Hoàn Hảo

CHƯƠNG 51



Thị trấn Keaton ở ngay đằng kia, chếch bên phải đấy ông Farrel” viên phi công điều khiển phi cơ tiến dần đích đến cuối cùng “Tôi sẽ lượn một vòng trước khi đáp. Chỉ để chắc chắn mọi việc vẫn tốt đẹp”.
Matt nhoài người ấn nút liên lạc “Tốt đấy Steve” anh lơ đãng nói, mải mê quan sát dáng điệu lo lắng của vợ anh.
“Có chuyện gì không ổn à?” anh lặng lẽ hỏi Meredith “Anh nhớ mình đã cam đoan với em là việc chuyển giao bức thư này cho Julie Mathison là hoàn toàn hợp pháp kia mà. Chính quyền biết rõ anh có thể thay quyền Zack chi trả những phí tổn mà anh ta gây ra kia mà. Anh cũng đã xóa bỏ bìa thư có ghi hướng dẫn của Zack, cho dù họ có điều tra thì cũng không thể tìm được gì.” Anh cười thầm “Nó được đánh dấu bưu điện ở Dallas, rõ ràng cậu ấy đã nhờ một người nào đó chuyển thư cho anh, thay đổi phong bì cũ rồi gửi lại cho anh”.
Biết rằng anh hoàn toàn tin tưởng việc mình đang làm, Meredith đành nỗ lực che dấu lo lắng và hỏi.
“Tại sao anh ta phải làm thế nếu thật sự tin tưởng anh?”
“Zack làm vậy để anh thoải mái trao cho chính quyền bất kì thư từ nào cậu ấy gửi mà không sợ làm lộ hành tung. Cậu ấy đang bảo vệ cả hai chúng ta. Và em thấy đó, anh đã tôn trọng luật pháp về bức thư”.
Meredith thả người trên chiếc ghế sô pha trắng choáng hết khoang máy bay và thở dài nói.
“Không, anh không làm vậy. Anh không cho FBI đụng tới bức thư Zack gửi riêng cho Julie Mathison dù nó đính kèm với bức thư anh ta gửi anh”.
“Bức thư của cô ấy được đựng trong một phong bì trắng toát và dán kín” anh nhẹ nhàng phản kích “Anh không thể biết Zack viết gì trong đó. Anh chỉ biết nó bao gồm những công thức nấu ăn. Anh hy vọng thế” anh giả vờ khôi hài “em có đề nghị anh mở nó ra xem có gì trong đó đâu. Việc đó là vi phạm luật pháp liên bang. Hơn thế nữa, tình yêu của anh, đâu có quy định nào bắt anh phải thông báo cho chính quyền biết mỗi lần Zack muốn liên lạc với anh”.
Cảnh giác và buồn cười vì tính trơ trẽn của anh, Meredith nâng cằm nhìn người đàn ông cô yêu và đánh mất khi còn là cô gái 18 tuổi mới bước vào đời còn anh là công nhân ngành thép 25 tuổi. Chỉ trong một thập kỉ ngắn ngủi, anh đã bỏ nhà máy lại phía sau và xây dựng đế chế của riêng mình bằng sự thách thức, liều lĩnh và lòng quyết tâm. Và anh đã biến đổi cô. Mặc cho vẻ ngoài từng trải, trang phục sang trọng, du thuyền, phi cơ riêng, bên trong anh vẫn là một chiến binh đường phố. Cô yêu anh vì điều đó. Cô yêu sự liều lĩnh táo bạo của anh cho dù tính cách đó là lý do Matt phớt lờ mọi hậu quả pháp lí cho hành động của mình. Anh tin Zachary Benedict vô tội, đó là lời bào chữa duy nhất anh cần. Chấm hết. Ngay cả khi cô thấy lý do đó hơi phù phiếm và gần như không cần thiết nhưng cô vẫn đi cùng anh chiều nay để đảm bảo anh không dang tay quá xa.
“sao em cười vậy?” anh hỏi.
“Vì em yêu anh” cô cười bẽn lẽn “Vậy sao anh cười?”
“Bởi vì em yêu anh” anh dịu dàng thầm thì, choàng tay qua người cô và rúc mặt vào cổ cô “Và” anh thú nhận “bởi vì cái này”.
Từ túi áo anh rút ra bức thư Zack đã viết cho anh.
“Anh đã nói nó chỉ gồm chỉ dẫn về Julie Mathison. Vậy có gì đáng buồn cười?”
“Vậy mới tức cười – một danh sách gồm những lời hướng dẫn. Khi Zack vào tù và để lại một tài sản khổng lồ trên khắp thế giới. Em có biết Zack đã đưa ra bao nhiêu chỉ dẫn khi để anh thay quyền cậu ta không?”
“Em không biết. Bao nhiêu vậy?”
“Một” anh toét miệng và đưa ngón tay lên “cậu ta nói ‘cố đừng để tôi phá sản'”.
Meredith cười. Matt nhìn ra cửa sổ khi chiếc phi cơ chậm dần, đua về đường băng, ánh nắng mặt trời chói lóa trên cánh,.
“Joe đã ở đây với một chiếc xe” anh nói, chỉ về người tài xế đã bay theo đường dân dụng sáng nay, thuê xe và chờ ở đây. Matt muốn tới Keaton trong im lặng, nghĩa là họ không thể gọi taxi trong thị trấn, mà đó là trường hợp Keaton có taxi.
 
“Có vấn đề gì không Joe?” Matt hỏi ngay khi họ ngồi vào ghế sau.
“Không” anh hồ hởi đáp, vô số và cho chiếc xe ra đường theo thói quen phóng bạt mạng trước giờ “Tôi đã đến đây được 1h và tìm được địa chỉ của Julie Mathison. Có cả tá xe đạp trẻ em ngay trước nhà”.
Meredith vịn tay vào Matt để giữ thăng bằng, mắt cô xoay tròn ngạc nhiên trước khả năng lái xe vô cùng liều lĩnh của Joe. Để tự làm mình xao lãng khỏi ý nghĩ đang bay trên bốn bánh xe ngay khi họ chạy tới đường cao tốc, cô quay lại chủ đề đang nói dang dở trên máy bay.
“Zack đã đưa anh chỉ dẫn gì về Julie Mathison vậy?”
Lấy tờ giấy trong túi ra và liếc qua dòng đầu tiên, Matt cộc cằn nói.
“Trên hết mọi việc, anh được yêu cầu phải quan sát sắc diện của cô ấy để chắc rằng cô ta không bị sụt cân hay mất ngủ”.
Sự quan tâm của Zachary Benedict cho cô con tin đã phần nào tăng thiện cảm của Meredith dành cho Zack.
“Anh làm sao mà biết được chuyện đó nếu chỉ nhìn cô ấy? Anh đâu có biết cô ấy trông như thế nào trước khi ở một tuần với Zack”.
“Anh nghĩ căng thẳng đã làm thần trí của Zack trở nên lẩn thẩn mất rồi” Buộc mình không tỏ ra chán nản ý kiến đó, Matt nhẹ nhàng tiếp tục “Em sẽ thích cái thứ hai trong danh sách cho coi. Anh cần phải tìm hiểu xem cô ta có thai hay không”.
“Bằng cách nhìn cô ấy hả?” Meredith la lên trong khi Joe chậm lại và quẹo vào con đường nhỏ có hai hàng cây.
“Không, anh nghĩ là phải hỏi cô ta chứ, nên anh rất mừng có em đi chung. Nếu cô ta phủ nhận chuyện có thai thì anh sẽ cho Zack biết là anh có tin lời cô ta hay không”.
