Hồ

Chương 06



“Tớ xin lỗi. Chẳng hiểu sao chưa bao giờ làm tốt được việc đến gặp họ, thế nào rồi đầu óc cũng phải suy nghĩ đủ thứ chuyện.” Nakajima nhìn tôi vẻ thăm dò rồi cất tiếng.

“Chuyện đương nhiên thôi mà.” Tôi nói. “Nakajima hay nói ‘không thể làm tốt một việc gì đó’, nhưng cậu đừng nói như thế nữa được không? Tớ không muốn nghe cậu nói thế. Mỗi lần nghe cậu nói thế, tớ lại thấy tai mình đau nhói.”

“Ừ, tại tớ quen miệng. Vì tớ từng ở trong một hoàn cảnh mà nếu không làm tốt thì chỉ còn nước chết.”

“Thật vậy ư…?”

Những người chúng tôi sẽ gặp trong ít phút nữa hẳn đang nắm giữ bí mật đó, tôi nghĩ. Và khi nói về họ, biết đâu hắn sẽ kể với tôi về quá khứ của mình. Tôi mong chờ điều đó. Quả tình là tôi muốn biết. Khi đã yêu, người ta sẽ muốn biết. Tôi cũng muốn biết cả những việc mà hắn nói hắn không thể làm tốt.

Hồ nước mờ ảo vì hơi sương. Không biết tự bao giờ, một màn sương mỏng đã che kín tầm mắt. Hồ nước phía sau màn sương mỏng nom đùng đục như màu sữa loãng, tựa như ở bên kia một tấm rèm cửa bằng ren.

Chúng tôi tiếp tục đi. Lối đi nhỏ lờ mờ khuất sau màn sương, hai chúng tôi đang gõ bước trên con đường không trông thấy phía trước. Tôi có cảm giác, như mình đã bước đi trên con đường này từ xa xưa. Những vầng sáng nhỏ thảy đều nhòe đi thành những đốm hình tròn.

“A, kia rồi.” Nakajima thốt lên.

Sau chiếc cổng torii màu đỏ là bậc thang bằng đá, phía trên đó hình như là một ngôi đền. Từ những bậc cấp kia hắn có thể trông thấy mặt hồ. Đưa mắt nhìn kỹ về cuối con đường ngang rẽ vào từ chỗ cổng torii, tôi thấy một ngôi nhà. Ngôi nhà hốt nhiên hiện ra mờ ảo trong hơi sương ấy được làm bằng gỗ, đã cũ nát, khiến tôi tự hỏi: có thật là điện đã được kéo đến đây không?

Trên bậc thang dẫn lên hiên trước, các khe hở được vá tạm bằng ván. Ô kính vỡ trên cửa sổ cũng được bịt lại bằng ni lông. Bên trong hơi tối.

Nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy những miếng ván và ni lông được ghép và bịt một cách rất cẩn thận, đơn giản, thực dụng. Mặc dù đã cũ nhưng hoàn toàn không có cảm giác nhếch nhác hay hoang phế. Trong đầu tôi chợt hiện lên hai chữ “thanh bần”.

Dấu hiệu cho thấy bên trong vẫn có người ở toát ra từ những chậu cây cảnh được đặt nằm lặng lẽ, và cũng cũ kỹ, cùng những thanh nan hoa sáng loáng của chiếc xe đạp thủng giỏ.

“Xin chào.” Nakajima gọi to.

Một lát sau, từ trong ngôi nhà cũng tĩnh lặng tựa hồ nước, đến mức tôi phải nghi hoặc tự hỏi không hiểu có người ở thật hay không, nhác thấy bóng người đi ra.

Đó là một người trưởng thành, đúng vậy, chừng ba mươi lăm tuổi, nhưng chỉ lớn bằng một đứa trẻ. Khuôn mặt chẳng hiểu sao cũng nhăn nhúm như một con chó Bun. Thế nhưng đôi mắt thì rất sáng, toàn thân toát lên một vẻ cao quý.

