Hoàn Hảo

CHƯƠNG 2



“Julie” Cô nói ngay cửa ra vào ” Cháu vào đây nhé”.
Khi Julie đóng cửa lại và bước vào trong.
” Chương trình kiểm tra đã kết thúc. Cô đã có kết quả trong tay”.
Thay vì ngồi trên ghế, Julie đứng trước bàn làm việc, 2 chân hơi dang ra còn tay thì thọc sâu vào túi quần. Cô bé đưa ra cái nhún vai thong dong, không quan tâm mọi chuyện, bởi vì, Terry biết, cô bé sợ phải nghe kết quả.
“Kết quả là cháu ngu ngốc” Thay vào đó cô bé lại nói ” Toàn bộ chương trình này thật ngu ngốc. Cô không thể nói gì về cháu từ hàng đống bài kiểm tra như thế”.
“Cô biết nhiều điều về cháu Julie dù chúng ta chỉ mới biết nhau trong vài tháng, cháu có muốn cô chứng minh bằng cách nói về những điều cô phát hiện ở cháu không?”
” Không”.
” Hãy để cho cô nói những gì cô nghĩ nhé”.
Cô bé thở dài rồi nở nụ cười tinh quái.
“Cô vẫn sẽ làm thế dù cháu có muốn nghe hay không”.
“Cháu nói đúng” Bác sĩ Wilmer đồng ý và cố nén cười bởi khả năng quan sát khôn khéo của cô bé.
Chiến thuật nói toạc suy nghĩ mà cô đang dùng với Julie hoàn toàn khác với cách cô sử dụng trước đây nhưng vì Julie bẩm sinh thông minh và quá sành đời để nghe những lời đường mật và sự thật nửa vời.
” Hãy ngồi xuống đây”.
Và khi Julie ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh đối diện bàn làm việc, bác sĩ Wilmer bắt đầu với lời khẳng định lặng lẽ.
“Cô phát hiện ra rằng mặc dù có những hành động thách thức và liều lĩnh cháu cố thể hiện với đám bạn đồng hành bởi vì sự thật là cháu sợ chết khiếp từng phút giây trong cuộc sống Julie à. Cháu không biết cháu là ai, cháu làm gì và cháu sẽ ra sao. Cháu không đọc hay viết được nên cháu thuyết phục bản thân rằng mình ngu ngốc. Cháu trốn học vì không theo kịp các bạn cùng tuổi, mọi người trêu chọc cháu trong lớp đã làm tổn thương cháu nghiêm trọng. Cháu càm thấy tuyệt vọng và tù túng. Cháu ghét cảm giác đó.”
“Cháu biết mình phải liên tục thay đổi cha mẹ nuôi khi còn bé, cả việc bị mẹ ruột bỏ rơi nữa. Đã từ lâu, cháu cho rằng lý do cháu bị cha mẹ bỏ rơi và không ai nhận nuôi là bởi họ biết cháu sẽ trở nên “không tốt” cũng như không đủ thông minh hay xinh đẹp. Cháu cắt tóc ngắn như con trai, không mặc đồ con gái, ăn cắp vặt, nhưng chúng không làm cháu hạnh phúc. Không có điều gì cháu làm là vấn đề, vấn đề thật sự là: bất kể cháu làm gì, có thể gây rắc rối cho ai đi nữa, cũng không là việc của họ, cháu ghét bản thân vì tự cháu muốn là một cái gì đó”.
Bác sĩ Wilmer ngừng một lúc để câu cuối ngấm vào đầu Julie rồi cô xoáy mạnh vào.
“Cháu muốn là một phần của một ai đó. Nếu cháu có một điều ước, có lẽ đây là điều ước cháu muốn phải không”.
Julie cảm thấy mắt mình đang ngân ngấn những giọt nước mắt bẽ bàng khi bác sĩ Wilmer đâm sâu vào nỗi đau của cô không thương xót, Julie chớp mắt để ngăn chúng rơi xuống.
Đôi mắt chớp liên tục và gơn nước của Julie không thể qua khỏi bs Wilmer, nó xác nhận cô đang đi đúng hướng. Bs Wilmer nhẹ nhàng.
“Cháu ghét hy vọng và mơ ước nhưng không thể ngừng được, thế rồi cháu biến nó thành những câu chuyện tuyệt vời và kể cho bọn trẻ ở LaSalle nghe – câu chuyện về đứa trẻ cô đơn đã tìm ra gia đình và được sống trong tình yêu và hạnh phúc”.
“Cô nói sai hết rồi ” Julie phản đối gay gắt, nắm lấy tóc mình “Cô làm cháu trông giống như một kẻ yếu đuối. Cháu không cần ai yêu quý kể cả bọn trẻ ở LaSalle. Cháu không cần nó, cháu không muốn. Cháu đang hạnh phúc -“.