“Trừ khi là cô ta đã dùng biện pháp thử thai sớm, vì có khi cô ta cũng không biết. Cô ấy mới rời Colorado 3 tuần” Meredith đeo găng tay vào khi Joe O’Hara thắng xe theo kiểu gãy-răng trước ngôi nhà tươm tất với mấy đứa trẻ quẳng xe đạp tứ tung. “Nhưng với sự quan tâm thế này, hẳn là anh ấy cảm thấy rất sâu sắc về cô ta”.
“Điều cậu ấy đang cảm thấy chỉ là cảm giác tội lỗi mà thôi” Matt thẳng thừng tiên đoán, và bước ra khỏi xe “và trách nhiệm. Zack luôn là người dám chịu trách nhiệm”.
Khi họ bắt đầu đi đến vỉa hè thì có hai cậu nhóc ngồi xe lăn phóng ra từ cửa hông, đổ xuống như tên lửa, rú lên cười đùa với người phụ nữ xinh đẹp đuổi theo phía sau.
“Johnny” Julie gọi, cười thật to và rượt theo cậu nhóc, “quay lại đây!”.
Đứa trẻ tên Johnny ngoặt cực khéo ở góc cua, tay vẫy vẫy cuốn tập xỏ lỗ vào không khí, giữ cho nó vượt khỏi tầm với của cô. Bạn đồng hành của cậu nhanh nhảu dùng xe lăn để giúp đỡ. Matt và Meredith ngừng lại, quan sát một Julie Mathison cười đùa nỗ lực bất thành trước sự phòng vệ đầy tính chiến thuật của hai cậu bé.
“Được rồi” Julie lên tiếng gọi, hai tay chống hông, không hay biết về mấy người khách lạ, “mấy em thắng rồi, tiểu quỷ. Mai không có bài kiểm tra. Giờ trả sổ chấm điểm cho cô” Tiếng thét mừng thắng lợi vang lên, Johnny trao cô quyển sổ “Cảm ơn” tay đè chiếc nón lưỡi trai phủ xuống tận mang tai cậu nhóc, Johnny cười ầm và kéo nón lên. Julie khuỵu gối xuống bên cậu bé còn lại và kéo khóa áo khoác lên tận cằm cậu nhỏ, tay kia vò mái tóc đỏ hoe. “Em rất giỏi thực hiện chiến thuật khóa người đấy Tim, đừng quên nó trong trận đấu tối thứ 7 tới đó nha”.
“Được thôi cô Mathison”.
Julie quan sát bọn trẻ rời khỏi lối đi, ngay lúc đó cô thấy một cặp ăn mặc sang trọng đứng ngay lối rẽ trước nhà cô. Họ bắt đầu tiến đến, Julie choàng tay quanh người trước cơn gió lạnh, mỉm cười lịch sự trong khi đợi họ, tự nghĩ trông họ quen quen dưới cảnh tranh tối tranh sáng.
“Cô Mathison” người đàn ông nói, mỉm cười đáp trả “Tôi là Matthew Farrell, còn đây là vợ tôi Meredith” Ở khoảng cách gần, Meredith Farrell cũng đẹp như chồng cô, tóc cô vàng rực còn anh ta màu đen, cô cũng đang mỉm cười ấm áp giống chồng.
“Cô có đang ở một mình không?” anh hỏi, liếc mắt về phía ngôi nhà.
Julie sững người nghi ngờ “Hai người là phóng viên à? Nếu vậy thì tôi – “.
“Chúng tôi là bạn Zack” anh lặng lẽ nói.
Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực “Làm ơn” giọng cô tràn đầy kinh ngạc và háo hức “hãy vào trong”.
Cô dẫn họ đi vào từ cửa sau, dọc theo nhà bếp nơi đựng ấm trà và bút viết treo trên tường và tiến về phòng khách.
“Nơi này trông rất đẹp” Meredith Farrell nói trong lúc cời bỏ áo choàng và nhìn một lượt qua gian phòng thoáng đãng có nội thất làm từ liễu gai trắng, hai chiếc gối ôm kẻ sọc màu xanh lá và xanh dương, một vài chậu cảnh tươi tốt đặt mỗi góc phòng.
Julie cố mỉm cười, nhưng khi cô ra tay đón lấy áo choàng của Matt thì cô buột miệng nói.
“Zack vẫn khỏe chứ?”
“Theo như tôi biết thì cậu ấy khỏe”.
Cô thấy nhẹ lòng được một chút, nhưng thật khó để tỏ ra là một gia chủ lịch sự khi trong đầu cô toàn là câu hỏi vì sao họ đến đây, cùng lúc đó cô lại muốn kéo dài cuộc thăm viếng vì Matt Farrell là bạn của Zack, và theo cách nào đó sẽ mang anh ấy đến đây, ngay trong nhà cô.
“Hai người dùng rượu hay cà phê?” cô hỏi ra sau vai khi treo áo lên tủ còn Matt và Meredith đã yên vị trên ghế sô pha.
“Cà phê sẽ rất tuyệt” người phụ nữ đáp, chồng cô gật theo.
Julie làm hai tách cà phê trong thời gian kỉ lục, đặt chúng lên khay và quay trở lại nhanh đến mức làm hai vị khách mỉm cười, cả hai đều hiểu tình huống tiến thoái lưỡng nan của cô.
“Tôi đang căng thẳng quá” cô cười thú nhận, đặt khay đồ uống lên bàn và úp hai bàn tay lên đùi “Nhưng tôi rất vui vì hai người đã đến, tôi sẽ lấy cà phê ngay khi nó sẵn sàng”.
“Cô đã không căng thẳng chút nào” Matt ngưỡng mộ kể lại “khi đương đầu với cả thế giới qua màn hình và đã cố gắng đưa họ đứng về phía Zack một cách thành công”.
Sự ấm áp trong giọng nói và trong mắt Matt làm cô cảm thấy mình vừa làm một chuyện tuyệt vời và dũng cảm “Tôi hy vọng Zack cũng thấy thế”.
“Zack không còn nhiều bạn” Matt dửng dưng nói “Mặt khác” anh cười êm ái “với một nhà vô địch như cô đứng phía sau, cậu ta không cần có nhiều bạn bè”.
“Anh quen Zack được bao lâu rồi?” Julie ngồi xuống ghế.
Meredith chưa từng gặp Zack còn tôi đã quen cậu ấy được 8 năm. Chúng tôi là hàng xóm ở Carmel, California” Matt thấy Julie nhoài người tới trước, chăm chú quan sát anh, đánh hơi thấy cô đang muốn biết mọi thứ về Zack nên anh bổ sung “Chúng tôi còn là đối tác trong rất nhiều phi vụ làm ăn. Khi Zack vào tù cậu ấy ủy quyền cho tôi trong mọi thủ tục pháp lí cũng như hành chính”.
“Anh đã điều hành mọi chuyện rất tuyệt vời” cô tử tế nói và Matt thoáng nhận ra vẻ chân tình hiếm có không gì lay chuyển này có lẽ đã được bộc lộ trong những ngày Zack cần nó nhất ở Colorado. “Zack hẳn rất thích và tôn trọng anh vô cùng nên mới tin tưởng giao phó cho anh mọi chuyện”.
“Chúng tôi có cảm nhận giống nhau về người kia” anh lúng túng đáp, vắt óc suy nghĩ lý do thích hợp cho cuộc thăm viếng này.
“Và lý do anh từ California tới đây là – ” cô mở lời “Vì anh là bạn Zack và muốn cho tôi biết anh ủng hộ những gì tôi đã nói trong buổi họp báo?”
