Hồ

Chương 10



“Tôi có cảm giác mình sắp hình thành một thói quen là nhảy lên tàu điện, rồi đi vòng qua bờ hồ tới đây và uống một tách hồng trà.” Tôi thẳng thắn bày tỏ. “Mino này, thỉnh thoảng tôi có thể đến đây cùng với Nakajima được chứ? Tất nhiên không phải để xem bói.”

“Tất nhiên là được rồi.” Mino khẽ đáp. “Như thế, có lẽ quãng thời gian đang ngưng đọng của chúng tôi cũng sẽ bắt đầu chảy lại.”

Đó cũng là thời gian của Nakajima.

“Chị đúng là một anh hùng đấy.”

Mino nói bằng giọng của Chii. Mino đang nhắm mắt.

Chii cũng đang nhắm mắt. Cô phát ra tiếng thở nhè nhẹ, ngực khẽ phập phồng, nằm cuộn trong tấm chăn lông bùng nhùng.

“Nếu dùng cách nói như vậy thì phải là nhân vật nữ chính mới đúng chứ?” Tôi đáp.

Đây là lần thứ hai nên tôi đã quen với sự cay nghiệt, cảm thấy thư thái và không bị giật mình thon thót nữa.

Giờ thì tôi đã hiểu tâm trạng của Nakajima khi nói rằng rất muốn gặp anh em họ. Về cơ bản, bọn họ là những người tốt và thú vị. Mặc dù nơi nền móng có cái gì đó bị biến dạng ghê gớm, song họ đã dựng lên một ngôi nhà vững chãi ở bên trên. Họ vẫn âm thầm gìn giữ vẻ nhã nhặn và tinh tế, thứ mà những người sống ở thành thị đã rũ bỏ từ lâu.

“Nobu mới là nhân vật nữ chính. Bởi vì chị đã cứu anh ấy thoát ra khỏi cái nhà tù mà anh ấy tự nhốt mình vào và ngủ vùi trong đó.” Chii nói.

Không rõ vì sao, nhưng tôi nghĩ là mình hiểu điều cô ấy muốn nói.

“Hãy đi cùng anh ấy đến Paris. Biết đâu, hai người sẽ sống ở bên đó một thời gian…” Chii nói tiếp. “Mặc dù hình như chị vẫn đang băn khoăn, nhưng chẳng phải anh ấy đã bắt mất hồn chị rồi sao? Và chính anh ấy cũng bị chị bắt mất hồn, nên không thể sống một mình được nữa đâu. Tôi nghĩ có thể cho chị xem một hình ảnh để giúp chị hiểu được điều này. Chị đưa tay đây!”

Nhìn lại, tôi thấy Chii đang mở mắt. Tôi lạnh người vì độ sâu trong màu mắt đó. Tôi cảm thấy mình không muốn chạm vào cô ấy, nhưng thầm nghĩ đó chắc hẳn là một phản ứng mang tính bản năng muốn né tránh một cái gì đó lớn lao. Nhưng dù sao cũng đã đến đây rồi thì còn sợ gì mà không làm, tôi bèn nắm lấy tay cô ấy. Bàn tay trơn và mảnh. Bàn tay của nàng công chúa ngủ trong rừng không tham gia vào cuộc sống thực.

“Hãy nhắm mắt lại. Hòa cùng nhịp thở với tôi. Cái này giống như thuật thôi miên, gần như vậy nhưng không phải vậy. Chỉ đơn giản là quá trình chia sẻ hình ảnh mà thôi. Chị cứ yên tâm.” Chii nói.

Tôi làm như được yêu cầu. Chẳng có gì trên cái màn hình tối đen trước mắt. Tuy nhiên, cứ giữ nguyên như thế một lúc lâu, hình ảnh liền hiện lên trong đầu. Hình ảnh ấy xuất hiện một cách đột ngột.

Tuyết đang rơi… Có thể nhìn thấy tuyết bay phất phơ như những hạt bụi, như những cánh chim chao nghiêng trên nền trời đen.