“Trời ơi, Nobu. Có thật không đây?”

Người đó cất tiếng. Trên mình mặc một chiếc áo len đã xổ lông, quần kaki nhàu nhĩ, nhưng cũng giống như chính ngôi nhà, vẫn toát lên một vẻ sạch sẽ. Mái tóc dài được búi gọn ra sau, thân hình lùn mập nhưng sống lưng thẳng tắp. Ngay từ đầu tôi đã có ấn tượng rất tốt về con người này.

“Chào Mino, lâu quá rồi.”

Nakajima cười, chẳng tỏ ra chút sợ hãi, run rẩy nào như trước lúc tới đây.

Tôi không biết phải gọi cảm giác đó là đúng kiểu đàn ông hay thật khó hiểu, song tôi không khỏi ngạc nhiên trước sự thay đổi vượt sức tưởng tượng của hắn.

Về mặt này, tôi nghĩ hẳn là còn nhiều thứ hắn vẫn giấu tôi. Tôi cảm thấy đích đến của chặng đường ấy còn quá xa.

“Cuối cùng cậu cũng đến… Cho tớ chia buồn về chuyện của mẹ cậu.” Người kia nói, rồi tiếp tục: “Nhưng đúng là đã lâu quá rồi nhỉ.” Và hơi cất tiếng cười. Một nụ cười sáng lấp lánh và dễ mến.

“Tớ đã phải mất nhiều thời gian để quyết định tới đây. Tớ mong gặp cậu vô cùng, nhưng trong lòng còn nhiều chuyện chưa lắng dịu. Hơn nữa, nơi đây có nhiều kỉ niệm về mẹ tớ, nên tớ sợ…”

Nakajima nhìn lên trần, nheo mắt. Sau đó quay sang tôi.

“Nhưng nhờ có lực kéo này nên không sao. Cuối cùng cũng đến được đây rồi.”

“Rất vui được gặp cô. Tên cô là gì?”

Người có tên Mino nhìn tôi hỏi.

“Đây là Chihiro, bạn gái tớ. Còn giới thiệu với Chihiro, đây là Mino.”

Nakajima nói. Tôi nói: xin chào, với một nụ cười, nhưng đầu đang quay cuồng với vô vàn dấu hỏi.

Có điều gì đó đặc biệt trong tinh thần của họ. Họ trao nhau những nụ cười mà không cần phải nói, giống như những người cùng ở chiến trường.

Cơn gió lướt qua không trung thật trong lành.

Nếu được tự do ở một nơi đẹp đẽ giống như loài chim trên cao kia, chắc chắn tôi đã chẳng bận lòng nhiều. Nhưng quả thật, đối với tôi Nakajima là một gánh nặng, dù rất nhỏ. Là một kẻ không biết đến ai khác ngoài bản thân trong thế giới của riêng mình, tôi không thích, dù chỉ chút xíu, việc Nakajima sẽ dựa dẫm vào mình nhiều hơn thế này. Nói một cách ngắn gọn: tôi đang “muốn chạy trốn khỏi trách nhiệm này, khỏi sự nặng nề toát ra từ những con người không bình thường này.”

Mino mỉm cười chăm chú nhìn tôi đang trong dòng suy tưởng.

Đôi mắt ấy khiến tôi cảm thấy mãn nguyện như đang được một thiên sứ ngắm nhìn. Khiến tôi không còn có ý định che giấu tâm can mình nữa. Đôi mắt trong trẻo tới mức tưởng chừng mọi sự xấu xa trong tôi đều tan biến.

“Chii đâu? Có khỏe không?” Nakajima hỏi.

“Đang ở trong nhà. Hai người vào đi. Xin lỗi vì nhà chật chội và bừa bộn quá.” Mino bảo.

Tôi và Nakajima gật đầu ra hiệu với nhau rồi bước vào.

