Hoa Hồng Máu

CHƯƠNG 2



Anh chạy dọc theo con đường mòn trong công viên với chiếc ba lô trên vai. Đã gần bảy giờ tối. Tiết trời khô hanh và mặt trời gần như đã lặn hẳn. Những chiếc taxi đang rú còi ầm ĩ. Những người đi bộ đang sải bước trở về nhà sau một ngày dài làm việc.
Xe ngựa xếp thành hàng dài phía bên kia khách sạn Ritz-Carlton. Cánh xà ích người Ai Len trong những chiếc mũ chóp cao cũ sờn đang đợi khách trong khi trời dần nhá nhem tối. Ngựa của họ gõ móng xuống mặt đường, đầu chúc vào những cái xô đựng thức ăn.
Đó là khu trung tâm Manhattan trong vẻ huy hoàng lộng lẫy nhất của nó, quá khứ và hiện tại đan xen như những kẻ xa lạ rụt rè trong bữa tiệc.
Will Robie không nhìn trái cũng chẳng nhìn phải. Anh đã nhiều lần đến New York, đã nhiều lần tới Central Park.
Anh không đến đây với tư cách một vị khách du lịch.
Anh chưa bao giờ đến bất kỳ nơi nào với tư cách một vị khách du lịch.
Chiếc mũ liền áo được kéo lên và buộc chặt để che mặt. Central Park có rất nhiều camera giám sát. Anh không muốn lọt vào tầm ngắm của bất kỳ cái nào trong số chúng.
Cây cầu đã ở ngay phía trước. Anh cán đích, dừng lại, và chạy tại chỗ để ổn định hơi thở.
Cửa được xây trong một tảng đá. Nó đã bị khoá chặt.
Anh lôi khẩu súng chuyên dụng ra và mở khoá.
Anh lẻn vào trong rồi đóng cửa lại. Đây là nhà kho kiêm phòng điều khiển điện thuộc quyền quản lý của các công nhân có nhiệm vụ giữ cho Central Park sáng và sạch. Họ đã tan ca và phải tám giờ sáng mai mới quay lại.
Như vậy là quá đủ để anh làm việc cần làm.
Robie đặt ba lô xuống và mở ra. Bên trong là tất cả những dụng cụ cần thiết.
Robie vừa bước qua tuổi bốn mươi. Anh cao hơn mét tám, nặng chừng tám mươi cân, người săn chắc. Cơ bắp vừa phải, dẻo dai. Vai u thịt bắp thì được tích sự gì kia chứ. Chúng sẽ chỉ khiến anh trở nên chậm chạp, trong khi tốc độ là điểu tối cần thiết chẳng kém gì sự chính xác.
Ba lô của anh chứa nhiều món dụng cụ khác nhau. Chỉ trong hai phút anh đã biến ba trong số chúng thành một thứ có công dụng đặc biệt.
Một khẩu súng trường.
Món thứ tư cũng quan trọng không kém.
Ống ngắm.
Anh gắn nó lên giá đỡ nòng trên đầu khẩu súng trường.
Anh đã rà soát lại trong đầu mọi chi tiết trong kế hoạch của mình tới hai mươi lần, cả phát súng mà anh phải bắn lẫn kế hoạch thoát thân mà anh hi vọng có thể thực hiện được. Vốn đã thuộc lòng mọi thứ, nhưng anh vẫn muốn đạt đến cảnh giới không cần phải nghĩ, chỉ cứ thế hành động. Như vậy sẽ giúp anh tiết kiệm được những giây phút quý giá.
Tất cả việc chuẩn bị hết chừng chín mươi phút.
Rồi anh ăn tối. Một chai G2 và một thanh protein
Đó là khái niệm về buổi hẹn hò tối thứ Sáu với chính mình của Will Robie.
Anh nằm xuống nền xi măng trong nhà kho, gối đầu lên chiếc ba lô rồi ngủ.
Mười tiếng mười một phút nữa là đến giờ bắt tay vào việc.
Trong khi những người bằng tuổi anh hoặc đang trở về nhà với vợ con hoặc đang đi uống cùng đồng nghiệp, hoặc đang hẹn hò, thì Robie ngồi một mình trong căn phòng nhỏ giữa Central Park này để đợi kẻ nào đó đến và giết.
Anh có thể đắm chìm trong suy nghĩ về cuộc sống hiện tại của mình để cuối cùng chẳng tìm ra được câu trả lời thoả đáng nào, hoặc đơn giản anh có thể phớt lờ nó đi. Anh đã chọn cách phớt lờ. Nhưng có lẽ nó không còn dễ dàng như đã từng.
Mặc dù vậy không khó khăn để anh chìm vào giấc ngủ.
Và anh sẽ dễ dàng thức giấc.
Và anh đã thức giấc, chín tiếng sau đó.
Trời đã sáng. Chỉ vừa qua sáu giờ.
Giờ đến bước quan trọng tiếp theo. Tầm nhìn của Robie. Thậm chí đó là yếu tố then chốt bậc nhất.