Tôi quan sát tuyết từ trên không trung. Tôi nhận ra điều đó vì tuyết đang rơi nhanh ở phía dưới mình. Rồi bỗng nhiên tôi đang ở trên một cái cây và nhìn xuống con đường bên dưới. Dần dần tôi nhận ra đó là một cái cây được trồng ven đường. Một con đường rải nhựa bình thường, tuyết vừa chạm tới mặt đất liền tan ngay. Chỉ trên mui của những chiếc ô tô đậu bên đường, tuyết mới đọng thành một lớp mỏng.

Thế rồi, Nakajima khoác chiếc cặp ních đầy sách xem chừng rất nặng đang đi lại từ phía kia. Tại sao tôi biết bên trong có sách là vì chiếc cặp phồng lên thành đúng hình vuông.

“Ôi, đó là Nakajima. Mình yêu cậu ấy.” Ý nghĩ bật ra một cách có phản xạ. Tôi thích cái lưng lòng khòng kia, và những ngón chân rất dài bên trong đôi giày đó. Không phải bằng lý trí.

Nhìn thật kỹ Nakajima trong lúc đang tiến về phía tôi, tôi nhận thấy hắn có vẻ gầy, sắc mặt xanh xao, dáng người xiêu vẹo. Chắc hẳn là hắn chỉ học mà chẳng ăn gì, giống như cố rũ thứ gì đó ra khỏi mình. Nakajima bất đồ đứng sững lại, ngước nhìn lên.

Có lẽ khi ấy, ánh mắt của hắn không hề bắt gặp tôi đang trong trạng thái vô tình.

Nakajima ngồi bệt xuống ngay tại đó, dựa vào cây. Không có người qua lạ, chỉ có tuyết đang lất phất bay. Nakajima đang ngắm tuyết. Bằng đôi mắt đẹp. Bằng vẻ mặt của một người đang ngắm thứ gì rất hay.

Sau đó, Nakajima mở cặp, cử động yếu ớt, chậm rãi lấy một vật từ giữa những cuốn sách ken dày, đúng như tôi phỏng đoán. Chính là cái vỉ nướng bánh dầy ấy. Nakajima kẹp nó vào nách giống như kẹp một chiếc nhiệt kế, rồi nhắm mắt lại.

“Không được! Không được ngủ ở đó! Cậu sẽ chết đấy!” Tôi hét lên.

Tôi choàng tỉnh vì tiếng thét của mình.

Chii đang mở mắt nhìn tôi, tay vẫn nắm lấy tay tôi.

Thế rồi, Mino nói bằng giọng của Chii:

“Vừa rồi là biểu trưng của quá khứ và tương lai của Nobu. Đó là chuyện đã xảy ra và có thể sẽ xảy đến với anh ấy.”

“Như thế thì không được.” Tôi nói, nước mắt bất ngờ trào ra. Trái tim đập mạnh hệt như lần mơ thấy mẹ.

“Đó không phải chuyện xảy ra trong thực tế, chỉ là biểu trưng, tất nhiên là nó có khả năng xảy ra trong hiện thực.” Vì là người thông ngôn, nên Mino nói mà không có chút cảm xúc nào. Nhưng tôi cảm nhận được. Cái bóng của nỗi buồn long lanh ẩn sâu trong đôi mắt ấy.

Tôi nói: “Tôi hiểu. Tôi rất hiểu.”

Chỉ nằm đó mềm oặt, mắt đã khép lại như không thể nào thức thêm được nữa.

“Nhất định ở Paris sẽ có vô khối thứ hay. Biết đâu chẳng dễ sống hơn ở đây.”

Mino đã trở lại là Mino, nói. Nhờ vậy tôi biết được rằng tiết mục này đã kết thúc.

“Tôi sẽ trả tiền thế nào?”

Tôi hỏi thì Mino đáp:

“Cho tôi xin mười nghìn yên.”

“Rẻ thế thôi sao.”

Tôi chưng hửng vì đã bấm bụng từ trước là cứ như thế này thì thế nào cũng đắt đây.

“Với ai cũng vậy, tôi không bao giờ lấy nhiều hơn thế.” Mino nói.

Tôi định nói lời cảm ơn Chii, quay lại nhìn kỹ thì thấy tấm hình chụp mẹ của hai người bọn họ được đặt phía sau Chii lúc này đã nhắm mắt lại như cũ. Lần trước tôi hoàn toàn không để ý đến bức ảnh này.

