về phía cô. Diệp Hi cảm thấy an tâm hơn một chút.

Tân Giới Khẩu là khu vực phồn hoa nhất thành phố J, là khu thương mại cao cấp tập trung đủ loại thương nghiệp công năng thành một thể. Xung quanh quảng trường Tân Giới Khẩu, hướng đông là khu phục vụ tài chính và đường bách hóa thương mại, hướng tây là phố ẩm thực, hướng bắc là phố văn hóa và phố đồ cổ, phía nam là quán bar, chỗ ăn chơi như Karaoke, quán bar Mahattan là quán bar lớn nhất trong phố quán bar, ngoài cửa cũng có chút nổi bật.

Quán bar chưa kinh doanh, nhưng bên trong có quản lý trực, Hàn Ấn và Diệp Hi giải thích tình huống, quản lý để họ tùy ý xem. Hàn Ấn chú ý tới cửa quán rượu có chỗ gửi nón áo, liền hỏi quản lý khách đến quán bar gửi quần áo nhiều không, nhận được câu trả lời khẳng định, Hàn Ấn bảo Diệp Hi gọi cho ông chủ Vương Lỵ, hỏi xem đêm đó Vương Lỵ có phải từng gửi áo hay không, ông chủ xác nhận cách nói của quản lý quán bar.

Việc này đã nói lên, nếu áo khoác đỏ là một nguyên nhân kích thích, như vậy hung thủ không phải chọn Vương Lỵ trong quán bar. Như vậy ở đâu chứ? Là quán lẩu, hay Karaoke?

Hai người sau đó lần lượt đến hỏi hai quán này, nhưng thời gian quá lâu, nhân viên quán đều không nhớ nổi tình hình tối hôm đó, hai người đành phải trở về quán bar.

Cửa quán bar là đường cái, phân tích hành vi bình thường, lúc đó đã khuya lắm rồi, Vương Lỵ lại đau dạ dày, về nhà nhất định phải gọi xe. Như vậy Vương Lỵ lần đầu chạm trán hung thủ là ở trên xe taxi sao?

Khả năng Vương Lỵ bị bắt cóc ở nhà tổ chuyên án đã từng kiểm tra loại bỏ rồi, về phần xe taxi, tổ chuyên án cũng đã cân nhắc qua. Theo quản lý quán bar nói, thông thường trước cửa quán bar buổi tối đều có xe taxi xếp hàng chờ khách, những xe taxi kia đều từng ký thỏa thuận với quán bar, trừ phi không đủ dùng, bằng không xe taxi không ký hợp đồng không được chờ khách ở đây. Tổ chuyên án từng điều tra những xe taxi ký hợp đồng nhiều lần, không phát hiện kẻ tình nghi. Phiền toái là, đêm đó là tối năm mới, xe taxi làm ăn đặc biệt sôi động, có rất nhiều khách, đứng chờ trên đường rất lâu cũng không bắt được xe, vậy phạm vi điều tra sẽ lớn hơn. . . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.