Matt lắc đầu mắc kẹt trong vài chi tiết nhỏ “Chúng tôi chỉ đi nghỉ ở Carmel” anh giải thích “còn bình thường chúng tôi sống ở Chicago”.
“Tôi nghĩ là tôi thích Carmel hơn, mặc dù tôi chưa từng đến đó” cô đáp, cố duy trì cuộc chuyện trò thêm chút nữa.
“Chúng tôi sống ở đó vì Meredith là chủ tịch Bancroft&Company, và trụ ở chính của công ty thì đặt tại Chicago”.
“Bancroft” Julie la lớn, bị ấn tượng bởi chuỗi cửa hàng thanh lịch và rạng rỡ nhìn sang Meredith “Tôi đã đến tham quan cửa hàng của chị ở Dallas, và nó thật tuyệt vời” cô nói, cố kềm lại không nói thêm là chúng quá mắc so với túi tiền của cô. Julie đứng lên “Tôi sẽ lấy cà phê, chắc nó đã xong rồi”.
Khi Julie rời khỏi, Meredith thúc nhẹ vào tay chồng và nói.
“Cô ấy đã biết anh đến đây là có mục đích rồi, anh càng trì hoãn thì cô ấy càng căng thẳng đó”.
“Anh cũng không muốn lỡ việc” anh thú nhận “Chúng ta đã bay hàng ngàn dặm tới đây để theo yêu cầu của Zack là hỏi thẳng xem cô ta có thai hay không rồi đưa chi phiếu cho cô ta. Em thử chỉ anh cách nào tế nhị để nói câu ‘Cô Mathison thân mến, chúng tôi được Zack nhờ chuyển cho cô ¼ triệu đô la vì Zack lo sợ cô đã có thai và cậu ấy muốn cô dùng số tiền này để thuê luật sự chống lại giới truyền thông và chính quyền”.
Meredith chuẩn bị đưa ra một cách nói khác rõ ràng và lịch thiệp hơn nhưng ngay khi cô sắp nói thì Julie đã quay lại với ấm cà phê và rót đầy tách họ.
Matt húng hắng và bắt đầu lên tiếng một cách bối rối.
“Cô Mathison – “.
“Gọi tôi là Julie được rồi” ngay lập tức Julie căng thẳng bởi âm điệu của Matt.
“Julie” Matt khó nhọc mỉm cười tán thành “Thật ra tôi không đến đây vì buổi họp báo của cô. Tôi đến gặp cô theo yêu cầu của Zack”.
Gương mặt cô bừng sáng như mặt trời thoát khỏi mây đen.
“Anh ấy ư? Tại sao?”
“Cậu ấy muốn tôi tìm hiểu xem cô có thai hay không”.
Julie biết là cô không có, nhưng cô quá ngạc nhiên và xấu hổ vì đề tài không được trông đợi đến nỗi suýt lắc đầu trước khi Meredith lên tiếng giải cứu.
“Zack có gửi cho cô một bức thư. Có lẽ nó sẽ có tác dụng nhiều hơn công việc mà ông chồng bối rối của tôi đang làm” cô dịu dàng nói.
Julie thấy Matt lấy ra từ túi áo trong của chiếc áo khoác thể thao một phong bì. Cảm thấy cả thế giới đang quay cuồng xung quanh, cô đón lấy từ bàn tay xòe rộng của anh và run rẩy nói.
“Hai người có phiền nếu tôi đọc bức thư một mình không?”
“Không sao cả. Chúng tôi sẽ ngồi thưởng thức cà phê”.
Julie gật đầu và quay đi. Nhanh chóng mở phong bì và bước về phòng ngủ, nhưng lúc này phòng ăn lại gần hơn, bất chấp vẫn còn trong tầm nhìn của khách. Cô nghĩ lại có thêm một bài giảng về tầm quan trọng của mối quan hệ ấu trĩ của họ ở Colorado từ Zack, nhưng khi những hàng chữ đập vào mắt cô, sự dịu dàng và niềm vui đã chữa lành mọi vết thương. Cả thế giới xung quanh như biến mất, đối với cô giờ đây chỉ còn tồn tại những câu chữ không thể tin nổi và một người đàn ông đã viết chúng cho cô mà không định để cô đọc.
Julie yêu quý, anh biết em sẽ không bao giờ đọc được lá thư này nhưng anh vẫn muốn viết cho em mỗi ngày. Nó giữ em gần bên anh. Chúa ơi, anh rất nhớ em. Em ám ảnh mỗi giờ trong cuộc đời anh. Anh ước gì mình chưa từng gặp em. Không – ý anh không phải vậy! Kí ức tuyệt đẹp về em làm đời anh rộn rã tiếng cười.
Anh chỉ tự hỏi em có hạnh phúc không. Anh hy vọng em được hạnh phúc. Anh muốn em có một cuộc sống huy hoàng. Đó là lý do anh đã không nói những câu em muốn nghe khi hai ta ở cùng nhau. Anh sợ nếu anh làm thế thì em sẽ đợi anh trong nhiều năm. Anh biết em muốn anh nói là anh yêu em. Không nói câu đó cho em là điều duy nhất anh không làm vì lợi ích của mình ở Colorado, và bây giờ anh rất hối hận.
Anh sẽ đánh đổi cả đời để được sống bên em 1 năm. 6 tháng. 3 tháng. Sao cũng được.
Em chiếm cứ con tim anh chỉ trong vài ngày đấy em yêu, nhưng em cũng trao con tim em cho anh. Anh biết là thế – anh thấy nó trong mắt em mỗi khi em nhìn anh.
Anh không còn hối tiếc việc mất tự do hay nổi giận vì bị hàm oan đến nỗi bị tống vào tù nữa. Bây giờ điều duy nhất làm anh hối tiếc là anh không thể có em. Em còn trẻ, và anh biết em sẽ mau chóng quên anh để bắt đầu lại cuộc sống của riêng em. Đó chính xác là điều em nên làm. Em phải làm. Anh muốn em làm, Julie.
Đúng là một lời nói dối tồi tệ. Điều anh thật sự muốn là được gặp em lần nữa, được ôm em trong tay, được làm tình với em hết lần này đến lần khác cho đến khi anh lấp đầy trong em để không còn chỗ trống nào cho kẻ khác ngoài anh, mãi mãi. Anh chưa bao giờ nghĩ quan hệ tình dục là ‘làm tình’ cho đến khi gặp em. Em không biết đúng không.
Đôi lúc anh lại toát mồ hôi lạnh vì sợ rằng mình đã làm em mang thai. Anh nên bảo em phá thai đi nếu thật sự như vậy. Anh biết khả năng xảy ra ở Colorado, nhưng Chúa ơi, anh không muốn em làm thế, Julie.
Đợi một chút – anh đã nghĩ ra cách giải quyết. Anh biết mình không có quyền yêu cầu em giữ lại đứa bé, nhưng cách này có thể thực hiện được, nếu em sẵn lòng: Em có thể bỏ đi một thời gian – em sẽ có khoản tiền đủ chi trả cho mọi phí tổn mất việc hay chi tiêu riêng. Khi đứa trẻ được sinh ra, anh muốn em gửi nó cho bà nội anh. Nếu em có thai và em sẵn sàng làm việc này vì anh, anh sẽ viết cho bà một bức thư khác và giải thích mọi chuyện. Vì những chuẩn mực của bà, người phụ nữ đó sẽ không chối bỏ bất kì trách nhiệm nào trong đời, và con chúng ta sẽ được nuôi nấng tử tế. Bà ta vẫn còn nắm giữ phần thừa kế khổng lồ của anh, và một phần cỏn con trong số đó cũng đủ nuôi đứa trẻ ăn học đàng hoàng.