Hình dáng hơi nhỏ nhắn, dị dạng giống hệt hai người giúp tôi nhận ra đó là mẹ họ. Bức ảnh được lồng trong một khung gỗ trắng, tinh xảo đang nhìn thẳng về phía tôi.

Và tôi nghĩ, mình biết người này. Đã có lần tôi nhìn thấy trên ti vi.

Đúng lúc đó, tôi đã đoán ra tất cả.

“À, Mino này! Coi như tôi không biết gì hết.”

Tôi nghĩ điều mình muốn nói Mino đều hiểu cả.

Cậu ta chỉ ừ, rồi gật đầu.

Tôi quyết định sẽ không nói gì hết. Sau đó đứng dậy chào: “Thôi, tôi phải về đây.” Cuối cùng, tôi siết chặt tay Chii, Chii cũng đáp lại bằng cách siết chặt tay tôi.

Lúc sắp rời khỏi căn phòng, tôi nghe thấy một giọng nói chói lói như tiếng của một loài chim nhỏ.

“Good luck.”

Tôi ngoái đầu nhìn lại, nhưng Chii đang ngủ.

“Tiếng Chii đấy, lâu rồi tôi mới nghe thấy nó nói.” Mino bảo. “Vẫn còn nói được, sao lại cứ phải thông qua tôi cơ chứ.”

“Chắc là cô ấy nghĩ, ông anh mình cũng cần phải có một công việc.” Tôi nói. “Hơn nữa, để nói được, cô ấy phải dùng đến rất nhiều năng lượng.”

“Vậy thì, sự tồn tại của tôi cũng có ý nghĩa phải không.” Mino cười.

“Không phải chuyện có hay không, Minochắc chắn rất quan trọng với mọi người.” Lòng tôi thực sự nghĩ như vậy, nên nói ra.

Mino im lặng.

Kiểu im lặng giống hệt ở Nakajima, nó khiến ngực tôi thắt lại. Đó là sự yên lặng của những con người nghĩ rằng mình không còn cần thiết cho thế giới này nữa.

Tôi uống thêm một tách trà nữa rồi bước ra. Mino đem đến một chai nhựa rỗng. Bảo muốn tặng tôi ít nước ở đây.

Nước hồ hôm nay gợn sóng lăn tăn. Vì hơi có gió. Thuyền không ai chèo, neo lại với nhau buồn bã, đang dập dềnh theo nhịp sóng.

Tôi thấy mơ màng như đang ở trong một thế giới phi thực.

Những cành cây vươn ra hồ cũng nhè nhẹ rung rinh. Tôi chợt nhận ra đó là những cây anh đào. Vào mùa hoa nở, chắc hẳn cả vùng hồ sẽ được bao quanh bởi một màu hồng huyền ảo.

“Khi hoa nở chắc là sẽ rất đẹp phải không?” Tôi nói.

“Đó là sự kiện tuyệt vời nhất trong cả một năm của nơi này đấy.” Mino trả lời.

Tuy chưa thân thiết tới mức rủ tôi tới ngắm hoa, nhưng với cách nói ấy, tôi có cảm giác như đã nhận được lời mời.

Sau đó, hai chúng tôi leo lên những bậc thang đá cũ tới nơi có mạch nước ngầm lộ thiên trong khuôn viên ngôi đền.

Leo tới tận cùng, xoay người lại nhìn xuống từ trên cao, hồ nước nom xinh xắn và đáng yêu như một mô hình thu nhỏ được bao quanh bởi màu xanh. Những con thuyền cũng xếp thành hàng đẹp đẽ như những món đồ chơi.

Nước mát lạnh, tôi vớt lên uống thử thấy có vị nước cứng, hơi mằn mặn. Trong khuôn viên đền thờ không có một ai, chỉ có tiếng chim vang vọng trong không gian đã được quét tước sạch sẽ. Có lẽ hồi đó, ngày nào Nakajima và mẹ cũng phải tới đây lấy nước, tôi nghĩ. Tôi hình dung ra hai con người đang bám vào nhau mà sống. Họ bị tổn thương nặng nề đến nỗi không phân biệt nổi cái gì với cái gì, nhưng ai dám nói đó không phải là tình yêu.