Bên trong đơn sơ và sạch sẽ như trong một ngôi nhà nông thôn châu Âu thường thấy ở các bộ phim.

Tầng một hình như chỉ có bếp, nhà tắm và toa lét, chúng tôi được dẫn vào trong bếp, ở đó có những chiếc ghế với nhiều hình dạng khác nhau và một cái bàn hình vuông hệt như bàn học ở trường phổ thông, chúng tôi chọn trong đám ghế nhiều loại ấy một cái phù hợp rồi khẽ khàng ngồi xuống.

“Tớ đã sống trong ngôi nhà này cùng với mẹ.” Nakajima giải thích. “Giống như đi cắm trại, hay trong những bộ phim Pháp ngày xưa, hằng ngày mẹ con tớ phải nhặt nhạnh đủ mọi thứ mặc dù thực tế thì chẳng có gì, và âm thầm sống. Tớ chỉ biết làm mỗi một việc là nhìn hồ nước.”

“Vậy à?” Tôi đáp lời.

“Dạo ấy thì thấy khổ, nhưng giờ nghĩ lại, lại thành ra những kỉ niệm vô cùng vui vẻ.”

Nakajima từ ban nãy đã hơi có vẻ phấn khích, nói với tôi bằng một giọng cởi mở.

“Vì trong này chật chội nên ngày nào tớ cũng đi dạo. Tha thẩn tản bộ ven hồ. Thỉnh thoảng còn bơi thuyền nữa. Tớ rất mừng vì thấy mẹ dần khỏe lại. Mùa xuân sang, mỗi ngày mẹ tớ một phục hồi sinh lực. Khi nét mặt biểu lộ niềm tin vào tương lai, con người ta trở nên thật đẹp. Thế rồi mẹ tớ bình phục hoàn toàn, nhanh chóng như khi cây cối và núi non chuyển sang sắc xanh. Tớ vẫn còn nhớ như in cảm giác vui sướng ấy.”

Nakajima kể, mắt hơi rớm lệ.

Trong nhà tĩnh lặng, từ cửa sổ nhìn ra chỉ thấy hồ nước mờ ảo dưới tiết trời đầu xuân.

Đối với tôi, khung cảnh ở đây thê lương đến đáng sợ. Nhưng tôi biết, dù thê lương đến thế nào thì trong kỉ niệm của Nakajima nơi này vẫn đầy màu sắc.

Mino thong thả đun nước, rồi pha trà theo cung cách thật cẩn trọng.

Nhấp một ngụm, hương thơm lan ra trong miệng. Đây là loại hồng trà ngon nhất mà tôi từng uống. Tôi thành thực nói ra điều ấy khiếnMino hơi thẹn thùng.

“Là vì mạch nước vùng này rất thích hợp với hồng trà.” Cậu ta phân bua. “Ngày nào tôi cũng đi lấy nước về pha trà.”

Trà ngon chỉ vì nguồn nước thôi ư? Làm gì có chuyện đó. Tôi thầm nghĩ. Trong cái thế giới hạn hẹp này, ngắm hồ nước, uống trà ngon hẳn là tất cả sự giàu có của cậu ta.

Điều đó quan trọng biết nhường nào. Cậu ta đã tạo ra cho mình, một cách chắc chắn, cái thế giới không ai có thể quấy rầy hay xâm phạm. Tôi nghĩ.

Vẻ cao quý của Mino đủ để xóa tan những mẩu vụn cuối cùng của lòng thương hại kiểu các bà trung niên còn sót lại một cách ngớ ngẩn trong tôi.

Trà ngon có sức thuyết phục mạnh mẽ tới mức làm thay đổi con người như vậy đấy!