Em đã đúng khi nói rằng không nên đóng sập cửa với người thân trong gia đình và cắt đứt đường lui của bản thân. Có nhiều thứ anh cần nói với bà, dù anh đã bỏ nhà đi, có thể trung hòa lòng căm thù của bà với anh. Em cũng đã đúng về việc anh yêu và ngưỡng mộ bà khi anh trưởng thành. Em đúng về mọi chuyện, và nếu bây giờ anh có thể thay đổi chúng, anh sẽ làm.
Anh quyết định sẽ gửi bức thư này cho em. Đây là một sai lầm. Anh biết như thế, nhưng anh không thể ngăn mình đừng làm. Anh cần phải nói cho em biết phải làm gì nếu em có thai. Anh không thể chịu nổi nếu em không nhận ra có cách giải quyết khác hơn là phá bỏ cái thai đi.
Có lẽ họ theo dõi thư từ của em, cho nên anh đã nhờ người mang thư tới chứ không chuyển theo đường bưu điện. Người đàn ông chuyển thư cho em là một người bạn. Anh ta có thể đặt mình vào tình huống nguy hiểm vì anh cũng như em. Nếu em có thai hãy nói cho anh ta biết và kèm theo những điều em muốn, anh ta sẽ chuyển lời đến anh. Còn chuyện này nữa, anh đã vội vã gửi bức thư này cho kịp giờ bưu điện – anh muốn em có một số tiền để lo cho những thứ em muốn hay cần. Tiền Matt đưa em là của anh, vậy nên đừng tranh cãi gì với anh ta nhé. Matt chỉ làm theo sự hướng dẫn của anh, nên em đừng quá khó khăn với anh ấy. Anh có cả núi tiền để chi dùng rồi.
Anh ước gì mình có thời gian để viết một bức thư khác tốt hơn hoặc giả anh còn giữ mấy bức anh từng viết cho em. Mấy bức đó mạch lạc hơn cái này nhiều. Anh sẽ không gửi thêm một thư nào nữa, cho nên em đừng trông chờ. Thư từ chỉ làm hai ta thêm hy vọng và mộng tưởng, và nếu anh không ngừng lại, anh sẽ chết đi vì ham muốn em.
Trước khi anh đi – anh đọc trên báo có nói Costner sắp ra bộ phim mới. Nếu em dám mơ tưởng về Kevin sau khi xem phim thì anh sẽ theo ám em đến hết đời đó.
Anh yêu em, Julie. Anh yêu em ở Colorado. Anh yêu em ở đây, nơi anh đang trú chân. Anh sẽ luôn luôn yêu em. Mọi nơi. Mãi mãi.
Julie sẽ đọc bức thư lần nữa, nhưng cô không thể ngăn hai hàng nước mắt tuôn rơi và tờ giấy tuột khỏi tay cô.Hai tay ôm lấy mặt, cô dựa vào tường và òa khóc. Cô khóc vì niềm vui và ham muốn mãnh liệt vô vọng, cô khóc vì sự bất công đã khiến anh bỏ trốn và vì sự ngu ngốc của bản thân cô khi rởi khỏi anh ở Colorado.
Trong phòng khách Meredith đang thầm thì trao đổi với chồng trong lúc lấy bình cà phê, nhưng mắt cô đảo sang cánh cửa phòng ăn vào phần lưng của một phụ nữ đang rung lên khóc lóc.
“Matt, nhìn kìa!” cô nói nhanh, đứng bật dậy và đi lên phía trước, “Julie” cô nhẹ nhàng nói khi đến trước cửa phòng ăn. Những giọt nước mắt nhấp nhánh trên mắt người phụ nữ kia, cô đặt tay lên bờ vai run rẩy của Julie và thì thầm “Tôi có thể giúp gì không?”
“Có!” Julie vỡ vụn “Chị có thể đọc bức thư này và nói cho tôi nghe tại sao người ta có thể tin là anh ấy giết người”.
Meredith cẩn trọng nhặt những tờ giấy nằm trên sàn và liếc mắt về chồng đang đứng ngay cửa ra vào,.
“Matt, sao anh không đi lấy chút rượu giống khi nãy Julie đã đề nghị nhỉ”.
Matt phải mất khá nhiều thời gian mới tìm được chỗ để rượu, tìm ly nhỏ và mở nắp. Anh đang lấy ly khỏi tủ thì nghe tiếng Meredith đi vào bếp, anh ngoảnh lại định sẽ cảm ơn cô lần nữa vì đã đến đây, nhưng cái nhìn đau buồn trên mặt cô làm anh quay hẳn lại và quên mất mấy cái ly.
“Có gì không ổn sao em?” anh hỏi, lướt mắt nhìn gương mặt xinh đẹp xanh xao của cô.
“Bức thư của Zack -” cô thầm thì, hai mắt nhòe nước “Chúa ơi! Matt, anh không thể tin là bức thư này -“.
Đột nhiên giận Zack vì đã làm vợ anh buồn, Matt choàng tay qua người kéo cô lại gần trong lúc đón lấy bức thư và chậm rãi đọc. Nét mặt phiền muộn từ từ chuyển sang kinh ngạc, rồi không tin nổi, rồi đến tiếc thương. Anh vừa đọc xong dòng cuối thì Julie xuất hiện ngay cửa.Meredith nghe thấy Julie và xoay mặt lại, lấy khăn tay Matt đưa trong lúc Julie cố gượng cười và lấy tay gạt nước mắt.
“Cái này” Matt nói, giọng anh nặng nề lòng thương tiếc và đồng cảm “đã khiến tối nay trở nên tồi tệ. Tôi… xin lỗi, Julie” anh khập khiễng kết thúc, mắt lo quan sát cái nhìn lạ kì trong đôi mắt ướt át của cô “tôi biết Zack không có ý làm cô buồn”.
Lần cuối cùng Julie cân nhắc cẩn thận mọi chuyện như thể liệu cô có hấp tấp thực hiện kế hoạch hay không. Nhưng mọi thứ đã được quyết định ngay trong phòng ăn rồi. Đấu tranh giữ giọng bình thản, cô nói.
“Nếu Zack có liên lạc với anh thì anh làm ơn nhắc anh ấy nhớ tôi đã từng bị chính mẹ ruột của mình chối bỏ và thông báo cho Zack hay tôi sẽ không đem con tôi đến thế giới này theo cách như thế” Với nụ cười thảm não cô nói thêm “Vui lòng nói tiếp là nếu Zack muốn tôi có đứa bé của anh ấy, một việc mà tôi rất ao ước được làm, thì phải cho tôi tham gia vào cuộc sống tha hương của anh ấy”.
Câu cuối như một quả bom nổ ngay giữa phòng, theo sau là sự tĩnh lặng tuyệt đối, nét mặt của Matt Farrell chuyển từ kinh ngạc sang thán phục, nhưng giọng nói của anh được ngụy trang khéo léo để làm cô nản chỉ.
“Tôi không thể biết khi nào Zack sẽ liên lạc lại với tôi”.
Giọng cười của Julie nhuốm màu cuồng loạn.
“Sẽ sớm thôi” cô nói chắc chắn, giờ cô đã biết những linh tính của mình về Zack là hoàn toàn đúng, và nếu cô dám hành động theo bản năng thì có khi cô đã rời Colorado với anh mất rồi. “Anh ấy sẽ liên lạc ngay khi không thể chịu nổi chuyện không biết tôi đã nói gì với anh”.
Matt nhận ra cô có thể đúng và kềm lại tràng cười.