Mino nói: “Có thể với Chihiro, hồ nước này lúc nào cũng kiều diễm và mơ màng như một khung cảnh trong mơ.”

“Nhưng đó là vì ngay từ đầu Chihiro đã nhìn nơi này qua Nobu.”

“Thật ra, các ngày ở đây cũng muôn vẻ. Khu hồ cũng có vô vàn gương mặt nên không bao giờ chán. Có những ngày trời đẹp, nắng đến chói mắt, thuyền ra hồ nhộn nhịp. Lại có những ngày chỉ biết ngồi ngắm tuyết tan trên mặt nước, hoặc những ngày u ám đến nỗi cây cối trong vườn xám xịt theo. Cả những ngày sương mù có cảm giác như xe đạp cũng trở nên vô giá trị.”

“Thời gian của chúng tôi thật ra không dừng lại. Nó vẫn tiếp tục dịch chuyển, chỉ bởi quá chậm chạm, tới mức không nhận thấy mà thôi. Tôi vẫn thường ra siêu thị lớn trước cửa ga, hòa mình vào đám trẻ con tìm mua những gói cà ri có tranh vẽ của các bộ phim hoạt hình, gom góp phiếu giảm giá. Tôi cũng mua xô. Mua cả bàn chải cọ toa lét. Rồi gò lưng chở những thứ ấy về bằng xe đạp. Và…”

Nói đến đấy, Mino trỏ tay về phía hiệu tạp hóa cách đó không xa.

“Chú chủ hiệu tạp hóa ở đằng kia ở cùng tổ dân phố, hễ gặp tôi ở siêu thị là chú ấy sẽ chở giùm các thứ về bằng xe hơi. Quê chú ấy ởShizuoka, mùa đông sang chú ấy đem cho chúng tôi rất nhiều quýt.”

“Nhưng quan hệ chỉ dừng ở đó chứ không thân mật hơn.”

“Người chủ đền là họ hàng của Nobu, nhưng giữa chúng tôi chỉ có những nụ cười và câu chuyện mang tính chất sự vụ, chứ không bao giờ dùng bữa hay đi ra ngoài cùng nhau. Chúng tôi hầu như chẳng bao giờ thân mật với ai. Mọi người sợ hãi bởi từ chúng tôi toát ra một thứ mùi khác với bọn họ. Chúng tôi cũng sợ họ. Nhưng vẫn tồn tại. Và sống ở đây. Mặc dù dị dạng, chúng tôi vẫn sống. Ngày này qua ngày khác.”

“Tôi hiểu chứ.” Tôi nói. “Chắc chắn đến một ngày, Nakajima cũng sẽ hiểu điều này: rằng đối với cậu ấy, hai người không phải là quá khứ. Rằng cần phải đến gặp hai người, hai người mà cậu ấy muốn gặp tới nỗi mặc dù khổ sở, mặc dù khao khát được gặp nhưng hễ định đi gặp là phát ốm, song vẫn cố gắng vượt qua để cuối cùng cũng đến được đây. Vì vậy, tôi tin là cậu ấy sẽ còn đến nữa. Chỉ cần đến được một lần là mọi chuyện sẽ ổn. Nakajima sẽ đến. Bất cứ lúc nào và mãi mãi.”

Mino im lặng, gật đầu thật mạnh.

Rồi nói:

“Ban nãy, lúc xem ảnh, tôi không sao diễn tả được điều mình muốn nói, nhưng cảm ơn cậu đã vẽ chúng tôi trong tranh. Thực sự cảm ơn cậu vì tuy vừa gặp gỡ nhưng cậu đã lập tức hiểu rằng, ngay cả chúng tôi – những bóng ma đã không còn tồn tại – cũng vẫn đang sống.”

Tôi nhìn thấy mẹ Mino và Chii, người giốngMino y đúc, trên ti vi đã từ lâu lắm rồi.

Mẹ của Mino từng khét tiếng là một bà mẹ tồi vì đem con tham gia một tổ chức có những hành vi phi nhân tính.