Nakajima và Mino tán gẫu suốt một lúc lâu, rôm rả như hai cậu học trò tiểu học. Tôi vừa lơ đễnh nghe cuộc trò chuyện, vừa nhìn ra hồ nước. Qua cửa kính, tôi ngắm mép nước mềm mại như một tấm vải đẹp, mới đấy còn gợn sóng bất giác khiến tôi thấy lạnh, giờ đã lại phẳng lặng như một tấm gương.

“Thật ra tớ có việc muốn hỏi Chii, nhưng nếu cô ấy đang ngủ thì thôi.” Nakajima nói.

“Chii thì lúc nào mà chẳng ngủ, cậu cứ lên gặp đi.” Mino đáp, đoạn quay sang nhìn tôi, “Chii là em gái tôi, từ lâu rồi nó chỉ ngủ li bì. Nhưng không phải do bệnh tật mà vì gan và thận yếu khiến cơ thể mệt mỏi nên hầu như không cử động được. Nói cho đúng là nó chỉ toàn ngủ thôi. Lúc đi vệ sinh cũng phải men theo bờ tường lần từng bước vì không còn cơ bắp nữa, cơm cũng chỉ mỗi ngày một bữa, cơ bản là húp cháo và uống rượu Nhật chứ hầu như chẳng ăn gì. Hãn hữu lắm nó mới thức dậy. Tất nhiên, theo nghĩa rộng, không thể không gọi đó là một chứng bệnh. Chúng tôi không tới bệnh viện, và lại tôi nghĩ mình có nhiều thời gian nên vẫn cứ sống như thế này. Tôi cũng có giúp nó cử động chân tay hoặc đi lại loanh quanh trong nhà, nhưng cố gắng từ tốn nhất có thể.”

Chẳng biết nói gì, tôi đành đáp chiếu lệ, “Vậy sao.”

“Khi nào muốn nói gì, Chii sẽ nhìn vào mắt tôi, và trao đổi bằng ý thức. Đôi khi là những thông tin đặc biệt, nên có những người tới để nghe, nhờ đó anh em tôi có thể sống tạm qua ngày. Nhưng nhiều khi chẳng có thông tin gì và chúng tôi thì không thể xoay xở cách nào cho tất cả mọi người đến đây, nên về cơ bản chúng tôi giấu kín chuyện này. Nếu được, cô cũng đừng để lộ ra ngoài.” Cậu ta nói.

“Cái đó… có phải là một kiểu xem bói theo nghĩa rộng không?” Tôi hỏi.

“Cô cứ hiểu như vậy cũng không sao, nhưng đa phần chỉ đơn giản là những cuộc trò chuyện vui vẻ mà thôi. Khi trò chuyện với nó, không hiểu sao, mọi người như cảm thấy có điều gì đó trở nên sáng tỏ. Vì ngủ suốt ngày nên nó được tự do đi lại khắp nơi trong thế giới mộng mị.” Cậu ta nói. “Nhờ thế mà có vẻ như nó được tiếp cận với nhiều thông tin hơn những người tỉnh táo.”

“Tôi nghĩ mình hiểu chuyện này.” Tôi nói. “Nhưng sẽ không kể với ai.”

“Bởi vì có duyên nên cô mới tới đây.” Minonói. Rồi mỉm cười, ánh sáng trong mắt càng lúc càng lấp lánh như những vì sao. “Từ giờ trở đi, cô có thể đến đây bất kể khi nào. Vả chăng, nếu sự xuất hiện của cô không phải do định mệnh thì có lẽ chẳng bao giờ nhớ ra nơi này nữa.”

Cứ như một câu đố mẹo vậy.

“Vâng, tôi hiểu.” Tôi trả lời. Với một nụ cười. Đối với con người tuyệt vời này, tôi còn có thể dành tặng gì hơn là một nụ cười.

“Cô có gặp em gái tôi không? Cùng với Nobu.” Mino hỏi.