“Cô còn muốn tôi nhắn gì với cậu ấy không?”
Julie mạnh mẽ gật đầu.
“Có. Nhắn là anh ấy có tối đa… 4 tuần tới đón tôi trước khi tôi có hành động tiếp theo. Và nói với anh ấy…” cô ngập ngừng vì xấu hổ khi phải nói những câu như vậy thông qua bên thứ 3, nhưng rồi cô quyết định chuyện có không là vấn đề gì cả, vì dù sao Zack cũng sẽ nhận được. Giọng cô đau đớn “Hãy nói là tôi đang chết dần vì vắng anh, và nói là nếu anh không cho tôi đi cũng thì tôi sẽ ném tất cả số tiền anh gửi vào 25 ngàn băng hình bộ phim mới của Kevin Costner, rồi sau đó tôi sẽ thèm nhỏ dãi người đàn ông đó đến hết đời”.
“Tôi nghĩ” Meredith cười ngao ngán “câu đó sẽ khiến anh ta đồng ý ngay lập tức.” cô nói với Matt “Anh đã nhớ từng chữ một chưa đấy hay là em cần phải ghi chú?”
Matt bắn cái nhìn ngạc nhiên sang vợ, trông cô như đã quyết định dính líu tới cái cuộc sống lộn xộn của Zack mà cô vừa cố lôi anh ra khỏi cách đây 2h, rồi anh quay người lại rót rượu ra ly.
“Tôi nghĩ chuyện này đáng để chúc mừng” anh thông báo, tay rót thêm rượu “Nhưng mà tôi tự thấy mình không thể nói thêm gì lúc này”.
“Tôi thì không” Meredith nói. Giữ ly rượu trong tay, cô dịu dàng nói với Julie “Vì những người phụ nữ yêu sâu đậm như chúng ta” cô ngẩng lên nhìn chồng và nói thêm “và vì hai người đàn ông chúng ta yêu”.
Julie quan sát được nụ cười anh dành cho Meredith tràn đầy yêu thương và tự hào, và cô yêu họ ngay từ giây phút đó. Họ thật giống với Zack và cô, cô tự nhủ: họ yêu nhau và kết hợp thành một thể thống nhất.
“Hãy nói là hai người sẽ ở lại dùng bữa tối nha. Tôi không giỏi nấu nướng, nhưng có thể chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại và tôi đang nóng lòng muốn biết về…mọi thứ”.
Hai người gật đầu cùng lúc nhưng Matt nói thẳng đuột:.
“Mọi thứ? Vậy tôi nên bắt đầu một bài phân tích chi tiết về tình hình tài chính thế giới. Tôi đang có mấy ý tưởng rất thú vị về nguyên nhân gây ra sự sụt giảm kinh tế toàn cầu” anh cười lớn trước nét mặt kinh sợ của cô và nói “Hoặc là tôi đoán tôi nên kể về Zack”.
“Ý tưởng hay ghê” vợ anh trêu “anh có thể kể cho tụi em nghe về những ngày hai anh là hàng xóm”.
“Để tôi nấu bữa tối” Julie suy nghĩ dữ dội xem nên nấu món gì ít tốn thời gian nhất.
“Khỏi cần” Meredith nói “Nhờ Joe mua pizza cũng được”.
“Joe là ai?” Julie hỏi, tay cô đã cấm điện thoại gọi pizza.
“Một cách chính thức thì anh ấy là tài xế của chúng tôi. Còn không chính thức thì là một thành viên trong gia đình”.
Nửa giờ sau 3 người ngồi quây quần trong phòng khách, Matt cố gắng thỏa mãn óc tò mò của hai người phụ nữ với một phiên bản đã được kiểm duyệt về những ngày còn là ông bạn độc thân của Zack cho đến khi chuông cửa reo lên.
Nghĩ rằng sẽ gặp một tài xế đạo mạo, kiêu kì không mặc đồng phục, Julie chạy đến mở cửa. Thay vào đó là một gã khổng lồ với gương mặt bặm trợn, nụ cười lôi cuốn, cùng hai hộp pizza lớn trên hai bàn tay.
“Vào đi và cùng ăn với chúng tôi” cô phấn khởi nói, đỡ phụ một phần bánh và kéo Joe vào trong “anh không cần phải ở trong xe như thế”.
“Đó cũng là chuyện tôi đang nghĩ tới” Joe đùa, nhưng mắt anh vẫn liếc sang Matt hỏi xin ý kiến. Khi Matt gật đầu, Joe bước vào và cởi áo khoác.
“Hãy cùng ăn ỏ đây nhé vì sẽ có nhiều không gian hơn” Julie kêu mọi người vừa sắp đĩa lên bàn ăn.
“Tôi sẽ lấy rượu” Meredith đứng lên.
Joe O’Hara thong thả đi vào phòng ăn và thọc hai tay vào túi, lặng lẽ quan sát người phụ nữ đã nói hộ Zack trên truyền hình. Cô trông giống nữ sinh nhiều hơn là giáo viên, Joe suy ngẫm, với mái tóc sẫm màu rực sáng buộc gọn sau gáy làm lộ ra vòng cổ và làn da mềm mại. Cô ta không giống những món đồ chơi tình dục tự ném mình vào Zack, và Joe thích điều đó. Anh ném một cái nhìn ẩn ý qua Matt, lúc này Matt đã đứng ngay bên cạnh và quan sát Julie với nụ cười nửa miệng. Như để trả lời cho câu hỏi không lời kia, ông chủ của anh chầm chậm gật đầu và Joe rút ra kết luận một cách hân hoan.
“Vậy là” Joe nói rõ to “Cô là người phụ nữ của Zack”.
Cô ngừng việc sắp xếp khăn ăn và nhìn anh bằng đôi mắt xanh tím dịu dàng.
“Câu đó” cô nói “là lời khen hay nhất mà tôi từng nghe” Trước sự ngỡ ngàng của Julie, người đàn ông kia đỏ lựng cả lên “Anh cũng biết Zack sao?” cô giúp anh thấy thoải mái hơn và cũng vì cô muốn biết mọi chuyện về Zack.
“Cô cá là tôi biết chứ gì” Joe toét miệng cười khi ngồi xuống bàn với Matt “Tôi có thể kể cho cô nghe những chuyện bí mật của Zack, cả Matt cũng không biết”.
“Kể tôi nghe đi” Julie hồ hởi.
Joe O’Hara tự lấy cho mình một lát pizza, suy nghĩ một lát rồi nói.
“Được rồi. Tôi nhờ một chuyện.Vào một đêm nọ, Matt có một vị khách bất ngờ và anh ta gủi tôi sang nhà Zack vì lúc đó chúng tôi đã hết Stoli – Vokda” anh ta giải thích và Julie gật đầu tiếp nhận, Joe lấy thêm một lát bánh nữa trước khi tiếp tục “Lúc đó đã hơn nửa đêm, có đèn sáng trong nhà Zack nhưng không ai trả lời. Tôi có thể nghe giọng cậu ấy, và giọng của nhiều người phụ nữ, phát ra phía sau ngôi nhà, vậy là tôi đi ra sau, và thấy Zack đang đứng ngay chỗ hồ bơi của mình, vẫn mặc trên người bộ vét dùng để đi dự tiệc”.
Julie lấy tay chống cằm và háo hức.
“Anh ấy đang làm gì?” Cô hỏi lúc Joe cắn một miếng pizza lớn.
“Chửi thề” Joe nói ngắn gọn.
“Anh ấy chửi ai?”.