Hình như anh em Mino không có cha. Họ là con ngoài giá thú. Hoặc, có thể vấn đề chỉ là ở chỗ không biết cha họ là ai. Thời ấy, có nhiều vụ bê bối làm xôn xao dư luận. Trong khi mẹ của Nakajima được xem là biểu tượng của cái thiện thì mẹ của Mino luôn được nhắc đến như biểu tượng của cái ác.

Tôi cho rằng sự thể không đơn giản như thế, nhưng có lẽ truyền thông luôn là vậy.

Hồi đó, hình như tôi mới là học sinh tiểu học.

Nếu Nakajima cho tôi xem ảnh mẹ hắn chứ không phải cái vỉ nướng bánh dầy thì chắc tôi đã nhận ra ngay. Và chắc hẳn Nakajima biết tôi sẽ nhận ra, nên hắn đã không cho tôi xem.

Mẹ của Nakajima luôn kêu gọi:

“Hãy trả lại con cho tôi. Nó vẫn còn sống, tôi biết mà. Tôi là mẹ nó, nên tôi biết.”

Hễ có cơ hội là mẹ hắn lại xuất hiện trên ti vi, hoặc tạp chí, hoặc đài phát thanh, hoặc các cuộc hội họp, hoặc những thứ tương tự và không ngừng nhắc lại với mọi người. Về cái ngày con bà bị bắt cóc.

Nakajima rất thông minh, nhưng chính vì quá thông minh nên có nhiều điểm hơi dị biệt so với lũ trẻ khác, do đó phải theo học ở một cơ sở riêng. Hắn phải đến Izu vì cơ sở này tổ chức trại hè ở đó, rồi một buổi chiều kia không thấy trở về. Mẹ hắn nhiều lần khẳng định rằng: Cho tới thời gian trước đó, gia đình không hề có bất kỳ biểu hiện trục trặc nào và hắn vẫn sống rất hạnh phúc.

Cuối cùng có một tổ chức bỗng nổi lên thành tâm điểm dư luận. Tổ chức này hơi khác với tôn giáo, họ sống dựa trên một triết lý nào đó và hướng tới mục đích tạo ra loài người lý tưởng. Tất nhiên có một nhân vật kiểu như lãnh tụ, những người nghe theo kẻ này đã tập hợp nhau lại, xây dựng một công xã ở sâu trong núi và hầu như sống theo kiểu tự cấp tự túc.

Có khá nhiều câu chuyện xoay quanh tổ chức đó, nên hầu như không xem tin tức nhưng tôi vẫn biết đến tên nó. Từ khi vụ bắt cóc được đưa ra ánh sáng, tôi nghĩ nó đã bị giải tán hoặc tiếp tục hoạt động bí mật dưới một hình thức khác.

Thật ra có rất nhiều chuyện tương tự trên đời này. Bản thân tôi cũng từng nghe bao câu chuyện từ bao vị khách những lúc có mặt ở quán của mẹ. Có nhiều câu chuyện khó tin, những câu chuyện dính dáng đến bắt cóc tôi cũng được nghe khá nhiều.

Nói như vậy thì chính tôi, trước khi lên mười tuổi chẳng hiểu sao vẫn thường hay ở quán và làm những công việc của một nữ tiếp viên, cũng được nuôi nấng trong một bầu triết lý khác thường. Song ngoại trừ việc được bố mẹ bảo vệ nên không bị khách giở trò, rõ ràng là tôi đã ở trong một hoàn cảnh mà sau này bản thân thành ra thế nào đều tùy thuộc vào mình cả. Cái nghề kinh doanh tiếp khách, dù có tô vẽ đến đâu, thì chính xác vẫn là việc tạo ra một nơi chốn để người ta xả đi những bức bối chất chứa trong lòng, vì vậy tôi nghĩ ai làm nghề này cũng sẽ chịu nhiều tác động. Ở tôi, dù ít, song không thể nói là không có bóng đen đó. Mùi vị của sắc tím ban đêm và sự ngọt ngào của bóng tối đã thấm vào trong tôi. Cũng may là đối tượng khách đến quán của mẹ không đến nỗi tệ hại, nhưng tôi biết con người có thể hạ tiện đến đâu, và vì vậy tôi cũng biết ban ngày họ là người như thế nào. Không phải vì rượu vào mà thành ra hạ tiện, mà vốn dĩ đã hạ tiện nên mới thành hạ tiện.