“Thôi khỏi, Nakajima có chuyện riêng của cậu ấy, vả lại tôi cảm thấy không tự nhiên khi lần đầu tiên gặp mặt mà cô ấy lại đang ngủ. Nếu lần sau còn tới đây, tôi sẽ gặp cô ấy.” Tôi trả lời.

Tôi biết đối với Nakajima việc gặp gỡ những con người này có ý nghĩa quan trọng dường nào nên quyết định không làm phiền họ. Bởi lẽ, nhiệm vụ của tôi chỉ là làm sao để đưa được hắn tới đây. Nghĩ rằng nhiệm vụ đó đã hoàn thành, tôi muốn lui lại phía sau.

“Sao không đi cùng tớ. Cô ấy lúc nào mà chẳng ngủ.” Nakajima lên tiếng.

“Không cần đâu, tớ nghĩ cậu có nhiều chuyện muốn nói.” Tôi đáp.

“Nhưng tớ cũng muốn giới thiệu Chihiro với Chii.” Nakajima nói.

“Biết đâu có thông tin gì đó liên quan tới cô thì sao?” Mino gợi ý với vẻ tinh nghịch. Lòng ham hố trong tôi trỗi dậy, nhưng nghĩ tới quá khứ của bọn họ, tâm trạng tôi bỗng trở nên nghiêm túc, ham muốn theo đó cũng tiêu tan.

“Vậy thì tôi sẽ lên chào cô ấy rồi xuống ngay. Và đợi hai người ở bên dưới.” Tôi nói.

“Nào, chúng ta đi.” Mino nói.

Đi hết những bậc thang dốc cót két liên hồi thì tới tầng trên, ở đây sáng hơn nhờ ô cửa sổ nơi hành lang. Có hai phòng, cả hai đều đang đóng cửa.

Mino im lặng mở cửa một trong hai căn phòng. Tôi hơi căng thẳng, người cứng lại. Từ bên trong phảng phất bay ra một mùi thơm giống như hoa hồng. Không phải chính xác là hoa hồng, mà là thứ gì đó giống như một cảm giác ngọt ngào.

“Ôi chao, Chii, chẳng thay đổi gì cả.” Nakajima thốt lên nghẹn ngào.

“Xin mời.” Được Mino thúc giục, tôi cũng vào theo.

Trên chiếc giường rẻ tiền bằng gỗ là một tấm chăn nỉ rẻ tiền màu hồng, dưới chăn có một cô gái mảnh dẻ, nhỏ bé nằm cuộn tròn gần như vùi hẳn vào bên trong.

Nhìn cô chẳng khác gì một bé gái, nhưng cũng giống như Mino, cô là một người trưởng thành. Cơ thể nhỏ bé, cằm và cánh tay gầy guộc như cành cây khô, chỉ có hàng lông mi là dài một cách khỏe khoắn.

“Hình như cô ấy đang ngủ.” Nakajima cất tiếng.

“Không, thế này là đang thức đấy.” Minonói.

“Vậy là cô ấy nghe được đúng không? Chào Chii, lâu quá rồi, anh Nobu đây. Xin lỗi vì suốt thời gian dài không tới thăm em được. Hôm nay anh có dẫn theo bạn gái, chị Chihiro, đến đây. Anh muốn giới thiệu với em. Mọi việc của anh khá ổn. Vào đại học, rồi bây giờ đang học cao học. Anh chỉ biết có học thôi.” Nakajima nói.

Mino lấy tay ôm đầu, sau một lát mới cất tiếng.

“Ồ, anh đã cố gắng nhiều đấy chứ!”

Đó là một giọng nói hoàn toàn khác. Hóa ra đây là giọng nói từ trong ý thức của em gái mà cậu ta nhắc tới ư, tôi thầm nghĩ.

Giả sử toàn bộ chuyện này là sự tự ám thị của Mino, em gái cậu ta chỉ đơn giản mắc một chứng bệnh tinh thần, ốm yếu và sắp chết, nhưng cậu ta không muốn thừa nhận nên cố tình ngụy tạo giọng nói từ trong ý thức của em gái mình thì sao?