“Ba con ả đang khỏa thân trong bể bơi. Bọn họ là người hâm mộ đã tìm ra địa chỉ nhà Zack và tin chắc cậu ấy sẽ hòa vào cuộc thác loạn ngay khi thấy họ lõa lồ trong hồ”.
“O’Hara” Matt cảnh cáo.
“Không sao đâu Matt, câu chuyện này vẫn ổn, thật lòng đấy. Julie sẽ không ghen tức gì đâu. Mà cô có không vậy?” Joe lưỡng lự hỏi.
Julie cười lắc đầu. Zack yêu cô, giờ cô đã biết. Cô không còn gì đáng phải ghen tức.
“Tôi sẽ không ghen”.
“Tôi biết vậy mà” anh hài lòng nhìn ông chủ “Dù sao đi nữa, Julie à” Joe tiếp tục “Zack giận sôi gan, và tôi sẽ kể cho cô nghe một việc có lẽ cô không biết – bên dưới vẻ điềm tĩnh lạnh lùng của Zack là một tâm tính cô không thể tin nổi. Khi mấy ả kia không chịu ra khỏi hồ như lời cậu ta bảo, Zack đã kêu tôi tóm lấy bọn họ còn cậu ta thì lôi họ lên, và Zack đã làm đúng như vậy. Zack lội xuống hồ với bộ quần áo trên người, và điều tiếp theo tôi còn nhớ là một cô nhóc cỡ 20 tuổi đáp ngay dưới chân tôi, trần trụi. Rồi Zack ra khỏi hồ với một cô khác trong tay”.
Julie cố không tỏ ra bị sốc vì câu chuyện.
“Rồi anh làm gì bọn họ?”
“Làm theo lời Zack. Cậu ấy điên đến mức không cho họ mặc lại quần áo. Họ gào thét, tru tréo, phản đối rồi van xin lấy lại quần áo của họ. Chúng tôi đi thẳng ra đường cái nơi bọn họ đậu xe, rồi Zack ném hai cô ra băng ghế sau trong lúc tôi chui vào ghế trước. Sau đó cậu ấy mở toang cửa trước, nhét chìa khóa khởi động xe rồi cài số vô lăng. ‘lái đi hoặc tông xe đâu đó cho rồi’ cậu ấy bảo bọn họ ‘nhưng nhớ đem mấy thứ của nợ này đi và đừng bao giờ quay lại'”.
Hai người phụ nữ nhìn nhau hài lòng, hoàn toàn đồng ý với tiêu chuẩn đạo đức của Zack.
“Anh chưa từng kể tôi nghe chuyện đó” Matt nhăn mặt.
“Này, tôi đã thử kể anh nghe, nhưng cô gái tối đó đang vui đùa với anh cũng muốn cởi bỏ quần áo của anh, vậy nên tôi để Stoli lên quầy rượu và đi ngủ”.
Julie nhìn lát pizza của cô và nhoẻn miệng cười, còn Meredith chống cằm nhìn chồng dò hỏi, và Matt ném một cái liếc lạnh xương sống cho viên tài xế không đủ tiêu chuẩn đang tự bảo vệ mình.
“Meredith đang cười kìa Matt. Cô ấy hiểu anh không hề hay biết mình đã kết hôn với cô ấy lúc đó”.
Julie sặc rượu.
“Anh nên giải thích rõ điểm đó” Matt bực bội nói vùa liếc mắt trao đổi với vợ “trước khi Julie đánh giá Zack đã giao phó tương lai vào tay một thằng khờ”.
“Tôi nghĩ mọi người đều biết câu chuyện – nó ngập trên báo chí đấy thôi” Joe nói, nhưng Julie vẫn trơ mặt ra, nên anh tiếp tục “Cô biết đó, Matt và Meredith kết hôn và ly dị khi Meredith 18 tuổi, không ai biết chuyện đó ra, kể cả tôi. Rồi 12 năm sau Meredith phát hiện họ đã thuê nhằm một gã luật sư dỏm và vẫn chưa thật sự ly dị, nên cô ấy mời Matt ăn trưa và có cuộc đối thoại đầu tiên sau nhiều năm, hôm đó Matt được báo cái tin sét đánh ấy. Chúa ơi, Matt phát điên lên! Meredith đã đính hôn với một người khác, và cả ba phải tổ chức một buổi họp báo và cố tỏ ra thân thiện, Matt thậm chí còn cố nói đùa”.
“Tôi biết câu chuyện” Julie buột miệng “Đó là lý do tôi thấy hai người quen quen. Tôi đã xem buổi họp báo” Cô chuyển tia nhìn ngạc nhiên qua Matt và nói thêm “Tôi còn nhớ anh và hôn phu của Meredith đã tỏ ra hài hước với mớ lộn xộn và làm ra vẻ bạn bè thân thiết… Và rồi, vài ngày sau, anh – anh đánh anh ta. Phải không? Có một bức ảnh từ cuộc ẩu đả được đăng trên báo”.
“Bây giờ chúng tôi là bạn tốt rồi” Matt cười khúc khích trước biểu hiện trên mặt cô.
Buổi tiệc miễn cưỡng kết thúc sau 11h. Julie cáo lui và đi lấy thứ gì đó trong phòng ngủ. Khi cô quay lại với chiếc áo len xanh và chiếc quần cô đã mặc ỏ Colorado thì Joe O’Hara đã ra ngoài khởi động xe, còn Matt và Meredith đang đứng ngay cửa.
Khi Meredith ra hiệu muốn được nói chuyện riêng với Julie thì Matt đành mỉm cười chào tạm biệt và nói thêm.
“Tôi sẽ đợi trong xe với Joe trong lúc Meredith và cô có một bài diễn văn chia tay nhé”.
Cô nhón gót hôn tạm biệt Matt, và Matt ôm cô thật chặt, ngạc nhiên vì nỗi sợ hãi ban sơ của anh dành cho cô và Zack. “Nếu chuyện này có thể làm cô thấy dễ chịu hơn” anh nói ngược lại những gì cái đầu mách bảo “thì tập đoàn của tôi sở hữu một công ty con chuyên lo việc điều tra, và trong ba tuần gần đây, tôi đã rải người lần theo từng dấu vết một với tất cả những người có mặt trong bộ phim ở Dallas”.
Thay vì vui mừng Julie nói “Sao anh không làm việc đó sớm hơn” Muộn màng nhận ra mình đã lỡ lời, Julie xin lỗi “Tôi xin lỗi – tôi không có ý tỏ ra vô ơn và thô lỗ như vậy”.
Matt mỉm cười lắc đầu, cảm phục sự tận tụy cô dành cho Zack.
“Điều đó nghe có vẻ tuyệt vọng và quan tâm nhưng không thô lỗ. Câu trả lời của tôi là vì công ty Zack thuê đã làm mọi thứ tương tự trước khi phiên tòa bắt đầu. Nhưng họ cũng không thay đổi được gì. Mặc khác Zack cũng có nói không cần thêm sự giúp đỡ nào nữa từ tôi. Trong lúc lòng tự tôn của cậu ấy bị băm nát bởi giới truyền thông thì tôi không còn lựa chọn nào khác là để cậu ấy tự lo vụ của mình”.
“Nhân viên điều tra của anh -” Julie lo lắng nói, cảm nhận được chút khích lệ trong giọng Matt “đã tìm ra điều gì mới?”
Sau một lát lưỡng lự, Matt cho là cô không gây nguy hại gì, nhất là khi cô đã tình nguyện tham gia vào cuộc đời lưu vong của Zack.
“Có một phần liên quan đến Austin” anh bắt đầu nhưng Julie liền cắt ngang.
“Tony Austin đã giết cô ấy?”