Bên trong nhà kho, anh nhìn đăm đăm vào bức tường đá trống trơn với các vết vữa trát rộng bản. Nhìn kỹ hơn sẽ thấy hai cái lỗ nhỏ trong lớp vữa, được đục ở vị trí chính xác để có thể nhìn ra ngoài. Tuy nhiên tạm thời chúng được che lấp bởi một loại vật liệu mềm dẻo có màu trông như vữa. Đây là thành quả của nhóm giả dạng đội nhân viên cải tạo công viên tuần trước.
Robie dùng kìm kẹp một đầu của cái ống dẻo rồi kéo nó ra. Anh làm thêm một lần nữa thì cái lỗ thứ hai hiện ra.
Robie luồn họng khẩu súng trường vào cái lỗ bên dưới, sắp chạm tới đầu bên kia lỗ thì dừng lại. Tư thế này khiến góc ngắm của anh bị hạn chế đi rất nhiều, nhưng anh không làm khác được. Bắt buộc phải vậy. Anh chưa bao giờ được hành động trong điều kiện hoàn hảo.
Vị trí ống ngắm vừa khít với lỗ phía trên, đầu ống ngắm tựa chắc chắn vào lớp vữa. Giờ anh đã có thể thấy góc bắn của mình.
Robie nhòm qua ống, đo lường mọi yếu tố khách quan lẫn chủ quan có thể ảnh hưởng tới nhiệm vụ của mình.
Ống giảm thanh của anh đã được đặc chế vừa với họng khẩu súng trường và lỗ hổng. Nó sẽ giảm sức rung và âm thanh của nòng súng.
Anh kiểm tra đồng hồ. Mười phút nữa sẽ đến giờ.
Anh đeo tai nghe bộ đàm và bật bộ nguồn cài trên thắt lưng. Bộ đàm giờ đã sẵn sàng.
Anh lại nhòm qua ống. Tầm ngắm đang cố định tại một điểm.
Vì không thể di chuyển nòng súng, Robie sẽ chỉ có một phần nghìn giây để ngắm mục tiêu trước khi bóp cò.
Nếu anh ra tay muộn một phần nghìn giây, mục tiêu sẽ sống sót.
Robie gạt ý nghĩ quái gở đó ra khỏi đầu. Dĩ nhiên anh đã từng thực hiện những nhiệm vụ dễ dàng hơn. Nhưng anh cũng đã hoàn thành không ít các nhiệm vụ khó nhằn hơn nhiều.
Anh thở sâu rồi thả lỏng cơ bắp. Thông thường Robie sẽ có người hỗ trợ từ xa giúp theo dõi mục tiêu. Nhưng sự phối hợp giữa anh và các đồng sự trên thực địa gần đây chỉ toàn thảm bại, nên lần này anh yêu cầu được hành động một mình. Nếu mục tiêu không xuất hiện, hoặc thay đổi lịch trình, Robie sẽ nhận được hiệu lệnh hủy bỏ nhiệm vụ từ bộ đàm.
Anh nhìn quanh căn phòng chật chội. Đây sẽ là nhà của anh thêm vài phút nữa rồi anh sẽ không bao giờ nhìn thấy nó lần nữa. Còn nếu thất bại, đây sẽ là nơi cuối cùng anh nhìn thấy.
Anh kiểm tra đồng hồ. Còn hai phút. Anh chưa vội quay lại với khẩu súng trường. Cầm vũ khí quá sớm có thể khiến cơ bắp của anh bị cứng và phản xạ sẽ không còn linh hoạt, trong khi sự nhanh nhạy và linh hoạt đang rất cần thiết vào lúc này.
Khi chỉ còn bốn lăm giây, anh quỳ gối và ghé mắt vào ống ngắm, tay đặt lên cò súng. Tai nghe của anh vẫn im lặng. Có nghĩa mục tiêu đang trên đường đến. Nhiệm vụ vẫn được tiến hành.
Anh không nhìn đồng hồ nữa. Giác quan thời gian bên trong cơ thể anh giờ đây chính xác không kém bất kỳ chiếc đồng hồ Thụy Sĩ nào. Anh dồn tất cả sự tập trung vào mắt.
Ống ngắm rất hữu dụng, nhưng đồng thời cũng quá bất tiện. Mục tiêu có thể biến mất chỉ trong nháy mắt và những giây khắc quý giá có thể trôi qua trước khi nó kịp bắt lại mục tiêu, thế thì cầm chắc thất bại. Anh có cách riêng để đối phó với tình huống đó. Khi còn ba mươi giây, anh bắt đầu thở sâu hơn, dần điều chỉnh hơi thở và nhịp tim xuống từng chút một. Về mo là điều anh đang nhắm tới, cái thời khắc ngọt ngào để bóp cò mà hầu như luôn chắc chắn sẽ sát hạ mục tiêu. Tay không run rẩy, phản xạ không giật cục, mắt không chớp.
Robie không nghe thấy tiếng động từ mục tiêu. Anh chưa thể nhìn thấy hắn.
Nhưng chỉ trong mười giây nữa anh sẽ nhìn và nghe thấy hắn.
Rồi anh sẽ chỉ có một khoảnh khắc để ngắm và bóp cò.
Giây phút cuối cùng trôi qua trong chiếc đồng hồ tưởng tượng của Robie.
Ngón tay anh chạm cò.
Trong thế giới của Will Robie, một khi điều đó xảy ra, không còn đường trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.