Đứng giữa bầu không khí đặc biệt và cao quý đang lan tỏa khắp phòng, một ý nghĩ theo kiểu thường tình như thế chưa kịp hình thành đã vội biến mất không một vết tích.

“Lại còn đưa đến đây một người bạn gái khá phức tạp nữa.” Mino tiếp tục. “Không hé lộ dù chỉ phân nửa tâm tư của mình… chị không thấy khổ sở sao? Tôi biết chị đã đem thứ tình yêu vô ưu trời phú để trung hòa sự căm ghét đối với cha mẹ mình. Chị bận tâm nhiều về điều ấy nên bề ngoài trông có vẻ trầm lặng, nhưng kỳ thực là một kẻ cả gan, tự do, thích làm nũng, ham muốn tình dục cũng vô đáy, đúng không? Tuy nhiên, chị thực sự là một người biết tôn trọng kẻ khác. Rồi chị sẽ một mình trở lại đây vào một dịp không xa. Khi ấy chúng ta sẽ lại nói chuyện với nhau.”

Tôi thảng thốt khi nhận ra đó là câu chuyện về mình.

Không thể phủ nhận cô ấy nói đúng, nhưng cũng chưa thể coi đó là những thông tin có tính quyết định.

Mino trở lại là chính mình.

“Xin lỗi cô, em gái tôi hơi cay nghiệt, nó không học được cách che đậy ý nghĩ nên đi đâu cũng toàn gặp rắc rối. Nói bất kỳ điều gì với ai người ta cũng phàn nàn, đến nỗi tôi nghĩ hay là vì thế mà nó mới ngủ suốt ngày. Cho nên, cô đừng để bụng.”

“Vâng, đúng là em gái anh khá thẳng tính.” Tôi nói. “Nhưng về cơ bản, đó không phải lối thẳng tính khiến tôi khó chịu, mà ngược lại tôi cảm thấy thích.”

Bị nói như vậy trong lần gặp mặt đầu tiên thì quả là bất ngờ, nhưng tôi không cho rằng có sự ác ý vô duyên nào ở đây.

“Cảm ơn vì cô đã nói vậy. Thêm nữa, cũng xin cô chớ nghĩ rằng những lời đó là do tôi tự ý nói ra.” Mino cười.

Tôi cúi đầu đáp lễ rồi bước xuống cầu thang. Nhưng trong bụng thì nghĩ: lại phải đến đây lần nữa để nghe những lời vạch trần với cấp độ hơn cả vừa rồi về bản thân mình thì tôi xin kiếu. Song tôi không lấy làm buồn bực. Chẳng hiểu sao, tôi lại thấy cảm động trước sự cao quý đến kỳ lạ của những con người trong ngôi nhà này.

Tôi không biết Nakajima hỏi Chii điều gì.

Nhưng nhìn vẻ mặt hắn lúc đi từ cầu thang xuống, tôi lập tức nhận ra rằng đó không phải là về chuyện giữa tôi và Nakajima, cũng không phải về dương mệnh của hắn, mà là một điều gì đó sáng sủa hơn. Hắn nói:

“Bữa trước tớ cũng có nói qua với cậu rồi, là tớ định sau khi kết thúc chương trình tiến sĩ thì sẽ tới làm việc tại một viện nghiên cứu danh tiếng ở Paris. Tớ chỉ hỏi xem liệu điều đó có thể thực hiện được không thôi.”

Là thế đấy. Paris ư, vậy sao? Với khả năng của mình, hắn sẽ học điên cuồng, viết báo điên cuồng và sẽ ngay lập tức lấy được bằng tiến sĩ. Và nếu vậy, cuộc sống chênh vênh của chúng tôi sẽ chấm dứt? Tôi choáng váng vì nhận ra câu chuyện làm mình đau lòng hơn tưởng tượng. Không thể thế được, ruột tôi như quặn lại.