“Tôi không nói vậy” Matt lên tiếng cảnh báo “Nếu có bất kì chứng cứ nào về chuyện đó thì tôi sẽ không đứng đây, tôi sẽ nhả chúng cho báo giới và chính quyền để họ làm phần việc của mình”.
“Vậy anh đã tìm thấy gì?”
“Chúng tôi biết được Austin đã nói dối với tư cách nhân chứng. Trong suốt phiên xử hắn luôn miệng kêu ca cuộc tình vụng trộm của hắn và Rachel đã kéo dài hàng tháng trời và cả hai dang ‘yêu nhau điên cuồng’. Sự thật là lúc đó hắn cũng đang yêu đương với một phụ nữ khác”.
“Cô ta là ai?” Julie nín thở hỏi “Có thể cô ta mới là kẻ bỏ đạn vào súng vì ghen với Tony và Rachel”.
“Chúng tôi không biết cô ta là ai. Chi tiết duy nhất là nhân viên phục vụ đã nghe thấy tiếng phụ nữ trong phòng của Austin vào một tối nọ khi cậu ta mang sâm panh đến. Cũng chính cậu ta mang bữa tối đến phòng Zack, và Rachel đã ra mở cửa, hiển nhiên người trong phòng Austin không phải Rachel. Mà dù sao đi nữa, tôi không nghĩ bất kì người đàn bà nào thay ổ đạn, tôi vẫn nghĩ là Austin làm”.
“Nhưng tại sao anh nghĩ vậy?”
“Có thể vì Zack luôn cho là hắn làm việc đó và tôi bị tiêm nhiễm theo” Matt thở dài khó nhọc “Vấn đề là, Rachel không thể cùng Austin tiếp tục hưởng thụ cuộc sống hoang đàng nếu cô ta không làm việc và kiếm một món hời từ vụ li dị. Tuy nhiên, cô ta chưa bao giờ có thể nổi tiếng mà không cần đến Zack, và ngay giây phút giới truyền thông nắm được tin cô ta bị bắt quả tang vụng trộm thì những bộ phim nổi tiếng và năng lực kiếm tiền của ả đang đi đời nhà ma mất rồi”.
“Bây giờ chúng ta đã biết Austin quan hệ với một người khác cùng thời điềm với Rachel đã bỏ qua suy luận hắn phát điên vì ả. Chúng ta đành xoay qua giả thuyết mối bận tâm chính của Austin là tiền bạc, nhưng sự cố bắt gian tại giường đã đánh tan tương lai tài chính của Rachel, và hắn quyết định từ bỏ cô ta. Cũng có thể Austin chưa bao giờ muốn cưới Rachel, và hắn phải giết người vì bị gây áp lực. Cô biết đó, Austin là người duy nhất có tiếp xúc trực tiếp với khầu súng lúc quay. Và ngay cả khi Zack không đổi kịch bản và Austin chứ không phải Rachel bị bắn thì hắn vẫn có đủ sức mạnh chĩa súng ngược lại cô ta và bóp cò”.
Julie run rẩy bởi cuộc đối thoại kinh khủng và những phần sát với thực tế của nó.
“Zack có biết chuyện này không?”
“Biết”.
“Anh ấy nói sao? Ý tôi là anh ấy có vui mừng hay phấn khích gì không?”
“Vui mừng” Matt cười chua chát “Nếu cô bị kết tội vì một tội người khác đã phạm và không thể làm gì để thay đổi tình hình thì liệu cô có vui mừng nếu kẻ cô khinh bỉ nhất trên đời lại chính là người gây ra tất cả mọi thứ với cô không? Còn một rắc rối khác” Anh bổ sung “Chúng tôi còn phát hiện ra vài thông tin nhỏ có thể khiến vài người trong đoàn phim ở Dallas bị nghi ngờ”.
“Thông tin gì vậy?”
“Thứ nhất, Diana Copeland đã từng có thời ăn chơi với Austin, cho dù chuyện đó đã qua khá lâu. Tuy nhiên cô ta cũng còn khá ghen tức với Rachel nên sau phiên tòa Diana đã tung hê với mọi người xung quanh là cô ta vui mừng biết bao khi thấy Rachel chết. Có khi cô ta ghen đến mức gây ra chuyện đó. Kế tiếp là Emily McDaniels, người phải làm đủ liệu pháp chữa trị trong suốt 1 năm sau vụ án, nghe có vẻ kì lạ với một người được xem là kẻ bên lề vô tội. Tommy Newton, trợ lý đạo diễn, cũng không thể quay lại công việc một thời gian khá dài sau vụ án, mặc dù chuyện anh ta ‘cảm’ Austin chẳng có gì là bí mật. Chỉ có vậy thôi” Anh dứt khoát “những chứng cứ mới chĩa mũi dùi về phía nhiều người cùng một lúc nhưng đều vô ích”.
“Ồ, không cần phải như thế. Ý tôi là cảnh sát hay luật sư có thể xem xét thêm về chúng”.
“Chính quyền hợp pháp ư” Matt khinh bỉ cãi “Đã quyết định Zack có tội rồi bắt và xét xử cậu ấy. Tôi ghét phải phá tan ảo tưởng của cô nhưng bọn họ là những kẻ cuối cùng muốn mở lại hồ sơ vì sẽ khiến họ trông như lũ ngốc. Nếu chúng tôi tìm ra những bằng chứng không thể chối cãi là Austin hoặc ai đó đã phạm tội thì tôi sẽ đưa cho luật sư và giới truyền thông trước khi trao chúng cho chính quyền để họ chôn vùi mọi chuyện. Vấn đề là chúng ta không có nhiều cơ hội tìm thấy nhiều hơn những gì đang có trong tay. Austin phủ nhận có người phụ nữ khác. Hắn nói cậu phục vụ đã nghe lầm, tiếng nói đó phát ra từ chương trình tivi.” Matt dịu giọng với cô như để làm giảm nhẹ cú đòn anh sắp tung ra “Zack hiểu mọi chuyện. Cậu ấy biết có 99% Austin là tên giết người, và cậu ấy cũng biết cái hệ thống pháp luật chết dẫm sẽ không làm gì thêm, trừ khi Zack hoặc tôi đưa được bằng chứng 100%, mà tôi e rằng việc đó là bất khả thi. Quan trọng là cô cũng phải hiểu, Julie. Tôi chỉ kể cho cô nghe vì cô đã quyết tâm đi chung với cậu ấy, chuyện này sẽ giúp cô trong trường hợp cô từng nghi ngờ sự trong sạch của Zack”.
Julie phản đối giả thuyết vô cùng hợp lý của Matt bằng cả con tim.
“Tôi sẽ không bao giờ ngừng hy vọng. Tôi sẽ cầu nguyện và hy vọng vào Chúa cho tới khi anh tìm được bằng chứng cần có”.
Cô trông có vẻ đã sẵn sàng đối mặt với cả thế giới vì Zack, việc đó làm Matt bốc đồng ôm lấy cô.
“Cuối cùng Zack cũng có được may mắn khi gặp được cô” anh dịu dàng nói “Cô hãy vững bước đi tới và cầu nguyện nhé” anh nói thêm rồi thả cô ra “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ” Lấy trong túi một tấm danh thiếp và cây bút, Matt ghi lên mặt sau hai số điện thoại và địa chỉ. “Đây là số riêng của chúng tôi ở Chicago và Carmel. Nếu không thể liên lạc được thông qua hai số này thì hãy gọi số thư kí tôi ở mặt trước, cô ta sẽ cung cấp thông tin chúng tôi ở đâu và làm sao liên lạc được, cho dù chúng tôi có ở xa tới đâu đi nữa cũng được. Địa chỉ phía sau là nhà riêng ở Chicago. Tôi sẽ đưa cô tấm chi phiếu của Zack”.