” Điều đó không đúng. Chúng ta đã nói hôm nay sẽ nói sự thật, và cô vẫn chưa nói xong”.
Nhìn vào đứa trẻ, cô nói lặng lẽ.
“Sự thật là qua hàng loạt bài kiểm tra, chúng tôi phát hiện ra cháu là một cô bé thông minh, dũng cảm và tuyệt vời’.
Mỉm cười trước cái nhìn kinh ngạc của Julie, bác sĩ Wilmer tiếp tục.
“Lý do cháu gặp rắc rối với việc đọc viết là vì cháu mất quá nhiều buổi học trong năm lớp 1 và 2, và rồi sau đó không thể theo kịp. Không có vấn đề gì với khả năng học tập của cháu, cái mà cháu gọi là ” khôn khéo” còn cô gọi là ” trí thông minh”. Chỉ cần có người hỗ trợ là cháu có thể theo kịp bạn bè. Bây giờ, bên cạnh được thông minh, cháu có nhu cầu hết sức bình thường là được yêu thương vì cháu xứng đáng như thế. Cháu rất nhạy cảm, đó là lý do cháu hay bị tổn thương, nhưng hãy tin cô, đó là đức tính rất đáng quý. Những gì ta cần lúc này là cho cháu sống trong môi trường giúp cháu trở thành một người phụ nữ trẻ vào một ngày nào đó”.
Julie tái mặt, nghĩ về một từ lạ lùng, môi trường nghe như một học viện, hay, nhà tù.
“Cô biết cha mẹ nuôi mới của cháu là James và Mary Mathison. Bà Mathison từng là giáo viên nên bà rất háo hức giúp cháu theo kịp bài vở. Đức Cha Mathison là mục sư”.
Julie nhảy ra khỏi ghế.
” Một người thuyết giáo”.
Cô vỡ oà, lắc đầu nhớ lại những bài giảng về lửa địa ngục và sự nguyền rủa đã từng nghe ở nhà thờ.
“Thôi, xin cảm ơn, cháu thà vô tù còn hơn “.
” Cháu chưa từng vào tù nên cháu không biết mình đang nói gì đâu” Bác sĩ Wilmer chỉ ra, và tiếp tục nói về gia đình chăm sóc mới theo cách Julie không còn sự chọn lựa nào khác ” James và Mary Mathison chuyển đến 1 thị trấn nhỏ ở Texas nhiều năm về trước. Họ có 2 đứa con trai lớn hơn cháu 5 và 3 tuổi, không giống như các trại mồ côi khác, không có đứa trẻ nào khác ngoài cháu. Cháu sẽ trở thành 1 phần trong 1 gia đình thật sự đó Julie. Cháu sẽ có phòng riêng, cái mà cô biết là lần đầu tiên của cháu. Cô đã kể cho James và Mary nghe về cháu, và họ mong sớm được gặp cháu đấy”.
“Trong bao lâu ” Julie hỏi, cố không tỏ ra hào hứng vì một việc mang tính tạm thời chẳng đi đến đâu cả.
” Mãi mãi, lâu đến khi nào cháu muốn và khi cháu tuân theo một luật lệ nghiêm khắc của họ dành cho các con của mình: thành thật. Có nghĩa là không còn ăn cắp, nói dối, trốn học nữa. Cháu phải trung thực với họ, họ tin cháu và mong cháu thành một phần trong gia đình. Bà Mathison đã gọi cho cô vài phút trước, nói rằng đang sắm vài món đồ chơi và thiết bị giúp cháu học cách đọc càng nhanh càng tốt. Bà ấy đang đợi cháu cùng sắm đồ cho phòng ngủ, hãy trang trí theo cách cháu thích.”
Đè nén nỗi vui sướng đang lan toả, Julie nói.
“Họ không biết cháu bị bắt chứ, ý cháu là, việc trốn học ấy?”
“Trốn học” Bác sĩ Wilmer chỉ ra sự thật khó chịu ” kể cả ăn cắp xe ô tô nữa. Họ biết tất cả “.
“Và họ vẫn muốn cháu sống cùng sao? ” Julie rút ra kết luận ” Họ chắc rất cần khoản tiền của Uỷ ban gia đình cấp cho gia đình nhận trẻ mồ côi”.
Bs Wilmer đáp nghiêm nghị xen lẫn nụ cười e dè.
” Họ là một gia đình rất đặc biệt. Họ không giáu về tiền bạc, nhưng là vô cùng giàu có ở mặt khác- dạng như lời nguyện cầu. Và họ muốn chia sẻ lời nguyện cầu đó với đứa trẻ xứng đáng “.