Tôi vốn là kẻ không muốn bị ràng buộc nên cố tự thuyết phục rằng: thôi, vì dù sao chúng tôi cũng chỉ mới bắt đầu.

“Khả năng đó là chắc chắn, cậu còn nghi ngờ gì nữa chứ?” Tôi nói. “Đến tớ cũng có thể trả lời cho cậu, rằng nhất định cậu sẽ làm được.”

“Tớ có cảm giác chính bản thân đang cản trở tớ làm việc đó.” Nakajima nói. “Nhưng Chii bảo rằng rất có thể bằng giờ này sang năm tớ đang ở Paris cũng nên.”

Khi nói ra điều đó, Nakajima có vẻ rất vui. Tôi cho rằng chỉ thế cũng đủ khiến chuyến đi này có ý nghĩa.

Uống thêm một tuần trà ngon, trò truyện dăm ba câu nữa, rồi tôi và Nakajima để ngôi nhà dễ thương lại sau lưng.

Dưới ánh đèn hiên, Mino cứ vẫy tay mãi. Bóng dáng cậu trông như một bức ảnh ngược sáng rất đẹp, ánh đèn nhòe đi, lấp lóa như một viên ngọc trong góc tối.

Hồ nước chìm vào màn đêm như một cái hố sâu, đen hun hút tới nỗi phải khó khăn lắm mới nhận ra rằng nó không phải bóng đêm, nhờ sự tương phản với hàng cây.

“Nakajima này, cậu nóng lòng muốn đi Paris đến thế sao?” Tôi hỏi.

“Tớ không vội, nhưng tớ cứ cảm thấy mình sẽ không thực hiện được. Tớ không biết diễn đạt thế nào cho rõ ràng, nhưng bên trong tớ có một cảm giác tội lỗi khiến tớ cố gắng ngăn cản chính mình. Nhưng tớ sẽ ổn vì chỉ cần một lần cảm thấy làm được thì mọi chuyện sẽ đi theo hướng ấy. Với tớ thì thời điểm nào không quan trọng.” Nakajima trả lời.

“Thế à, vậy thì tốt. Nghĩa là chưa phải ngay lập tức đúng không?” Tôi nói. “Tớ nghĩ thế thì tốt, vì tớ vẫn muốn sống như hiện tại.”

Nakajima không trả lời. Hắn vui hay buồn, tôi không thể nào đo được lòng dạ hắn.

Và tôi nghĩ, biết đâu hắn đang rắp tâm quay trở lại căn hộ của mình để ngay lập tức lao vào việc học hành? Nếu vậy, thỉnh thoảng tôi sẽ sang xem xét tình hình đề phòng hắn đổ bệnh. Gì chứ việc này thì tôi làm được. Ý nghĩ của tôi cũng lưu loát và đẹp đẽ như cơn gió lướt trên mặt hồ. Giống như lối suy nghĩ của tôi từ trước tới nay.

Chúng tôi bước đi lạo xạo trên con đường rải đá. Ánh đèn đường tạo thành những quầng tròn, cứ liên miên xếp chồng lên nhau trắng xóa.

Tôi tự nhiên vòng tay mình qua tay Nakajima. Nhiều chỗ tối quá, nhìn không rõ đường, nhỡ có rắn lao ra thì sợ lắm. Tôi bảo hắn thế.

“Mùa lạnh này, đã làm gì có rắn.” Hắn nói.

“Nhưng biết đâu có thứ gì khác, như côn trùng chẳng hạn.” Tôi tiếp tục.

Cánh tay hắn khẳng khiu như que củi nhưng ấm áp. Hắn đột nhiên bảo tôi:

“Tớ cũng thích cuộc sống như thế này. Vì mình có thể về nhà cùng nhau.”

Đó là câu trả lời cho điều tôi nói khi nãy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.