Tôi còn nhớ đã nghe câu chuyện ấy ở quán của mẹ và xem trên ti vi. Nó hoàn toàn lẫn vào với những câu chuyện na ná khác, nên tôi không sao nhặt ra được trong trí nhớ của mình một mẩu nào đó mà chỉ liên quan tới Nakajima.

Mẹ Nakajima nhất quyết không chịu đầu hàng. Bà xuất hiện trên tất cả các chương trình ti vi và tạp chí, nào là mục tìm người mất tích, nào là nhờ các nhà ngoại cảm, nào là lên bản tin, nào là chương trình đặc biệt… Chắc không quá lời khi nói rằng không ngày nào là tôi không nhìn thấy bà. Bà định kỳ xuất hiện trước đám đông, nhất định không bao giờ để câu chuyện rơi vào quên lãng.

Điều gây cho tôi ấn tượng mạnh không phải là bản thân sự kiện, mà chính là mẹ hắn. Bà chỉ nói về niềm xác tín, bằng một giọng điệu ôn hòa, hiếm khi để người khác thấy mình khóc và luôn nhìn thẳng.

Chừng nào chưa tìm được con mình, người phụ nữ này ăn gì cũng không thấy ngon, chẳng bao giờ có những giấc mơ êm đềm mà chỉ toàn những điều đáng sợ và nặng nề, mọi cảnh đẹp dẫu có đập vào mắt cũng như không, chỉ một lòng dõi về đứa con trai đang ở mãi xa. Cố gắng để được kết nối với con. Tôi có cảm giác như vậy.

Ở bà có một sức mạnh ghê gớm, quyết không để lọt khỏi tầm mắt một chi tiết nào dù như tơ nhện mỏng manh đến độ chỉ thi thoảng lóe lên khi bắt sáng và luôn dồn sức để kéo nó lại phía mình. Khuôn mặt bà biểu lộ rõ rệt tình yêu và ý chí. Không những thế, gương mặt ấy còn nói lên rằng, nếu bản thân cho là Nakajima đã chết thì nó sẽ chết thật, vì vậy bà tuyệt đối tin và chăm chú nhìn vào một điểm duy nhất. Đó chính là nguyên mẫu gương mặt của mọi bà mẹ trên thế gian này, là gương mặt của Bồ tát.

Thế rồi, cuối cùng người ta cũng phát hiện thấy Nakajima. Những ngày tháng đi khắp nước Nhật để phân phát tờ rơi, dán ảnh, không ngừng xuất hiện trên ti vi để tìm con cho đến khi thân thể rã rời của người mẹ đã được đền đáp.

Một cậu bé vừa trốn thoát khỏi bàn tay của tổ chức nọ và được bảo vệ tại một ngôi làng dưới chân núi, tình cờ có người nhìn thấy mẹ Nakajima trên ti vi và nghĩ rằng biết đâu giữa hai câu chuyện có mối liên hệ với nhau nên đã báo cảnh sát.

Khi ấy, đó là một tin chấn động, vậy mà cớ sao tôi chẳng còn nhớ gì hết. Phải chăng vì tôi cho rằng nó vô can với tương lai của mình?

Khốn khổ chưa, tội nghiệp chưa, nếu là mình thì biết làm thế nào? Có lẽ ý nghĩ ấy đã xuất hiện trong đầu tôi chỉ trong một nháy mắt rồi biến mất. Bởi lẽ tôi vẫn còn cha mẹ, và cuộc đời vẫn còn ở phía trước. Tôi thật là kẻ vô tri, mà cũng thật lành mạnh về mặt tinh thần!

Thế giới xoay tròn, xoay tròn và gắn kết với nhau bằng một lớp vỏ sống động đến vậy mà sao tôi không hiểu. Chắc chắn có đi hết cuộc đời này tôi cũng không bao giờ hiểu được cảm giác của họ. Và mỉa mai thay, sự ngu ngốc ấy của tôi lại làm họ nhẹ lòng.