” Họ nghĩ cháu xứng đáng hay sao? Không ai muốn cháu khi cháu chưa có tiền sự, vậy thì tại sao giờ họ lại muốn cháu chứ hả?”
Phớt lờ câu hỏi tu từ của cô bé, bác sĩ Wilmer đứng dậy đi vòng qua bàn làm việc.
” Julie à” cô dịu dàng, chờ đợi đến khi Julie miễn cưỡng đưa mắt lên “Cháu là đứa trẻ xứng đáng nhất trong số những người cô có dịp gặp”Một lời khen nhẹ nhàng chưa từng có trước đây cùng cử chỉ mà Julie chưa từng được biết: Bs Wilmer vuốt tay nhẹ lên má Julie và nói “Cô không biết cháu đã sống một cách đáng yêu và đặc biệt như thế nào, nhưng cháu xứng đáng với những gì cô có thể giúp và tình yêu thương cháu có thể tìm được nơi gia đình Mathison”.
Julie nhún vai, cố làm cho bản thân cứng rắn chống lại nỗi thất vọng không thể tránh được, nhưng khi cô bé đứng dậy, cô không thể đánh tan niềm hỵ đang dâng tràn trong tim.
“Đừng quá tin vào điều đó, bác sĩ Wilmer”.
Bác sĩ Wilmer cười khẽ ” Cô tin tưởng cháu, cháu rất thông minh và nhạy cảm, cô tin cháu sẽ nhận ra điều tốt khi tìm thấy chúng”.
“Cô đã làm công việc của mình tốt đấy” Julie thì thầm nửa hy vọng nửa lo sợ cho tương lai ” Cô khiến cháu tin vào tất cả các điều ấy”.
“Cô làm việc rất tốt đấy chứ” bác sĩ Wilmer đồng ý ” và vì cháu thông minh và nhạy cảm nên mới nhận ra điều đó” Mỉm cười, cô nâng cằm Julie lên và nói trang nghiêm ” Cháu sẽ viết thư cho cô và nói cho cô nghe việc cháu đã làm chứ? “.
“Chắc chắn rồi” Julie nhún vai nói.
“Nhà Mathison không quan tâm cháu đã làm gì trong quá khứ. Họ tin cháu sẽ thành thật với họ kể từ bây giờ. Cháu cũng sẽ quên quá khứ, và cho họ cơ hội giúp cháu thành một người tuyệt vời được không?”
Một động tác tâng bốc thể hiện sự tự giác khi Julie cuộn tròn mắt “Vâng, chắc chắn như thế”.
Từ chối để Julie gạt bỏ phần quan trọng trong cuộc sống tương lai của cô bé, bác sĩ Wilmer tiếp tục nhẹ nhàng.
“Hãy nghĩ về điều này, bà Mathison luôn mong muốn có một cô con gái và cháu là đứa bé gái duy nhất bà ấy mời đến sống cùng. Từ giây phút này cháu hãy bắt đầu làm lại cuộc đời và có gia đình riêng của mình nhé. Cháu sẽ mới toanh và trong sáng như một đứa trẻ sơ sinh vậy. Cháu hiểu ý cô chứ?”
Julie mở miệng để trả lời nhưng cô bé cảm thấy cổ họng nghẹn lại nên cô đành gật đầu.
Theresa Wilmer nhìn chằm chằm vào đôi mắt to xanh thẳm trên khuôn mặt bụi đời đầy sức hút, cô thấy cổ họng mình nghẹn lại khi cô đưa tay vuốt mái tóc nâu lởm chởm xoăn tít.
” Một ngày nào đó cháu sẽ để tóc dài” cô cười lẩm bẩm “Nó sẽ đẹp và dày”.
Julie đã tìm lại giọng nói của mình và nhăn trán bởi suy nghĩ “Bà Mathison sẽ không uốn quăn, cột nơ hay những thứ gì khác lên tóc cháu chứ”.
” Trừ khi cháu muốn như vậy”.
Tâm trạng uỷ mị của Theresa chần chừ không muốn để Julie đi khỏi. Khi nhận ra cô bé đã đi qua cửa và nhân viên tiếp tân đã đi ăn cơm trưa, Theresa đứng dậy và tự mình đóng cửa văn phòng lại. Khi đến gần tay nắm cửa. Cô thấy Julie đi ngang qua bàn cà phê rồi đến bàn tiếp tân đang trống. Nằm trên bàn cà phê sau đó là một bọc kẹo. Còn trên bàn tiếp tân là cây bút chì đỏ và cây bút bi.
Một cảm giác thích thú, tự hào, và thành công khiến cô đột nhiên thì thầm với Julie dù cô bé đã đi khỏi.
“Cháu không muốn bất kì cái gì có thể làm cuộc đời mới của mình phải không cô bé. Đó mới đúng là đứa bé gái đáng yêu của tôi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.