Julie lắc đầu “Anh ấy đã nói dùng tấm chi phiếu cho những việc ghi trong thư. Tôi không cần nó”.
“Tôi rất tiếc” anh ôn tồn nói “tôi không thể làm gì hơn ngoại trừ tiếc thương cho cô và Zack”.
Julie lắc đầu “Anh thật tuyệt vời. Cảm ơn vì đã kể tôi nghe những gì anh đã làm”.
Khi Matt ra xe đợi với O’Hara, Julie trả lại quần áo cô đã mặc ở Colorado cho Meredith.
“Tôi để ý thấy Zack và Matt có cùng chiều cao và cỡ người, nhưng tôi thấp hơn chị khoảng 5cm. Vì thế tôi nghĩ chị đã chú ý đến chúng” Khi thấy Meredith gật đầu Julie nói tiếp “Tôi đã mặc chúng trong nhà nhưng đã giặt sạch lại rồi. Tôi đã định gửi bưu phẩm tới ngôi nhà đó, nhưng tôi không tài nào tìm được địa chỉ”.
“Hãy giữ lấy chúng” Meredith nhẹ nhàng “vì những kỉ niệm theo cùng”.
Đột nhiên Julie ép chặt quần áo vào ngực.
“Cảm ơn chị”.
Nuốt nghẹn cảm xúc đang chực chờ trong cổ họng khi thấy cử chỉ đó của Julie, Meredith nói.
“Tôi đồng ý với cô là Zack sẽ sớm liên lạc với Matt, nhưng cô có biết chắc mình đang làm gì không? Cô sẽ vi phạm một số điều luật, và mọi người sẽ săn đuổi cả hai. Nếu may mắn cả đời này cô phải sống trong cảnh trốn chui trốn nhủi”.
“Hãy nói cho tôi biết đi” Julie nói, mắt nhìn Meredith không hể nao núng “Nếu đó là Matt ở tận nơi nào đó, cô độc, yêu thương chị – nếu Matt là người viết bức thư tối nay, chị sẽ làm gì? Thật lòng đấy nhé” Julie nói thêm, đánh hơi thấy người bạn mới sẽ giả vờ làm lơ.
Meredith thở dài khó nhọc “Tôi sẽ đi ngay lập tức, bằng tàu, máy bay, xe hơi, hay xe tải để đến với anh ấy” vòng tay ôm lấy Julie, cô thầm thì “tôi thậm chí còn nói dối là tôi có thai để anh ấy cho tôi đi cùng”.
Julie sững người cảnh giác “Sao chị lại nghĩ tôi không có thai?”
“Biểu hiện trên mặt cô lúc Matt hỏi và cử chỉ sắp lắc đầu phủ nhận nếu tôi không ngăn lại”.
“Cô sẽ không nói cho Matt biết chứ?”
“Tôi không thể nói được” Meredith thở dài “Tôi không thể giữ bí mật nào với Matt kể từ lúc chúng tôi kết hôn, nhưng nếu lần này tôi kể ra thì anh ấy nhất định sẽ nói lại với Zack. Anh ấy sẽ làm thế để bào vệ cả hai người, cho dù Matt đã cố che dấu nhưng anh ấy đang sợ chết khiếp chuyện cô định làm và hậu quả có thể xảy ra. Tôi cũng vậy”.
“Vậy sao chị còn giúp tôi?”
“Bởi vì” Meredith nói đơn giản “tôi không nghĩ một trong hai người có thể sống mà thiếu người kia. Và cũng vì” cô cười thật sự “Cô khiến tôi nghĩ mình cũng sẽ làm giống như cô nếu vị trí chúng ta hoán đổi”.
Julie vẫy tay tạm biệt họ ở cửa trước, rồi cô đi vào nhà và cầm lấy bức thư của Zack. Ngồi xuống đọc lại lần nữa, để mặc câu chữ sưởi ấm tim gan và thổi bùng dũng khí bên trong.
Anh yêu em, Julie. Chúa ơi, anh sẽ đánh đổi cả đời để được sống với em một năm. Sáu tháng. Ba. Sao cũng được…Anh chưa từng nghĩ quan hệ tình dục là ‘làm tình’ cho đến khi gặp em… Anh sẽ không gửi thêm bức thư nào nữa, nên em đừng trông chờ. Thư từ chỉ làm hai ta thêm hy vọng và mộng tưởng, và nếu anh không ngừng lại, anh sẽ chết vì ham muốn em.
Cô nhớ lại những câu cuối cùng anh nói ở Colorado, kiểu hạ mình buồn cười của anh về tình yêu Em không yêu anh đâu Julie. Em không phân biệt được quan hệ thể xác với tình yêu thực sự. Hãy làm một cô gái tốt và về nhà đi. Và cô so sánh chúng với sự thật anh viết trong thư Anh yêu em. Anh yêu em ở đây nơi anh đang trú chân. Anh sẽ luôn yêu em. Mọi nơi. Mãi mãi.
Sự đối lập sắc nhọn của hai chuyện làm cô lắc đầu kinh ngạc “Không hề kì lạ” cô dịu dàng thì thầm với anh “là anh đã đoạt giải Oscar”.
Julie đứng dậy và tắt đèn phòng khách, rồi cô đem thư vào phòng ngủ để đọc lại lần nữa.
“Hãy gọi cho em đi Zack” cô ra lệnh cho anh từ con tim “để giúp hai ta thoát khỏi cảm giác đau khổ này. Hãy gọi cho em nhanh lên”.
 
Cạnh nhà cô, cặp sinh đôi nhà Eldridge cũng ngủ muộn bất thường.
“Cậu ta bảo phải gọi lại” Ada Eldridge chỉ đạo cô em sinh đôi bướng bỉnh “Ông Richardson đã nói phải gọi cho cậu ta ở Dallas, giờ nào cũng được nếu có người lạ nào ghé thăm Julie Mathison. Bây giờ cô đưa tôi bảng số của chiếc xe đậu tối nay để tôi đọc cho cậu ấy”.
“Nhưng mà Ada” Flossie phản đối, giữ mảnh giấy ghi số xe sau lưng “Tôi không nghĩ chúng ta nên theo dõi Julie, cho dù là làm cho FBI”.
“Chúng ta không theo dõi” Ada đi vòng ra sau giật lấy mảnh giấy “Chúng ta đang giúp cậu ấy bảo vệ Julie khỏi – con quái vật dốt nát đã bắt cóc cô ấy. Hắn và những bộ phim đáng tởm của hắn nữa” Bà nói thêm rồi cầm điện thoại lên.
“Chúng không đáng tởm! Đó là những bộ phim hay, và tôi cho rằng Zachary Benedict vô tội. Julie cũng vậy. Cô bé đã nói với tôi như vậy, và đã nói lại lần nữa trên truyền hình. Julie đã nói anh ta không làm gì tổn thương cô cả, nên tôi không hiểu sao chúng ta còn làm việc này. Tôi nghĩ là” Flossie tự tin “Julie yêu anh ta”.
Ada ngưng việc bấm số điện thoại lại.
“Chắc hẳn vậy rồi” Ada khinh miệt tuyên bố “cô ta cũng là đứa lãng mạn nửa mùa như cô vậy, rồi dính chặt vào gã diễn viên không-có-gì-tốt, cũng như cô đã vớ phải Herman Henkleman vô dụng, cái lão không đáng tốn nửa giờ ở cùng và sẽ không bao giờ đáng!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.