Bởi thế cho nên, đến ngay một kẻ như tôi cũng còn có giá trị tồn tại trên cõi đời này. Trước khi bản thân nghĩ về chuyện “có” hay “không” thì ở ngoài kia, một bánh xe lớn hơn nhiều vẫn đang quay đều, mà tôi chỉ là một bộ phận của nó mà thôi. Xét một mặt nào đó, tôi giống như nô lệ. Mọi thứ dường như đã được định sẵn mà chẳng cần biết tôi nghĩ gì.

Đêm ấy, Nakajima với một trực giác lúc nào cũng nhạy bén vừa nhìn thấy tôi đã mang máng đoán ra điều gì đó.

“Ồ.”

Phải chăng hắn cảm nhận được nỗi băn khoăn trong lòng tôi lúc tôi bước qua ngưỡng cửa? Nakajima thốt lên như thế ngay khi tôi vừa cởi giày và ngẩng mặt lên. Thế rồi, hắn giả bộ như không biết gì, định quay trở lại công việc lau dọn đang làm dở.

Nakajima ưa sạch sẽ một cách bất bình thường, hắn luôn là người lau dọn nhà cửa khiến tôi cảm thấy áy náy. Mỗi lần về đến nhà, tôi đã thấy một căn phòng sạch sẽ đến kỳ lạ và ngay cả những cuốn sách cũng được xếp thẳng tắp đang chờ mình. Đến nỗi tôi có cảm giác như mình được lợi nhiều hơn hắn. Vả lại, có vẻ như một khi đã bắt tay vào làm việc gì, chẳng hạn như lau dọn, hắn sẽ không thể dừng lại giữa chừng. Công việc lau dọn tiếp diễn một cách lặng lẽ.

Ngày hôm đó, tôi cảm thấy như “không còn có thể tiếp xúc với Nakajima bằng tâm trạng giống như từ trước đến nay được nữa.”

Bí ẩn khi vẫn còn là bí ẩn thì dù có cực đoan đến mấy tôi vẫn chịu được. Nhưng giờ đây, khi sự việc đã mang trong mình tính cụ thể, rõ ràng, thì mọi tưởng tượng đều đã kèm theo mùi vị và xúc giác.

Có sự khác biệt lớn lao giữa việc từng gặp phải điều gì đó khủng khiếp với việc từng bị bắt cóc và tẩy não.

Tất cả đều logic. Nỗi sợ hãi đối với những đụng chạm cơ thể, sự ngần ngại không dám đến gặp những người bạn thuở ấy, sự lo lắng quá mức của mẹ hắn về hắn, việc có thể tách rời tâm trí khỏi thân thể để chú tâm vào học tập, phân lượng yêu ghét của hắn đối với mẹ, tất cả đều logic đến hiển nhiên, khiến cho vị ngọt của sự bí ẩn thảy đều biến mất, chỉ để lại cảm giác nặng nề dính bết.

Tôi tự nhủ, có lẽ đến hết đời này, tôi cũng không bao giờ được nghe những chi tiết cụ thể trong câu chuyện của hắn, chẳng hạn hắn đã sống thế nào ở tổ chức đó, tại sao hắn lại sợ sex.

“Lúc nãy cậu ‘Ồ’ cái gì thế?” Mãi lâu sau tôi mới cất tiếng hỏi.

Nakajima ngừng lau dọn, một phản ứng hiếm thấy ở hắn, và nhìn tôi.

Thế rồi, Nakajima vẫn là Nakajima đáng thương, bảnh bao như tôi hằng biết. Nakajima có đám lông tơ loăn xoăn sau gáy, cái lưng hơi gù và lặng lẽ di chuyển khắp nhà. Nakajima có đôi bàn tay khô ráo.

Điều đó làm tôi yên lòng. Tuy ngắn ngủi, nhưng giữa chúng tôi có một lịch sử tách rời quá khứ.

Một lịch sử có thể bị gió thổi bay bất cứ khi nào, nhưng nó chắc chắn tồn tại.

“… Tớ nghĩ, chắc cậu đã biết được điều gì đó. Về chuyện trước đây của tớ.” Nakajima thành thật nói.

“Sao cậu nhận ra?” Tôi hỏi.

“Từng có nhiều người như thế, nên nhìn mắt là tớ nhận ra ngay. Và cũng vì tớ đã luôn thấp thỏm chờ xem khi nào thì Chihiro biết chuyện. Tất nhiên, phần nào đó tớ cũng muốn cậu biết chuyện này.” Nakajima nói. “Cậu có ghê sợ tớ không? Chuyện của chúng mình kết thúc rồi phải không?”

Tôi cầm lấy tay Nakajima, ấn thật mạnh vào trái tim mình, mạnh tới nỗi suýt nữa thì gãy xương.

“Không được nói thế.” Tôi bảo. Tôi nói theo kiểu như nói với con mình, giả dụ tôi có con.

Nakajima ừ một tiếng giống như đứa trẻ, rồi chúng tôi lại trở về cuộc sống bình thường.

Tôi đi nấu cơm, còn Nakajima tiếp tục lau dọn. Cắm cúi như những kẻ ở vào cái đêm trước ngày chuyển nhà. Như thế rồi đây sẽ làm lại cuộc đời. Như thể đã làm thế suốt hàng trăm năm nay. Với một quyết tâm coi như có rất nhiều chuyện chưa từng xảy ra, và trở thành Adam và Eva, để làm lại tất cả.

Thế nhưng, đó cũng lại là một quyết tâm được xây dựng trên một nền móng mong manh tới mức có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.

Chừng nào quá khứ của Nakajima vẫn còn thì nền móng ấy luôn chực chờ sụp đổ. Tôi nhận ra rằng, đó chính là cái cách con người hủy hoại con người.

Nakajima nói, sau khi đã ăn xong:

“Bây giờ tớ muốn đi xem tranh tường của Chihiro có được không?”

“Được chứ, nhưng đêm rồi, để đến ban ngày đi xem có rõ hơn không?”

“Tất nhiên tớ sẽ đi cả vào ban ngày nữa. Nhưng tớ muốn nhân tiện ra ngoài tản bộ thì đi xem luôn bây giờ. Tranh cậu vẽ xong rồi mà, phải không?”

Tôi nghĩ lúc nào đi xem mà chẳng được, nên chưa hề thông báo với hắn là mình đã vẽ xong.

“Thế thì tớ sẽ đi cùng cậu. Vì giờ này vẫn còn sớm, chỉ cần tớ nói với bác bảo vệ là đến lấy đồ để quên thì bác ấy sẽ cho vào thôi. Bác ấy đã nhẵn mặt tớ rồi. Gần bức tường có một cái đèn đường nên không sợ không nhìn thấy gì, nhưng cứ đem một cái đèn pin lớn đi cho chắc ăn nhé.” Tôi nói.

Hương mùa xuân tỏa ngan ngát trên con đường đêm, có vẻ như các vì sao cũng đã hiện ra mờ tỏ phía sau màn sương.

Đang rảo bước, đột nhiên Nakajima cất tiếng.

“Hồi ấy, tớ không may bị lạc đường trong lúc tham gia chương trình trại hè của cái chỗ giống như trường học mà tớ theo học, tớ đi lạc tuốt vào trong núi, đang thất thểu dọc quốc lộ thì tình cờ được bọn họ cho đi nhờ xe và thế là bị bắt cóc. Thời ấy điện thoại di động vẫn chưa phổ biến.”

Câu chuyện bắt đầu như thế.

Các từ ngữ tuôn ra như nước, như không dừng lại được.

Tôi nghĩ hắn giống như một cái máy bị hỏng.

Nakajima vừa bước đi, vừa kể, vừa khoanh chặt tay trước ngực.

Còn tôi thì chỉ biết gật đầu.

“Cậu có biết bị bắt cóc là như thế nào không? Là phải yêu quý những kẻ bắt cóc mình. Không làm vậy thì không thể sống sót.”

“Cậu có hiểu chuyện ấy là như thế nào không?”

“Đầu tiên là bị xóa ký ức. Bằng thuật thôi miên và thuốc. Sau đó, sẽ bị nhồi vào đầu ý nghĩ rằng đây không phải là Nhật Bản.”

“Vì là một đứa trẻ thông minh nên tớ biết cách chống lại thôi miên. Tuy chỉ nhớ mang máng những gì đọc được trong sách, nhưng tớ nghĩ dù sao cũng phải thử và bằng cách nào đó đã thành công.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.